Dù là cái c.h.ế.t mẫu phi, hay là việc ông ta đã dùng chàng làm lá chắn để bảo vệ cho mẫu tử Dung Tần khỏi vô số tai ương trong bao nhiêu năm qua, Ung Tinh sẽ không dễ dàng buông tha cho người ngồi trên long ỷ.
Không c.h.ế.t không thôi.
Ung Tinh toả ra luồng khí âm u cực độ, chàng giơ tay ra hiệu, hàng chục ám vệ mặc áo đen lập tức xuất hiện sau lưng chàng, sát khí trên người họ không kém gì những tử sĩ ở phía đối diện.
Khung cảnh đen kịt khiến không khí xung quanh chậm lại.
Thủ lĩnh của đám tử sĩ thầm kinh ngạc, nhưng chủ nhân đã ra lệnh phải lấy đầu Tam hoàng tử.
Tôn chỉ của tử sĩ là tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân, cho dù có phải hy sinh mạng sống cũng phải hoàn thành nhiệm vụ.
“Xông lên!”
Đối mặt với những tử sĩ mang đầy sát khí, Ung Tinh ngồi bất động trên ngựa, khóe môi càng cong lên.
Ám vệ áo đen của Ung Tinh cầm kiếm xông lên, giao chiến với các tử sĩ.
Tiếng kiếm chạm vào nhau tạo ra âm thanh “keng keng” chói tai, làm bầu không khí căng thẳng và tàn bạo xung quanh tăng lên đến đỉnh điểm.
Dung Hoàng ngồi xổm dưới gốc cây, nhìn hai bên giao chiến, nàng chớp chớp mắt, ngón tay trắng muốt lướt qua lướt lại trong không khí.
Bên kia có vài chục người, bên Ung Tinh cũng có vài chục người.
Đánh giá từ tình hình hiện tại, hai bên có vẻ không phân định thắng bại.
Dung Hoàng nhìn Ung Tinh đang thong thả ngồi trên lưng ngựa đằng kia, thỉnh thoảng duỗi cánh tay dài ra, đ.â.m vào tử sĩ muốn tiến lên tấn công dưới chân ngựa. Nàng vỗ vỗ vào đầu con quái thú: “Thao Thao, đói chưa?”
Thao Thao nhìn Dung Hoàng, trong giọng nói có chút tủi thân: “Đại vương, sáng nay ta đã ăn thịt nữ nhân kia, bây giờ trong bụng khó chịu quá.”
Dung Hoàng không mấy để tâm, hiện tại chỉ lo Ung Tinh có thể sẽ chết, nàng sắp trở thành tiểu quả phụ rồi.
“Tới đây, bổn đại vương chọc cho ngươi ói?” Dung Hoàng vẫy tay, ra lệnh cho Thao Thao tiến lại gần.
Thao Thao vẫn luôn tin tưởng Dung Hoàng, lập tức chạy vội đến, rồi bị Dung Hoàng vỗ mạnh vào lưng.
Thao Thao ngã nhào xuống đất, bất chợt nghẹn họng, ói ra một người.
Nhìn kỹ lại, hóa ra là Ngu Chi Hoè đã bị nuốt vào bụng trước đó.
Dung Hoàng nhìn Ngu Chi Hoè nằm trên mặt đất, không biết còn sống hay đã chết, toàn thân ướt sũng, cánh tay trái đã mất, m.á.u chảy ròng ròng.
Dạ dày của Thao Thao có tính ăn mòn, Dung Hoàng có chút kinh ngạc: “Sao nàng ta vẫn còn sống?”
Thủy Thủy kịp thời ló đầu ra, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc: “Có lẽ là vì nàng ta có hào quang nữ chính?”
Dung Hoàng phồng má suy nghĩ một chút, nhưng vẫn không có ý định làm gì Ngu Chi Hoè.
Thành thật mà nói, Ngu Chi Hoè cũng là bị tên nam chính rác rưởi Phương Hồi lừa dối cả thể xác lẫn tinh thần, nàng ta chỉ nói vài câu khinh miệt với nguyên chủ và Dung Hoàng mà thôi.
Người thực sự đáng bị ăn thịt là Phương Hồi.
“Lát nữa đưa người về.” Dung Hoàng ra lệnh cho Thao Thao, sau đó lại vỗ đầu Thao Thao: “Nào, ăn hết mấy người kia cho ta.”
“Tất cả sao?” Thao Thao nhìn tử sĩ và ám vệ mặc áo đen đang chiến đấu trong rừng, ánh mắt đầy thèm thuồng.
Lần cuối cùng nó ăn thịt người đã là tám nghìn năm trước, từ khi bị Phượng Tức Thần Tôn bắt về làm thú cưỡi cho đại vương, nó không còn ăn thịt người nữa.
Thật hoài niệm.
“Đồ ngốc, người mặc đồ đen đeo mặt nạ chính là người của Phượng Bệnh Bệnh, còn những kẻ mặc đồ đen chỉ lộ ra hai mắt là kẻ thù, ngươi ăn thịt bọn chúng đi.” Dung Hoàng tức giận trừng mắt nhìn Thao Thao, không hiểu sao Thao Thao ngày càng ngốc nghếch, thúc giục nó đi làm việc.
Thao Thao có chút thất vọng lao về phía trước, chỉ có mấy chục người, không đủ để nhét kẽ răng của nó.
Nhưng vì đại vương đã ra lệnh, nó không dám không nghe theo.