Edit: Ryal
Những giọt sương sớm mang theo hơi lạnh tích tụ cả đêm dài, thấm ướt con đường tới nghĩa địa.
Ân Lưu Minh cảm ơn nhân viên phục vụ, nhẹ nhàng nới cà vạt một cái, tìm được tới nơi mình muốn tới nhờ biển chỉ đường.
Tới trước ngôi mộ, y dừng chân.
Trước tấm bia có hai cô gái trẻ mặc quần áo mộc mạc đang ngồi xổm, đặt những đóa bách hợp trắng xuống đất, khe khẽ thì thầm gì đó với ngôi mộ.
Ân Lưu Minh không quấy rầy họ, chờ hai cô gái đứng dậy rời đi mới bước lên, đặt bó hoa trong tay xuống cạnh những bông bách hợp.
Hai cô bé tò mò nhìn y, ánh mắt dạo một vòng quanh gương mặt điển trai, lễ phép gật đầu rồi dịch sang bên cạnh.
Ân Lưu Minh ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn nụ cười đầy ngượng ngùng của Trì Tịch trong tấm ảnh, dường như còn thấy được ánh mắt tuy có đôi phần hướng nội nhưng vẫn rất kiên định ngày ấy.
Một lúc lâu sau, y mới thở dài, đứng dậy.
Sau khi rời khỏi giấc mơ, y đã nghĩ cách tìm Trì Tịch trong thế giới hiện thực.
Lần trước khi Ân Lưu Minh cùng cậu tới trường trung học An Dương thăm Sở Đông, họ từng trao đổi phương thức liên lạc ở thế giới thực với người nhà của chủ nhiệm Tưởng, tìm ngược lại thì thực ra cũng dễ thấy.
Dường như những điều họ đã trải qua trong trò chơi Ác Mộng chỉ là một giấc mơ, bởi dòng chảy thời gian ở đó không hề giống với hiện thực.
Ân Lưu Minh mất gần một tuần trong “Công viên dây cót giải trí”, nhưng ở hiện thực mới là hai ngày trôi qua.
Trì Tịch vừa được chôn cất.
Theo lời giải thích của gia đình, cậu chết vì đột ngột phát bệnh tim.
Cái chết trong trò chơi Ác Mộng cũng sẽ kéo tới ở hiện thực.
Một bóng người mờ ảo lóe lên bên cạnh Ân Lưu Minh, thân thể nửa trong suốt của Diệp Thanh Thanh xuất hiện.
Cô nàng nhìn Trì Tịch trên tấm bia, khuôn mặt âu sầu: “Em xin lỗi thầy Trì, chỉ tại em vô dụng nên mới không cứu được thầy”.
Khác với Ân Lưu Minh mãi sau này mới biết chuyện, Diệp Thanh Thanh đã trơ mắt nhìn Trì Tịch chết đi trước mặt mình.
Dù khi ấy còn đang ở trạng thái dây leo, nhưng cô nàng vẫn phải chịu nỗi ám ảnh rất lớn.
Cảm giác bất lực khi thấy Trì Tịch chết thảm trước mắt khiến Diệp Thanh Thanh phải trốn trong phòng khóc tận mấy ngày.
Ân Lưu Minh nghiêng đầu nhìn Diệp Thanh Thanh, vỗ nhẹ lên vai cô gái nhỏ: “Không phải lỗi của em”.
“Em biết chứ”. Diệp Thanh Thanh thấp giọng. “Em chỉ đang nghĩ, nếu em mạnh như thầy Ân hoặc anh Lâu thì có phải đã cứu được thầy Trì rồi hay không?”.
Ân Lưu Minh hơi run rẩy.
“Thầy Ân ơi, thực ra em thế này cũng không được tính là người phải không? Lúc trước em vẫn cứ băn khoăn, rốt cuộc em là gì… Ở thực tại có Diệp Thanh Thanh, còn em chỉ là hàng phục chế trong giấc mơ của Sở Đông, vậy thì sự tồn tại của em có ý nghĩa gì, em có thể làm được gì cơ chứ?”.
Diệp Thanh Thanh hơi ngơ ngẩn, thấp giọng nói.
Ân Lưu Minh chưa kịp mở miệng an ủi thì cô nàng đã đột ngột đổi đề tài, ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo: “Em nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng nghĩ được rồi – em là ai không quan trọng, quan trọng là… Rốt cuộc em muốn làm gì”.
“Điều em muốn làm là, sau này khi canh chừng cho người thân và bạn bè em trong lúc nguy hiểm, em sẽ không khoanh tay đứng nhìn nữa. Em sẽ bảo vệ những người em muốn bảo vệ, hệt như thầy Ân và anh Lâu vậy”.
Ân Lưu Minh nhìn Diệp Thanh Thanh, một lúc sau mới lắc đầu cười: “Cũng chưa chắc tôi đã bảo vệ được những người tôi muốn bảo vệ”.
“Em chỉ muốn thử thôi”. Diệp Thanh Thanh van nài. “Thầy Ân, sau này thầy đưa em vào giấc mơ với nhé? Em sẽ không gây trở ngại gì đâu”.
Ân Lưu Minh hơi nhíu mày: “Chủ nhiệm Tưởng nghĩ sao?”.
“Em đã nói chuyện với thầy Tưởng rồi, lúc đầu thầy ấy không đồng ý, nhưng rồi vẫn chấp nhận”. Diệp Thanh Thanh vui vẻ đáp. “Thầy ấy nói, nếu em đã có lí tưởng thì người làm nghề giáo như thầy ấy sẽ ủng hộ em”.
Ân Lưu Minh trầm ngâm, gật đầu: “Được, tôi sẽ đưa em theo vào giấc mơ sau… Nhưng phải nói rõ, nếu em cảm thấy mình không chịu nổi thì nhớ bảo với tôi thật sớm”.
Diệp Thanh Thanh gật đầu thật mạnh, nở nụ cười: “Vâng ạ!”.
Ân Lưu Minh quay đầu nhìn tấm bia của Trì Tịch, im lặng thở một hơi thật dài.
Khi Ân Lưu Minh rời khỏi nghĩa địa công cộng, trời bắt đầu đổ mưa.
Y tới đây bằng xe nên không lo lắm. Khi lái xe ra khỏi bãi đỗ, Ân Lưu Minh chợt thấy hai cô gái có vẻ khá quen đang đứng trú mưa trong trạm xe buýt.
Y nghĩ họ có thể là bạn Trì Tịch, nên dừng xe lại rồi lễ phép hỏi: “Các cô có phải bạn của Trì Tịch không, nếu tiện đường tôi có thể đưa hai cô về”.
Hai cô gái hơi do dự liếc nhìn nhau, dường như họ nghi ngờ thân phận của Ân Lưu Minh.
Nhưng họ nhìn cơn mưa rả rích, rồi lại nhìn điện thoại, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm lên xe rồi nói với giọng đầy cảm kích: “Cảm ơn anh, đúng lúc chúng tôi đang vội”.
Ân Lưu Minh đáp: “Không có gì. Các cô đi đâu?”.
“Bệnh viện thành phố số ba ạ”. Cô nàng bên trái mỉm cười. “Chúng tôi làm việc ở đó, hôm nay được nghỉ nửa ngày nên tiện thể đi thăm Trì Tịch”.
Cô gái còn lại có lòng cảnh giác rất cao, khéo léo hỏi: “Chúng tôi là đàn chị của Trì Tịch, không biết anh là…”.
“Tôi là bạn cậu ấy”. Ân Lưu Minh bình tĩnh đáp. “Khi trước cậu ấy quay về trường trung học An Dương, trưởng bối trong nhà tôi cũng có tham gia một vụ án ở trường trung học An Dương, nên thành ra quen biết”.
Cô nàng bên trái bừng tỉnh: “A, là vụ hỏa hoạn ở trường trung học An Dương phải không? Vụ này cũng khá nổi tiếng đó, nghe nói phòng giáo dục tỉnh đã xử lí không ít người”.
“Hình như phiên tòa xét xử học sinh phóng hỏa sắp bắt đầu”. Cô gái còn lại cũng than thở. “Chỉ tiếc người đã chết thì không thể sống lại”.
Có lẽ bởi đã xác định được thân phận ổn thỏa, nên cả hai cô cười chân thành hơn rất nhiều.
Ân Lưu Minh cũng mỉm cười đối đáp vài câu, rồi tập trung lái xe.
Hai cô gái nhỏ giọng cảm ơn y rồi ngồi tán gẫu ở hàng ghế sau.
Ân Lưu Minh cũng dỏng tai nghe ngóng – cơ bản đều là những kết quả kiểm tra của bệnh nhân trong bệnh viện tối qua, hôm nay phải lập quy trình điều trị, có vẻ các cô đúng là bác sĩ như lời xưng lúc nãy.
Nghe được một hồi, y bỗng nắm bắt được một chi tiết nhỏ, hơi thất thần.
Một chiếc xe vọt qua.
Ân Lưu Minh vô thức đạp phanh, hai cô gái ở hàng ghế sau suýt thì ngã sấp xuống.
“Xin lỗi nhé”. Y nói. “Vừa rồi tôi hơi mất tập trung”.
“Không sao không sao…”.
“Các cô mới nói, một bé gái hôn mê đã nhiều ngày vừa tỉnh lại ư?”.
Cô nàng bên trái hơi bất ngờ: “Vâng, lúc trước cô bé ấy vẫn luôn hôn mê, không biết nguyên do là gì, trông rất giống đang ngủ”.
“Có phải cô bé ấy bị cuốn vào án bắt cóc trẻ em không?”.
“Đúng ạ, may là được cứu ra an toàn”.
Ân Lưu Minh lại hỏi: “Cô bé tên Tần Nguyệt à?”.
Cô gái bên phải ngẩn người, có chút đề phòng: “Anh hỏi câu này làm gì?”.
Ân Lưu Minh thoáng nghĩ ngợi, tìm bừa một lí do: “Tôi là giáo viên mầm non của Tần Dương, cũng từng gặp Tần Nguyệt rồi… vốn Tần Nguyệt sẽ được đưa tới trường chúng tôi cùng Tần Dương mà. Nghe nói Tần Nguyệt tỉnh rồi, nên tôi muốn tới thăm con bé”.
Hai cô gái thấy Ân Lưu Minh biết Tần Dương thì hơi thả lỏng: “Chẳng trách anh lại tới nghĩa địa”.
Các cô ngẩn ngơ nhìn gương mặt còn đẹp hơn những minh tinh điện ảnh phía trước.
… Giờ mấy anh đẹp trai chạy đi làm giáo viên mầm non cả rồi à? Lẽ nào người ưa nhìn thì trông trẻ cũng nhẹ nhàng hơn?
Ân Lưu Minh hỏi: “Tình hình của Tần Nguyệt ra sao rồi?”.
Cô nàng bên trái lắc đầu, có vẻ hơi nghi hoặc: “Cơ thể thì không sao, chỉ là lúc trước nằm trên giường quá nhiều vì bệnh… nên hơi yếu ớt, điểm mấu chốt là kí ức của cô bé có vấn đề”.
Ân Lưu Minh cau mày: “Kí ức? Vấn đề gì vậy?”.
“Cô bé quên mất Tần Dương”. Cô gái bên phải xen lời. “Quên hoàn toàn, triệt để, không hề nhớ tới chuyện mình có anh trai song sinh, còn những người khác ai cũng nhớ rõ… Thực sự rất kì lạ”.
Ân Lưu Minh ngơ ngác.
“Khi trước gần như ngày nào Tần Dương cũng theo mẹ tới thăm cô bé, hai đứa nhóc tựa vào nhau cùng đọc truyện cổ tích, dễ thương biết chừng nào”.
“Bác sĩ nói sao?”.
“Trước mắt chỉ loại trừ được nguyên nhân về bệnh lí, chị ấy đoán có lẽ cô bé không chịu được sự đả kích khi anh trai qua đời, đại não tự bảo vệ tiềm thức nên quên hết mọi chuyện về anh trai”.
Ân Lưu Minh nhíu mày thật chặt.
Một giọng nói chỉ mình y nghe được vang lên sát bên tai: “Xem ra là tên họ Chu giở trò rồi”.
Ân Lưu Minh khẽ gật đầu.
Sau khi đăng kí công đoàn “Rẽ Biển” trong trò chơi Ác Mộng, y nhận được thông tin về “Neo Chìm” do hệ thống bồi thường.
Chỗ thông tin ấy khá bủn xỉn – trừ tên, thứ hạng, còn sống hay đã chết, vị trí, thì chẳng còn gì khác nữa.
Nhưng vị trí của họ lại đem tới cho Ân Lưu Minh rất nhiều điều.
Tất cả những người chơi thuộc Neo Chìm đều đang ở trong trò chơi, không một ai quay về thế giới thực.
Đúng là quy mô của công đoàn Neo Chìm không lớn, chỉ có mười người; ai cũng là người chơi trên bảng xếp hạng, nên họ rất mạnh.
Lôi Anh Triết đã chết chính là kẻ có thứ hạng thấp nhất.
Người có thứ hạng cao nhất, cũng kiêm chức hội trưởng công đoàn, là người chơi thứ hai trên bảng xếp hạng; có cái tên rất quái dị là “Kẻ Tạo Giấc Mơ” – không biết đó là tên thật hay cái tên giả được mua từ chỗ hệ thống.
Nhưng những người này chỉ là thứ yếu, điều khiến Ân Lưu Minh kinh ngạc nhất chính là chuyện Chu Tử Kỳ lẽ ra đã chết trong “Công viên dây cót cổ tích” hóa ra vẫn còn sống!
Đúng là y không tận mắt thấy hắn ta chết, nhưng Chu Tử Kỳ đã biến thành thú bông sau khi bị Thẩm Lâu thiêu rụi và phần bụng thú bông của hắn ta cũng đã bị họ tìm cách đốt thủng.
Dù Chu Tử Kỳ có năng lực khác để xử lí cái lỗ trên bụng, thì thời gian để họ phá ải sau đó cũng không lâu.
Nhanh tới vậy mà Chu Tử Kỳ cũng nghĩ ra cách để sống sót ư? Nếu hắn ta còn sống, sao chưa tới tìm mình gây sự?
Hơn nữa… Vị trí của Chu Tử Kỳ vẫn hiển thị là “Công viên dây cót cổ tích”.
Ân Lưu Minh còn cố tình hỏi hệ thống: “Chẳng phải công viên dây cót cổ tích đã biến mất sau khi ải được phá rồi hay sao?”.
Câu trả lời của hệ thống cũng rất sâu xa:
[Không thể đo lường được sự tồn tại của giấc mơ “Công viên dây cót cổ tích”, dựa vào việc tổng hợp những biểu hiện của người chơi mà phán định phá ải thành công].
Nếu thế, sao Chu Tử Kỳ vẫn còn sống và lại đang ở trong giấc mơ?
Sau khi rời đi, Ân Lưu Minh định đi tìm Nguyệt Nguyệt ở thế giới hiện thực xem có thật là nhóc đã tỉnh lại hay không.
Giờ thì… Nguyệt Nguyệt tỉnh rồi đấy, nhưng cũng quên hết mọi chuyện liên quan tới Dương Dương.
Nếu nói chuyện này không liên quan tới Chu Tử Kỳ, còn lâu Ân Lưu Minh mới tin.
Giọng Thẩm Lâu lại vang lên bên tai y: “Đi xem thử nhé?”.
Ân Lưu Minh gật đầu, nói như đang lẩm nhẩm: “Đi xem thử thôi”.
“Ngại quá, bây giờ tình trạng của Nguyệt Nguyệt vẫn chưa được ổn định, không tiện để người khác vào thăm”.
Cha Nguyệt Nguyệt có vẻ hơi tiều tụy, nhưng giọng điệu lại vô cùng kiên quyết.
Ân Lưu Minh dùng mấy cái cớ khác nhau, nhưng vẫn không thuyết phục được hắn cho mình gặp Nguyệt Nguyệt.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cha mẹ Nguyệt Nguyệt đã phải chịu đựng nỗi đau mất con trai, con gái rơi vào hôn mê, con gái mất trí nhớ – Ân Lưu Minh không đành lòng dùng dằng thêm nữa, bèn nói xin lỗi cha Nguyệt Nguyệt rồi rời đi.
Tới một góc khuất, Thẩm Lâu bay ra từ trong sách minh họa, cau mày: “Em chỉ cần để ta nhập vào người tên đó là được thôi”.
Ân Lưu Minh đáp: “Bảo vệ con gái là thiên tính của người làm cha mà”.
Thẩm Lâu nói: “Nếu Chu Tử Kỳ giở trò gì với Tần Nguyệt thì một người bình thường như hắn cũng không bảo vệ được đâu”.
“Vậy nên chúng ta phải nghĩ cách khác”.
Thẩm Lâu nhíu mày nhìn chằm chằm Ân Lưu Minh một lúc, bất ngờ là hắn không hề tức giận, chỉ lắc đầu: “Thế thì em dùng sách minh họa đi”.
Ân Lưu Minh hơi ngạc nhiên: “Ở thế giới thực mà cũng dùng được sách minh họa à?”.
“Đương nhiên”. Thẩm Lâu nhíu mày. “Ta đã nói rồi còn gì? Có thể nói sách minh họa chính là thứ gần với “thực” nhất trong trò chơi Ác Mộng… mà không”.
Hắn bỗng ngừng lại, mỉm cười với vẻ thần bí: “Có lẽ còn gần với “thực” hơn thế giới thực của em”.
Ân Lưu Minh nhìn hắn, hai người đối diện với nhau một lúc, y bỗng hỏi: “Anh đã nhớ ra những gì?”.
Thẩm Lâu nhíu mày: “Một chút thôi, chủ yếu là nhận thức của ta trong quá khứ với thế giới này… Mà nói ra chắc em cũng chẳng hiểu”.
Ân Lưu Minh khẽ nói: “Thiếu niên trong tuổi dậy thì cũng nghĩ cách mình hiểu về thế giới khác với người thường, sau đó vài ý tưởng trẻ trâu hơn sẽ ra đời… hủy diệt thế giới chẳng hạn”.
Thẩm Lâu nheo mắt cười: “May quá, tạm thời ta chưa định làm vậy”.
Ân Lưu Minh nhìn hắn chằm chằm một hồi lâu mới dời mắt, lấy sách minh họa ra.
Trong số những kĩ năng của động vật thân mềm biển sâu có bao gồm cả ngụy trang, Ân Lưu Minh tốn điểm để kích hoạt, biến thành bác sĩ chủ trị của Tần Nguyệt.
Diệp Thanh Thanh xung phong đảm nhận việc chạy đi ngăn cản bác sĩ để cô không lại gần.
Nhờ khuôn mặt ấy, Ân Lưu Minh thuận lợi bước vào phòng bệnh của Tần Nguyệt và bảo cha mẹ cô bé tạm thời lánh đi.
Phòng bệnh của Nguyệt Nguyệt gần như giống hệt với phòng bệnh trong mơ.
Nguyệt Nguyệt trong hiện thực có đôi gò má gầy, làn da hơi tái nhợt vì ít khi ra nắng, nhóc cúi đầu nghịch ngón tay.
Ân Lưu Minh cố để giọng mình thật hiền lành: “Nguyệt Nguyệt à, em có nhớ Dương Dương là ai không?”.
Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu, hơi ngẩn ngơ: “Không biết”.
Con ngươi cô bé màu nâu nhạt, trong suốt như bóng trăng phản chiếu trên mặt hồ.
Không cần thuật đọc ý nghĩ, Ân Lưu Minh cũng biết Nguyệt Nguyệt đã thực sự không còn nhớ bất cứ thứ gì về sự tồn tại của Dương Dương.
Y nghĩ ngợi một chốc, đưa tay ra sau lưng, lặng lẽ triệu hồi con búp bê dây cót trong sách minh họa.
Ân Lưu Minh ôm con búp bê ra đằng trước, dịu dàng hỏi: “Em đã từng thấy nó chưa?”.
Nguyệt Nguyệt tò mò nhìn con búp bê kia: “Cũng khá quen ạ… Nhưng em không nhớ nổi em đã thấy nó ở đâu rồi”.
Lúc bị gọi ra, búp bê dây cót cực kì bực bội, nó còn vùng vẫy một hồi – nhưng khi Nguyệt Nguyệt đột nhiên xuất hiện trước mắt, nó lại ngẩn ra.
Nó chưa kịp phản ứng đã nghe thấy câu nói cuối cùng của cô bé.
Đó là sự đả kích vô cùng nghiêm trọng đối với búp bê dây cót.
Tay chân nó rũ cả xuống, cảm giác tuyệt vọng và âu sầu bao quanh khắp cơ thể.
Nguyệt Nguyệt không hề tỏ ra sợ hãi con búp bê biết cử động. Nhìn nó ỉu xìu, khuôn mặt cô bé thoáng vẻ suy tư, rồi nghiêng đầu ôm lấy bé búp bê cạnh gối nằm mà giơ lên: “Đừng buồn nha. Cậu xem nè, tớ cũng có một bạn búp bê rất giống cậu, hai cậu làm bạn nhé”.
Con búp bê không hề nhúc nhích.
Nguyệt Nguyệt lại suy nghĩ thêm chốc lát: “Thế tớ làm bạn với cậu nhé, được không?”.
Nhóc còn giơ bàn tay phải mũm mĩm vẫn còn dán băng gạc truyền nước.
Con búp bê chầm chậm ngẩng đầu nhìn Nguyệt Nguyệt, một lúc sau mới giơ tay lên, để cô bé nắm lấy tay mình.
Ân Lưu Minh xoa cằm, nhìn hai đứa nhóc vượt cả ranh giới chủng tộc để kết bạn với vẻ mặt kì dị.
Dường như con búp bê rất vui vẻ, nhưng chẳng biết sẽ có bao nhiêu khó khăn sau này.
Nó gánh vác tình cảm anh em giữa Dương Dương và Nguyệt Nguyệt, là sự bảo vệ của anh trai dành cho em gái, là sự ỷ lại của em gái đối với anh trai, là sự ấm áp thuần khiết nhất của hai đứa trẻ chưa kịp ngắm nhìn hết thảy thế giới đã bị bóng tối giáng cho một đòn.
Ân Lưu Minh im lặng thở dài.
Y kéo ghế ngồi xuống bên giường Nguyệt Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt, mấy hôm nay em có nằm mơ không?”.
Nguyệt Nguyệt đang chơi vuốt ve với búp bê, thuận miệng đáp: “A, có ạ”.
“Em mơ thấy gì?”.
Nguyệt Nguyệt nghiêng đầu, có vẻ không chắc chắn: “Hình như là một công viên giải trí? Em đang chơi vui lắm, rồi có một chú tới đuổi em đi, sau đó em lại tỉnh dậy”.
Ân Lưu Minh khẽ hắng giọng một cái – người mà nhóc nói đến chắc không phải y đâu nhỉ?
Sau đó Nguyệt Nguyệt lại giận dữ oán thán: “Chú đó bảo cháu bị bệnh nên không được chơi lâu, nhưng rõ ràng ổng cũng bệnh mà!”.
Ân Lưu Minh hơi run rẩy: “Chú đó mang sắc mặt trắng bệch, còn hay ho khan, đúng không?”.
“Vâng ạ”.
Ân Lưu Minh chậm rãi nhíu mày.
… Chu Tử Kỳ.
Sau khi họ phá ải rồi rời đi, Chu Tử Kỳ còn ở lại giấc mơ làm gì?
Ân Lưu Minh muốn hỏi, nhưng Nguyệt Nguyệt không nhớ được những chi tiết nhỏ.
So với một đứa trẻ bốn năm tuổi, những nội dung nhóc nhớ được trong giấc mơ đã khá hơn nhiều người lớn rồi.
Ân Lưu Minh ngồi xổm xuống ngang với Nguyệt Nguyệt, dịu giọng: “Cảm ơn em, Nguyệt Nguyệt à… Chị phải đi rồi, em đừng kể chuyện em quen bạn mới cho ai nha?”.
Nguyệt Nguyệt lưu luyến nhìn con búp bê, ngoan ngoãn gật đầu, vẫy tay với Ân Lưu Minh: “Hẹn gặp lại chị bác sĩ ạ”.
Ân Lưu Minh cười cười, cũng vẫy tay: “Hẹn gặp lại, lần sau chị sẽ đưa bạn mới đến thăm em”.
Rời khỏi phòng bệnh, con búp bê lập tức dỡ bỏ hình tượng ngoan ngoãn mềm mại trước mặt Nguyệt Nguyệt, đôi mắt đen như hạt đậu tàn bạo trừng Ân Lưu Minh một cái trong im lặng.
Y nhấc nó vào một góc, cởi bỏ phép ngụy trang: “Mày cũng nghe rồi đấy, chẳng biết Chu Tử Kỳ đã làm gì Nguyệt Nguyệt mà cô nhóc lại mất sạch kí ức về Dương Dương”.
Con búp bê im lặng, cái miệng được khâu bằng chỉ giần giật.
Ân Lưu Minh hiểu ý nó, gật đầu: “Nếu Chu Tử Kỳ theo dõi tao thì nhất định tao sẽ đối đầu với hắn ta”.
Khi ấy con búp bê mới miễn cưỡng hừ một tiếng, quay về sách minh họa.
Ân Lưu Minh cất cuốn sách vào túi.
Giọng Thẩm Lâu lại vang lên: “Xem ra manh mối bị đứt đoạn rồi”.
Nguyệt Nguyệt không nhớ được nhiều điều nên trò chơi Ác Mộng cũng coi như ải “Công viên dây cót cổ tích” đã được phá, họ không thể bước vào được nữa.
Còn về việc Chu Tử Kỳ sẽ thoát ra thế nào… Nếu đã dám ở lại, chắc chắn hắn ta có mục đích riêng.
Ân Lưu Minh nói: “Muốn đến cũng không phải là không được”.
“Ồ?”.
“Hắn ta đã định vị tôi bằng cách nào?”.
Một đạo cụ la bàn cực kì hiếm, sau đó dùng bùa ước nguyện để chuyển giao năng lực hệ thống.
Trò chơi Ác Mộng có thể thực hiện bất kì nguyện vọng nào, nghĩa là dịch chuyển tới giấc mơ nơi Chu Tử Kỳ đang ở chắc vẫn được, chỉ là không biết cần bao nhiêu điểm.
Giờ Ân Lưu Minh chỉ còn chưa tới 100 điểm.
Trong tay y có ba lá bùa ước nguyện, lúc trước định bán một cái, sau này lại quên mất.
“Khi nào về phải tra xem nguyện vọng này cần bao nhiêu điểm mới được”.
Còn hai cơ hội nhận thưởng rõ vô dụng nữa cơ mà.
Ân Lưu Minh rẽ ở một khúc quanh, suýt va phải ai đó.
Người kia nhanh nhẹn vòng qua, lúc nhìn thấy y thì mừng rỡ: “A, chẳng phải là anh Ân đây sao?”.
Ân Lưu Minh nhớ lại, nữ bác sĩ này chính là một trong hai cô gái lúc trước: “Tôi tới thăm Nguyệt Nguyệt một chút, còn cô?”.
“Tôi tới thăm chị Tiểu Trúc”. Cô gái mỉm cười. “Anh có muốn đi cùng không?”.
Ân Lưu Minh không hề biến sắc, hỏi: “Tiểu Trúc là…”.
Cô gái sững người: “Ơ, anh không biết ư? Chị Tiểu Trúc là bạn gái của Trì Tịch”.
Ân Lưu Minh hơi run rẩy: “Ừm, Trì Tịch chỉ kể là có bạn gái… Cô ấy bị sao vậy?”.
Vẻ mặt cô gái có hơi nuối tiếc, thở dài: “Trước khi Trì Tịch gặp chuyện thì chị Tiểu Trúc đã bận rộn rồi, mấy ngày đêm không chợp mắt trong phòng thí nghiệm, chị ấy mệt lắm. Đến khi nghe được tin dữ thì ngất luôn, tới giờ vẫn chưa tỉnh”.
Ân Lưu Minh nhớ lại lời hai cô gái, Trì Tịch là đàn em thời đại học của họ. Theo như xưng hô thân mật với “Tiểu Trúc” thì có lẽ bạn gái Trì Tịch cũng là đàn chị của cậu.
Nhưng nếu cô đã bất tỉnh trong một thời gian dài…
Ân Lưu Minh hỏi lại: “Bác sĩ không nói gì ư?”.
“Người ta bảo chị Tiểu Trúc quá mệt mỏi mà còn phải chịu đả kích, nên cơ thể phải tự bảo vệ bản thân và rơi vào trạng thái hôn mê sâu”. Cô gái vừa đi vừa nói, đôi lông mày đẹp nhíu lại. “Nhưng cũng lâu quá rồi… Chỉ tiếc tôi học chuyên ngành khác, không biết có vấn đề gì với chị ấy”.
Con ngươi Ân Lưu Minh chợt lóe chút trầm tư.
Nghe thì có vẻ rất giống tình huống của những kẻ tạo giấc mơ khác…
Cũng là cơ thể không có vết thương ngoài da, rơi vào hôn mê sâu như đang ngủ, bất tỉnh một thời gian dài.
Lẽ nào bạn gái của Trì Tịch không thể chấp nhận tin dữ rằng cậu đã chết nên mới vui vẻ tận hưởng thế giới hai người trong mơ, hoàn toàn chẳng muốn quay về hiện tại?
Hai người vừa trò chuyện vừa đi đến một phòng bệnh khác.
Ân Lưu Minh khéo léo từ chối lời mời của cô gái kia, liếc nhìn giường bệnh qua cửa sổ.
Người nằm trên đó là một cô gái tóc ngắn có gương mặt thanh tú, lông mày nhíu lại, dường như trong mơ cô cũng chẳng được bình an.
Ân Lưu Minh đặt ngón tay lên sách minh họa, thấp giọng hỏi: “Thẩm tiên sinh, anh có thể tra xét xem bạn gái Trì Tịch đã trở thành kẻ tạo giấc mơ hay chưa không?”.
Giọng Thẩm Lâu như đang cân nhắc: “Em nghĩ ta là hệ thống của trò chơi Ác Mộng à?”.