Cũng phải nói anh trai của số 4 rất biết trốn khiến Chu Viễn Các chạy tung xích chó truy đuổi gần một tuần, nhưng dù gã có trốn thế nào cũng không thể thắng được xã hội trong thời đại công nghệ hóa này, càng trốn không nổi khi cả cộng đồng vừa người vừa quỷ truy lùng.
Hai ngày trước trong lúc Chu Viễn Các lại lần nữa để lọt mất tên tội phạm Trịnh Cao Thu đột nhiên xuất hiện, vị ác quỷ này chỉ cung cấp một manh mối rồi lại biến mất không còn dấu vết, nhưng lúc này ông lại công khai xuất hiện trong nhà của Lệ Nam và Ngôn Hành Yến.
Ngôn Hành Yến nói với Lệ Nam y cảm nhận được quỷ khí từ rất xa, mấy hiện tượng kinh dị giống trong phim hoặc truyện như cơn gió âm rùng mình, cửa phòng hay cửa sổ không có gió nhưng tự mở không xuất hiện, chờ đến khi hai người cẩn thận mở cửa ra phản ứng đầu tiên là —
Chủ nhiệm lớp tới tận nhà rồi.
Trịnh Cao Thu ôn văn nho nhã bay lơ lửng trên ghế sa lông, nếu không phải đã biết thân phận của ông từ lâu, nhìn vẻ ngoài không ai có thể nhận ra đây là một ác quỷ tồn tại chỉ vì giết người.
“Xin chào, Ngôn Hành Yến, Lệ Nam.” Giọng Trịnh Cao Thu vững vàng đanh thép, vừa nghe đã có ảo giác đang đi học, cơ thể ông lơ lửng giữa không trung: “Nếu có thể, Lệ Nam, mời em gỡ vòng tay xuống, nó khiến tôi rất khó chịu.”
Lệ Nam che cổ tay vô thức nhìn về phía Ngôn Hành Yến trưng cầu ý kiến của y, Ngôn Hành Yến gật đầu: “Có thể tháo xuống, có ông ấy ở đây mấy thứ kia đừng hòng kéo cậu vào trong mộng, ngay cả bén mảng đến cũng không dám.”
“…” Có Ngôn Hành Yến cam đoan Lệ Nam yên lặng gỡ vòng tay ra, đặt nó dưới gối đầu trong phòng ngủ.
Sau đó tư thế của Trịnh Cao Thu cuối cùng cũng có thể bình thường lại, đầu tiên ông cung cấp tên của hai người và một địa chỉ và nói có lẽ mấy bạn nhỏ ở Quỷ Điệu Biện sẽ cần đến, Lệ Nam lập tức gửi cho Chu Viễn Các, quả nhiên hai ngày sau họ bắt được tên côn đồ trốn giữa bầy dê.
Đương nhiên mấy chuyện này để sau rồi nói, sau khi cung cấp tin tức Trịnh Cao Thu nhận ra Ngôn Hành Yến pha cho mình một ly trà nóng thơm nức mũi, trong chốc lát mặt mũi thầy giãn hết cả ra, dáng vẻ phấn khởi vô cùng.
“Quỷ cũng có thể uống trà ạ?” Lệ Nam không nhịn được nhỏ giọng dò hỏi, Ngôn Hành Yến gói kỹ đống lá trà long tỉnh cả năm không dùng đến một lần, “Đương nhiên có thể, nhưng “uống” của ông ấy khác với “uống” của chúng ta.”
Trong lúc nói chuyện Lệ Nam mở to mắt nhìn Trịnh Cao Thu đưa trà nóng tới bên môi khẽ hít một hơi, làn khói bay nghi ngút bỗng chốc đã không thấy đâu, Ngôn Hành Yến tự tay dọn dẹp nước trà còn thừa đã đông thành lớp băng mỏng, thay thay cho Trịnh Cao Thu một ly mới.
“Lần này đến đây tôi sẽ sống cùng các em một thời gian.” Trịnh Cao Thu không “uống” trà nữa, ông bưng tách trà theo làn khói bốc lên thong thả nói mục đích tới đây. “Đầu tiên là để bảo vệ em, Ngôn Hành Yến, nhà họ Ngôn đã giúp tôi giải quyết rất nhiều chuyện phiền phức, trước đó còn cung cấp nơi an dưỡng cho tôi, nên tôi cũng đồng ý với ông nội của em sẽ dùng toàn lực để bảo vệ em chu toàn.”
“Không cần đâu ạ! Thầy định ở đây đến khi nào?” Ngôn Hành Yến thuận tay lấy một gói khoai tây chiên bắt đầu gặm, “… Đầu tiên, cô đích nữ nhà họ Trần kia đã lâu không có động tĩnh, hơn nữa Hắc Vô Thường cũng nói cô ta đã không còn sự ủng hộ từ Âm Phủ, quỷ khí cạn kiệt không làm nên chuyện gì đâu.”
Bộ dạng không quan tâm của Ngôn Hành Yến chọc thầy giáo tức giận, Trịnh Cao Thu đang bình tĩnh bỗng trở nên âm u, mặt quỷ nói: “Em chưa từng nghĩ vì sao lâu như vậy mà Âm Phủ vẫn chưa tìm thấy cô ta? Tại sao cô ta có thể làm được? Em thật sự không quan tâm?”
“…” Ngôn Hành Yến đương nhiên đã từng, có thể nói từ khoảnh khắc con mắt kia của y mất đi ánh sáng toàn bộ nhà họ Ngôn đều trầm tư suy nghĩ chuyện này, nhưng dù họ có bôn ba khắp nơi đi tìm chứng cứ, thăm dò ý kiến vẫn không thu hoạch được gì, lâu ngày suy nghĩ này cũng dần phai nhạt, “Em cũng rất quan tâm, quan tâm lắm ạ, nhưng quan tâm thì có ích gì chứ, lẽ nào thầy biết biện pháp che giấu hành tung của cô ta?”
Trịnh Cao Thu lắc đầu, tiếp tục nói trước ánh mắt thất vọng của Ngôn Hành Yến: “Mặc dù tôi không biết nhưng tôi có dự cảm cô ta sắp xuất hiện, nên tôi thực hiện lời hứa, quyết định trong khoảng thời gian này sẽ ở gần trông chừng em.”
“Dự cảm của thầy ở đâu ra thế?” Ngôn Hành Yến chưa từng nghe nói ác quỷ còn có kỹ năng đáon trước tương lai, Trịnh Cao Thu nói: “Nếu em và người kia… Con quỷ kia, là đồng loại duy nhất còn sót lại trên đời này, tin tôi đi, em cũng sẽ có dự cảm như vậy.”
Mấy thứ khó hiểu như này Ngôn Hành Yến không xen vào được, hơn nữa bên cạnh có một con ác quỷ cũng không phải chuyện xấu, ít ra thì Lệ Nam vui vẻ vô cùng, cuối cùng hắn cũng có thể an tâm tắm vòi hoa sen mà không cần run run rẩy rẩy dán bùa từ trong ra ngoài nhà tắm. Trong khoảng thời gian này tần suất đi tắm của hắn cao hơn trước kia gấp ba lần.
Nhưng cũng có những điểm bất tiện, như lúc này hôm nay, khi Lệ Nam mặc quần áo tử tế cùng Ngôn Hành Yến ra khỏi phòng tắm đúng lúc Trịnh Cao Thu vừa đi dạo xong, ông vừa về đã nói câu đầu tiên là: “Làm xong bài tập chưa?”
Lệ Nam tốt nghiệp trung học được nửa năm bắt đầu thấy nhột, không hiểu sao hắn bỗng có loại ảo giác trốn ra ngoài quấn lấy đàn ông kết quả lại cay đắng bị chủ nhiệm phát hiện, đây là loại cảm giác mới lạ học sinh ngoan Lệ Nam chưa bao giờ được hưởng thụ trước đây, trước khi hắn kịp nhớ ra mình không có bài tập hắn bỗng thấy kích thích hẳn lên.
“Bài tập gì cơ?” Ngôn Hành Yến học tra, từ tiểu học đã không làm bài về nhà không chịu đọc sách, y đưa điện thoại ra, bên trên là cuộc trò chuyện với Chu Viễn Các, “Chu Viễn Các đã bắt được cái thằng bán tin tức của em gái mình cho tổ chức phạm tội buôn người rồi. Anh ta nói cũng nhờ thầy cung cấp tin tức.”
Trịnh Cao Thu chậm rãi bay qua bưng lên tách trà nóng đã hãm trước khi ra ngoài, sau lần đông nước trà thành đá trước đó ông cũng không uống trà nữa mà đổi thành chỉ cần ở nhà đi đâu cũng kè kè tách trà bên mình. Theo lời Ngôn Hành Yến lệ quỷ ở dạng linh hồn chạm vào đồ vật thật như vậy sẽ tiêu hao rất nhiều sức lực nhưng Trịnh Cao Thu lại thích làm như vậy.
“Không cần cảm ơn.” Ông nói, “Cô bé kia vẫn đi theo cậu ta à?”
Lệ Nam chớp mắt, sau khi ra khỏi quỷ mộng linh hồn của Chu Nhạc Nghiên đã biến mất, họ vốn tưởng rằng tâm nguyện của cô đã hoàn thành, tự động xuống Âm Phủ xếp hàng chờ đầu thai, nhưng trong một lần gọi điện video với Chu Viễn Các, Ngôn Hành Yến mới phát hiện ra từ đầu đến cuối Chu Nhạc Nghiên vẫn đi theo sau anh trai mình.
Bọn họ không nói chuyện này cho Chu Viễn Các biết, nhưng bây giờ đã qua đầu thất của Chu Nhạc Nghiên nếu cô vẫn không rời đi vậy chứng minh ý thức chủ quan của cô đã từ chối để Hắc Vô Thường dẫn đường, định lưu lại ở nhân gian, vậy họ chỉ đành nói chuyện Chu Nhạc Nghiên chọn ở lại cho Chu Viễn Các.
Họ gọi điện video với Chu Viễn Các, đối phương đang ở tạm trong một khách sạn ngủ bù còn Chu Nhạc Nghiên lơ lửng cạnh đèn ngủ như một làn khói.
Mặc dù biết lời của mình có thể sẽ khiến Chu Viễn Các nhiều ngày chưa được ngủ ngon mất ngủ thêm lần nữa nhưng Lệ Nam vẫn nghiêm túc nói mọi chuyện cho Chu Viễn Các, sau nhiều lần nhấn mạnh Âm Phủ đã cho phép linh hồn của cô được ở lại nhân gian mới cúp máy.
“Sau này bảo Đào Tuyền dạy một chút thuật ngự quỷ cho Chu Viễn Các? Sau đó Chu Viễn Các có thể giấu Chu Nhạc Nghiên ở… Ặc, anh ta không hút thuốc, thế là giấu trong ốp điện thoại à?” Lệ Nam dưới ánh mắt nghiêm khắc nhưng vẫn rất nho nhã của Trịnh Cao Thu nhét hết đống quần áo bẩn định để đến thứ bảy mới giặt của mình vào trong máy giặt, Ngôn Hành Yến đứng bên cạnh hắn thu quần áo đã khô lại, tiện tay đưa nước giặt quần áo cho Lệ Nam, “Không được, cậu muốn anh ta sai sử linh hồn em gái mình hay là để em gái anh ta được đầu thai làm người?”
“…” Lệ Nam nghĩ một lát, lại nghĩ một lát, lại nghĩ một lát, chờ gấp xong cái áo sơ mi cuối cùng mới trịnh trọng lên tiếng: “Chủ yếu vẫn phải xem em gái anh ta nghĩ thế nào, lựa chọn ở lại bầu bạn hay đi đầu thai chuyển kiếp tôi cũng sẽ tôn trọng quyết định của cô ấy.”
Ngôn Hành Yến bị vẻ mặt nghiêm túc của Lệ Nam chọc cười, “Đây là chuyện Chu Viễn Các nên bận tâm, cậu nghĩ thay anh ta làm gì?”
“Không phải tôi đang suy nghĩ về cuộc đời luôn sao?” Lệ Nam chồng quần áo đã tách riêng ra của mình và Ngôn Hành Yến thành một chồng cao.
“… Ôi chao, Lệ Nam.”
“Gì?”
“Cậu có cảm thấy… bọn mình giống vợ chồng già không?” Nói xong Ngôn Hành Yến bỗng cảm thấy một cảm giác xấu hổ to lớn quét qua toàn thân, trong lòng đang tự đánh mình lại không kiềm chế được lén quan sát phản ứng của Lệ Nam.
Giống như kết quả của vô số gợi ý lúc trước, Lệ Nam lần nữa lộ ra vẻ mặt không hiểu như đang bị nhồi nhét kiến thức: “Vợ chồng già? Chúng ta mới kết âm hôn được một năm… Chính xác mà nói, hẳn phải là vợ chồng mới cưới chứ?”
“…” Ngôn Hành Yến tự ép mình nói mấy câu buồn nôn đã ngại quá trời lúc này đầu óc đã không còn nhạy bén, trong chốc lát không biết làm thế nào để tiếp tục đề tài này, nhưng Lệ Nam lại nói tiếp, “Đúng rồi, chúng ta có cần kỷ niệm một năm ngày cưới không? Đến hôm ấy mua bánh gato, đặt chỗ đi ăn ở nhà hàng xong đi xem phim chúc mừng nhá.”
“…”
“Tặng quà cho nhau? Cậu muốn quà gì?”
Tôi muốn có sự giác ngộ này của cậu, Ngôn Hành Yến không nhịn được liếc một cái rồi ôm quần áo của mình vào trong phòng. Trịnh Cao Thu từ trên bệ cửa sổ vào trong nhà trong cơn gió mạnh có thể thổi tan cả hồn phách của ông, ông sờ lên kính mắt theo thói quen, làm quỷ mấy năm nhưng vẫn không thể quên đi một vài thói quen đối nhân xử thế lúc trước. Lúc đi qua phòng khách Trịnh Cao Thu liếc nhìn Lệ Nam, ông khó hiểu hỏi: “Sao mặt em lại đỏ như vậy?”
“… Dạ?” Lệ Nam phản ứng chậm không chỉ một nhịp, hắn dùng mu bàn tay che mặt, ấp a ấp úng trả lời: “Thầy Trịnh, em… em không sao.”
Trịnh Cao Thu đứng tại chỗ một lúc nhìn chăm chú vào Lệ Nam đang ôm quần áo đi vào phòng mình, nhịn không được thở dài, lẩm bẩm: “… Hai năm sinh yêu đương sao mà kì cục thế?”