Thanh Bình Nhạc - Nhược Hoa Từ Thụ

Chương 64: Đông cung



Hoàng đế sẽ không vô duyên vô cớ hỏi đến Đông cung, chắc chắn hắn đã thấy hoặc nghe được gì đó.
Hạ Hầu Phái tay chống cằm ngồi bên cạnh Hoàng hậu, Hoàng hậu trầm sắc nghe thái giám bẩm báo.
“Chỗ đó là chỗ hẻo lánh trong nội cung, đám quý nhân không đến nhiều, cũng không phải…” Thái giám tỉ mỉ nói, “Có 3 mỹ nhân năm ngày trước kết bạn du xuân ở dọc chỗ kia, bảy ngày trước cũng đi qua Dịch Đình…” Hiển nhiên là lúc trước đã muốn qua chỗ Hoàng hậu bẩm báo, nói vô cùng kỹ càng mà lại trật tự hiển nhiên.
Hoàng hậu nghe, lúc nghe được thái giám nói: “…2 ngày trước Tiết Sung Hoa đã đi qua chỗ kia, Sung Hoa là cùng tùy tùng vui đùa…”
Hoàng hậu nói: “Có cùng thị vệ Đông cung xung đột?”
Thái giám suy nghĩ, trên mặt hiện ra do dự, rồi sau đó kín đáo nói: “Lão nô nhớ rõ, Sung Hoa vui chơi dưới một bóng cây, cùng tùy tùng ngươi tới ta đi, không để ý liền vượt qua tường, chạy về phía Đông cung, tùy tùng đi hỏi, lại tay không trở về.”
Thần sắc Hạ Hầu Phái ngưng lại, cùng Hoàng hậu liếc nhau, hầu như đã có thể xác định là ai làm loạn rồi. Đứa bé kia không còn, Hoàng trưởng tôn lại không bị trừng phạt chút nào, Tiết Sung Hoa đối với Đông cung có thể nói là hận thấu xương.
Những thứ khác, cũng không cần phải hỏi lại.
Đám cung nhân bẩm xong việc, Hoàng hậu đem cung vụ xử trí xong, mọi người đều cáo lui, chốc lát sau chỉ còn hai người các nàng. A Kỳ bưng nước lên.
Hạ Hầu Phái tiếp nhận một chén, hai tay dâng cho Hoàng hậu, chén sau mới uống một hớp.
Nửa chén nhỏ uống vào bụng, lại có một thái giám nhanh chóng đi vào, cung kính nói: “Điện hạ, Thập nhị lang, ngoài điện có cung nhân của Tiết Sung Hoa cầu kiến.”
Tin tức chuẩn xác rồi.
Hoàng hậu nói: “Cho nàng đi vào.”
Người tới là một người cung nữ, tuổi tầm mười lăm mười sáu, tươi đẹp động lòng người, cặp mắt kia giống như rất biết nói chuyện, đen nhánh linh động. Hạ Hầu Phái lặng yên liếc Hoàng hậu, thủ hạ A nương đưa đi làm gián điệp đấy, đẹp như vậy.
Hoàng hậu chỗ nào chú ý suy nghĩ gì đó của cô? Hỏi cung nữ một ít.
Cung nữ họ Lý, bởi vì mẫu thân Hoàng hậu cũng họ Lý, nên không có gọi nàng là A Lý, mà gọi là A Đinh.
A Đinh nhìn thì xinh đẹp, nhưng nói chuyện lại tuyệt không mềm mại: “Sung Hoa cùng Ngụy quý nhân mưu đồ, muốn Thánh nhân kị Đông cung, nô nghe được đôi câu vài lời…” Lời tiếp theo, cùng thái giám kia không sai biệt lắm. Đêm trước Hoàng Đế ngủ với Tiết Sung Hoa, Tiết Sung Hoa trong lúc vô tình nói nhân sĩ Đông cung kiêu ngạo, ngôn ngữ thô bạo vô lễ, không để người trong mắt. Vì vậy Hoàng đế mới hỏi thái giám kia, đã từng chịu sự ngạo mạn của thần tử Đông cung chưa.
“Việc này trọng đại, nô không dám nhờ miệng người khác, cố gắng đích thân đến bẩm.”
Hoàng hậu rất hài lòng: “Ngươi đang ở chỗ kia, chớ phạm hiểm, muốn ngươi cần thận an nguy của bản thân.”
Hạ Hầu Phái: “…” A nương như thế nào săn sóc cung nữ này.
A Đinh khẽ mỉm cười, trên hai má hiện ra hai cái má lúm cực kỳ đáng yêu, lại bái nói: “Lâu không thấy điện hạ, nay đến, cũng mời điện hạ đại an.”
Hoàng hậu nói: “Ngươi có lòng rồi.” Dùng ánh mắt tỏ ý bảo A Kỳ đỡ nàng.
Hạ Hầu Phái: “…” Nói hết lời rồi, tại sao còn chưa đi.
Cung nhân của Tiết Sung Hoa không thể ở lại lâu, A Đinh thỉnh an, rất nhanh liền lui xuống.
Hoàng hậu đang muốn nói với Hạ Hầu Phái, quay ra chỉ thấy cô nhìn mình, ánh mắt kia thập phần ai oán.
Hoàng hậu rất kỳ quái: “Ngươi làm sao?”
“Không có gì, ” Hạ Hầu Phái không biết giọng mình đã chua hơn giấm, “Thấy A nương đối với cung nữ kia dịu dàng, nhi hâm mộ.”
A Kỳ đứng hầu ở một bên, nghe vậy nhịn không được cười khẽ, Thập nhị lang đối với Điện hạ nghe lời quấn quýt cùng bá đạo rõ như ban ngày đấy. Thấy Hoàng hậu cười khẽ không nói, ánh mắt Hạ Hầu Phái càng phát ra ai oán. A Kỳ liền giảng hòa: “Điện hạ đối với Thập nhị lang không thế sao? Còn cần Thập nhị lang đi hâm mộ?”
Nghe nàng nói như vậy, Hạ Hầu Phái lại cao hứng trở lại, Hoàng hậu đối với cô là tốt nhất, nàng kia mấy mấy khi đến Trường Thu cung chứ, không ai có thể thắng được cô.
Thấy cô khôi phục lại bình thường, Hoàng hậu mới nói: “Quân tốt thì thần mới trung, người làm việc cho ngươi, ngươi phải có ân điển. Đạo điều khiển, uy mà không lệ.”
Khống chế người dưới, phải có uy nghiêm, nhưng không thể tàn bạo, ân uy cũng thế.
Hạ Hầu Phái đứng lên, bó tay nghe dạy bảo.
Cô ngoan ngoan tuyệt không phản nghịch, lại nói với Hoàng hậu về Vũ Dương phủ, Vũ Dương trưởng công chúa nhờ giúp, cô cũng nói thẳng, chẳng qua có chút lo lắng: “Chỉ sợ ngoại tổ phụ không đồng ý.”
Hoàng hậu cười cười: “Ngươi tự nói là được.”
Hạ Hầu Phái cảm thấy sẽ ổn rồi, thấy Hoàng hậu tâm tình không tệ, cũng không có vì việc Tiết Sung Hoa mà bị ảnh hưởng, trong bụng cô khẽ nhúc nhích, nghĩ đến việc Tần tiểu nương, liền nói: “Nhi ở chỗ Vũ Dương cô mẫu…”
Hoàng hậu nhìn lại, ánh mắt thanh tịnh.
Hạ Hầu Phái không biết như thế nào, trong cổ nghẹn lại, có chút nói không được.
Cô dừng lại, Hoàng hậu đợi cô nói.
Sắc mặt Hạ Hầu Phái hơi xoắn xít, ánh mắt có chút rủ xuống, nói: “Cùng chư quân ở chung thật vui, có không ít hiền giả, muốn tiến cử đến Thánh nhân.”
Hoàng hậu cười nói: “Ngươi thích là được.”
Sắc trời tối tăm, Hạ Hầu Phái liền trở về Hàm Chương điện. Cô tuổi đã lớn, không tốt ở hậu cung lâu, tránh hiềm nghi.
Cô vừa đi, A Kỳ do dự mà nói: “Thập nhị lang như có điều giấu giếm, có cần gọi người đến hỏi một câu?” Hạ Hầu Phái đi ra ngoài, đương nhiên dẫn theo không ít tôi tớ, những người này hơn phân nửa là Hoàng hậu thu xếp đấy, muốn hỏi cũng thập phần thuận tiện.
Hoàng hậu nghĩ đến lòng Hạ Hầu Phái có tiểu nương tử kia, thở dài một tiếng, Trọng Hoa muốn nói lại thôi, hơn phân nửa là liên quan đến tiểu nương tử. Nàng cũng không phải là không nghĩ đến chuyện gọi người đến hỏi, chỉ là Hạ Hầu Phái đã lớn. Nàng quản nhiều sẽ khó tránh khỏi hiềm khích, sẽ sinh khe hở, đó không phải nàng mong muốn.
“Không cần, lúc nàng muốn nói, tự nhiên sẽ nói với ta.” Hoàng hậu nâng trán.
Thấy nàng hiện ra mỏi mệt, A Kỳ bước lên phía trước thay nàng nhéo nhéo vai.
Hạ Hầu Phái chỉ cho là Hoàng hậu đồng ý chuyện cô ái mộ nữ tử, không biết Hoàng hậu đối với chuyện này còn nhiều lo lắng, nàng chẳng qua là không nói mà thôi. Ngày đó Hạ Hầu Phái thản nhiên nói ra, chỉ có hai nàng, Hoàng hậu cũng chưa từng nói chuyện này với ai, kể cả tâm phúc như A Kỳ từ nhỏ đã hầu hạ nàng. Nàng làm một người trông coi bí mật khiến người đứng ngồi không yên.
Nhưng lúc muốn hỏi tiểu nương tử này là ai, Hạ Hầu Phái lại giữ kín như bưng.
Hoàng hậu sao có thể không suy nghĩ lo lắng đây? Nàng luôn vì Hạ Hầu Phái suy nghĩ đấy.
Thấy thần sắc Hoàng hậu trầm tĩnh, A Kỳ biết rõ, Điện hạ lòng có lo lắng, nàng cười trấn an nói: “Điện hạ không cần lo lắng? Thập nhị lang để ý điện hạ nhất, thật sự có chuyện quan trọng sẽ cùng điện hạ nói.”
Nghĩ đến bộ dạng Hạ Hầu Phái đứng trước mặt nàng ngoan ngoan nghe dạy bảo, Hoàng hậu cười nhạt không nói.
Chờ đến ngày nghỉ, Hạ Hầu Phái liền đi Thôi phủ, đem việc Vũ Dương trưởng công chúa phó thác nói.
Thái Học là một nơi ưu tú tụ họp tinh hoa, thu nạp nhân sĩ đều là người học cao. Thôi thị biểu hiện ra ngoan cố không đổi cho người nhìn, nhưng đã sớm suy tàn rồi, trên đời này đâu còn tồn tại danh hào sáu trăm năm Thôi thị. Năm đó Thôi Viễn Đạo khiển trách Ai thái tử, thực sự là bởi vì Ai thái tử bất kính học vấn sao? Đó chỉ là 1 mặt, thực ra sớm đã nhìn thấu Ai thái tử không phải là đối thủ của Hoàng Đế. Bất quá chỉ là 1 loại quy hàng, cùng chư thần trăm sông đổ về một biển mà thôi.
Hạ Hầu Phái cũng không sơ ý, thập phần thành tâm nói: “Vũ Dương trưởng công chúa không phải người tùy tiện, không bằng ta dẫn người kia đến, mời ngoại tổ phụ nhìn một cái, nếu có thể dùng liền lưu lại, không thể dùng cũng không cần miễn cưỡng.”
Thôi Viễn Đạo lắc đầu, thở dài: “Lòng người khác xưa, dùng công cho tư.” Cũng không biết nói người khác, hay là nói mình.
Bọn hắn ngồi đối diện, chính giữa là một cái bàn nhỏ, phía trên là hai cốc trà thơm. Hạ Hầu Phái đối với 1 nhà ngoại tổ phụ cực kỳ khách khí, cũng tôn trọng nhiều, không kiêu ngạo mà làm vái chào, nói: “Mời ngoại tổ phụ giúp ta.”
Vì trước đó đã nói qua với Hoàng hậu, cô có vài phần nắm chắc nên mới dám nói như vậy, nếu bình thường cô cũng sẽ không miễn cưỡng.
Thôi Viễn Đạo nhẹ gật đầu, nói: “Nghỉ cuối tuần bảo hắn tới đây a, để ta khảo thi một chút.”
Việc này thành hơn phân nửa rồi. Còn lại, chỉ cần người Vũ Dương trưởng công chúa tiến cử không phải kẻ làm cho người ta liếc mắt cũng ngại, thì có thể giữ lại rồi.
Thôi Viễn Đạo đối với Hạ Hầu Phái thập phần bảo vệ, miệng nói Điện hạ, đối xử lại giống như Thôi Kỳ.
Trà thơm tươi mát, Hạ Hầu Phái uống một hớp, nhìn ngoài cửa sổ xanh biếc, xem thật thân thiết. Cô không khỏi nghĩ đến Hoàng hậu, đã từng lớn lên ở nơi này.
Hạ Hầu Phái ngồi thẳng người, Thôi Viễn Đạo nói: “Năm đó, trong cung truyền ra tin tức Hoàng hậu điện hạ đẻ non, một nhà thần đều buồn bã, nhưng mà không lâu lại có tin là hỗn loạn nên có người giả truyền tin tức, Hoàng hậu điện hạ sinh Hoàng tử là Thập nhị lang, thần vui mừng quá đỗi, xin cho phu nhân vào cung nhìn.”
Khi đó sơ tang Ngụy hậu, trong hậu cung công kích tranh giành hậu vị, Hạ Hầu Phái cũng không hiểu tình hình kỹ càng khi đó, cũng không có ai nói với cô. Những người biết rõ một ít, đương nhiên là nguy hiểm muôn phần.
Ánh mắt Thôi Viễn Đạo rơi trên người Hạ Hầu Phái, hiền lành mà cười nói: “Trong nháy mắt, điện hạ đã lớn, thần cũng già rồi.” Hắn đã râu tóc bạc trắng, chẳng biết lúc nào sẽ qua đời.
Người đã già, con cháu đầy đàn, hầu hạ dưới gối, bất tri bất giác cũng mềm mại đi không ít.
“A cha lại đang thán thời gian trôi nhanh rồi.” Bên ngoài có người lên tiếng nói.
Là giọng Thôi Huyền, Hạ Hầu Phái nhìn ra, liền thấy Thôi Huyền một thân ngoại bào Nguyệt Bạch, không nhanh không chậm mà đi đến, bước chân thập phần vững vàng.
Cô cười cười, nói: “A Cữu đã đến.”
Thôi Viễn Đạo thu hồi yêu thương, ngang mi dọc mắt: “Không thấy người đã nghe thấy tiếng, lén lén lút lút, ngươi học lễ nghi, đều để nơi nào?”
Thôi Huyền bất đắc dĩ, tiến lên bái kiến: “Thần bái kiến Tần vương điện hạ.”
Hạ Hầu Phái ít khi thấy Thôi Huyền cứng họng, buồn cười mà nhìn, giúp đỡ một chút: “A cữu miễn lễ.”
Thôi Huyền đứng thẳng thân, chuyển hướng tới Thôi Viễn Đạo, lại thi lễ: “Nhi bái kiến A cha.”
“Ân.” Thôi Viễn Đạo khẽ hừ một tiếng, chòm râu có chút run lên.
Có nhi tử không theo khuôn mẫu, ngoại tổ phụ cũng rất quan tâm đấy, Hạ Hầu Phái giảng hòa, cười nói: “A cậu mời ngồi.”
Thôi Huyền chưa dám động, Thôi Viễn Đạo nói ra: “Điện hạ cho ngươi ngồi, ngươi ngồi đi.”
Thôi Huyền lúc này mới đi đến một bên ngồi xuống.
Hạ Hầu Phái khó có khi đến Thôi phủ, hôm nay lại không khéo, Thôi Chất Đạo mang theo Thôi Tố, Thôi Ly đi phú quỷ đồng liêu, không được gặp. Thôi Huyền sáng sớm đi, lúc này mới trở về.
Thôi Viễn Đạo không hỏi việc triều chính, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, thấy Thôi Huyền trở về, nghĩ hắn có chuyện muốn nói, liền ngồi dậy cáo từ trước.
Hạ Hầu Phái cùng Thôi Huyền đưa hắn đến trước cửa, chờ thân ảnh hắn ẩn vào khúc đường nhỏ âm u, mới trở về ngồi xuống.
Lão tiên sinh vừa đi, Hạ Hầu Phái cũng tùy ý hơn. Vẫn là ngồi ngay ngắn, dáng người vẫn thẳng tắp, nhưng lại có một loại thản nhiên khác, cùng Thôi Huyền không có gì sai biệt.
Thôi Huyền cùng Hoàng hậu tuy rằng đã nhiều năm không gặp, thế nhưng điểm giống nhau trên người bọn họ lại không chút nào giảm bớt. Thông thấu phóng khoáng, thanh tâm rộng lượng, Thôi Huyền bên ngoài triều đình là như thế, Hoàng hậu ở trong tường cung cũng như thế.
Trà thơm đã lạnh, thư đồng tiến lên đưa trà mới.
Một tuần sau, Vũ Dương trưởng công chúa sai người đến Thôi phủ, Thôi Viễn Đạo khảo thi một phen, tiến cử làm tiến sĩ Thái Học.
Lại qua hai tháng, tiến vào giữa hè. Hạ Hầu Phái chưa gặp lại Tần tiểu nương tử. Bởi vì Hạ Hầu Cấp vẫn chưa lập gia đình, hôn sự của cô, nhất định phải sau Thập nhất lang, không gấp gáp.
Chẳng qua là cô nghĩ, bất luận Tần tiểu nương tử có biện pháp nào có thể quang minh chánh đại trở thành Tần vương phi. Thì cô cũng phải hỏi một câu, nếu có gì giúp được, cũng sẽ viện trợ. Nghĩ vậy liền phái người đi điều tra một phen nơi Tần tiểu nương tử ngày thường hay đi, ở đó ôm cây đợi thỏ.
Không đợi người trở về, đã bị Hoàng hậu tìm, hỏi: “Hôm nay Thánh nhân nói, muốn Tần công tôn nữ làm Tần vương phi, ngươi cũng đã biết việc này?”
Lời ấy như sấm sét giữa trời quang, Hạ Hầu Phái sững sờ, không dám tin lại nhanh như vậy. Đôi mắt hẹp dài của cô có chút nheo lại, không ngừng cân nhắc, Tần thị vì sao làm được? Ngắn ngủn hai tháng, nàng như thế nào khiến Hoàng đế động tâm tư này?
Thần sắc của cô có khiếp sợ, nhưng cũng không phải trở tay không kịp, cô rất nhanh liền tiếp nhận sự thật này. Không có sắc mặt vui mừng, không có thần sắc lo lắng, mà là thật sâu suy tư.
Hoàng hậu dò xét thấy sắc mặt Hạ Hầu Phái biến hóa, nàng nhíu mày, chẳng lẽ Tần thị chính là tiểu nương tử trong tâm Trọng Hoa?


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.