“Cậu có muốn giết chết hết mọi người ở đây không?” Lục Thanh Uyên nói chen lời Trần Thụ: “Dùng thủ đoạn của cậu thì đương nhiên có thể nhẹ nhàng giết sạch cả đám?”
“Cậu là kẻ điên đúng không?” Lục Thanh Uyên không màng tới sự ngăn cản Du Đường, hắn thì thầm những lời mê hoặc Trần Thụ: “Muốn thí nghiệm uy lực của thuốc nổ, muốn hủy diệt hết tất cả mọi thứ, chỉ là ở thế giới hiện thực luôn luôn có chế tài pháp luật cho nên cậu mới nhẫn nại đến tận bây giờ.”
“Hiện giờ tiến vào nơi này rồi phát hiện hóa ra mọi thứ đều là thật, nơi này trừ cậu thì còn ai có thể tháo gỡ được chỗ bom này, sáu người ở đây là tùy cậu bày bố, là chết hay là sống, chỉ một câu của ngươi là có thể quyết định, cho nên ngươi mới trở nên tích cực và vui sướng đến thế.” lời nói của Lục Thanh Uyên như có mê dược khiến cho Trần Thụ thất thần một lúc.
Nhưng ngay sau đó, cậu ta đã cười phá lên.
“Anh tưởng anh đang đóng phim truyền hình đấy à?” Cậu ta nhìn Du Đường rồi trêu Lục Thanh Uyên: “Lúc trước anh bảo em trai của anh bị bệnh trung nhị tôi còn không tin đâu, nhưng mà bây giờ thì tôi tin rồi.”
Lục Thanh Uyên: “……”
“Tôi thừa nhận đúng là tôi có hơi khác người.” Trần Thụ nói: “Nhưng mà tôi không có đam mê giết người, mà là càng đến thời điểm nguy hiểm tôi sẽ càng cảm thấy vui sướng.”
“Bình thường tôi sẽ tham gia những hoạt động thể thao nguy hiểm để thỏa mãn nhu cầu. Nhưng đều không bằng được kích thích do trò chơi sinh tồn này mang lại.”
“Đặc biệt ở nơi này còn có những quả bom tôi yêu nhất.” Cậu ta vuốt ve trái bom trong tay rồi nói: “Thứ này vừa xinh đẹp lại vừa nguy hiểm, cho tôi khảo nghiệm tàn khốc đến mức làm người ta mê muội.”
“……” Du Đường đột nhiên không biết rốt cuộc là mình nên vui vẻ vì Trần Thụ không phải người xấu, hay là kinh hãi vì đam mê của cậu ta?
Cái kiểu chất vấn của Lục Thanh Uyên với Trần Thụ tuy rằng khá trung nhị nhưng không thể không nói rằng, ở thế giới hiện thực, đam mê của Trần Thụ nếu không khống chế tốt thì sẽ biến thành phần tử nguy hiểm.
Chỉ cần động chạm ngón tay một chút là có thể hủy diệt tất cả.
Y không nhịn được hỏi Trần Thụ: “Cho tôi hỏi người nhà của cậu đang làm việc gì được không?”
Du Đường vừa hỏi đến vấn đề này đã khiến Trần Thụ cứng đờ cả người.
Ngón tay đang thao tác cũng dừng lại, sau khi ngồi chết trân tại chỗ trầm mặc hơn nửa ngày, cậu ta đột nhiên giơ tay lên lau đi đôi mắt ngân ngấn nước.
Trần Thụ không nói gì mà vươn ngón tay vẽ một quốc kỳ đơn giản trên nền bùn đất, sau đó viết thêm hai chữ bên dưới: Gian Diep
Khi Du Đường thấy rõ hai chữ này thì cậu ta lại xoa tay xóa chữ trên nền đất đi.
“Có lẽ công trạng của họ sẽ chẳng có mấy người biết, nhưng ở trong lòng tôi, bọn họ chính là anh hùng.”
“Cha mẹ tôi qua đời năm tôi tám tuổi.” Trần Thụ thở ra một hơi rồi nói với Du Đường: “Có hai cô chú xa lạ đưa di vật của cha mẹ cho tôi rồi nói rằng, cha mẹ tôi đã cùng hy sinh trong một nhiệm vụ nguy hiểm.”
“Mà nhiệm vụ này lại được tiến hành ở nước ngoài, cho nên ngay cả di thể của bọn họ cũng không thể mang về, di vật của họ để lại cho tôi cũng chỉ còn lá thư viết lúc sinh thời.”
Đôi mắt Trần Thụ đỏ ngầu nhưng cậu ta không khóc mà lại khẽ cười: “Di thư đều là những lời dặn dò của cha mẹ với tôi.”
“Cha tôi nói tôi phải sửa được tính tình, đừng suốt ngày chạy đông chạy tây gây chuyện thị phi, còn dặn tôi tôn trọng phụ nữ, trở thành một người đàn ông chân chính. Mẹ tôi còn nói sau này khi tôi lớn lên nhất định phải đối tốt với bạn gái, nếu không thể cho người ta tương lai tốt đẹp thì cũng đừng để đối phương phải chờ đợi tôi.”
“Còn dặn tôi đừng tiếp tục nghịch ngợm những thứ nguy hiểm, càng đừng nghĩ đến chuyện báo thù, nguyện vọng của họ là mong tôi khỏe mạnh, vui vẻ, hạnh phúc trưởng thành……”
Du Đường ngồi lẳng lặng mà nghe, trong lòng cảm thấy ngũ vị tạp trần(*)
(*)Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn.
Không ngờ Trần Thụ lại sinh ra trong một gia đình như vậy. Y biết rằng gián điệp vốn là nghề nghiệp được bảo mật tuyệt đối, có khả năng đến khi chết cũng không có ai biết được tên họ thật sự và cống hiến của họ cho quốc gia. Hơn nữa, chức nghiệp này có độ nguy hiểm rất cao chỉ cần không để ý là sẽ bỏ mạng.
Du Đường đột nhiên hối hận vì bản thân mình lúc trước đã từng ác ý phỏng đoán Trần Thụ.
Thiên tài, gián điệp, gia đình, cha mẹ hy sinh vì quốc gia, những thứ này đều đã đủ để chứng minh tính cách của Trần Thụ hiện tại là do đâu mà có.
“Nhưng mà thật ra tôi không định nghe lời họ.” Trần Thụ rũ mắt nhìn trái bom đã bắt đầu đếm ngược, nói rằng: “Tôi muốn báo thù cho cha mẹ.”
“Hơn nữa, sau khi trải qua những chuyện này tôi hoàn toàn có thể khẳng định tôi không thể từ bỏ đam mê của mình được, tôi thật sự rất rất thích những hoàn cảnh cực đoan cực kỳ nguy hiểm.”
“Càng nguy hiểm, càng cận kề cái chết, tôi sẽ càng sung sướng.” Cậu ta cười rộ lên: “Nếu lần này có thể sống sót ra khỏi đây thì tôi sẽ theo nghề nghiệp của cha mẹ tôi. Nhưng mà………..”
Trần Thụ đặt ngón tay lên môi: “Mong Du tiên sinh bảo mật chuyện này giúp tôi.”
“Được.” Du Đường gật đầu: “Yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật.”
Lục Thanh Uyên thò tay ôm y từ sau lưng, rồi gác cằm lên bả vai Du Đường, sau đó nói với Trần Thụ: “Tôi rất tò mò một chuyện, cậu thật sự có thể khống chế bản thân không lầm đường lạc lối sao?”
Trần Thụ nghe thấy câu hỏi của hắn thì sửng sốt một chút rồi lại tiếp tục cắm cúi gỡ bom, chậm chạp trả lời: “Tôi cũng không biết.” “Nhưng tôi có thể bảo đảm, tôi tuyệt đối sẽ không làm cho cha mẹ tôi mất mặt.”
*
Lục Thanh Uyên kéo Du Đường vào một góc đệm, tránh khuất tầm mắt của người khác.
Du Đường vẫn luôn im lặng từ lúc nãy đến giờ lại đột ngột mở miệng nói chuyện: “Tôi hiểu chủ đề của phó bản trò chơi này rồi.”
Y nở nụ cười xán lạn rồi nói: ” Trong năm người cậu lựa chọn, một người là ông chủ xí nghiệp tư nhân tuy rằng rất để ý đến vợ con nhưng lại ngoại tình; một người là cô gái ham tiền tài vật chất đến mức hoa mắt choáng đầu bị đàn ông lừa gạt tình cảm; một người là thiên tài chuyên gia về bom mìn nhưng lại sinh ra trong gia đình có cha mẹ là gián điệp đều đã hy sinh; hai cô gái còn lại thì vẫn luôn giấu kín cõi lòng, không dám thẳng thắn tâm ý với người mình thích và còn sợ hãi bị thế tục đánh giá là người đồng tính.”
“Những người này tuy rằng mới nhìn thì không có điểm chung, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì có thể phát hiện, trên người bọn họ đều đang chôn ‘bom’.”
“Một ‘quả bom’ sẽ không biết khi nào sẽ phát nổ.”
“Sở dĩ cậu mang những người này vào trò chơi, chính là để thưởng thức chỗ ‘bom’ này lần lượt phát nổ, đúng không?” Du Đường híp mắt lại, chọc ngón tay vào ngực Lục Thanh Uyên: “Nhưng mà cậu không ngờ, ‘bom’ trên người họ đúng là đã thật sự phát nổ nhưng lại chưa nổ lớn đến mức cậu muốn.”
“Ngược lại thì ngưỡng cửa sinh tử đã khiến họ nhìn rõ được bản tâm của mình.”
“Tôi nghĩ lần này cậu có lẽ lại phải thua rồi.” Du Đường đưa ra kết luận: ” Tiếp theo đây, tôi chỉ cần điều tiết quan hệ của bọn họ, là hoàn toàn có thể khiến cho những người chơi này tự dựa vào chính mình chạy thoát khỏi đây.”
Lục Thanh Uyên nhìn khuôn mặt đầy tự tin của Du Đường thì nỗi lòng khẽ nhúc nhích.
Kỳ thật trò chơi này thắng hay thua, đã không còn quan trọng với hắn nữa.
Nếu bắt buộc phải nói, thì hiện giờ hắn chỉ muốn thiên sứ này bày ra các vẻ mặt khác nhau cho hắn thưởng thức.
Xem ra quyết định lần này của hắn đúng rồi.
Lục Thanh Uyên không trả lời Du Đường, mà nằm ngã ngửa ra tấm đệm mềm mại, sau đó vươn cánh tay tóm lấy Du Đường kéo vào trong lồng ngực của mình rồi đặt một nụ hôn lên trán y: “Được, được, ngươi cố lên. Nhưng bây giờ đến lúc đi ngủ rồi……..”
“Em trai thân yêu của ngươi mệt rồi, ngươi là anh hai thì cũng nên có trách nhiệm của một người anh, ngủ cùng ta đi?”