“……”
Du Đường đẩy tiểu ác ma dính người ra xa mình một chút, gối đầu lên cánh tay nhìn lên trần nhà, lúc sau quay lại thì Lục Thanh Uyên đã nhắm mắt lại rồi.
Lông mi như lông quạ khẽ run rẩy, Du Đường không nhịn được dùng ngón tay khảy khảy lông mi hắn mấy lần thì lại bị hắn bắt được ngón tay.
Sau đó đưa vào trong miệng, dùng răng nanh chậm rãi ma sát làn da của y. Đôi mắt đen nhánh của Lục Thanh Uyên chậm rãi mở ra, bên trong gom cả bóng dáng của Du Đường.
“Anh hai không ngủ được, nằm tưởng tượng bị em ăn sao?”
“……” Du Đường lập tức rút tay về rồi nhắm mắt lại: “Cậu nhìn lầm đấy, tôi ngủ rồi.”
“……” Lục Thanh Uyên tức đến buồn cười: “Thế mà còn nói ta ấu trĩ, ngươi còn trẻ con hơn cả ta.”
Từ khi Du Đường tiến vào thế giới này còn chưa ngủ một giấc nào. Lần này rõ ràng không phải thời điểm hợp lý để ngủ, thế mà sau khi nhắm mắt lại không bao lâu đã ngủ quên mất.
Y nằm mơ một giấc mơ.
Trong mơ hiện ra cảnh tượng một tẩm cung to lớn nguy nga, trên trần còn trang trí đồ văn phức tạp tinh mỹ. Lô đỉnh lưu ly đặt trong tẩm cung tràn ra sương khói mờ ảo, nhưng chỉ chốc lát sau lại tan biến trong không khí tỏa ra hương thơm lắng đọng rất dễ chịu, cất giấu nguy hiểm không dễ phát hiện.
Cửa cung điện kẽo kẹt mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi mặc y phục huyền sắc kim văn(*) bước vào. Hắn mang một đôi giày cùng màu với y phục bên trên còn được thêu một ngọn lửa đỏ rực, chậm rãi bước từng bước đến chiếc giường khổng lồ được đặt ở giữa tẩm điện.
(*) y phục huyền sắc kim văn: y phục cổ đại màu đen thêu chỉ vàng.
Du Đường nhìn theo người đàn ông vén màn giường lên thì thấy có người đang nằm trên giường.
Trung y nguyệt bạch tuột xuống, lộ ra làn da màu lúa mạch. Tóc dài đen nhánh tán loạn trên gối đầu, nam nhân đang nằm nhẹ chau mày, môi mím chặt, vẻ mặt lộ rõ sự bất an.
Du Đường đứng nhìn mà ngơ ngẩn, bởi vì lần này y thấy rõ được mặt người đó. Đó rõ ràng là mặt mình. Chẳng qua là thay quần áo, tóc dài ra thôi, những chỗ khác thì giống y như đúc.
Nhìn bố trí nội thất xung quanh thì có vẻ đây là thời cổ đại????
Vậy chẳng lẽ đây là ký ức khi còn là sư tôn của Chủ Thần??
Nếu nói như vậy, người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ đen này là Chủ Thần Ngụy Uyên sao?
Quả nhiên, khi hắn ngồi xuống mép giường, Du Đường đã thấy rõ mặt hắn.
Giống Lục Thanh Uyên y như đúc.
Nhưng so với Lục Thanh Uyên bị bệnh trung nhị, khí chất của người này mang vẻ âm trầm tà ác hơn rất nhiều.
“Sư tôn……” Ngụy Uyên vươn tay phải vuốt ve lồng ngực của người đang nằm rồi lướt qua cổ, sau đó lại mân mê tai, rồi dùng ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng nắm lấy cằm nam nhân.
Cuối cùng, chậm rãi cúi xuống hôn sâu…………
Rõ ràng là đang nằm mơ, nhưng mà Du Đường lại có cảm giác cánh môi bị lấp kín, hô hấp khó khăn.
Y mở choàng mắt ra thì đối diện với khuôn mặt phóng to của Lục Thanh Uyên.
Không để Du Đường có cơ hội đá văng mình, Lục Thanh Uyên thức thời thả tay ra, còn nghịch ngợm nháy mắt một cái: “Nụ hôn chào buổi sáng, ngươi có thích không?”
“……”
Khóe miệng Du Đường giật giật, y vươn tay hung hăng búng trán Lục Thanh Uyên một cái ‘bốp’ , khiến cho cái trán kia đỏ ửng một mảng.
Du Đường ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: “Sáng sớm đã ăn búng, thích không?”
“……” Lục Thanh Uyên bĩu môi.
“Lần sau đừng hở ra là lại hôn trộm.” Du Đường nói: “Để ý hoàn cảnh một chút, được không?”
“Ở trong mắt ta, hoàn cảnh nào cũng thích hợp để hôn môi.” Lục Thanh Uyên xoa cái trán đỏ ửng rồi nói với Du Đường: “Nếu ngươi cảm thấy ta không thèm quan tâm đến hoàn cảnh xung quanh, vậy thì ngươi chủ động hôn ta đi, chỉ cần ngươi hôn ta thì ta sẽ cảm thấy vui vẻ.”
Thấy Du Đường không nói lời nào, Lục Thanh Uyên lại lẩm bẩm: “Chẳng phải ngươi nói rằng ngươi thích ta sao? Thế mà có một chuyện cỏn con như thế này cũng không chịu làm………”
Nói đến đây, hắn lại xoay vai của Du Đường rồi lặng lẽ chỉ về phía bên kia, ở đó Tô An và Triệu Vũ Tình đang ôm hôn nhau thắm thiết: “Ngươi thấy chưa! Không phải bên đó cũng đang hôn môi đó sao? Hai đứa con gái đó còn chẳng sợ ánh mắt người khác, ngươi sợ cái gì?”
“……” Du Đường thấy thế thì rất ngạc nhiên.
Nhưng y không có sở thích nhìn lén người khác hôn nhau, cho nên vội vàng che mắt Lục Thanh Uyên rồi xoay người hắn lại: “Đừng có chỉ bừa! Người ta mà thấy thì sẽ xấu hổ đó!”
Lục Thanh Uyên hất bay tay Du Đường ra rồi bình tĩnh im lặng nhìn y chằm chằm.
Du Đường bị hắn nhìn bỗng cảm thấy chột dạ: “Sao cậu lại nhìn tôi như thế?”
Lúc Lục Thanh Uyên không cười, thì cả người tỏa ra tà khí âm u đen tối.
Hắn hỏi: “Du Đường, ngươi có thật sự thích ta không?”
Du Đường sửng sốt một chút rồi bất đắc dĩ nói: “Tôi không phải đã nói rồi sao? Tôi thật sự thích cậu.”
“Vậy ngươi nói cho ta biết, Ngụy Uyên là thằng nào?” Lục Thanh Uyên nghiến răng nghiến lợi nói: “Lúc nãy ngươi ngủ mơ cứ lẩm bẩm gọi cái tên này liên tục!”
Du Đường: “……”
【 ha ha ha ha ha, ôi giồi ôi địa ngục nhân gian đây rồi! Chủ Thần đại nhân bắt đầu tự ăn dấm của chính mình!!! 】 hệ thống ôm bụng cười lăn lộn.
Du Đường: À hóa ra là hắn ghen.
Du Đường thở dài một hơi, cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ. Thật ra y cũng không phải người giỏi biểu đạt tình cảm. Cho nên mặc dù đã thổ lộ với Lục Thanh Uyên, nhưng mà những hành động thân mật quá mức thì vẫn làm Du Đường cảm thấy hơi xấu hổ.
Nhưng mà việc cấp bách bây giờ là phải dỗ dành tiểu ác ma sắp nổ tung bên cạnh.
Sau khi nghĩ như vậy, Du Đường không trả lời câu hỏi của Lục Thanh Uyên, mà đi đến vị trí của mình, lấy cái túi thức ăn tình yêu hôm qua ra, giả bộ tìm kiếm gì đó bên trong rồi vẫy tay với Lục Thanh Uyên: “Cậu qua đây.”
Chờ đến khi Lục Thanh Uyên bò qua ngồi xổm bên cạnh hỏi y đang làm gì, thì Du Đường giơ cái túi thức ăn to đùng lên che lại mặt của hai người rồi khẽ hôn phớt lên môi hắn một cái.
Rồi sau đó thả túi xuống, lấy ra hai cái bánh mì, một cái thì để bản thân ăn còn một cái thì nhét vào miệng của Lục Thanh Uyên.
“Ngụy Uyên là đồ đệ của tôi, còn cậu là bạn trai của tôi.”. “Cho nên cậu cũng đừng ăn dấm bậy bạ nữa, được không?”
Lục Thanh Uyên bị một loạt các động tác lưu loát của Du Đường làm cho ngẩn người ra.
Sau khi ngồi nhai hết một miếng bánh mì, mới bắt đầu cười ngây ngô.
Tiên ông của hắn đã thừa nhận quan hệ yêu đương với hắn rồi.
Ai thèm quan tâm Ngụy Uyên là thằng nào, nếu mà hắn ta gây trở ngại cho tình cảm của mình và Du Đường thì giết quách đi là xong việc.
Lục Thanh Uyên được dỗ dành vui vẻ hẳn lên, sau khi ăn no nê thì cùng Du Đường đi qua chỗ Trần Thụ đang ngồi bên kia.
Sau khi mọi người chuẩn bị xong, kim đồng hồ đã chỉ tám giờ sáng.
Từ mười giờ sáng ngày hôm qua đến tám giờ sáng hôm nay, đã 22 tiếng đồng hồ trôi qua, giới hạn thời gian do quy tắc trò chơi đặt ra vẫn còn dư 50 tiếng nữa.
Tối hôm qua Trần Thụ gỡ xong bom thì đã đi ngủ, sau khi nghỉ ngơi lấy lại năng lượng xong thì tinh thần cũng trở nên không tồi.
Cậu ta nói: “Hiện giờ, bom đã được tháo gỡ hoàn toàn, chúng ta có thể bắt tay vào cải tạo thang máy…………..”
BÙM——
Trần Thụ còn chưa dứt lời, một tiếng nổ mạnh đột ngột vang lên!!!