“Nhi thần không kịp cứu Ngu tiểu thư, thật sự là lỗi của nhi thần.” Để bày tỏ sự đau lòng, Ung Bân Úy cúi đầu xuống đất.
Hoàng thượng cầm viên cờ trơn mịn, nhất thời không thể hiện rõ cảm xúc, ánh mắt thay đổi khó đoán, “Con vừa nói lão Tam đang giấu tiên tử?”
“Đúng vậy.” Ung Bân Úy vội vàng đáp.
“Có thật không? Con có bằng chứng gì không?”
“Chính thị vệ dưới quyền của nhi thần đã tận mắt nhìn thấy tiên tử bước ra từ lều của Tam đệ.”
“Như vậy đi, chuyện của tiên tử giao cho trẫm xử lý, còn Phương Hồi thì giao cho Thái phó xử lý, đồng thời gửi thêm chút quà an ủi.” Hoàng thượng trầm ngâm một lát, buông viên cờ ra, “Còn về con quái thú, con dẫn người bao vây g.i.ế.c nó đi.”
Bằng cách này, vừa không xúc phạm Thái phó, vừa giải quyết chuyện này một cách hoàn hảo.
Hoàng thượng tỏ ra rất hài lòng.
Ung Bân Úy lại có chút không hài lòng vì Hoàng thượng tự nhận nhiệm vụ tìm kiếm tiên tử, không cho hắn tiếp xúc với tiên tử, nhưng hắn vẫn theo lệnh mà rời đi.
Không sao, dù sao phụ hoàng cũng đã lớn tuổi, không còn sống được bao lâu nữa.
Khi hắn lên ngôi, nhất định sẽ để tiên tử vào cung, trở thành nữ nhân cao quý nhất thiên hạ.
—
Cuộc săn mùa thu bắt đầu, cuối cùng Khang Dương quận chúa cũng đã gặp được Ung Tinh, người mà nàng ta luôn mong ngóng.
Chỉ cần nhìn một cái, Khang Dương quận chúa đã không thể rời mắt.
Đúng như Hoàng hậu đã nói, Tam hoàng tử là nam tử đẹp trai nhất thế gian.
Chàng chính là hình mẫu phu quân hoàn hảo trong lòng nàng ta.
Còn chưa kịp chạy lên nói chuyện với Ung Tinh, giọng nói của Hoàng thượng đã vang lên từ sân đài đằng kia.
Có lẽ là để khuyến khích các tài năng trẻ của Đại Ung tích cực đi săn, phát huy sức sống của thế hệ trẻ ở Đại Ung.
Nói xong, Hoàng thượng nhận lấy cung tên từ tay đại thái giám bên cạnh, giơ tay kéo cung, mũi tên bay ra với sức mạnh bẻ gãy cây tre.
“Cuộc săn mùa thu bắt đầu!” Đại thái giám cao giọng hô vang.
Hàng chục tài năng trẻ trong trang phục cưỡi ngựa siết chặt dây cương, phi thẳng về phía khu rừng.
—
Ung Tinh dẫn Dung Hoàng vào sâu trong rừng, một tay duỗi ra, lấy mũi tên từ bao tên trên lưng ngựa, kéo cung, một mũi tên b.ắ.n ra.
Trong bụi cỏ lập tức phát ra một tiếng động.
Ung Tinh siết chặt dây cương, tiến về phía trước, nhìn thấy một con nai nằm ngửa trên cỏ.
Cách đó không xa, Dung Hoàng đang ngồi dưới gốc cây chơi đùa với Thao Thao, nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức vỗ tay tán thưởng: “Ung Tinh giỏi quá.”
Dù trong giọng điệu như đang dỗ trẻ con, Ung Tinh vẫn nhếch môi đầy tự hào.
Đang lúc chuẩn bị đi về phía Dung Hoàng, đột nhiên bên tai vang lên một luồng không khí d.a.o động.
Ánh mắt Ung Tinh sắc bén, ngả người ra phía sau, nửa thân trên dán chặt vào lưng ngựa.
Mũi tên với tốc độ kinh người lướt qua sát n.g.ự.c Ung Tinh, cắm vào bụi cỏ bên cạnh.
“Bảo bối, lại đây!” Ung Tinh hét lớn, đồng thời lấy một mũi tên khác, b.ắ.n về một hướng nào đó.
Dung Hoàng ừ một tiếng, vừa mới đứng dậy thì nghe thấy một tiếng “bịch”, ngẩng đầu lên thì thấy một bóng người mặc đồ đen từ trên cây rơi xuống.
Thấy vậy, những tử sĩ đang ẩn nấp trong bóng tối lần lượt xuất hiện, xung quanh toả ra hơi thở c.h.ế.t chóc, như thể họ là những cái xác không hồn.
Tất cả tử sĩ đồng loạt rút kiếm ra, ánh mắt đen kịt khoá chặt vào Ung Tinh ngồi trên lưng ngựa, giơ kiếm tấn công Ung Tinh.
Ung Tinh chế nhạo, để mở đường cho nhi tử mình yêu quý nhất, ông ta sẵn sàng chi rất nhiều ngân lượng để lấy mạng chàng.
Đôi mắt của Ung Tinh cực kỳ tối tăm, tràn ngập sát khí và khát máu.
Nếu ông ta đã không nhịn được mà ra tay trước thì cũng đừng trách chàng không giữ tình phụ tử.
Dù là cái c.h.ế.t mẫu phi, hay là việc ông ta đã dùng chàng làm lá chắn để bảo vệ cho mẫu tử Dung Tần khỏi vô số tai ương trong bao nhiêu năm qua, Ung Tinh sẽ không dễ dàng buông tha cho người ngồi trên long ỷ.
———————
Ung Tinh: Tuy ta là lá chắn nhưng ta có một hoàng tử phi vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn, còn các ngươi thì không!