Edit: Lune
Nếu một tuần trước có người nói cho Yên Tần rằng đêm nay y sẽ ôm tiểu thái gia của nhà họ Lận vào trong ngực, kiểu gì y cũng nghĩ đó là một giấc mơ vừa vô nghĩa lại vừa ghê tởm.
Nhưng khi hết thảy những điều đó trở thành sự thật, lòng y lại có một cảm giác kỳ diệu khác thường, không hề có ác cảm hay thậm chí là sự nhục nhã, mà chỉ cảm thấy choáng váng không ngờ nổi.
Thiếu niên trên tay cũng không nặng, dáng vẻ chậm rãi nhắm hai mắt xinh đẹp lại vô hại, bất cứ ai cũng đều không đoán được lúc hắn mở mắt ra sẽ khiến người ta sợ hãi.
Do men say nên đuôi mắt hắn hơi ửng hồng, chẳng hiểu sao nhìn vẻ mặt bình tĩnh kia, Yên Tần vẫn cảm thấy có chút mệt mỏi.
Nhưng tiểu thiếu gia nhà họ Lận sao có thể mệt mỏi trong khi luôn mang đến cho người ta cảm giác lạnh lùng bình tĩnh, sắc mặt như vậy vốn không nên xuất hiện trên người hắn mới đúng.
Lận Tuy đang trao đổi với hệ thống trong đầu:【Là y chủ động bế tao, mày cũng thấy còn gì.】
Hệ thống căm giận:【Rõ ràng là ngươi ngầm ra hiệu cho y.】
Lận Tuy vô tội nói:【Mày đừng đổ oan cho tao, tao ngầm ra hiệu lúc nào, tao chỉ nhìn y mấy cái, là y tự hiểu nhầm thì tao biết làm sao?】
Hệ thống:【… Đổi trắng thay đen.】
Tuy hệ thống nói vậy nhưng cũng không hề làm gì.
Cơ thể Lận Tuy càng thả lỏng, cũng thoáng hiểu làm sao để bắt chẹt được hệ thống.
Hắn được Yên Tần bế vào phòng, vừa chạm vào tấm chăn mềm mại đã mở mắt ra, hắn giẫm xuống sàn bước vào phòng tắm.
Nhiệt độ nước vừa phải làm giảm cảm giác khó chịu do rượu mang tới.
Trong đầu Lận Tuy hiện lên rất nhiều thứ, có chuyện ở kiếp đầu tiên, cũng có chuyện ở kiếp thứ hai.
Đó là quá khứ được chôn sâu trong ký ức vô tình nổi lên, có tốt có xấu, có cả giản đơn.
Hắn nhớ đến chuyện Yên Tần thường xuyên mang về cho hắn một loại linh quả, khá giống quả đào nhưng vị hơi khác, nói chung rất ngon.
Nó mọc trong khu rừng chứa đầy khí độc của Thiên Tiệm Cốc, ăn vào có thể kéo dài tuổi thọ. Đối với những tu sĩ có tu vi nửa vời sắp chết già thì họ có thể sống thêm được một thời gian nữa.
Dù là Yên Tần thì vào đó cũng không dễ dàng, nhưng mỗi lần y đều mang về cho hắn rất nhiều, hơn nữa còn nói với hắn rằng loại quả đó mọc ở khắp nơi.
Lận Tuy biết, Yên Tần sợ hắn chết.
Thể chất của hắn là lô đỉnh, trong quá trình song tu có thể đạt được ít lợi ích, nhưng không song tu thì ngay cả ít lợi ích cũng không có được.
Điều này đã định trước tu vi của hắn sẽ tăng chậm, có thể sẽ không bao giờ đột phá kim đan, sau mấy chục năm nữa sẽ chết vì cạn kiệt tuổi thọ.
Đôi lúc Lận Tuy lại nghĩ, thật ra chết như vậy cũng không tệ, nhưng chẳng mấy hắn lại thấy tức giận và hoảng sợ trước suy nghĩ này. Không phải vì không thể thản nhiên đối mặt với cái chết, mà là không thể đối mặt với việc quyết tâm cùng ý chí chiến đấu của bản thân đã bị bào mòn.
Cả hai đời hắn đều bước trên con đường khiến bản thân mình trở nên mạnh hơn, vậy mà cũng có lúc muốn lãng phí thời gian để chờ chết.
Lận Tuy chìm sâu vào suy nghĩ, cơ thể hắn dần trượt xuống nước.
Nước ấm ngập qua vành tai, rồi tới hai má, chóp mũi, cho đến khi bình tĩnh trở lại.
Hệ thống hơi bối rối:【Ngươi đang làm gì đấy?】
Lận Tuy nhắm mắt lại, ngâm mình trong nước ấm.
Yên Tần nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm, rồi lại cúi xuống nhìn đồng hồ. Giờ này đã qua thời gian tiểu thiếu gia tắm mọi khi lâu rồi, y nghĩ đến bộ dạng say khướt của Lận Tuy, chợt cảm thấy căng thẳng.
Nếu Lận Tuy thật sự chết trong phòng tắm theo cách này thì những người trong căn biệt thự, nhất là y, sẽ không thoát khỏi cơn giận của nhà họ Lận.
Yên Tần tự nhủ với lòng mình như vậy, sau đó yên tâm, nhanh chóng mở cửa phòng tắm ra.
Mặt nước trong bồn tắm tĩnh lặng, không thấy bóng dáng Lận Tuy đâu.
Trái tim Yên Tần thắt lại, vội bước gần đến bồn tắm.
Y đang chuẩn bị nhìn xuống thì tiếng nước văng vang lên, thiếu niên xuất hiện trước mặt y hệt như chàng tiên cá dưới đáy biển.
Gương mặt của hắn đẫm nước, từng giọt nước lăn dài trên má.
Làn tóc đen như mực dán sát vào hai má, lộ ra sắc thái mê hồn, giữa đỏ đen đan xen, trắng lại càng như thiêu đốt ánh mắt người ta.
“Tôi…”
Ngay khi Yên Tần mở miệng định giải thích lý do mình vào đây, đột nhiên, cổ y bị cánh tay dính đầy nước ôm lấy, sau đó tầm mắt y nhanh chóng bị nước nhấn chìm.
Đột nhiên tiếp xúc với nước như thế khiến y vô thức muốn giãy giụa, nhưng cánh tay ôm lấy y lại càng siết chặt hơn.
Trong ánh sáng khúc xạ dưới nước, y được truyền không khí, tiếp đó môi dưới hơi đau.
Tiếng nước xôn xao, mọi thứ như thể chỉ là thoáng qua.
Nước nhỏ giọt làm ướt quần áo của Yên Tần, y thở hổn hển, trống ngực đập dồn dập.
Giống như người chết đuối vừa mới được cứu lên, trong giây phút sinh tử ấy lại nhận được món quà từ chàng tiên cá bí ẩn đầy mạnh mẽ, khiến thần trí như bị mê hoặc, ngay cả khi biết việc mình bị rơi xuống nước cũng là kiệt tác của vị thủy yêu này.
Lý trí cùng tình cảm đan xen thành một khối vẩn đục khó mà diễn tả, rung động từ cái chạm ban nãy dường như vẫn còn sót lại cướp mất linh hồn của y.
Y dằn lòng không nổi mà nhìn về phía kẻ đầu têu kia, Lận Tuy đang dựa vào thành bồn, cụp mắt không nhìn y.
Vẫn hững hờ như mọi khi, như thể chỉ là ngẫu hứng, không phải trêu chọc cũng chẳng phải khát khao, sự nhiệt tình ngắn ngủi ấy tựa như ngọn lửa bùng cháy trong đêm, rồi lại biến mất hệt như ảo ảnh.
Nhưng Yên Tần nhanh chóng phát hiện ra có điều không ổn, sắc mặt Lận Tuy tái nhợt, thậm chí màu môi dường như cũng nhạt đi vì đau.
Có vẻ như hắn lại bắt đầu đau.
“Cần giúp gì không?”
Giọng Yên Tần khàn khàn, y mất tự nhiên khẽ hắng giọng, nhìn thoáng qua Lận Tuy.
“Ra ngoài đi.”
Lận Tuy vẫn không mở mắt, ngón tay bấu mạnh vào thành bồn đến trắng bệch.
Bước chân Yên Tần nặng nề rời khỏi, người y lạnh băng vì sũng nước, nhưng dưới làn da lạnh lẽo ấy lại không ngừng nóng lên.
Lận Tuy rốt cuộc muốn làm gì?
Y không hiểu.
Y đè tay lên ngực, cau mày, đến phòng tắm khác thay đồ.
Lận Tuy ngâm người trong bồn tắm quá lâu nên ngón tay bị nhăn hết lại.
Hệ thống bị động tác hoàn toàn không thể ngờ trước được của Lận Tuy làm cho kinh hồn bạt vía, giật điện xong, ngay cả một câu cũng chẳng buồn nói thêm mà im lặng.
Lận Tuy lau khô nước trên người, sờ lên môi.
Tất cả những chuyện hắn làm đều là ngẫu hứng, bức thiết đến nỗi không thể kiểm soát được, cảm giác đạt được điều mình muốn thật sự quá tuyệt vời.
Đáng tiếc thời gian cho chuyện ngẫu hứng đó lại không lâu, Lận Tuy có chút tiếc nuối đi ngủ.
Yên Tần trợn tròn mắt, nhìn bóng lưng của thiếu niên trên giường cách đó không xa, ánh mắt tối tăm khó hiểu.
…
Lận Tuy không đến trường như mọi khi, như thể chuyện nhảy lớp ngày đó chỉ là tùy tiện chơi đùa, hai ngày sau cũng thế.
Giữa trưa, Yên Tần đến nhà Sở Phùng vì cậu ta nói chương trình kia vẫn cần tối ưu hóa thêm.
“Nhà họ Lận có máy tính không, nếu có mà dùng được thì tiện hơn nhiều, cậu cũng không cần phải chạy qua chạy lại nữa.”
Đào Đình không kìm được mà hỏi, cô luôn cảm thấy vị tiểu thái gia kia đối với Yên Tần không tệ, không phải vì hành vi của Lận Tuy ngày đó mà là trạng thái của Yên Tần bây giờ.
Có thể thấy rõ trạng thái hiện giờ của y tốt hơn nhiều so với trước kia, không chỉ về thể chất, Đào Đình không nói rõ được nhưng cô có cảm giác như vậy.
“Hơi vất vả nhưng không sao.”
Ánh mắt Yên Tần vẫn không rời khỏi màn hình, y không tin Lận Tuy nên không thể để lộ năng lực của bản thân ở đó.
Buổi chiều tan học, xe nhà họ Lận vẫn không đến như cũ.
Y giống như bị quên lãng, hay đúng hơn là ngay từ đầu Lận Tuy chỉ dùng y để giết thời gian, có cũng được mà không cũng chẳng sao.
Đây vốn là điều y muốn.
Yên Tần sờ chiếc vòng tay để trong túi, chậm rãi trở về nhà Lận Tuy.
Có một chiếc xe xa lạ đỗ trước cửa nhà Lận Tuy, Yên Tần nhìn nó một lúc rồi mới nhập mật khẩu vào trong.
Trong phòng khách, một thanh niên đeo kính có mái tóc dài màu bạch kim đang ngồi bên cạnh Lận Tuy. Vừa thấy y thì thoáng ngạc nhiên, sau đó mỉm cười.
“A Tuy, em có khách kìa.”
Thái độ của anh ta rất tự nhiên và quen thuộc, thậm chí còn ôm bả vai Lận Tuy.
Ánh mắt Yên Tần nhìn anh ta tối đen như mực, vẻ mặt bình tĩnh hững hờ.
…
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Yên: Thức tỉnh, thời khắc săn giết tới rồi.