Thanh Bình Nhạc - Nhược Hoa Từ Thụ

Chương 65: Hồi ức



Bằng một cái tiểu nương tử Tần thị mặt cũng chưa thấy, tuyệt đối không có khả năng thuyết phục Hoàng đế. Trong đó nhất định không thể thiếu tác dụng của Tần Bột. Tần Bột tại sao lại giúp Tần thị? Chẳng lẽ Tần Bột sớm có ý quy hàng? Hoặc giả sau lưng Tần thị có người khác, nàng chẳng qua là bị người lợi dụng?
Không đúng.
Ngày ấy Hạ Hầu Phái thấy nàng đối với vị trí Tấn vương phi dụng tâm, nàng làm là vì Chu thị nên không thể giả, mà nàng có thể ở phủ Vũ Dương trưởng công chúa gọi được cô cũng không phải chuyện dễ dàng. Đầu tiên cần quen thuộc với phủ Vũ Dương trưởng công chúa, biết rõ chỗ nào chỗ ít người, chỗ nào là chỗ cô đi qua, mà ngày ấy nếu không phải trưởng công chúa có việc giao phó, cô cũng sẽ không đi nơi kia. Vậy Tần thị sớm đã biết trưởng công chúa có việc riêng với cô. Kế tiếp mượn cớ từ trong đám người thoát thân, tránh đi tùy tùng theo hỗ trợ, còn che dấu tai mắt người, không để ai nghi ngờ nàng bỗng nhiên rời tiệc.
Khó khăn trong này, 1 câu cũng chưa từng nói, có thể sắp xếp được tinh tế như thế. Đúng lúc, đúng thời điểm mà ở đó gọi được cô đã nói lên Tần thị không phải người đơn giản.
Đủ loại nghi hoặc khắp lòng Hạ Hầu Phái. Đoạt vị gian nguy, cô không thể không cẩn thận khắp nơi. Xem ra, phải mau chóng gặp Tần thị một lần rồi.
Hạ Hầu Phái thoát khỏi trầm tư, ngẩng đầu nhìn lên, Hoàng hậu đã không thấy bóng dáng.
Ơ, A nương đâu?
Hạ Hầu Phái mở to hai mắt nhìn, nhanh chóng quay đầu mà nhìn khắp bốn phía, bốn phía không có một bóng người.
A nương đi đâu?
Hạ Hầu Phái vội vàng từ trên cái sập đứng lên, chạy vội ra bên ngoài, chỉ thấy dưới thềm ngoài điện, Lý Hoa đứng ở trước Hoàng hậu, vâng lời mà đang nói cái gì đó. Lý Hoa nói xong rồi, Hoàng hậu hơi suy tư một lát, mới đáp một câu, Lý Hoa kính cẩn nghe theo mà lui xuống.
Hạ Hầu Phái đứng ở trên bậc cung, không có đi qua, gió mát khẽ thổi, lay động túi thơm trên eo, cô mới phát giác mình đi quá gấp rồi, góc áo cũng không phẳng. Cô vội chỉnh ngay ngắn lại y quan.
Hoàng hậu đúng lúc này quay đầu lại, thấy Hạ Hầu Phái chỉnh mũ, rồi thoáng khom người đem vạt áo vuốt phẳng. Nàng nghĩ đến nhiều năm trước, cũng ở trên bậc cung nơi này, Trọng Hoa còn là một hài tử ba bốn tuổi, cô vừa mới tỉnh ngủ chạy ra điện, dưới ánh mặt trời cũng phát hiện ra quần áo mình không ngay ngắn, liền luống cuống tay chân mà đỡ mũ, rồi tốn sức kéo vạt áo. Gặp nàng từ ngoài cửa tiến đến, cô vứt bỏ vạt áo thế nào cũng kéo không phẳng, cực kỳ nhanh mà chạy xuống thềm, vui vẻ bổ nhào vào trong ngực nàng, mũ miện vừa đỡ tốt đều đã rơi mất, cô cũng không biết.
Năm tháng vội vàng, thời gian qua nhanh. Hôm qua cảnh ở ngay trước mắt, cũng đã thành hồi ức.
Hạ Hầu Phái xử lý chỉnh tề rồi, liền thấy Hoàng hậu quay đầu lại, cô theo bản năng mà nở rộ tươi cười vui vẻ, vội vàng chạy xuống thềm, chạy đến phía trước Hoàng hậu, cô đã không giống khi còn bé để mũ rơi mất. Hoàng hậu hết sức phiền muộn.
Kết hôn thì là người lớn rồi, có lẽ từ nay về sau, từ từ, Trọng Hoa sẽ không để nàng là trung tâm, sẽ không lúc nào cũng vòng quanh nàng nữa. Cô sẽ có người mình quan tâm, sẽ có sự nghiệp của mình, có liêu thuộc, có mưu thần, có bạn thân, có người kề vai sát cánh mà đi.
“A nương sao lại đi ra?” Hạ Hầu Phái đến bên cạnh Hoàng hậu, cười hỏi.
Ngắn ngủn nửa năm, nàng hầu như đã cao bằng Hoàng hậu.
Hoàng hậu nói: “Lý Hoa có chuyện bẩm, ta thấy ngươi nhập thần, liền đi ra nghe.”
“A.” Hạ Hầu Phái gật gật đầu, cũng không hỏi chuyện gì. Đạo ở chung, căng chùng vừa phải, mặc kệ cô suy nghĩ dán vào Hoàng hậu không buông, cũng phải hiểu được mọi người đều cần không gian, bắt thật chặt, ngược lại dễ dàng mất.
Bên cạnh cũng không có cung nhân, trong hoàng cung trừ Thái Cực điện kín kẽ không chỗ hở, thì còn có chỗ này, nói cái gì cũng không sợ truyền ra ngoài.
Hạ Hầu Phái đem chuyện trong điện chưa nói hết: “Tần thị có thể tin, nàng là Vương phi, thỏa đáng nhất.”
Hai người ở trong đình tản bộ.
Hoàng hậu trầm ngâm một lát, nói: “Là chính ngươi chọn trúng?”
Nói chuyện sẽ tránh không được nói đến gút mắc của Tần thị cùng Chu thị, việc đó liên quan rất rộng. Hạ Hầu Phái lo nghĩ, quyết định chưa nhắc đến, chỉ nói: “Là nhi nhìn trúng đấy.”
Việc cô do dự liền rơi vào mắt Hoàng hậu. Hoàng hậu như cũ bất động thanh sắc, hỏi lại: “Tần thị nghĩ sao?”
“Nàng cũng muốn thế.”
Như thế liền có thể xác định song phương đều có ý rồi. Hoàng hậu cũng không biết là cảm giác gì. Nếu nói là rút cuộc đã có thể viên mãn giải quyết xong hôn sự của cô, có thể buông lỏng một hơi rồi, thì nàng lại cảm thấy mất mát. Vừa gặp phải chuyện liên quan đến Tần thị, Trọng Hoa liền ấp a ấp úng, thật là làm cho người ta khổ sở.
Nàng chỉ làm qua mẫu thân của Hạ Hầu Phái, không có kinh nghiệm khác, Lý thị lại ở ngoài cung, không thể lĩnh giáo kinh nghiệm. Hài tử càng lúc càng lớn, cảm giác cách mình càng ngày càng xa, nhưng lại không có chỗ để nói, không cách nào giải quyết.
“Lòng ngươi hiểu rõ thì tốt rồi.” Hoàng hậu chậm rãi đi tới, nhìn Hạ Hầu Phái một lần, “Không lâu nữa sẽ chuẩn bị, ngươi thích gì có thể nói với Công Bộ.”
“Phủ Thập nhất lang còn chưa xây.” Hạ Hầu Phái khóe miệng vòng xuống, lầu bầu nói. Cô không muốn rời khỏi hoàng cung, mặc dù có phủ đệ của mình, coi như là 1 lớp nguỵ trang, thuận tiện nuôi dưỡng môn khách, thuận tiện bốn phía đi đi lại lại. Thế nhưng xuất cung, cô không thể mỗi ngày gặp Hoàng hậu nữa.
Muốn lâu dài, không thể gấp, là điều ai cũng biết. thế nhưng lúc thực sự làm nào có dễ dàng như vậy.
“Xuất cung, A nương không thấy được ta, nhớ ta rồi làm sao bây giờ.” Rõ ràng là cô không thấy được Hoàng hậu, sẽ nhớ Hoàng hậu, lại hết lần này tới lần khác nói đảo lại.
Hoàng hậu đương nhiên hiểu phương thức nói chuyện của cô, khóe miệng vểnh lên, không nói.
Qua mấy ngày, lúc Hoàng đế cùng Hoàng hậu nhắc đến việc này, Hoàng hậu suy nghĩ một chút, chần chờ nói: “Sợ tuổi tác không tương xứng lắm.”
Khác với Ngụy quý nhân, hôn sự của nhi nữ, Hoàng hậu có thể làm chủ 1 chút. Nàng nói như vậy, Hoàng đế sớm đã nghĩ tới điểm này, hắn cảm thấy nếu là một người tốt, chỗ thiếu hụt cũng có thể làm chỗ phát triển. Hoàng đế cười nói: “Không sao, lớn tuổi thì biết săn sóc người, sẽ chiếu cố tốt Thập nhị lang, Vương phi vẫn là nên hiểu chuyện một chút. Không giống như phu nhân của Tam lang…”
Dù sao cũng khó mà nói xấu con dâu, Hoàng đế cứng rắn ngừng lại, nhếch khóe môi hiện lên thật lớn không vui. Ba đứa con nhưng không có con trưởng, Hoàng đế đối Vương phi kín đáo phê bình. Lúc trước hắn tứ hôn nghĩ như thế nào sớm đã quên, những chuyện nhỏ nhặt này đối với triều đình việc lớn mỗi ngày, sẽ không có ý nghĩa.
Hoàng hậu giả vờ nghe không hiểu ý tứ lời sau của Hoàng đế, đáp ứng: “Như thế, liền theo Thánh nhân.”
Hoàng đế hài lòng nở nụ cười. Trong ấn tượng của hắn, Hoàng hậu cực ít khi làm trái ý hắn, lúc này do dự nhiều ngày là bởi vì hôn sự của Thập nhị lang.
Về phần lập trường của Tần Bột, không nói lúc mới bắt đầu lên ngôi, ngay cả năm năm trước, hắn còn có thể do dự. Nhưng tới giờ, ngôi vị Hoàng đế của hắn càng ngồi càng ổn, binh lực trong kinh thành đều do hắn khống chế, một cái lập trường của đại thần, đã không còn đủ để gây sợ. Còn có thể thừa lúc này mà nhìn xem ai có dị tâm, ai một mảnh chân tình.
Bất kỳ Hoàng đế nào, lúc mới bắt đầu đăng cơ sẽ chăm lo việc nước, nhưng ở trên ngôi vị Hoàng đế lâu rồi, thấy thiên hạ đại trị, đế vị vững chắc, tránh không được sẽ hiện ra bảo thủ. Sở đế như thế, Hạ đé cũng tránh không được điều này.
Hoàng đế đến Trường Thu cung không nhiều lắm, một tháng dưới hai ba lần mà thôi, nhưng nếu trong nội cung có chuyện quan trọng, Hoàng Đế sẽ bàn bạc với Hoàng hậu.
“Mấy tháng này, ta luôn nghe được có người nói binh tướng Đông cung ngạo mạn, không đem Thái Cực cung để vào mắt, ngươi cũng biết việc này?” Hoàng đế xoay chuyển nói đến Đông cung.
Hoàng hậu rất chính trực mà nói: “Thiếp chưa nghe nói Đông cung có chuyện gì. Giáp sĩ hộ vệ cho Đông cung cũng tốt, Thái Cực cung cũng vậy, không nghiêm khắc, không lo lắng an nguy. Thiếp chỉ biết Thái tử phi thường xuyên tới thỉnh an, ngôn từ hiếu thuận, xã giao chu đáo, không thể bắt bẻ.”
Hoàng đế hừ nhẹ một tiếng, rất không cho là đúng.
Hoàng hậu biết rõ, Ngụy quý nhân tốn không ít công phu làm Hoàng đế ghét Đông cung, nàng chẳng những phái người bôi nhọ, còn để Hoàng đế thấy được sự thật.
Đông cung ở phía đông Thái Cực cung, cách Thái Cực cung chỉ có một bức tường, cung nhân 2 cung tránh không được trao đổi. Tại chỗ giao nhau, có giáp sĩ thủ vệ, chỗ đó vừa mới có một loại trái cây, trái cây chẳng biết lúc nào gieo xuống, cũng chẳng biết lúc nào lớn lên.
Năm ngày trước, Hoàng đế đến chỗ một mỹ nhân nghe đàn, tiếng đàn ưu mỹ, lâng lâng. Một khúc qua đi, mỹ nhân đã nói đến trái cây kia, làm Hoàng đế muốn ăn, đương nhiên sẽ cho người đi hái xuống. Mỹ nhân kia theo hoạn quan dẫn đường, mang theo một tiểu thái giám của Thái Cực điện, loại chuyện nhỏ nhặt hái trái cây này, đương nhiên sẽ không phiền Triệu Cửu Khang, cung nhân Thái Cực điện đông đảo, tùy tiện cho 1 người qua là tốt rồi.
Đông cung đoạn thời gian này, luôn không ngừng có người đến quấy nhiễu nên rất là phiền lòng. Lúc này lại gióng trống khua chiêng mà đến hái cái gì trái cây, đương nhiên sẽ quát lớn một tiếng rồi quở trách. Vị tiểu thái giảm của Thái Cực điện lại đương nhiên sẽ bẩm báo rồi.
Cung nhân Thái Cực điện, giống như tai mắt của Hoàng đế, Hoàng đế sao mà không tin? Nguyên bản một phần hoài nghi, liền biến thành tám phần tức giận.
Hoàng đế còn tưởng rằng Hoàng hậu không biết chuyện này, hừ lạnh nói: “Ngươi còn không biết a? Ta muốn ăn trái cây, còn phải nhìn sắc mặt Đông cung!”
Binh lính Đông cung đến người bên cạnh hắn cũng dám quát tháo, có phải hay không ngày mai, Thái tử cũng dám đến quát tháo hắn?
Không nghĩ liền tốt, càng nghĩ, Hoàng đế lại càng tức giận.
Hoàng hậu kinh ngạc nói: “Thánh nhân sao nói ra lời ấy? Thái tử hiếu thuận chưa từng bất kính.”
Hoàng đế nghĩ Hoàng hậu có năng lực, nhưng dính đến lễ nghĩa thì có chút cứng nhắc.
Nếu hắn biết năm năm nay Hoàng hậu kiên nhẫn tỏ ra thiện ý với thái giám Triệu Cửu Khang bên cạnh hắn, không biết sẽ nghĩ gì.
Triệu Cửu Khang thấy Hoàng đế giận tái mặt không nói, liền đoán tâm ý Hoàng đế, thập phần tri kỷ mà đem sự tình từ đầu đến đuôi nói cho Hoàng hậu một lần.
Hoàng hậu thoải mái cười cười: “Còn tưởng là chuyện gì làm Thánh nhân tức giận, cung nhân Thái Cực điện không có một nghìn cũng có tám trăm, làm sao nhận ra hết? Binh sĩ nghiêm khắc, là làm hết phận sự.”
Hoàng đế cũng biết đạo lý kia, thế nhưng nuốt không trôi khẩu khí này, quan trọng hơn là…, nhỡ bọn hắn nhận ra?
Hắn cũng biết ở chỗ Hoàng hậu muốn nghe được nói xấu Thái tử là không thể nào, nghĩ đến Thập nhị lang cũng luôn bảo vệ Thái tử, hắn thở dài, nếu hắn không biết tâm tư Nhị lang, Tam lang cũng không sao. Nhưng hắn biết rõ bọn hắn không thể chờ được mà muốn nhìn Thái tử không may, hận Thái tử không thể lập tức xui xẻo mới tốt. Thế nên tư cách Hoàng hậu cùng Thập nhị lang mới lộ ra trân quý.
Phu nhân không biết việc tiền triều, Thập nhị lang lại mềm lòng, Hoàng đế thở dài đi về.
Hoàng hậu bảo vệ Thái tử cũng có chừng mực. Nàng cũng không phải đứng ở bên Thái tử mà đối lập với Hoàng đế. Nhưng đứng ở cạnh Hoàng đế, trấn an Hoàng đế thì có thể thấy Thái tử cũng không có gì không ổn.
Hạ Hầu Phái đều là như thế.
===============================================
Thông báo:
Thông báo a thông báo các thím, mỗi lần có thông báo liền k có chuyện tốt:))
Từ giờ cho đến hết ngày 18 tháng sau tui phải thi các thím ạ, cho nên k thể up truyện đc. Bộ Hoạ Tâm ảo lòi luyên thuyên đc 2 chương cũng lười suy nghĩ viết tiếp,:/ âm dương sư với blade and soul đã khiến tui trầm luân mê đắm k có đường ra:))


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.