Nhân Vật Phản Diện Tùy Ý Làm Xằng

Chương 9



Edit: Lune

Cuối cùng Lận Tuy vẫn không uống hết ly chanh leo kem cheese kia, bởi vị giác của hắn kháng cự.

Hắn cũng không lấy lại từ tay Yên Tần nữa, mặc cho y cầm đến trường.

Trên đường đi, Yên Tần vẫn luôn nhìn ly nước rồi ngẩn người, còn Lận Tuy đã lên một chiếc xe khác rời đi từ lâu, theo một khía cạnh khác thì dường như vẫn còn ở trong tâm trí y.

Đầu lưỡi cuộn lấy kem cheese màu trắng sữa, khóe môi thấp thoáng ý cười, lời nói lại thẳng thừng chẳng hề nể nang, hệt như một lưỡi kiếm sắc bén trần vỏ đang phản chiếu ra những tia sáng rét căm. Bất cứ ai cố gắng chạm vào đều sẽ bị thương, song lại khó mà cưỡng được sự cám dỗ muốn sở hữu báu vật vô song này.

Yên Tần cố gắng tìm lại sự nhục nhã, khó chịu ban đầu, nhưng dù có nhớ lại thế nào đi chăng nữa thì hết thảy hiện ra cũng toàn là cái lưỡi trơn như cá, đôi môi mềm mại của Lận Tuy đan xen với những sắc thái trí mạng.

Những mảnh ký ức ấy tựa như từng tia nắng ánh vàng vút qua mặt nước, lại giống như những chú cá vảy bạc nhảy lên khỏi mặt nước.

Hắn là con bướm độc sặc sỡ, là con rắn xinh đẹp quấn quanh người, là sự tồn tại rõ ràng nên khiến người ta căm ghét tránh né, nhưng lại làm người ta không thể kiềm chế nổi bản thân mà đắm chìm trong cái bẫy đầy cám dỗ ấy.

“A Yên, sao cậu cứ như mất hồn thế, sao trên mũi lại có kem thế kia?”

Đào Đình nhìn ai kia chưa từng thất thần bao giờ, quơ quơ trước mặt Yên Tần.

Yên Tần thoát khỏi dòng suy nghĩ, đột nhiên lấy lại tinh thần mới phát hiện mình đã vào lớp ngồi trên ghế từ bao giờ.

Y lấy mu bàn tay lau vết kem cheese trên chóp mũi, trước mắt lại hiện lên động tác Lận Tuy đến gần liếm mình, cùng hàng mi màu lông quạ khẽ rung rinh dưới mí mắt hắn.

Đào Đình bất đắc dĩ, hỏi: “Sao cậu lại thất thần, có chuyện gì à?”

Yên Tần cau mày, lắc đầu: “Không có.”

“Vậy thì tốt rồi, à, tiểu thái gia đâu, sao không thấy đến?”

“Tiểu thái gia không đến mới bình thường chứ.” Sở Phùng chép miệng, hỏi Yên Tần: “Tối nay có rảnh không, xem qua chương trình đó chút.”

“Ok.”

Yên Tần vốn định đến chiều về nhà rồi sẽ xin phép Lận Tuy ra khỏi biệt thự một lúc, tìm chỗ nào đó để xem chương trình, nhưng sau khi tan học lại không thấy chiếc xe kia đến đón y.

Tia nắng còn sót lại của hoàng hôn chiếu sáng những tán lá hai bên đường, vắng bóng người qua lại.

Yên Tần lấy sợi dây chuyền với chiếc vòng tay có cùng chất liệu trong túi ra, khẽ lắc nó rồi lại cất vào.

Hắn chán rồi ư?

Có lẽ thú cưng ngoan quá lại làm giảm cảm giác mới mẻ của hắn.

Yên Tần cụp mắt, không tiếp tục đợi chiếc xe không biết khi nào sẽ đến hoặc sẽ không đến kia nữa, đổi hướng đến nhà Sở Phùng.

“Chạy hai lần nếu thấy không sao thì xem hiệu quả, sau mà có vấn đề gì thì lại liên lạc.”

Yên Tần nhìn đồng hồ đeo tay xem giờ, cầm cặp đi ra ngoài.

“Ấy bài tập của cậu này, đi vội thế làm gì. A Yên, hôm nay cậu cứ sao ấy.”

Sở Phùng gọi Yên Tần lại, nhét bài tập Toán vào trong cặp sách cho y, Yên Tần trước kia không bao giờ hấp tấp như vậy.

Yên Tần nói cảm ơn xong, cũng không giải thích gì mà đi ra ngoài.

Sắp đến thời gian người kia đi tắm, hắn tắm xong chẳng bao giờ chịu lau người, cứ để cả người ướt như thế đi ngủ kiểu gì cũng sẽ nổi cáu.

Lúc Yên Tần vội vàng chạy về biệt thự, đèn trên tầng hai vẫn tối thui.

“Thiếu gia vẫn chưa về à?”

Yên Tần nhìn kim đồng hồ chỉ mười giờ, ấn đường nhíu lại.

Người giúp việc ở lại trực gật đầu, Yên Tần mang cặp vào phòng khách, sau đó cầm sách ngẩn người ra.

Trong phòng riêng rực rỡ ánh đèn, Lận Tuy đang uống rượu.

Buổi chiều hắn có về nhà họ Lận một chuyến, dưới sự hỏi han của ông bà bố mẹ, hắn lại xác nhận chuyện mình sẽ tự thi đại học lần nữa, sau đó xem sách phân tích đề cả buổi.

Kiến thức trên lớp chỉ cần nhớ lại là được, thế nên thay vì ở trường, chẳng bằng hắn ở nhà tự xem ngân hàng đề còn hơn. Đến tối, lúc chuẩn bị về lại nhận được điện thoại của Yên Chu gọi ra uống rượu, nói là tiệc chào đón Tông Vân Thanh về nước.

Lúc Lận Tuy đến, Tống Vân Thanh còn chưa tới.

“Vân Thanh vẫn đang trên đường, A Tuy, chúng ta uống trước đi.”

Một người dạng ngây thơ thuần khiết, một người dạng diêm dúa lòe loẹt chen vào bên cạnh Lận Tuy, cầm ly rượu muốn đưa cho hắn.

Nguyên chủ tuy không chơi phụ nữ song cũng sẽ không từ chối người đẹp lấy lòng, nhưng Lận Tuy thì khác.

Hắn nhìn chằm chằm vào rượu trong ly, khẽ nhả hai chữ: “Cút ra.”

Trên mặt hắn không có dấu hiệu tức giận nào, nhưng khuôn mặt diễm lệ tựa hoa đào kia lại càng trở nên lạnh lùng đáng sợ hơn dưới ánh đèn trong phòng.

Người phụ nữ bên cạnh không muốn chọc phải họng súng của ông tướng này, cực kỳ tự giác mà lao vào vòng tay của người khác.

“A Tuy, đây là rượu tạ lỗi của đám kia, có điều bọn nó còn nằm trong bệnh viện chưa ra, sợ lắc lư trước mặt em lỡ chẳng may lại làm em giận, hai người đó là quà tặng, em không cần cũng được.”

Yên Chu niềm nở rót rượu cho Lận Tuy, nhìn sắc mặt Lận Tuy mà nói.

Lận Tuy cầm ly rượu chậm rãi nếm thử, rượu này quả là rượu ngon.

Thấy Lận Tuy uống rượu rồi, Yên Chu mới cẩn thận hỏi tiếp: “Bọn nó nói là em trút giận cho thằng tiện chủng kia, để thằng đấy đánh bọn nó, là vậy thật à?”

Lúc Yên Chu vừa nghe xong chỉ cảm thấy hoang đường, Lận Tuy sao có thể là chỗ dựa cho thằng con riêng thấp hèn kia được, rõ ràng thằng đó nên bị giẫm trong bùn mới đúng. Bản tính Lận Tuy thế nào gã thừa biết, hắn chẳng kiêng dè gì lấy người làm chó, cho nên sao hắn có thể che chở cho Yên Tần được?

Yên Chu còn dám khẳng định, nếu Lận Tuy cũng có một đứa em trai ngoài giá thú như thế, thủ đoạn của hắn chắc chắc còn hung ác hơn gã gấp trăm lần.

“Trút giận?”

Lận Tuy như thể nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm, âm cuối khẽ giương lên.

“Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, bọn nó đánh mặt tôi, tôi thấy ra tay thế là còn nhẹ đấy.”

Lận Tuy lắc ly rượu trong tay, giọng điệu lạnh lẽo.

Yên Chu cứ cảm thấy lời này có gì đó không ổn, đúng là chuyện này rất phù hợp với phong cách làm việc của tiểu thiếu gia. Yên Tần đã thành chó của hắn, người khác tự tiện động vào đúng là đang gây hấn với hắn, thế nhưng chẳng phải gã cho Yên Tần qua đó là hi vọng Yên Tần sẽ sống khổ sở à, sao giờ lại giống như không thể chạm vào.

Có điều trước giờ tiểu thiếu gia vẫn luôn độc đoán, Yên Chu chỉ có thể tự an ủi bản thân rằng dựa vào tính tình của tiểu thiếu gia, mỗi ngày trôi qua của Yên Tần nhất định rất thảm.

“Sao mới vào đã nghe thấy muốn ra tay thế, ai làm tiểu thiếu gia của chúng ta không vui vậy?”

Một giọng nam trong trẻo truyền đến, người nọ đẩy cửa vào, anh ta mặc một bộ đồ đơn giản, mái tóc dài màu bạch kim buộc phía sau lưng, khí chất tao nhã.

“Vân Thanh! Qua đây ngồi!”

Yên Chu vẫy tay, chỉ vào chỗ bên cạnh Lận Tuy.

“Người râu ria thôi.”

Lận Tuy lười nhác đáp lại, dựa vào ghế sô pha nhìn người đàn ông ngồi gần mình.

Vẻ ngoài Tống Vân Thanh cực kỳ xuất sắc, cũng là người nổi bật nhất giữa một đám thiếu gia ăn chơi bọn họ.

Với nguyên chủ mà nói thì anh ta là anh em tốt, chẳng qua với Tống Văn Thanh lại chưa chắc.

Tống Vân Thanh giả vờ cũng không để tâm mấy, ngay lúc anh ta đến gần, Lận Tuy đã cảm nhận được lớp băng lạnh lẽo dưới nụ cười của anh ta, dù chỉ là thoáng qua.

Theo cốt truyện mà hệ thống cung cấp. Sau này, thời điểm mà nguyên chủ điên cuồng tìm Yên Tần gây rắc rối, rồi cuối cùng trở thành bia đỡ đạn cho Yên Tần, trong đó cũng có không ít đóng góp của người anh em tốt này.

Tất nhiên, ở góc độ của Tống Vân Thanh là cải tà quy chính.

Lận Tuy cũng không có ý kiến trái chiều gì với điểm này, dù sao nguyên chủ ở giai đoạn sau cũng là nhân vật phản diện, Tống Vân Thanh chọn vậy là đúng, nhưng giờ ngồi ở đây là Lận Tuy hắn chứ không phải nguyên chủ.

Đã không thích cách cư xử của nguyên chủ mà vẫn có thể nhẫn nại dỗ dành, quả là nhẫn nhục.

Tống Vân Thanh nhìn ánh mắt lạnh lùng của Lận Tuy dưới ánh đèn, tim chợt hẫng một nhịp.

“A Tuy sao thế, trông em có vẻ buồn bực không vui, đúng là lần này anh đi hơi lâu nhưng anh vẫn nhớ mua quà cho em mà.”

Tống Vân Thanh lấy một chiếc hộp bọc nhung đen từ trong túi ra, bên trong là một đôi khuyên tai kim cương.

Khuôn mặt này là của chính Lận Tuy, nhưng cơ thể vẫn còn giữ lại vài điểm đặc thù của nguyên chủ, nguyên chủ bấm lỗ tai, chẳng qua không đeo gì cả nên Lận Tuy thấy cũng bình thường.

Nếu Yên Tần tặng thì chắc chắn Lận Tuy sẽ nhận, còn Tống Vân Thanh tặng thì dẹp đi.

Hắn liếc xéo Tống Vân Thanh: “Khuyên vú? Nếu đeo nó lên người anh, tôi thấy có khi đó mới là quà đấy.”

Tính tình của nguyên chủ cũng gay gắt như vậy, có điều vẫn luôn kiềm chế trước mặt Tống Vân Thanh. Còn Lận Tuy sẽ không, dù sao cũng phải sắm vai thiết lập nhân vật nên hắn dứt khoát dốc toàn lực luôn.

Mọi người xung quanh không khỏi cảm thấy thích thú, có người còn kích Tống Vân Thanh: “Tống thiếu, nghe thấy chưa, Lận thiếu bóng gió bảo anh sà vào lòng cậu ấy đó.”

Tống Vân Thanh cười nói: “Được thôi, Lận thiếu nằm xuống trước thì kiểu gì tôi cũng đến.”

Lận Tuy nhướng mày: “Thôi bỏ đi, anh nói thế tôi sợ khó hạ miệng lắm.”

Hai chữ ngứa mắt viết rõ trên mặt hắn, nụ cười của Tống Vân Thanh nhạt dần, giọng điệu hơi bất đắc dĩ: “Vẫn còn dỗi anh à?”

Lận Tuy chẳng muốn vòng vo với anh ta: “Nói thật mà thôi, tôi chẳng ưa nổi cái kiểu như anh.”

Yên Chu thấy bầu không khí dần trở nên căng thẳng, sợ hai người này làm ầm ở đây nên lập tức mời rượu.

“Được rồi, được rồi, Vân Thanh mới về mà, mọi người uống rượu đi.”

Yên Chu vừa cầm ly rượu vừa nói nhỏ với Tống Vân Thanh: “Lần này cậu đi lâu thế nên tâm trạng A Tuy không tốt mấy, nói chuyện hơi khó nghe tí cũng bình thường, cậu đừng so đo với em ấy.”

Ánh mắt Tống Vân Thanh lạnh lẽo, ngoài miệng lại cười nói: “Sao tớ lại giận em ấy được.”

Trái lại anh ta còn cảm thấy Lận Tuy tối nay vô cùng thú vị.

Mọi người đang uống rượu, bỗng có người nhắc đến chuyện Lận Tuy nhảy lớp.

“Lớp 12 sắp tốt nghiệp rồi, Lận thiếu nhảy lớp thế thì định học ở đâu?”

Lận Tuy thản nhiên đáp: “Thi được vào đâu thì học ở đó.”

Lời này vừa nói ra, cả phòng đều im lặng.

Mọi người như thể nghe được một câu chuyện cười nhưng lại không dám cười, không ai dám chê. Người hỏi kiên trì khen câu lợi hại, bầu không khí mới dịu xuống.

“Em nhảy lớp? Còn muốn tự thi?”

Trong mắt Tống Vân Thanh không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, xem ra trong khoảng thời gian anh ta đi thật sự đã xảy ra chuyện gì đó, cho nên tiểu thiếu gia mới thay đổi thế này.

Lận Tuy chống đầu nhìn anh ta: “Muốn cuộc không?”

“Vẫn cuộc như trước à?”

Giọng Tống Vân Thanh đầy hào hứng, trước kia bọn họ đánh cuộc với nhau toàn là bưng trà rót nước cho đối phương một tháng. Lận Tuy chưa từng thắng lấy một lần, nhưng khổ nỗi hắn lại không phục nên rất thích tìm anh ta để đánh cuộc.

“Đổi cái mới đi, có thể yêu cầu người kia một việc trong giới hạn.”

Lận Tuy biết Tống Vân Thanh sẽ thấy hứng thú với vụ đánh cuộc lần này.

Tống Vân Thanh châm điếu thuốc, cười khẽ: “Anh cuộc với em.”

Mười một giờ, Lận Tuy trở về biệt thự.

Men rượu làm bước đi của hắn hơi lảo đảo, người giúp việc tiến lên muốn đỡ nhưng Lận Tuy lại khoát tay, tự đi vào trong.

Yên Tần vừa nghe thấy tiếng xe đã lập tức đi từ tầng hai xuống, bước đến đỡ thân hình đang lung lay của Lận Tuy.

Người giúp việc há miệng, có điều thấy thiếu gia không có vẻ gì khó chịu hay đẩy ra nên lại ngậm miệng vào.

Yên Tần vốn muốn đỡ Lận Tuy lên tầng, song lại thấy Lận Tuy yên lặng nhìn mình, chân không chịu bước.

Yên Tần ngẫm nghĩ một lúc, một suy nghĩ không thể tin nổi hiện lên trong đầu.

Y thử ôm lấy vòng eo dẻo dai của thiếu niên, bế ngang lên.

Thiếu gia lúc này mới hài lòng không nhìn nữa, mệt mỏi nhắm mắt vào.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.