Ghi Chép Về Sách Minh Họa Sưu Tầm Ác Mộng

Chương 51: Công Đoàn Khải Hải



Edit: Ryal

Vẫn là không gian quen thuộc của hệ thống.

Ân Lưu Minh thử hoạt động tay chân.

Lâu rồi không sử dụng cơ thể của chính mình, ấy thế mà y lại thấy hơi là lạ.

[Giấc mơ “Công viên dây cót cổ tích” đã bị phá, một người chơi tử vong, hai người chơi qua ải].

[Bắt đầu kết toán điểm thưởng].

[Công viên dây cót cổ tích biến mất, kẻ tạo giấc mơ: Tần Dương, Tần Nguyệt].

[Người chơi Ân Lưu Minh qua ải “Công viên dây cót cổ tích” một cách hoàn hảo, cho điểm S, thưởng 1000 điểm].

[Người chơi liên tục phá ải một cách hoàn mĩ, thưởng cơ hội trúng thưởng, xin hãy sử dụng trong không gian cá nhân ở du thuyền].

[Tiến độ hoàn thành sách minh họa sưu tầm ác mộng: Công viên dây cót cổ tích 100%].

Ân Lưu Minh nhíu mày: “Ba người chơi ư?”.

Bóng dáng Thẩm Lâu xuất hiện: “Những người chơi khác không được tính là cùng nhóm với em, nên lúc kết toán cũng không được nhắc tới”.

Ân Lưu Minh gật gật đầu.

Lúc trước y bị hệ thống thẳng tay đày tới giấc mơ trừng phạt, bảo không cảm thấy gì thì là nói dối, nhưng sau khi nghe Thẩm Lâu phân tích thì Ân Lưu Minh lại nảy sinh chút tò mò với hệ thống.

Y vốn tưởng hệ thống là sản phẩm của trí tuệ nhân tạo, chỉ biết làm việc theo quy tắc, đại diện cho sự trung lập tuyệt đối và công bằng tuyệt đối – nếu không, nhất định những người chơi sẽ trở nên rất tiêu cực.

Nhưng có vẻ thái độ của đa số người chơi với hệ thống trò chơi Ác Mộng là rất bình thường?

Lẽ nào hệ thống đưa y đến giấc mơ trừng phạt để che chở y, đường hoàng như thể đó là cần thiết hay sao?

Thẩm Lâu nhìn chằm chằm vào không khí, chẳng hề khách sáo: “Giờ thì tính sổ thôi… Quăng bọn ta vào giấc mơ trừng phạt mà chỉ thưởng từng ấy điểm à? Mi đừng bảo giết một tên là đáng bị vào giấc mơ loại đó đấy nhé”.

Nếu không phải Ân Lưu Minh có một cuốn sách minh họa, trong sách minh họa lại có một Thẩm Lâu, ngay trước khi vào giấc mơ hắn cũng tiện tay đặt rubik thế tội trên người Ân Lưu Minh, thì chắc chắn giấc mơ này sẽ tiêu hao rất nhiều thời gian và sức lực.

Chỉ cần hơi bất cẩn một chút, Ân Lưu Minh sẽ giẫm vào vết xe đổ của Hàn Triệt khi xưa.

Dù chẳng hiểu hệ thống căn cứ vào đâu, giám định thế nào mà lại ra khế ước chi phối tuyệt đối rồi chụp mũ tội giết Lôi Anh Triết cho Ân Lưu Minh, thì y cũng không nên bị chuyển tới một giấc mơ khó đến vậy.

Hệ thống im lặng.

Ân Lưu Minh nhướng mày: “Tưởng anh bảo hệ thống muốn bảo vệ tôi cơ mà?”.

“Đúng, nhưng tội gì không kiếm chút bồi thường chứ?”. Thẩm Lâu đáp. “Em không muốn à?”.

Ân Lưu Minh mỉm cười, làm động tác kéo khóa.

Có chỗ hời mà không lấy thì tệ quá rồi.

Hệ thống load một hồi lâu, cuối cùng mới đưa ra một dòng chữ:

[Vì người chơi Ân Lưu Minh có biểu hiện đột phá, thưởng cho người chơi phần thưởng ngang với giấc mơ ba sao trong giấc mơ sau].

Ân Lưu Minh ngớ ra: “”Công viên dây cót cổ tích” là mấy sao?”.

[Bốn sao].

Thẩm Lâu hơi bất mãn: “Thế thôi à?”.

Hệ thống tiếp tục giả chết.

Thực ra Ân Lưu Minh cũng không tha thiết lắm – mục tiêu chủ yếu của y là sưu tầm sách minh họa, không mấy hứng thú với điểm. Y rất ít khi đổi đồ trong trò chơi Ác Mộng, mà thường coi điểm là nguồn năng lượng dùng để khởi động kĩ năng trong sách minh họa hơn.

Thẩm Lâu lấy được lợi từ chỗ hệ thống, tuy khóe miệng cong cong nhưng mặt mày vẫn tỏ vẻ không vui.

Cuối cùng hắn nói: “Đã thế thì ít nhất cũng phải cho bọn ta thông tin về Neo Chìm chứ”.

[Người chơi Ân Lưu Minh vẫn chưa thuộc công đoàn nào, không thể nhận thông tin về công đoàn được].

Một quầng sáng màu lam nhạt dần hiện lên trong tay Thẩm Lâu, đôi mắt hắn nheo lại đầy nguy hiểm.

Ân Lưu Minh bình tĩnh hỏi: “Nếu anh tấn công hệ thống thì tôi có bị phạt không?”.

Thẩm Lâu im lặng, hừ một tiếng, ánh sáng trong tay tan đi.

Ân Lưu Minh vượt qua cơn nguy vì bị hệ thống đày vào giấc mơ khó, mở sách minh họa ra xem.

Lần này vật phẩm nhiều hơn mấy giấc mơ trước, nhưng đa phần vô dụng.

Kĩ năng của lính chì, khinh khí cầu hề và gấu bông đều rất bình thường: Gấu bông chỉ là triệu hồi ra đánh nhau, lính chì thì có thể biến thành vũ khí, khinh khí cầu hề là vô dụng nhất – chỉ đem ra dọa kẻ khác được thôi.

Hai món cuối cùng còn có đôi chút đặc biệt.

[Búp bê dây cót].

[Xuất xứ từ giấc mơ: Công viên dây cót cổ tích].

[Độ hiếm: ★★★].

[Sức mạnh: 70].

[Tính chất công kích: 20].

[Lí tính: 70].

[Mô tả: Búp bê khiêu vũ với em bé, em bé ngã sấp xuống rồi, búp bê nói đừng khóc nha, tớ sẽ đỡ cậu dậy nhảy tiếp].

[Kĩ năng đã mở khóa: Thuật điều khiển rối LV3 (Tốn 3 điểm, căn cứ theo mong muốn của người kí khế ước mà hoàn toàn thao túng những vật thể bất kì. Ghi chú: Không bao gồm sinh vật)].

[Nhắc nhở: Vì người kí khế ước còn chưa hoàn toàn thu phục được vật thể nên chưa thể mở khóa toàn bộ các kĩ năng].

Tại công viên dây cót giải trí, con búp bê này đã điều khiển một con thú bông giống Nguyệt Nguyệt như đúc để đóng vai đứa em gái có phần hơi bốc đồng trong giấc mơ của Dương Dương.

Ân Lưu Minh nhướng mày.

Không ngờ nó cũng là vật phẩm ba sao giống thần cá biển sâu trong giấc mơ trước, và cũng chưa được mở khóa toàn bộ các kĩ năng?

Bên cạnh “búp bê dây cót” lại là một nàng tiên cá nhỏ đang ngâm mình trong nước.

[Người cá dây cót].

[Xuất xứ từ giấc mơ: Công viên dây cót cổ tích].

[Độ hiếm: ★★].

[Sức mạnh: 30].

[Tính chất công kích: 0].

[Lí tính: 60].

[Mô tả: Nàng tiên cá bơi bơi, bọt nước trôi trôi, póc một cái, bọt biển bay lên rồi].

[Kĩ năng đã mở khóa: Thích ứng dưới nước LV2 (kĩ năng bị động, có thể thích ứng hoàn toàn với môi trường nước, không cần dưỡng khí, không sợ áp lực nước, tăng vận tốc bơi)].

Ân Lưu Minh đặt tay trên ngực như đang hồi tưởng sự ấm áp nơi ấy.

Trong lần đầu tiên y đóng vai nàng tiên cá, chính nhờ sự ấm áp kia mà y không chết đuối trong nước.

Ban đầu Ân Lưu Minh nghĩ đó là sức mạnh của Phù Lan, nhưng ngẫm kĩ lại thì – dù Phù Lan có là người cá thật nhưng gần như không có đặc điểm gì liên quan đến người cá, trừ ngoại hình. Năng lực của cô bé là tạo một cái lồng bảo vệ dưới nước, chứ không phải giúp con người tự do hô hấp dưới nước như cá.

Trong giấc mơ của Dương Dương, có những đặc điểm của lính chì cũng ẩn trong cơ thể người chơi, được con búp bê nhắc nhở rồi y mới nghĩ – nếu lúc đóng vai lính chì thì cơ thể sẽ thực sự là lính chì, vậy khi y đóng vai nàng tiên cá có tương tự hay không?

Sau đó y đặt sách minh họa lên người mình, quả nhiên cuối cùng cũng thu thập được.

Thẩm Lâu nói: “Sau khi bước vào giấc mơ, Phù Lan sinh ra cộng hưởng với người cá này nên mới truyền nguyện vọng bảo vệ em tới nó”.

Ân Lưu Minh hơi ngạc nhiên, gật đầu: “Vậy thì tôi phải cảm ơn cô bé thôi”.

Y lại hỏi: “Người cá bảo thạch và người cá dây cót sẽ nảy sinh cộng hưởng ư?”.

Thẩm Lâu nói: “Mọi thứ trong giấc mơ đều là biểu hiện của cuộc sống thực. Tuy không đến từ cùng một giấc mơ, nhưng Phù Lan và người cá kia đều có hình tượng bắt nguồn từ cổ tích hay truyền thuyết về người cá trong thế giới thực. Dù kẻ tạo giấc mơ cũng không nghĩ tới chuyện này, nhưng việc nảy sinh tương tác giữa những giấc mơ vốn đã chẳng mấy liên quan tới những kẻ tạo ra chúng rồi”.

Ân Lưu Minh gật đầu như đang ngẫm nghĩ: “Nếu vậy thì chẳng phải giấc mơ cũng được tính là một thế giới nhỏ hay sao?”.

“Cứ coi như là thế đi, nhưng khoảng cách với thế giới mẹ ở hiện thực là rất xa”. Thẩm Lâu xòe tay. “Giấc mơ vẫn dựa vào ý thức của kẻ tạo ra nó, bởi tuyệt đại đa số những giấc mơ không có cơ sở logic ứng với bản thân – nếu bị tách khỏi kẻ tạo giấc mơ, chẳng mấy chốc thế giới này sẽ tự nảy sinh mâu thuẫn, cuối cùng bị phá hủy và hoàn toàn biến mất”.

Ân Lưu Minh đã hiểu: “Vậy nên Nguyệt Nguyệt không thể ở lại với Dương Dương trong mơ mãi mãi. Khi cơ thể cô nhóc trong hiện thực chết đi, giấc mơ này cũng sẽ bị phá hủy”.

“Đúng”.

“Còn một vấn đề nữa, là cái này…”. Ân Lưu Minh xoay tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một vật trang trí trông như đồ chơi lego.

Bùa ước nguyện.

Y đã trải qua ba thế giới, thế giới nào cũng rơi bùa ước nguyện.

Lại còn là số lượng vừa khớp với những người chơi còn sót lại.

Lôi Anh Triết sát hại Trì Tịch vì bùa ước nguyện, lại còn muốn mưu sát thêm y, trước khi chết đã nói “Tôi sẽ cho cậu biết tác dụng thực sự của bùa ước nguyện”, khiến Ân Lưu Minh luôn nghi ngờ liệu trong bùa ước nguyện có giấu bí mật nào khác hay không.

Chuyện này vốn chẳng liên quan gì tới y, không biết tại sao Chu Tử Kỳ lại xuất hiện, đại diện cho Neo Chìm mà theo dõi y.

Ân Lưu Minh không phải kiểu người ngồi im chờ chết, y nhìn hệ thống: “Nếu tôi gia nhập hoặc thành lập một công đoàn thì có nhận được tư liệu về Neo Chìm hay không?”.

[Trên nguyên tắc, các công đoàn có thể kiểm tra tư liệu công khai của nhau].

Ân Lưu Minh nhíu mày: “Trên nguyên tắc?”.

Hệ thống lại load thêm một lúc, sau đó đáp lại bằng một câu với vẻ rất miễn cưỡng:

[Cân nhắc tới những cống hiến của người chơi Ân Lưu Minh, đặc biệt mở cho người chơi Ân Lưu Minh quyền trao đổi thông tin mật, xin hãy dùng điểm để đổi trong không gian cá nhân, giá cao gấp mười lần thông tin bình thường].

“Thông tin bình thường cần bao nhiêu điểm?”.

[10 đến 100, tùy loại].

Gấp mười lên là 100 đến 1000… Sau khi vượt ải công viên giải trí dây cót, số điểm Ân Lưu Minh có vừa đúng là hơn 1000. Y không thể không nghi ngờ rằng hệ thống đang cố ý.

Thậm chí y còn lờ mờ nhận ra thiên hướng của hệ thống.

Nếu tiêu một lượt gần hết số điểm, với những người chơi muốn dùng điểm để đổi nguyện vọng và đạo cụ thì đó là lỗ vốn, nhưng y thì lại chỉ có nhu cầu dùng điểm mở kĩ năng trong sách minh họa.

Số điểm cần có để sử dụng các kĩ năng hiện giờ chỉ mới dừng ở mức một chữ số, y hoàn toàn có khả năng chi trả.

Ân Lưu Minh nheo mắt suy nghĩ một lúc, quyết định tạm thời bỏ qua chuyện này: “Về du thuyền trước đã”.

Ân Lưu Minh vượt hai giấc mơ liên tiếp rồi mới được về du thuyền, đại sảnh náo nhiệt và những người chơi đi tới đi lui có phần hơi xa lạ.

Hàn Triệt và Liên Vũ đang ngồi trên sô pha ở boong tàu.

Hàn Triệt cúi đầu chơi game, bấm tạch tạch, Liên Vũ thì buồn bực nhìn khắp xung quanh, thấy Ân Lưu Minh mới nhảy cẫng lên: “Ha! Bên này nè bên này nè!”.

Ân Lưu Minh bước tới: “Hai người đang làm gì thế?”.

Liên Vũ lẫm liệt đáp: “Đợi anh!”.

Cậu chỉ vào Hàn Triệt: “Anh ấy cứ nhất định muốn cảm ơn anh”.

Ân Lưu Minh hiểu ý Hàn Triệt, y cười: “Phá ải vốn là mục đích của tôi mà”.

“Phải cảm ơn chứ! Nếu không nhờ anh thì có khi bọn tôi chết lâu rồi”. Liên Vũ tặc lưỡi. “Không một người chơi nào bị biến thành thú bông còn sống”.

Phần lớn trong số đó bị đội quân lính chì đâm chết lúc Dương Dương nổi trận lôi đình.

Hàn Triệt thả cái máy chơi game trong tay xuống, đứng dậy, vẫn mang vẻ lạnh nhạt ít nói như trước: “Có cần giúp đỡ gì không?”.

Ân Lưu Minh đối diện với ánh mắt gã, hiểu ra, lòng ấm áp: “Tạm thời thì không”.

Hàn Triệt đặc biệt tìm tới sau khi đã ra khỏi giấc mơ, chắc bởi gã quan tâm đến việc y có bị đồng đội của Chu Tử Kỳ trả thù hay không.

Hàn Triệt hơi nhíu mày: “Thứ hạng của tôi không tăng”.

Ân Lưu Minh ngẩn ra, cũng cau mày.

Câu nói này tiết lộ hai điều.

Đầu tiên, trước đây thứ hạng của Chu Tử Kỳ cao hơn Hàn Triệt;

Thứ hai, Chu Tử Kỳ chưa biến mất khỏi bảng xếp hạng.

Nghĩa là hắn ta chưa chết…?

Ánh mắt Ân Lưu Minh tối lại, y nghĩ ngợi một lúc: “Có muốn tới không gian cá nhân của tôi không?”.

“Được thôi”. Liên Vũ tỏ vẻ hứng thú, biểu cảm chợt có đôi phần trêu chọc. “Bọn tôi vào sau nhé, để tiện cho anh thu xếp những thứ khó nói ấy mà”.

Hàn Triệt và Ân Lưu Minh cùng quay sang nhìn cậu.

Liên Vũ: “… Gì đấy? Đều là đàn ông cả, đừng vờ như vô tội chứ”.

Chẳng mấy khi giọng Hàn Triệt trở nên ôn hòa: “Trong không gian cá nhân của cậu có gì khó nói à?”.

Liên Vũ rụt đầu lại, cười khan: “Không, không có…”.

“Để lần sau tôi sang xem”.

“Ê…”.

Ba người cùng bước vào đại sảnh, một cái bóng bất chợt xông tới trước mặt.

Hàn Triệt vô thức rút đao ra.

Người kia nhanh chóng phanh lại: “Uây uây uây! Dừng tay! Người phe mình!”.

Ân Lưu Minh hơi bất ngờ: “Mễ An Bồi?”.

Mễ An Bồi giơ tay lên, nhìn chằm chằm thanh đao dài sắc bén kề trên cổ mình: “Anh Ân ơi, hình thức tiếp đón này hơi đặc biệt quá đấy!”.

Hàn Triệt và Ân Lưu Minh nhìn nhau một cái, rồi gã mới hạ đao xuống.

Mễ An Bồi thở ra, lau mồ hôi: “Anh Ân đi đâu thế? Tôi ở đây chờ anh lâu lắm đó!”.

“Có vài chuyện ngoài ý muốn”. Ân Lưu Minh đáp. “Cậu đợi tôi làm gì?”.

“Cũng không phải tôi đợi anh đâu, mà là Tiểu Thành muốn tìm anh, nguyên nhân thì chắc anh đã hiểu”. Mễ An Bồi nói. “Ngày nào cậu ấy cũng tới chợ tìm đồ, nhờ tôi để mắt giúp”.

Cậu chàng cẩn thận ngó Hàn Triệt, nhỏ giọng: “Anh Ân lại thu đàn em mới à?”.

Ân Lưu Minh: “… Đây là một người bạn tôi quen được trong giấc mơ trừng phạt”.

Mễ An Bồi nhất thời làm nũng: “Anh Ân à, tôi thân với anh thế này, chắc bạn anh sẽ không giận đâu nhỉ? Ui cha, tại tôi hết…”.

Cậu chàng chưa nhõng nhẽo xong đã bị một cái tay túm gáy xách lên, vứt sang bên cạnh.

Tư Thành nhìn Ân Lưu Minh, há miệng rồi lại ngậm miệng, hắn nhắm mắt, trên khuôn mặt đẹp và trẻ măng đã có thêm đôi phần trầm tĩnh nghiêm nghị.

Ân Lưu Minh nhìn hai người trước mặt, lại nhìn hai người sau lưng, hơi đau đầu: “Ừm…”.

Thẩm Lâu bỗng hiện ra sau lưng y: “Chẳng mấy khi mọi người tụ lại một chỗ, hay cứ tới chơi cả đi”.

Mễ An Bồi oa lên: “Yêu thú của anh Ân này!”.

Nụ cười không chạm tới đáy lòng của Thẩm Lâu đã biến thành biểu cảm mắt điếc tai ngơ, hắn tao nhã bày ra một động tác: “Mời”.

Ân Lưu Minh nhìn hắn.

… Anh chỉ sợ thế giới này không loạn thôi à?

Thẩm Lâu nhíu mày.

… Em không thích xem cảnh đấu đá một mất một còn hay sao?

Hai người nhìn nhau một hồi lâu, Ân Lưu Minh mới cụp mắt: “Đi cùng nhau đi”.

Y nhớ tới gian phòng phối màu xấu mù mắt của Thẩm Lâu, bổ sung thêm: “Ai thích thì đeo kính râm cũng được”.

Phong cách trang trí xanh vàng rực rỡ, đầy tác phong nhà giàu mới nổi.

Khóe miệng Liên Vũ giần giật mấy cái mới miễn cưỡng nói: “Đại ca à, gu thẩm mĩ của anh… đúng là có phong cách riêng”.

Hàn Triệt cũng im lặng.

Mễ An Bồi giật mình: “Kiểu này xấu lắm à? Tôi thì lại thích! Lúc nào về phòng tôi cũng phải bắt chước theo mới được”.

Hàn Triệt và Liên Vũ cùng quay sang ngó cậu chàng, rồi lại nhìn Ân Lưu Minh, như đang nói “đúng là vật họp theo loài”.

Chỉ có mình Tư Thành là không có tâm trạng nhìn ngắm, vội vã hỏi: “Ân Lưu Minh, có phải anh trai tôi đang ở chỗ anh không?”.

Ân Lưu Minh nhìn Thẩm Lâu.

Thẩm Lâu vỗ tay một cái, Tư Hòa bèn xuất hiện trong phòng.

Tư Thành kích động bước tới: “Anh ơi!”.

Tư Hòa vô thức lùi về sau một bước, tránh khỏi cái ôm của hắn.

Đối diện với vẻ mặt ngỡ ngàng của Tư Thành, Tư Hòa im lặng một chốc, cuối cùng vẫn thấp giọng: “Chưa chắc tôi đã là anh trai cậu”.

“Anh đang nói gì thế?”.

Tư Hòa nhìn Ân Lưu Minh, nhận được sự đồng ý thì bỗng hóa thành một bãi sền sệt đen sì.

Thứ chất lỏng ấy hơi động đậy, vòng qua người Tư Thành một lần rồi mới quay về chỗ cũ biến thành Tư Hòa.

“Thấy không Tiểu Thành, tôi không phải Tư Hòa, tên tôi là động vật thân mềm biển sâu”. Tư Hòa lùi về sau một bước, lạnh nhạt nói. “Dựa theo quy tắc của giấc mơ “Thị trấn nhỏ hiến tế cho biển sâu”, có lẽ tôi chỉ là một con quái vật do Ralph dùng hình tượng Tư Hòa sáng tạo ra thôi, anh trai cậu đã chết rồi”.

Tư Thành ngớ ra một chốc, nghiến răng: “Em không tin! Anh là anh em, em sẽ không nhận nhầm đâu! Mọi cử chỉ của anh và cả giọng điệu khi anh gọi em là Tiểu Thành nữa! Hai ta đã là anh em hơn hai mươi năm trời, anh nghĩ em không phân biệt được hay sao?”.

Tư Hòa đáp: “Ngay cả tôi cũng không biết tôi rốt cuộc là ai, sao cậu có thể phân biệt được? Trò chơi Ác Mộng và hiện thực vốn khác nhau, đừng quên, tất thảy trong trò chơi Ác Mộng đều là ảo ảnh, đừng nghĩ chúng là thật”.

Tư Thành bỗng bình tĩnh lại: “Anh cũng từng nói với em câu này rồi”.

Tư Hòa im lặng.

Tư Thành mím chặt môi, bỗng nhìn sang phía Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu.

Ân Lưu Minh giải thích qua về chuyện sách minh họa, cuối cùng nói: “Tôi cũng không rõ tình hình của Tư Hòa, có khả năng là linh hồn của anh ấy bị Ralph chuyển sang hình thái này, cũng có thể đúng là Ralph đã phục chế kí ức của Tư Hòa để tạo nên một con quái vật”.

Tư Thành lùi về sau một bước, hơi ngẩn người.

Nhìn biểu cảm khó tin của hắn, Thẩm Lâu xen vào một câu: “Ranh giới giữa hiện thực và ảo ảnh cũng không rõ ràng đến thế. Nếu mọi người tin cậu ta là Tư Hòa, cậu ta sẽ là Tư Hòa, nếu mọi người tin cậu ta không phải Tư Hòa, cậu ta sẽ không phải Tư Hòa”.

Liên Vũ đứng nghe nãy giờ cũng đã đoán được tình hình đại khái, cậu tò mò hỏi: “Chuyện này mà cũng dựa vào thành tâm sao? Chắc linh hồn của anh bạn này sẽ không trở thành thí nghiệm Schrödinger [1] chứ? Nếu có lòng thành thì phép thuật sẽ được tạo nên, chắc giờ tôi cũng thoát kiếp độc thân rồi nhỉ?”.

[1] Thí nghiệm Schrödinger: Một thí nghiệm tưởng tượng của nhà vật lí học Schrödinger, nói ngắn gọn thì là con mèo sẽ ở trong trạng thái chồng chập của sống và chết trong một cái hộp, khoảnh khắc ta mở ra thì nó mới sống hay chết. Các bạn có thể tra Google để biết thêm.

Thẩm Lâu liếc nhìn cậu, mỉm cười: “Giờ cậu chưa thoát kiếp độc thân à?”.

“Chưa…”. Liên Vũ vừa quay đầu lại đã bắt gặp ánh nhìn của Hàn Triệt, câu nói thoáng ngập ngừng. “Nhỉ?”.

Hàn Triệt dời mắt đi, khẽ nói: “Giờ thì tôi thực sự tò mò muốn biết không gian cá nhân của cậu có chứa gì rồi đấy”.

Liên Vũ: “…”.

Bị Liên Vũ xen ngang, Tư Thành cũng tỉnh táo hơn nhiều.

Hắn liếc nhìn Tư Hòa, cuối cùng vẫn im lặng ngồi xuống sô pha.

Tư Hòa hơi cúi đầu, quay người định về phòng mình.

Ân Lưu Minh gọi anh lại: “Đợi đã, đúng lúc chúng tôi đang định họp bàn, anh cũng nghe cùng đi”.

Tư Hòa, Ân Lưu Minh, Mễ An Bồi, Tư Thành, Hàn Triệt, Liên Vũ.

Thêm cả Thẩm Lâu đang bay trên không trung nữa.

Bảy người cùng im lặng một lúc.

Ân Lưu Minh kể qua chuyện mình bị Neo Chìm truy sát, cuối cùng mới nói: “Có lẽ tôi cần sự trợ giúp của mọi người”.

Hàn Triệt đáp chẳng chút do dự: “Cậu nói đi”.

Tư Thành cũng đáp: “Anh nói đi”.

Mễ An Bồi chậm một bước, chỉ đành đế thêm như phụ họa: “Anh Ân nói đi”.

Cậu chàng hơi dừng lại, ầy một tiếng: “Giờ tôi hiểu cảm giác của Tiểu Trì ngày trước rồi”.

Ân Lưu Minh nghe tên Trì Tịch thì mặt hơi sầm xuống, rồi cất lời: “Thực ra cũng đơn giản thôi, tôi có cách biết được thông tin về Neo Chìm, nhưng đầu tiên phải thành lập một công đoàn. Tôi đã thử hỏi hệ thống, sĩ số thấp nhất để thành lập công đoàn là năm, cho nên…”.

Liên Vũ hiểu ra: “Anh muốn chúng tôi gia nhập công đoàn của anh?”.

Ân Lưu Minh gật đầu: “Chỉ một lúc thôi, tôi có thể giải tán ngay sau khi lấy được thông tin, tầm một tiếng là được”.

Tư Thành nói: “Tôi không có vấn đề gì”.

Mễ An Bồi nói: “Tôi cũng không có vấn đề gì… Nhưng giữ công đoàn lâu lâu một tí được không? Một tiếng chắc lập được kỉ lục luôn ấy nhỉ?”.

Liên Vũ liếc Hàn Triệt một cái, hơi ngập ngừng: “Tôi thì không có vấn đề, nhưng Hàn Triệt trước giờ chưa từng…”.

Hàn Triệt ngắt lời cậu: “Tôi cũng không có vấn đề”.

Liên Vũ hoảng hốt nhìn gã: “Chẳng phải anh không vào công đoàn hay sao?”.

“Vì cậu cũng không vào mà”.

“…”.

Bầu không khí căng thẳng vì Ân Lưu Minh chọc phải một công đoàn toàn người chơi trên bảng xếp hạng bỗng dịu xuống.

Ân Lưu Minh nhìn những khuôn mặt chân thành, cõi lòng hơi ấm áp: “Cảm ơn mọi người”.

“Anh Ân đã cứu tôi mấy lần cơ mà”.

“Chuyện nên làm thôi”.

Ân Lưu Minh đứng lên: “Vậy tôi đi đăng kí công đoàn đây”.

Hàn Triệt gật đầu, bỗng lên tiếng: “Không cần giải tán đâu”.

Ân Lưu Minh ngẩn ra.

“Có công đoàn thì cũng kèm theo nhiều quyền lợi”. Gã nói. “Lúc trước bọn tôi không gia nhập công đoàn chỉ vì không muốn bị quản thúc, cũng chẳng có được mấy người bạn cùng chung chí hướng. Hơn nữa, nếu Neo Chìm nhắm vào những người có bùa ước nguyện thì tất cả chúng ta đều đang gặp nguy hiểm, chẳng thà cứ thẳng thắn đối mặt thì hơn”.

Công đoàn nhỏ của Ân Lưu Minh cũng chỉ có năm người, hoàn toàn là một hội cùng sở thích lén lút chơi chung.

Hàn Triệt cũng tin rằng y sẽ không ràng buộc họ.

Ân Lưu Minh nghĩ ngợi chốc lát, gật đầu: “Được thôi”.

Trong không gian cá nhân của người chơi có thiết bị kết nối, có thể thực hiện luôn các thao tác và giao dịch.

Ân Lưu Minh nhanh chóng gửi yêu cầu đăng kí công đoàn cho hệ thống.

Nhưng khi điền mục tên, y hơi do dự.

Mễ An Bồi nhảy ra từ sau lưng: “Hay đặt là Ngũ Nhân Bang?”.

“…”.

“Quyền Lực Bang? Tòng Chúng Bang?”.

Liên Vũ không nhịn nổi nữa: “Mấy cái tên kiểu khỉ gì vậy?”.

“Tôi thấy hay mà! Cậu thử nghĩ coi, “Tòng Chúng” là năm người [2], chẳng phải vừa đủ hay sao?”.

[2] Tòng Chúng: nghĩa là nhiều người, viết là 从众, do năm chữ 人 nghĩa là người tạo thành.

“Hay chỗ nào! Thế thì tôi chẳng dám xưng tên bang… A không phải! Nói lạc theo anh rồi đây này, tên công đoàn! Chẳng dám xưng tên công đoàn với người ngoài!”.

“Cậu không xấu hổ thì người khác sẽ xấu hổ thôi!”.

Phía kia cãi nhau chí chóe, Thẩm Lâu đáp xuống từ giữa không trung, ngón tay thon dài và trong suốt nhẹ nhàng gõ trên màn hình hệ thống.

Ân Lưu Minh nhíu mày: “Khải Hải?”.

Thẩm Lâu hỏi: “Không hay à?”.

Ân Lưu Minh nhìn chằm chằm hai chữ kia, đáy lòng chợt dậy lên cảm giác quen thuộc khó tả.

Dường như y từng nghe thấy cái tên này ở đâu đó, mà còn rất quen…

Y hoảng hốt trong nháy mắt, đôi ngươi chớp chớp, khẽ cụp hàng mi: “Cũng không tệ, sao anh lại nghĩ tới nó?”.

Thẩm Lâu đáp: “Không biết”.

“Không biết?”.

“Nó tự dưng xuất hiện ở đây thôi”. Hắn chỉ lên trán mình, mỉm cười. “Chắc là giác quan thứ sáu”.

Khóe miệng Ân Lưu Minh giần giật, y xác nhận những người còn lại cũng không có ý kiến thì nhập tên.

Những người còn lại cũng gửi yêu cầu gia nhập.

[Công đoàn “Khải Hải” được thành lập, đẳng cấp hiện giờ: ★].

[Hội trưởng: Ân Lưu Minh; Hội viên: Hàn Triệt, Liên Vũ, Tư Thành, Mễ An Bồi].

[Tư liệu lưu trữ đã được gửi, xin hãy kiểm tra và tiếp nhận].

Những thông tin tỉ mỉ về Neo Chìm chầm chậm hiện ra trước mắt Ân Lưu Minh.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.