Tuy rằng Trịnh Cao Thu đã tuyên bố dự cảm của mình sẽ không sai nhưng thời gian trôi qua xung quanh Ngôn Hành Yến và Lệ Nam yên ổn, không có chút dị thường nào. Hơn nữa vì có sự tồn tại của lệ quỷ, sát khí quá nặng, ngày thường có rất nhiều con quỷ bị mùi Đằng Căn hấp dẫn lảng vảng muốn được “ngửi một hơi”, càng về sau càng ít, xung quanh Ngôn Hành Yến có thể nói là vắng bóng quỷ quái.
Ngày thu thoải mái tươi đẹp ngắn ngủi như phù dung sớm nở tối tàn, Lệ Nam vẫn chưa kịp hưởng thụ hai ngày mát mẻ quần áo thoải mái chớp mắt đã phải tròng áo khoác lên người.
Ngôn Hành Yến hơn chục năm trốn học sống cuộc sống thần tiên nay chỉ cần ngo ngoe trốn học thì chưa đầy mười phút sau y sẽ bị thầy Trịnh thiết diện vô tư tiễn về lớp, bị đè chết dí trên hàng ghế đầu tiên ngay chính giữa giảng đường. Trịnh Cao Thu còn lảng vảng trong lớp học giám sát tình hình học tập của Ngôn Hành Yến mọi lúc mọi nơi, nếu phát hiện ra y có ý đồ gây rối lập tức giải quyết tại chỗ.
Những ngày khốn khó này chẳng khác gì quay lại năm lớp 12.
“Nghề nghiệp cả đời của em đã được xác định rồi, nhất định là thiên sư, học đại học chẳng qua là để che giấu tai mắt, thầy Trịnh ơi…”
“Không thương lượng.” Trịnh Cao Thu lời lẽ chính nghĩa: “Cái này không liên quan đến việc tương lai em muốn làm gì, mà là trong quá trình học tập em sẽ tích lũy và phát triển sức sáng tạo cùng tư duy, em còn có thể bồi dưỡng phát triển thiên phú của mình, kỹ năng và cả trí tuệ. Nếu em không làm vậy – ví dụ bây giờ em bỏ học – vậy em đã bỏ rơi bản thân, cũng đã quay lưng với quốc gia của mình.”
Ngôn Hành Yến: “…”
Ngôn Hành Yến yên lặng mượn bút và vở của Lệ Nam thành thật nghe giảng không lắm mồm nữa, y không thể hiểu tại sao trước đó mình lại muốn nói đạo lý với một người thầy có thâm niên.
Trong lúc Ngôn Hành Yến chịu khổ Lệ Nam đang ngồi ở vị trí vàng bàn thứ ba từ dưới đếm lên cùng ăn vụng, trao đổi đĩa game vừa mua, mượn nhau trọng tâm ôn tập thi cuối kỳ của giảng viên mấy môn khác với vài nam sinh khác, bắt đầu tiết học đầu tiên của ngày hôm nay trong tiếng cười.
Thừa dịp Trịnh Cao Thu đắm chìm trong biển kiến thức Ngôn Hành Yến năm lần bảy lượt quay đầu nhìn Lệ Nam, hình ảnh nhìn thấy toàn là Lệ Nam đang trò chuyện với bạn bè xung quanh, trong đó có cả hai cô gái bình thường vẫn “không có ý tốt” với hắn thế mà cũng ngàn dặm xa xôi đổi chỗ với người khác, chỉ chốc lát đã ngồi phía sau Lệ Nam tìm lý do bắt chuyện với hắn.
Ngôn Hành Yến tức giận không thôi lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lệ Nam, ngón tay vừa gõ được mấy chữ nhưng trong đầu y đã vạch ra bảy tám trăm phương án nhưng không tìm được phương án nào phù hợp để bày tỏ sự bất mãn của mình, lôi kéo lại sự chú ý của Lệ Nam.
“…” Y lại nghiêng đầu nhìn qua những hàng người không quen biết, tập trung vào khuôn mặt luôn xuất hiện trong giấc mộng và đọng lại trong suy nghĩ của mình.
Lệ Nam cười khẽ như vừa nghe được việc gì hay, lông mi cũng rung động theo, môi hắn hơi bong da vì thời tiết hanh khô của mùa đông, Lệ Nam lại không có thói quen dùng son dưỡng.
Ngôn Hành Yến nhịn không được liế.m liế.m khóe môi, y muốn mua cho Lệ Nam một cây son, chờ đôi môi của Lệ Nam được tẩm bổ vừa đỏ vừa bóng mềm y sẽ tự mình thưởng thức, có lẽ sẽ mềm mại thơm mùi bạc hà tươi mát, không thì mua cho hắn vị ô mai, lúc hôn môi với Lệ Nam nhất định có thể cảm nhận được vị ô mai trong khoang miệng nóng ấm.
“… Em đang nghĩ gì đấy?” Trịnh Cao Thu xanh mặt đứng ngược sáng xuất hiện trước mặt Ngôn Hành Yến, người sau tỉnh khỏi giấc mộng hão huyền, thẹn quá thành giận phất tay đuổi lệ quỷ ra.
Ngôn Hành Yến khẽ trách: “Không liên quan đến thầy… Thầy đừng nói chuyện với em, em muốn học tập.”
“Em học không tập trung…” Bị người nhỏ hơn bất kính Trịnh Cao Thu cũng không tức giận, ông chậm rãi quay người, động tác chẳng khác gì một ông lão có tuổi đi tản mạn ở vùng nông thôn. Ngôn Hành Yến c,ắn môi dưới, vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn ông bay tới bên cạnh mình, vốn định không để ý đến lão ác quỷ chết rồi vẫn còn muốn cống hiến cho sự nghiệp giáo dục xen vào việc của người khác, không ngờ một giây sau câu đầu tiên Trịnh Cao Thu nói khiến y bại lộ.
“Em thích thằng nhóc kia, vẫn chưa theo đuổi được à?”
“…” Ngôn Hành Yến đột nhiên trợn to hai mắt, môi run rẩy cứ như một giây sau sẽ nổ tung vì quá thẹn. Nhưng bây giờ vẫn đang trong thời gian đi học, y không thể muốn nói gì thì nói giống lệ quỷ nên dù bị vạch trần tâm tư cũng chỉ đành nhịn xuống ý muốn tra hỏi sao thầy lại biết.
Chờ qua khoảnh khắc kinh ngạc nhất Ngôn Hành Yến lại tỉnh táo, y khẽ cười: “Thầy đang nói mò gì thế?”
“Tôi nói mò? Học sinh yêu sớm của tôi không ngàn thì cũng có cả trăm, chút tâm tư này của mấy đứa viết hết lên mặt, thầy nhìn một cái là biết.”
Ngôn Hành Yến nghẹn lời, xem như cam chịu mà lẩm bẩm: “… Vậy tại sao chỉ có hắn là không rõ?”
“Đứa ngốc này, kiểu gì cũng bị nó ăn hết.” Trịnh Cao Thu như nhớ lại chuyện gì thú vị vẻ mặt cũng trở nên dịu dàng, chuyện có thể khiến ông thấy ấm lòng khi nhớ lại cũng không nhiều lắm, cũng vì vậy nên mới càng đáng quý. “Thiến Thiến nhà thầy lúc trước cũng yêu sớm, cấp ba thích thầm cô bé ngồi cùng bàn, thầy và mẹ nó còn nghĩ cách giúp nó theo đuổi người ta.”
Trịnh Cao Thu nheo mắt nhớ lại, “Nhưng cô gái kia từ chối Thiến Thiến, haha, Thiến Thiến cũng vì chuyện này mà khóc hết một ngày…”
Ngôn Hành Yến hơi nghiêng mặt sang nhìn hai mắt bỗng trở nên buồn rầu của Trịnh Cao Thu, “Con gái thầy… cũng thích người cùng giới?”
“Đúng vậy, ban đầu thầy cũng không hiểu được, sau này vẫn là mẹ nó làm công tác tư tưởng, nó xu hướng tính dục bình đẳng còn thầy là ông già lạc hậu cổ hủ.” Trịnh Cao Thu cười, trong mắt vẫn chứa khổ sở khó hiểu, lắc đầu, “Họ đều rất tốt… là những người phụ nữ tốt vô cùng, xứng đáng được hưởng bình an vui vẻ, cả đời này thuận lợi không cần lo nghĩ…”
“…” Ngôn Hành Yến yên lặng nhìn ông, không nói gì. Nhưng Trịnh Cao Thu cũng nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, ông đã nguôi ngoai nỗi đau hàng chục năm khi còn sống và sự tra tấn khủng khiếp trong luyện ngục sau khi chết đã tôi luyện cho ông một tinh thần thép. Ông chưa quên đau thương cùng thù hận, nhưng cũng sẽ không mù quáng đắm chìm trong đau thương. Trong ký ức đều là những mảnh vụn dịu dàng tỏa sáng, nhưng trong hành động chỉ có quyết đoán và sát phạt.
“Thầy kiến nghị… em có thể đánh bóng thẳng.” Trịnh Cao Thu bỗng nhiên kéo đề tài quay về với Ngôn Hành Yến, “Nói thẳng với Lệ Nam.”
“Không được đâu.” Ngôn Hành Yến bác bỏ không chút suy nghĩ, “Việc này phải từ từ, không thể gấp.”
“Vì sao? Đại học là thời điểm thiếu nam thiếu nữ dễ dàng yêu đương nhất, em cứ ở đây từ từ lỡ đâu ngày nào đó nó coi trọng một cô gái thì muộn rồi.”
“Không nhanh thế đâu… em là cận thủy lâu đài, chẳng lẽ còn không nắm giữ tiên cơ bằng bọn họ?”
“Thứ như tình cảm rất huyền diệu… Ví dụ cô bé ngồi sau lưng Lệ Nam ấy, rất xinh đẹp…”
Nghe vậy Ngôn Hành Yến bất chấp ánh mắt của giảng viên đang giảng bài trên bục giảng, lấy tốc độ nhanh đến mức có thể gãy cổ quay lại nhìn phía sau, Lệ Nam ngồi bàn thứ ba từ dưới đếm lên đang tựa lưng vào ghế ngồi cùng xem điện thoại với một cô nữ sinh tóc dài, khóe môi cũng chứa ý cười.
Ngôn Hành Yến — Ngôn Hành Yến oán hận vỗ mặt bàn, ngoại trừ việc làm ảnh hưởng đến bạn học xung quanh thì Lệ Nam ngồi xa chẳng xi nhê gì.
“Đây là con chồn cậu nuôi đúng không?” Lệ Nam đưa điện thoại di động cho bạn học ngồi phía sau, “Đẹp lắm.”
“Đúng vậy.” Cô gái phấn khởi nói: “Nó tên là Kha Kha, ba ngày trước mới tròn hai tuổi, chồn nhà cậu là con đực đúng không, có muốn giới thiệu cho chúng nó làm quen không?”
Lệ Nam không nhịn được cười đến khó hiểu, “Phong Ly mới được sáu tháng thôi, tính làm máy bay à?” Đang nói chuyện ngón tay út của hắn bỗng giật giật, nụ cười của Lệ Nam đông cứng trên khóe môi, hắn cúi đầu đúng lúc lại thấy ngón tay không nghe sai khiến rung thêm mấy lần.
“…” Lệ Nam im lặng dùng tay kia che đi ngón tay đang út giật đùng đùng, hắn ngẩng đầu, đi theo hướng tơ hồng để nhìn vị trí của người đã khắc sâu trong trái tim của mình, Ngôn Hành Yến đưa lưng về phía hắn cúi đầu như đang nghe giảng nhưng dây tơ hồng không ngừng rung rinh nói cho hắn biết Ngôn Hành Yến đang nghịch ngợm.
Ba giây sau Lệ Nam quyết định ăn miếng trả miếng, hắn giật nhẹ dây đỏ, hai nhẹ một mạnh, kỳ thật giữa họ chưa từng quy định ám hiệu nhưng vẫn có sự ăn ý kỳ lạ, biết đây là đang hỏi: Cậu muốn gì?
Lệ Nam lấy điện thoại ra kiểm tra tin nhắn của Ngôn Hành Yến nhưng đối phương không nhắn gì cho hắn. Người này đến cùng đang giở trò quỷ gì? Lệ Nam nhìn ngón tay đang run như bị Parkinson của mình, nhanh chóng gửi tin nhắn cho Ngôn Hành Yến.
Tôi rất Nam: Còn không tập trung nghe giảng đi, thầy Trịnh không quản được cậu nữa hả?
Tôi rất Hành: Ủ ôi, đây không phải học sinh ngoan Lệ Nam đó à, sao đi học còn nói chuyện riêng thế.
Tôi rất Nam: Tôi có thể đảm bảo thành tích thi cuối kỳ không dưới 90 điểm, cậu có thể không?
Tôi rất Hành:…
Tôi rất Hành: Có tin tôi làm chết cậu không?
Tôi rất Nam: Chờ cậu trên giường.
Tôi rất Hành:…
“Ai làm ai còn chưa biết đâu”, đánh chữ đến đây Lệ Nam lại cảm thấy không thích hợp nên xóa hết, đổi thành: “Bên cạnh cậu còn chỗ trống, tiết sau tôi lên ngồi cạnh cậu.”
“Hừ.” Cuối cùng Ngôn Hành Yến cũng nhịn không được mỉm cười, gửi cho Lệ Nam một câu “Thế còn tạm được”. Trịnh Cao Thu bị ép nhìn học sinh tiểu học yêu đương cũng nhịn không được mà mỉm cười, ông thở dài bay lên giữa không trung tiếp tục nghe giảng viên giảng bài, ông thích lớp học và giảng đường, cũng yêu quý chút bình an hiếm có này.
*
Hôm nay học cả ngày, sau giờ cơm tối Lệ Nam và Ngôn Hành Yến mỗi người mang theo mấy túi đồ ăn vặt về nhà, trước khi mở cửa Trịnh Cao Thu bỗng cảnh giác, khí chất quanh người biến đổi, sát khí màu đen sôi trào xuyên qua tường bay vào trong nhà. Ánh mắt Ngôn Hành Yến lóe lên lập tức để túi đồ vào góc nhà sau đó tháo bịt mắt, rút sáo kiếm một cách liền mạch. Lệ Nam cầm bút và vòng tay màu đỏ luôn cất trong túi quần cảnh giác nhìn phía sau không có một bóng người.
Mười mấy giây sau cửa phòng từ bên trong mở ra, Trịnh Cao Thu cầm trong tay một đống lông lá xanh xanh trắng trắng đan xen, sắc mặt ấm trầm hỏi: “Đây là cái gì?”