Hoàng hậu hy vọng Hạ Hầu Phái có thể khoát đạt đại độ (đại ý là không cần cố chấp). Khoát đạt đại độ, không phải bị đánh không đánh trả, bị mắng không nói lại, mà là đừng nắm chặt không buông, sự việc xảy ra rồi vẫn oán giận. Đang ở triều đình, đang ở hậu cung cùng âm mưu quỷ kế làm bạn, nếu không vững tâm, nếu không quyết đoán, là không sống tiếp được. Hoàng hậu chỉ hy vọng, dù nhiều nhấp nhô cùng khó khăn, Hạ Hầu Phái vẫn có thể không bối rối, không cố chấp, giữ trong lòng khoan dung rộng rãi, cố gắng sống tự tại.
Hạ Hầu Phái nhìn chằm chằm vào người hầu cầm bình hoa mai bảo bối đem xuống, xác nhận không có dập đầu, không có tổn thương mới thu hồi ánh mắt. Quay đầu nhìn về phía Hoàng hậu, liền thấy Hoàng hậu ánh mắt dịu dàng nhìn cô. Ánh mắt kia quá mức dịu dàng, như ánh trăng, như gió mát, Hạ Hầu Phái tim đập lỡ một nhịp, sững sờ mở to mắt, ngơ ngác ngưỡng đầu nhìn Hoàng hậu.
Hoàng hậu biết Trọng Hoa bên ngoài ổn trọng nhưng đến trước mặt nàng luôn thỉnh thoảng phát ngốc, như vậy cũng tốt, cô có lẽ vẫn còn là con nít, là hài tử khờ khạo không lo.
Hoàng hậu nở nụ cười một chút, nói: “Hôm nay dưới bếp có thịt bò nướng rất ngon, ngươi bữa tối lại trở về a.”
Hạ Hầu Phái không ngừng đáp ứng, trong lòng vẫn còn dư vị Hoàng hậu dịu dàng ban nãy, nếu so với thịt mà cô yêu nhất, thịt lại thành không có tư không có vị.
Mùa đông đêm đến sớm, bầu trời tối tăm mờ mịt, dần dần có tuyết đến.
Hạ Hầu Phái đứng bên cửa sổ, nhìn bên ngoài đêm tối thấy được bóng dáng bông tuyết lờ mờ, thầm nghĩ mấy ngày nữa là tết rồi. Năm Thái thủy tiến vào năm thứ 14, không biết sẽ có gì biến hóa.
Đến cổ đại mới hiểu được cái gì gọi là nhịp điệu chậm chạp, biến hóa đều thay đổi một cách vô tri vô giác, lặng yên tiến hành. May mà, Hạ Hầu Phái cũng thành thói quen, sinh hoạt của cô lúc ở thời đại kia cũng có người để lo lắng, có việc không kịp hoàn thành. Có thời điểm cũng sẽ nhớ tới, đến bây giờ đã gần mười năm trôi đi, chuyện cũng bị thời gian vô tình vùi lấp, hết thảy đều tựa hồ không còn ý nghĩa.
Cô hôm nay chỉ có quan tâm A nương, thầm nghĩ hai nàng cứ thế trôi qua, không bị người chế trụ, không bị người làm hại.
A nương đối với cô tốt, cô tự nhiên cũng đem A nương bỏ vào trong lòng. Hạ Hầu Phái cảm thấy, cái này là dùng tâm lấy tâm,
Hạ Hầu Phái đứng trước cửa sổ trong chốc lát, liền có cung nhân đến gọi: “Thập nhị lang, hãy vào chỗ ngồi.”
Thịt bò nướng của cô! Hạ Hầu Phái ánh mắt sáng lên, chạy tới.
Bữa tối mùa đông, món không thể thiếu nhất là súp nóng.
Một thực đơn món ngon, Hạ Hầu Phái uống bát súp nóng hôi hổi trước, uống cho dạ dày ấm ấm áp áp.
Bữa tối trôi qua một nửa, có thái giám đi đến, thấp giọng bẩm: “Thánh nhân tại Tuyên Phòng dùng bữa tối, rồi đi chỗ Tiết mỹ nhân.”
Nói xong, giương mắt nhìn Hoàng hậu xin chỉ thị, Hoàng hậu nói: “Đi xuống đi.”
Thái giám liền lui ra ngoài.
Trong điện không ai có dị sắc. Hạ Hầu Phái nuốt xuống đồ ăn trong miệng, nói: “Tiết mỹ nhân là người phương nào? Chưa từng nghe nói.”
“Chính là người gảy đàn chỗ Hán vương.” Hoàng hậu nói.
Bởi vì có Vương tử, việc Đột Quyết liền nắm chắc ít nhiều, cộng thêm không khí vui mừng cuối năm, Hán vương thừa dịp đem nàng kia đến hiến.
Hạ Hầu Phái nhíu mày, chưa bao lâu đã được vinh dự, được phong mỹ nhân, quả nhiên đáng giá Hán vương trịnh trọng.
Việc tư củ ahụ thân, nhi tử tốt nhất là không hỏi. Nội tâm Hạ Hầu Phái rối rắm, thỉnh thoảng nhìn nhìn Hoàng hậu.
Hoàng hậu vốn không muốn nhiều lời với cô, lại thấy ánh mắt lo lắng của cô. Bất đắc dĩ, ngắn gọn nói: “Đừng nhìn, không liên quan đến ta.”
Hạ Hầu Phái lập tức kịp phản ứng, thật sự là quan tâm quá sẽ bị loạn, về lý mà nói, nên lo lắng là những phi tần kia. Sủng ái của các nàng bị phân đi, ở trong cung lại không thể làm lớn; còn về tình, nữ tử hậu cung đều đã may mắn được Hoàng Đế sủng ái qua, A nương nếu ghen, làm sao sống đây?
Hạ Hầu Phái cũng không biết như thế nào, nhẹ nhàng thở ra, ngại ngùng mà cười cười nói: “Nhi quá lo lắng.”
Hoàng hậu không có nhiều lời nữa, dùng qua bữa tối, mới cùng cô nói: “Việc hậu cung ngươi chớ nhúng tay, nếu thấy không ổn thì đến nói với ta.”
Hạ Hầu Phái hiểu được, cô nhúng tay vào việc hậu cung của phụ thân thì sẽ là cái gì đây? Nhưng Hoàng hậu muốn xen vào, là danh chính ngôn thuận, nhu thuận nói: “Nhi sẽ.”
Chẳng qua là vị Tiết mỹ nhân kia xuất thân nghệ kỹ, là người đầu tiên nhảy vào cung được may mắn, nhưng cũng không làm được địa vị cao. Mỹ nhân mặc dù không bằng Tam phu nhân, không bằng Cửu tần, cũng là tước vị so với nghìn thạch. Trực giác Hạ Hầu Phái cảm thấy nàng ta là nữ tử không đơn giản, cô nói: “Tiết mỹ nhân kia…”
“Trong lòng ta biết rõ.” Hạ Hầu Phái vừa định nói, Hoàng hậu đã cắt đứt. Hoàng hậu muốn biết phi thiếp mới vào cung là ai an bày, thật sự rất dễ dàng.
Hạ Hầu Phái cũng nói: “Chỗ Hán vương, nhi cho người nhìn xem.”
Hoàng hậu cười cười: “Hán vương không có năng lực, không cần cố sức.” Trên tay Hạ Hầu Phái mới có mấy người? Không muốn dùng ở chỗ không liên quan.
Hạ Hầu Phái khó hiểu.
Hoàng hậu thu hồi nụ cười, nhìn Hạ Hầu Phái, trầm tĩnh nói: “Không chỉ Hán vương, Chư vương phủ đều có người của Thánh nhân, nhất cử nhất động, đều bị Thánh nhân khống chế.”
Hạ Hầu Phái giật mình khẽ nhếch miệng, Hán vương không hỏi triều chính, cũng không cùng triều thần qua lại, nếu không phải hắn hiến Tiết mỹ nhân quá nhanh, cô sẽ không lưu ý hắn đấy. Chính là như vậy, một tông phiên chỉ cầu ung dung tự tại, giờ cũng khiến Thánh nhân lo lắng sao?
“A nương, như thế nào biết được…”
“Ta vào cung gần 12 năm, làm hậu cũng gần mười năm, khắp nơi lưu tâm, sẽ có thể phát hiện.” Hoàng hậu cúi xuống nhìn Hạ Hầu Phái, bình tĩnh như nước nói, phảng phất như là một việc hết sức dễ dàng. Nhưng mà, cái tin tức này, há lại đơn giản biết được?
Hạ Hầu Phái không biết nên nói gì, trong đầu cô lộn xộn. Kinh hãi Hoàng đế đa nghi, cũng kinh hãi Hoàng hậu chỗ chỗ lưu tâm. Ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu, thần sắc nàng bất luận lúc nào cũng đều bình tĩnh mà thản nhiên, lồng ngực Hạ Hầu Phái tuôn ra một loại cảm giác khó chịu cùng đau lòng không nói ra được.
Sinh tồn trong cung, rất khó khăn rất mệt mỏi, phải cắt đứt luẩn quẩn, phải không ngừng bày bố, giãy giụa tìm một chỗ cắm dùi, cực lực sống đến cuối cùng. Hạ Hầu Phái cảm thấy, cô sống vẫn là quá dễ dàng rồi, cuộc sống yên tĩnh, A nương vì cô mà ngăn trở ít nhiều tâm kế. Cô hôm nay làm vẫn chưa đủ, mãi không đủ, cô vẫn còn sống vì ở dưới cánh chim bảo vệ của Hoàng hậu. Cô phải nhanh nhanh lớn lên, thành cổ thụ, thành núi cao, vì hoàng hậu che gió che mưa. Như vậy mới xứng với chân tâm bảo vệ của Hoàng hậu với cô.
Cô bỗng nhiên lặng im, Hoàng hậu chỉ cho là cô bị hù rồi, liền nhẹ giọng nói, nhẹ nhàng chậm chạp: “Thánh nhân như thế nào cũng là cha ngươi, ngươi lúc nào cũng phải nhớ rõ điểm này, hiếu thuận hắn, kính yêu hắn, giữ đạo làm con là được rồi, không cần quá mức sầu lo.”
Hạ Hầu Phái thấp giọng đáp ứng, vẫn là không thoải mái. Ngày tháng dài dằng dặc, cô từ trước đến nay sẽ không làm khó chính mình, chỉ ở mọi tình cảnh tìm đường sống, nhưng mà lúc này, cô lại cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, chậm đến làm cho cô khổ sở. Việc cô có thể chia sẻ quá ít.
Hoàng hậu thở dài, ấm giọng nói: “Trọng Hoa, tới đây.”
Hạ Hầu Phái đi qua, Hoàng hậu mở ra hai tay, ôm cô vào trong ngực, vỗ nhè nhẹ lưng cô, nói: “Trọng Hoa, có A nương đây, ngươi không cần lo lắng.”
Cái ôm quen thuộc, ấm áp tin cậy này làm bạn với cô mười năm, Hạ Hầu Phái trong thời gian ngắn liền an tâm, không nóng lòng lớn lên, không kinh hãi Hoàng đế đa nghi sầu lo nữa. Chỉ đắm chìm ở trong hơi thở an bình, cô nhắm mắt lại, dựa vào trong lòng hoàng hậu, nhỏ giọng nói: “Có Trọng Hoa đây, A nương cũng không cần sợ hãi.”
Nhất định sẽ có một ngày, cô có thể giống như A nương bảo hộ cô mà bảo hộ A nương. Dùng bản lãnh của cô dùng cố gắng của cô, đem hết khả năng, dù là cơ mưu cấm cung khắp nơi cũng có thể vô ưu vô lo.
===================================================
Tiểu hài tử mười tuổi, đúng là thời điểm đang lớn, đến đầu xuân cởi đi áo đông vừa dày vừa nặng, liền có thể thấy vóc dáng Hạ Hầu Phái cao lên không ít.
Đợi đến lúc Đại Hạ phát binh, giúp Vương tử phục quốc, đường băng tuyết đều đã tan, quần áo mùa xuân năm trước của Hạ Hầu Phái đã ngắn rồi, không mặc được nữa. Hoàng hậu thấy vậy thì hết sức vui mừng, một mặt phái người làm quần áo mới, một mặt cho người hầm các thứ súp bổ đưa đi.
Giữa hè ve kêu, tin tức quân Đại Hạ đại thắng truyền về. Quân Đại Hạ đánh bại nhiều tộc của Đột Quyết, Vương tử thành công đăng vị, cũng hướng Đại Hạ xưng thần. Hoàng đế mừng rỡ, phong Vương tử là Không Ai Tự Khả Hãn.
Hạ Hầu Phái ở giữa thư án ngẩng đầu nghe Đặng Chúng bẩm báo, cô chỉ cười khẽ: “Đã biết.”
Sớm đã biết mấy năm này, Đại Hạ vì Đột Quyết mà bỏ ra không ít công phu, tâm huyết. Trong lúc Trung Nguyên cường thịnh, vương triều lợi hại liền muốn dọn dẹp dân tộc du mục. Dân tộc du mục đa số là sẽ thua, nhất là vì Đại Hạ lập quốc không lâu, quân thần đều ngực hoài viễn chí, binh lính sức chiến đấu thập phần mạnh mẽ.
“Tin vui này, Quận vương nên chúc mừng.” Đặng Chúng nhắc nhở một câu. Hắn trong đám thái giám được xưng tụng là nhân tài thập phần toàn năng, ở bên người Hạ Hầu Phái lâu rồi, cũng biết một ít việc nhỏ không đáng kể trên triều.
Hạ Hầu Phái liền nói: “Đâu chỉ chư vương, công chúa cũng không tránh được.” Cô nói xong, mở một quyển tấu chương rồi viết. Giống như kiếp trước viết văn không khác biệt lắm, chẳng qua là dùng từ càng thêm khảo cứu càng thêm long trọng cũng tinh tế hơn thôi.
Hạ Hầu Phái viết xuống:
“Mênh mông Hoa Hạ,
Hiển hách Thiên Uy
Mơ hồ xung quanh
Lòng son quy phụ”
Thấy Đặng Chúng còn quỳ, liền hỏi: “Còn có chuyện gì?”
“Vừa rồi Hoài Hóa Vương tự tay vẽ 1 bản《 giang sơn vạn dặm đồ 》dâng lên, Thánh nhân cực kỳ vui mừng, ban thưởng rất nhiều.” Đặng Chúng bẩm.
Hạ Hầu Phái dừng bút một chút: “Nhị lang?” Hắn thật biết nhân lúc lò còn nóng, Hạ Hầu Phái nhếch môi cười: “Đi đi.” rồi tiếp tục viết.
Đặng Chúng lui xuống, vắng lặng im ắng.
Hoài Hóa vương dâng lễ đúng lúc. Đột Quyết vừa xong, lòng Hoàng đế dẹp được 1 cái hoạ lớn. Làm cho ý chí chinh chiến phía Nam gần thêm một bước, giang sơn vạn dặm, thực sự đúng ý vừa lòng.
Hoàng đế thấy thứ tử đã bớt đi vẻ rụt rè sợ hãi, một mảnh hiếu tâm dù thật hay giả. Lúc tảo triều nhắc tới vẫn khen không dứt miệng.
Hạ Hầu Thứ nghe thấy đương nhiên là vẻ mặt đắc ý, Hạ Hầu Trung cảm thấy thật hận, hắn tại sao lại không nghĩ tới! Còn Thái tử thì nhìn lên ngai vàng, thấy Hoàng đế vẻ mặt tươi cười, lời cao thừa tướng như sấm rền vang vọng, cảm thấy bất an nổi lên.
Giống như núi lửa đã tắt đột nhiên sống lại, nham thạch nóng chảy sôi trào đổ xuống, người dưới núi lại không hề phát hiện
================================
Hôm nay là lễ tình nhân…
Thiết nghĩ người người đi chơi hết, ai ở nhà mà đọc truyện của mình. Hơn nữa mình fa nên mình cũng k muốn post truyện:)) phải giả vờ mình đi chơi nên k có up chứ
Nhưng mà bạn @ tranyen959 vừa like cho mình 10 chap… hoá ra vẫn có người đọc nên mình up luôn 2 chap
bạn @user38186020 cũng vote sao cho mình rất nhiều nè. Cảm ơn 2 người đã ủng hộ