Khi Nguyệt Nguyệt mở một cánh cửa dưới sự điều khiển của con búp bê, cảnh tượng từ khung hình cổ tích thơ mộng biến thành phòng bệnh tĩnh mịch và lạnh lẽo.
Nguyệt Nguyệt cúi đầu, chậm rãi bò lên giường, ngoan ngoãn nằm xuống rồi tự kéo chăn lên đắp.
Trong phòng bệnh đầy cô độc, chỉ có nhóc lẳng lặng nằm đó.
Ân Lưu Minh đứng ở cửa, nghe những giọng nói chẳng biết vọng tới từ đâu:
“Bệnh của bé gái kia liệu có khỏi được không?”.
“Chẳng biết nữa.
Cha mẹ con bé không ngại cực khổ mà kiếm tiền phẫu thuật rồi ngày nào cũng tranh thủ tới thăm, đáng thương biết mấy”.
“Rốt cuộc nó mắc bệnh gì thế?”.
“Lần trước tôi có hỏi y tá, y tá bảo không được tiết lộ chuyện riêng của bệnh nhân…!Tám phần mười là bệnh nan y rồi”.
“Nói nhỏ thôi, con bé nghe thấy bây giờ…”.
“Sợ gì, trẻ con có biết gì đâu? Mà gia đình kia cũng còn một thằng con trai nữa, chắc sẽ sớm bỏ cuộc thôi”.
“Tôi thấy đứa kia cũng hay tới thăm con bé lắm, chẳng biết là anh hay em”.
“Trẻ con mà…”.
Những lời đàm tiếu quanh quẩn trong phòng bệnh như đám ruồi lúc nhúc đang chen chúc bu vào vết thương tóe máu.
Ánh mắt Ân Lưu Minh hơi trầm xuống.
…! Một cô bé còn nhỏ đến thế, ấy vậy mà ngày nào cũng bị bao vây bởi những câu nói tỏ vẻ cảm thương nhưng thực ra là phán xét trong tư thế cao cao tại thượng.
Con búp bê chui ra từ gầm giường, giơ tay.
Một cánh cửa khác xuất hiện trên tường phòng bệnh, rồi dần mở ra.
Thẩm Lâu cùng Ân Lưu Minh bước vào.
Căn phòng nhỏ này có lẽ là phòng dành cho hai trẻ em, trên tường dán đầy những bức vẽ nguệch ngoạc và tranh ảnh.
Thẩm Lâu bước tới cạnh chiếc bàn, cầm khung ảnh lên.
Trong hình là một gia đình bốn người đang cười rạng rỡ.
Cha mẹ hiền hậu, bé trai nhe răng cười, bé gái ngượng nghịu kéo mũ.
Cô bé cười rất xinh, nhưng mặt hơi trắng tái, trông có đôi chút ốm yếu.
Ân Lưu Minh trượt xuống khỏi bả vai Thẩm Lâu, liếc nhìn chiếc giường đôi.
Giường trên có dán một tờ giấy rất to ghi chữ “Dương Dương”, chăn gối rối tung lên; giường dưới có dán bức hình chụp Nguyệt Nguyệt, chăn gối rất gọn gàng – gọn gàng đến mức như thể chẳng có ai nằm nơi đó.
Ân Lưu Minh nói: “Có vẻ Nguyệt Nguyệt không thường ngủ ở nhà”.
Có lẽ cô nhóc mắc chứng bệnh bẩm sinh nào đó, quanh năm suốt tháng phải nằm trong bệnh viện chữa trị.
Con búp bê chui ra từ trong vách tường, đầu lắc lư, nhẹ nhàng giơ tay lên…
Những khối gỗ nằm tứ tung trên đất bỗng tự xếp lại với nhau thành một hình người, và nó dần biến thành Dương Dương.
Dương Dương bước tới, nghiêm túc xếp từng cuốn truyện cổ tích lên bàn, do dự một lúc lâu rồi mới chọn “Nàng tiên cá”: “Hôm nay cầm quyển này đi”.
Có tiếng gọi vọng vào từ ngoài cửa: “Dương Dương, đi thăm em gái nào!”.
“Vâng ạ!”.
Dương Dương chạy ra cửa, bỗng nhớ ra điều gì, lại chạy huỳnh huỵch tới cạnh tủ rồi ôm một con búp bê ra: “Mẹ ơi, con mang cái này cho Nguyệt Nguyệt nhé!”.
Giọng người mẹ có vẻ ngạc nhiên: “Đây là quà sinh nhật của con mà? Nguyệt Nguyệt cũng có rồi”.
“Con của Nguyệt Nguyệt bị hỏng dây cót”.
Dương Dương ôm búp bê, lí sự.
“Để con mang đi chơi với em là được”.
Mẹ Dương Dương vui vẻ xoa đầu cậu nhóc: “Ngoan quá! Khi nào Nguyệt Nguyệt xuất viện, mẹ sẽ đưa hai đứa đi công viên giải trí chơi”.
Dương Dương lớn tiếng đáp lời: “Vâng ạ!”.
Cậu nhóc ôm theo búp bê, chạy vào cánh cửa lúc trước Ân Lưu Minh đã bước qua.
Khi cánh cửa bật mở, những lời đàm tiếu buôn chuyện đều biến mất trong nháy mắt, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào bên trong.
“Nguyệt Nguyệt ơi! Anh tới thăm em nè!”.
Dương Dương đặt con búp bê sang một bên, lấy cuốn “Nàng tiên cá” trong ba lô ra: “Hôm nay anh sẽ đọc cho em nghe truyện này!”.
Dường như Nguyệt Nguyệt vừa tiêm xong, trên tay vẫn còn vết kim, mắt vẫn còn rưng rưng nước, nhưng nghe lời Dương Dương nói thì nín khóc nhoẻn cười: “Anh đọc truyện này nhiều lắm rồi mà”.
Dương Dương ủ rũ nói: “Anh biết ít chữ quá, không đọc truyện khác được”.
“Thế anh cứ đọc đi”.
“Ừm.
Ngày xửa ngày xưa, dưới đáy biển sâu có một nàng tiên cá xinh đẹp…”.
Ánh mặt trời như dát thêm một tầng áo khoác chẳng chút lo âu cho hai cơ thể nhỏ bé.
“Truyện lần này là ngôi nhà bánh kẹo, em thèm ăn kẹo quá”.
“Mẹ bảo ăn kẹo nhiều là sâu răng đấy”.
“Em gái trong truyện thông minh quá đi, biết cứu anh trai ra ngoài”.
“Anh trai cũng biết bảo vệ em gái mà.
Yên tâm, anh cũng là anh trai, anh sẽ bảo vệ em”.
“Hay để em làm chị bảo vệ em trai nhé!”.
“Không được! Anh mới là anh trai!”.
“Quỷ hẹp hòi!”.
“…”.
Ân Lưu Minh ngồi trên vai Thẩm Lâu, nhìn hai đứa trẻ nô đùa mà im lặng thở dài.
Khi có Dương Dương ở bên làm bạn, Nguyệt Nguyệt mới thoát khỏi khí chất yếu ớt mong manh như ảo ảnh của ngày trước.
Theo như những gì xảy ra trong bệnh viện và nhà, có thể thấy tuy gia đình của Dương Dương và Nguyệt Nguyệt không thuộc loại giàu có nhưng cũng được tính là khá giả, cặp cha mẹ chỉ xuất hiện thoáng qua trong kí ức cũng rất thương yêu Nguyệt Nguyệt, cực khổ kiếm tiền cho cô bé chữa bệnh.
Có một gia đình như thế, nhất định khi lớn lên Dương Dương và Nguyệt Nguyệt sẽ rất hạnh phúc nhỉ?
Tiếc là mọi thứ đã bị phá tan.
Tiếng cười đùa của Dương Dương và Nguyệt Nguyệt không ngừng vang lên trong căn phòng bệnh yên tĩnh, thậm chí còn thơ ngây và chói tai đến mức hơi kì dị.
Con búp bê gật đầu.
Nó gánh vác những tình cảm thân thiết, chân thật và ngây thơ nhất cùng nỗi lo giữa hai anh em Dương Dương và Nguyệt Nguyệt, trước khi biến mất Dương Dương từng mong Nguyệt Nguyệt sẽ sống thật tốt, và lời ước ấy cũng đã trở thành nguyện vọng của nó.
Nhưng bây giờ Nguyệt Nguyệt phong tỏa toàn bộ giấc mơ, không muốn rời đi, nó chỉ đành tìm tới Ân Lưu Minh nhờ giúp đỡ.
“Tao cũng định phá tan giấc mơ này, nhưng vẫn chưa tìm đủ sách minh họa”.
Ân Lưu Minh nhìn con búp bê.
“Mày có muốn đi cùng tao không? Nếu mày chịu vào trong sách, sau khi giấc mơ biến mất mày vẫn còn cơ hội gặp lại Nguyệt Nguyệt đấy”.
Con búp bê im lặng một hồi lâu, cuối cùng gật đầu với vẻ khá miễn cưỡng.
Ân Lưu Minh đặt sách minh họa lên đầu nó.
Y tiện tay mở ra nhìn.
Những ô vuông trong các giấc mơ được cố định vị trí, trừ hai cái dưới cùng là BOSS, y đã xong hết giấc mơ này…
Ân Lưu Minh hơi nhíu mày: Vẫn thiếu một ô ư?
Lính chì, thợ máy dây cót, khinh khí cầu hề, gấu bông, búp bê…
Y đã sưu tập đủ các loại quái vật mà mình nhìn thấy kể từ khi bước chân vào giấc mơ này rồi cơ mà.
Tuy y không chủ động chọn nơi này, nhưng đến thì cũng đến rồi, phải điền sách minh họa cho tử tế chứ?
Ân Lưu Minh triệu hồi con búp bê, lật tới trang dành cho “Công viên dây cót cổ tích”, giải thích sơ qua về sách minh họa rồi hỏi: “Mày biết một thứ nữa ở đâu không?”.
Búp bê hơi nghiêng đầu, giơ hai tay, một cuốn truyện tranh trên bàn bay tới chỗ nó.
“Nàng tiên cá”.
Ân Lưu Minh nhíu mày, hiểu ra trong nháy mắt, mỉm cười: “Tao biết rồi…!Cảm ơn”.
Thẩm Lâu nhìn y thu con búp bê vào trong sách: “Em chuẩn bị phá ải à?”.
Ân Lưu Minh gật gật đầu, lại nhìn Nguyệt Nguyệt đang chìm sâu trong ảo ảnh: “Tuy hiện thực vừa tàn nhẫn vừa lạnh lùng, nhưng dù sao vẫn hơn là niềm hạnh phúc giả tạo”.
Con búp bê đã giúp y đi thông qua phòng bệnh nối liền hai công viên giải trí, thực ra câu chuyện cổ tích đã kết thúc từ lâu rồi.
Họ quay lại theo đường cũ, tập hợp tất cả các người chơi đang có mặt, quay về chỗ diễn ra vở “Nàng Bạch Tuyết” rồi đưa cơ thể của Ân Lưu Minh và cả những người chơi còn sót lại đó theo.
Trên đường về, Ân Lưu Minh cố ý nhìn xuống chỗ ctk.
Hắn ta đã biến mất.
Hàn Triệt cau mày: “Ctk có xếp hạng rất cao, chỉ sợ không dễ chết đến vậy”.
“Chúng ta phá ải trước đã”.
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Ân Lưu Minh quay về mặt đất.
Công viên giải trí đã biến thành khối lập phương nhưng vẫn cực kì nhộn nhịp – khi thấy họ, khinh khí cầu hề, gấu bông và lính chì vẫn gào thét mà xông tới.
Thẩm Lâu khởi động tay chân, bước ra đánh nhau với chúng.
Ân Lưu Minh suýt ngã mấy lần.
Dường như Thẩm Lâu cũng phát hiện ra, nên hắn nghiêng đầu hỏi: “Em có muốn quay lại cơ thể cũ để chiến đấu không?”.
Ân Lưu Minh hơi ngạc nhiên: “Sao, anh chán cơ thể tôi rồi à?”.
“Không hề”.
Thẩm Lâu nhíu mày.
“Ta tưởng em muốn quay lại thật nhanh”.
“Có người đi bộ thay tôi thì tội gì không sử dụng?”.
Hắn hỏi: “Em coi ta là xe ngựa đấy à?”.
“Không phải tài xế hay sao?”.
Môi Thẩm Lâu khẽ cong, nhưng miệng vẫn nói: “Ta sẽ coi như em đã xác nhận ta là đồng đội của em vậy”.
Ân Lưu Minh hơi khựng lại.
Ngay khi Thẩm Lâu nghĩ y sẽ không trả lời, Ân Lưu Minh mới nhạt giọng: “Chẳng lẽ không đúng?”.
Hắn ồ lên một tiếng đầy bất ngờ: “Ta đã làm gì mà mở được cánh cửa trong lòng bạn khế ước khó tính thế này?”.
Ân Lưu Minh thấy câu nói đó rất dị: “Hai ta đã hợp tác lâu rồi, dần tin tưởng nhau hơn cũng là chuyện bình thường”.
Thẩm Lâu nhướng mày: “Chỉ là tin tưởng thôi ư?”.
Ân Lưu Minh cau mày: “Thế anh còn muốn sao nữa?”.
Thẩm Lâu nheo mắt cười: “Ai cũng bảo hiệu ứng cầu treo dễ xuất hiện trong thời khắc nguy hiểm, mà ta phải đợi hết ba giấc mơ rồi mới thấy”.
Ân Lưu Minh không hề biến sắc: “Có vẻ giờ vẫn còn hơi sớm để tôi tin anh”.
Thẩm Lâu bật cười, cười đến mức lồng ngực rung rung, rồi đột ngột dừng lại.
Ân Lưu Minh ngồi không vững, ngã xuống khỏi vai hắn.
Thẩm Lâu nhanh chóng đỡ lấy y, nheo mắt cười: “Xin lỗi em.
Ta đánh xong rồi”.
Đám quái vật vừa xông tới đã bị hắn tháo sạch dây cót.
Hàn Triệt nhấc Liên Vũ bước ra, theo sau là một hàng người chơi.
Liên Vũ nhìn đám quái vật mà thấy ngứa ngáy trong lòng: “Tôi cũng muốn giết quái mà! Đại ca Ân này, tôi quay về cơ thể cũ được rồi chứ?”.
Ân Lưu Minh nói: “Đương nhiên, chỉ cần cậu tìm thấy nó là được”.
Liên Vũ nghiêm túc suy nghĩ: “Nếu mỗi người đồ chơi lại có một con thú bông tương ứng thì chắc nó đang nằm trong xưởng đồ chơi nhỉ? Thiệt thòi quá, lần trước tới tìm Hàn Triệt tôi để lỡ mất rồi!”.
Công viên giải trí ở bên này đã hoàn toàn biến dạng, xưởng đồ chơi kia ở một bên khác, có lẽ giờ không tìm được nữa rồi!
Ân Lưu Minh hơi ngẫm nghĩ: “Xưởng đồ chơi sẽ nằm giữa giấc mơ của Dương Dương và Nguyệt Nguyệt, chưa chắc nó đã biến mất…!Có thể là được sát nhập với một nơi có chức năng tương tự ở phía này”.
Đúng lúc y vừa đi qua chỗ đó.
Họ vừa chuẩn bị di chuyển, mấy cái đầu ở phía sau đã thò ra với đôi mắt lom lom: “Ừm…!Mấy đại ca ơi, bọn tôi cũng muốn khôi phục cơ thể gốc, bọn tôi sẽ giúp mà…”.
Hàn Triệt và Liên Vũ cùng không lên tiếng, họ nhìn Ân Lưu Minh, ra hiệu để y quyết định.
Ân Lưu Minh suy nghĩ một chốc: “Được, đi cùng đi”.
Cửa hàng đồ chơi vẫn yên tĩnh và hỗn loạn như lúc Ân Lưu Minh rời đi cùng Thẩm Lâu.
Lúc trước Thẩm Lâu đã dọn sạch đám quái vật ở công viên giải trí bên này, đám lính chì và khinh khí cầu hề ban nãy đều là do Nguyệt Nguyệt mới tạo ra, nên trong cửa hàng vẫn hoàn toàn yên tĩnh.
Sau khi hắn cho nổ hết thì phía này mới tĩnh lặng hẳn, cuối cùng không còn người chơi mới nào xuất hiện nữa.
Cơ thể của tất cả mọi người đều nằm ở đây, tuy cụt tay, gãy chân, trọng thương hay máu me be bét đều đủ cả, nhưng ít ra họ còn sống.
Những người chơi đã tìm được cơ thể của mình, thấy xung quanh bừa bộn thì vừa mờ mịt vừa hoảng hốt.
Vài kẻ thông minh đã hiểu ra cơ chế của giấc mơ đối với người chơi, còn những ai chậm hiểu thì phải đợi người khác phân tích cho.
Hóa ra cơ thể của họ ở đây còn ý thức thì được chuyển vào trong một món đồ chơi.
Sự trừng phạt họ phải chịu là tác động lên cơ thể gốc, chứ không phải cơ thể đồ chơi.
Những dấu vết cháy xém trên trần nhà là minh chứng cho thấy họ không thực sự bất tử, mà chỉ là Dương Dương và Nguyệt Nguyệt không thể giáng trừng phạt lên cơ thể họ mà thôi.
Vậy nên, sau này khi Dương Dương bắt được người đồ chơi và thẳng thừng giẫm nát họ thì chẳng còn lại gì nữa.
Đương nhiên, người có năng lực giúp họ đạt được cơ hội chạy trốn chỉ có thể là…
Những người chơi dùng ánh mắt kính nể và cảm kích nhìn Ân Lưu Minh đang ngồi trên bả vai Thẩm Lâu với khuôn mặt thản nhiên.
…!Cậu họ Ân này đúng là giỏi thật…!May mà họ chưa trở mặt với cậu ta.
Tuy cơ thể họ có rất nhiều vết thương, nhưng đó không phải vấn đề lớn nhất.
Ai cũng là người chơi lão làng cả, kiểu gì chẳng có đồ chữa trị?
Vấn đề duy nhất là họ phải làm gì để được quay về cơ thể cũ.
Mọi người nhảy disco trên cơ thể mình một lúc lâu mà vẫn chẳng thành công, chỉ đành cầu cứu Ân Lưu Minh: “Đại ca, bọn tôi phải quay về thế nào đây?”.
Y cũng không giấu giếm gì: “Ý thức của mấy người nằm trên dây cót, lấy dây cót ra lắp vào vị trí tương ứng trên cơ thể là được”.
Mọi người quay ra nhìn nhau.
Tự xé rách da thịt mình thì thôi không sao…!Nhưng lấy dây cót ra rồi thì họ cũng mất ý thức mà!
Đa số chẳng thân quen gì với nhau, còn lâu mới đến mức giao phó sinh mệnh cho nhau được!
Lý Bạch Tửu đứng ra, rụt rè hỏi: “Có cách nào khác không?”.
Ân Lưu Minh hơi ngẫm nghĩ, mở sách minh họa, thả thợ máy dây cót ra.
Chúng là những kẻ phụ trách quá trình chế tạo và sửa chữa đồ chơi cho Dương Dương và Nguyệt Nguyệt – gồm cả người chơi, nên cũng có thể giúp họ đặt dây cót vào cơ thể cũ.
Chỉ là đám người chơi này có tin y hay không thôi.
Ân Lưu Minh giải thích qua một lần, cuối cùng nói: “Nếu cần thợ máy dây cót giúp thì cứ bảo nó, hoặc các người có thể tự làm cho nhau”.
Những người chơi nhìn cái đầu vuông vắn và đôi tay cầm tua vít của thợ máy dây cót, hơi chần chừ.
Lý Bạch Tửu cẩn thận nhìn Ân Lưu Minh, phát hiện y đã quay sang nói chuyện với Hàn Triệt và Liên Vũ.
Cậu chàng nhớ lại những gì y đã làm trong giấc mơ – rõ ràng là người chơi bước vào muộn hơn, nhưng dường như Ân Lưu Minh chưa bao giờ để ý tới thái độ của những người chơi khác, mà cũng chẳng để ý xem đồng đội mình chọn có mạnh thật hay không.
Ban đầu y dẫn con heo bông bị họ coi như con mồi và Hàn Triệt đã mất gần hết kí ức theo, Lý Bạch Tửu còn thấy hơi ấm ức: Cậu chàng mấy lần lấy lòng Ân Lưu Minh, cuối cùng y đi mà chẳng thèm nói đến một tiếng.
Cậu chàng thua một con heo và một tên ngốc ở chỗ nào cơ chứ?
Giờ xem ra người hẹp hòi là cậu chàng mới phải.
Ân Lưu Minh và Hàn Triệt đều rất tự do, có can đảm thăm dò cửa ải.
Những người như họ thì ở đâu cũng tỏa sáng chói mắt.
Lý Bạch Tửu thầm thở dài, hạ quyết tâm, bước tới chỗ thợ máy dây cót: “Phiền mi giúp ta quay về cơ thể gốc”.
Nó quay đầu sang phía cậu chàng, nói thật chậm: “Được”.
Ân Lưu Minh còn chẳng coi chuyện những người chơi kia được khôi phục thân thể là to tát.
Y và Hàn Triệt đang thảo luận cách giải quyết giấc mơ của Nguyệt Nguyệt.
Hàn Triệt định kích nổ luôn: “Tôi có đạo cụ có thể phá hủy toàn bộ giấc mơ”.
Gã dứt lời, trong tay xuất hiện một quả bom vuông vắn.
Ân Lưu Minh hơi cạn lời: “Không cần dùng cách bạo lực thế đâu, vả lại tôi vẫn cần thu thập vài thứ trong giấc mơ này”.
Sách minh họa của y vẫn còn chưa đủ.
Từ lúc Ân Lưu Minh lấy ra con thợ máy dây cót giống y như quái vật trong nhà xưởng là Hàn Triệt đã đoán được y có năng lực đặc biệt rồi.
Gã chỉ gật đầu không đáp, cất quả bom đi.
Trong xưởng đồ chơi, mọi người đều đã quay về cơ thể gốc, Liên Vũ cũng nhờ có Hàn Triệt giúp đỡ mà tìm được cơ thể đã biến thành thú bông của mình.
Cậu vừa thích thú hoạt động tay chân, vừa ngạc nhiên nhìn Ân Lưu Minh: “Đại ca không định quay về à”.
“Tạm thời thì chưa”.
Ân Lưu Minh đáp.
“Nếu muốn phá ải thì mọi người phải cùng hợp tác, bẻ gãy dây cót của giấc mơ này”.
Những người chơi tranh nhau cất lời: “Đại ca cứ nói đi!”.
“Dây cót là thứ đại diện cho sinh mệnh trong giấc mơ này, có lẽ bắt nguồn từ việc Nguyệt Nguyệt nghĩ thú bông mất dây cót là hỏng mất”.
Ân Lưu Minh giải thích.
“Gỡ dây cót của giấc mơ xuống, nó sẽ kết thúc”.
Đơn giản vậy thôi sao?
Mọi người ngẩn ra: “Vậy chúng ta phải tìm cái dây cót đó ở đâu bây giờ?”.
“Không cần tìm”.
Ân Lưu Minh mỉm cười.
“Trong giấc mơ của cặp song sinh có một thứ bắt mắt nhất, nổi bật nhất, quan trọng nhất, đó chính là dây cót”.
Bắt mắt nhất, nổi bật nhất, quan trọng nhất…
Liên Vũ run lên, hít một hơi lạnh, chỉ ra ngoài cửa sổ: “Đừng bảo là…!cái vòng quay kia đấy nhé?”.
Cái vòng quay cao vút chạm mây xanh, lóe ánh đèn neon đỏ, lúc nào cũng xoay tròn.
Ân Lưu Minh gật gật đầu.
Khi giấc mơ của Nguyệt Nguyệt khôi phục từ cảnh hoang vu, thứ đầu tiên chuyển động chính là vòng quay rồi những thiết bị khác mới bắt đầu biến dạng.
Vậy nên y đoán vòng quay này chính là dây cót của giấc mơ, muốn dừng giấc mơ thì phải buông dây cót, nghĩa là khiến nó quay ngược chiều.
Cái vòng quay này phải cao hơn trăm mét, xung quanh là vô số những con quái vật do Nguyệt Nguyệt bố trí, muốn khiến nó quay ngược chiều quả là không dễ dàng gì.
Nhưng những người chơi ở đây cũng chẳng phải tay mơ.
Từ khi mới vào họ đã mất năng lực và đạo cụ, giờ mới giành lại được nhưng vẫn còn kìm nén, cuối cùng cũng có chỗ xả ra rồi.
Họ hợp sức lại, không cần Ân Lưu Minh chỉ đạo cũng tự nghiên cứu ra cách đảo ngược vòng quay.
Có người phụ trách việc xác định vị trí, phụ trách việc thông báo, phụ trách cung cấp nguyên vật liệu, phụ trách mảng thể lực…
Cuối cùng, họ còn đưa phương án cho Ân Lưu Minh xem: “Đại ca thấy còn vấn đề gì nữa không?”.
“Không có vấn đề gì cả”.
“Nhưng vẫn còn một chuyện nhỏ…”.
Lý Bạch Tửu chính là người tới đưa phương án, hơi ngập ngừng.
“Bọn tôi sợ quái vật và Nguyệt Nguyệt sẽ đến quấy rầy”.
Dù sao Nguyệt Nguyệt cũng có năng lực tùy ý thay đổi giấc mơ.
Ân Lưu Minh hơi nghĩ ngợi: “Trong thời gian ngắn Nguyệt Nguyệt sẽ không thoát khỏi ảo giác được đâu, còn quái vật thì…”.
Hàn Triệt dùng ngón tay cọ lên thân đao: “Để tôi giải quyết”.
Nguyệt Nguyệt nằm trên giường bệnh, hết sức chăm chú nghe “Dương Dương” kể truyện cổ tích.
Bỗng nhóc như nghĩ ra điều gì, ngẩng đầu lên.
Một con thỏ bông đứng ngay cửa phòng bệnh, khuôn mặt ốm yếu trên ngực nó mỉm cười nhìn nhóc.
Nguyệt Nguyệt ngơ ngẩn một hồi, nét vui sướng giả tạo dần tan đi, thần trí dần tỉnh táo lại: “Không đúng! Tất cả bọn họ đều là đồ lừa đảo!”.
“Dương Dương” giả bên cạnh mỉm cười, tan biến.
Con thỏ bông khẽ thở dài: “Tiếc thật, em tỉnh lại muộn quá.
Không còn cách cản họ lại nữa rồi”.
Nguyệt Nguyệt mím môi, nhảy xuống khỏi giường bệnh muốn chạy ra ngoài.
“Sau khi quay về hiện thực, em vẫn phải đối mặt với nỗi đau mất đi Dương Dương”.
Thỏ bông nghiêng đầu nhìn nhóc, trong giọng điệu thương hại ẩn giấu một tia mê hoặc khó mà phát giác được.
“Tuy không cứu được giấc mơ này nhưng anh có một cách khác, em muốn thử không?”.
Dưới chân vòng quay đột nhiên xuất hiện mấy chục cái đai an toàn màu đen, cái nào cũng do người chơi bay hoặc nhảy cầm lấy, quấn vào từng khoang một.
Những cái đai đó dần căng lên, ép vòng quay đổi chiều.
Vòng quay phát ra những tiếng kẽo kẹt nặng nề, tốc độ dần chậm lại.
Những con quái vật đang dáo dác xung quanh bỗng hoảng lên, bắt đầu tấn công về phía ấy.
Chúng được đón tiếp bởi ánh đao và ánh lửa.
Kẽo kẹt.
Vòng quay dừng lại, rồi bắt đầu đổi chiều.
Cả giấc mơ cũng theo đó mà rung lên.
Hệt như hiện tượng khi công viên giải trí của Dương Dương hỏng mất, mặt đất cũng nứt ra, mọi thứ chao đảo, khinh khí cầu bay vọt lên, công viên được phong ấn trong hình lập phương dần đổ nát.
Một khoảnh khắc hệt như ngày tận thế.
Nguyệt Nguyệt xuất hiện dưới chân vòng quay, giận dữ hét to: “Đám người hư đốn!!”.
Nhóc duỗi hai tay, cố cứu lấy giấc mơ sắp hỏng.
Nhưng không còn kịp nữa rồi.
Sau khi vòng quay ngược chiều đúng một vòng, cả thế giới và cô bé cùng ngưng đọng lại, bảy sắc cầu vồng tan đi, con thú bông mất dây cót thực sự say ngủ và chẳng còn tỉnh lại nữa.
Tròng mắt Nguyệt Nguyệt thoáng vẻ mờ mịt, rồi cô bé nhắm đôi ngươi, ngửa mặt ngã xuống.
Trước khi biến mất, nhóc vẫn thì thào: “Anh ơi…”.
Trong khoảnh khắc Nguyệt Nguyệt biến mất, Ân Lưu Minh đưa sách minh họa ra trước mặt: “Ô cuối cùng”.
Y bước lên, một tay đặt trên cuốn sách, tự bước lên.
Và cũng tự biến mất chẳng còn chút tăm hơi nào.
Thẩm Lâu bên cạnh thở dài một tiếng với vẻ nuối tiếc: “Thời gian trải nghiệm đã kết thúc rồi”.
Bóng người màu lam nhạt bay khỏi cơ thể vốn thuộc về Ân Lưu Minh, chui vào trong sách minh họa.
Chẳng bao lâu sau, hắn lại bay ra, trong tay còn nâng một quầng sáng nhàn nhạt, rồi ấn nó vào trán của cơ thể Ân Lưu Minh.
Hàng mi Ân Lưu Minh khẽ rung rung, y chậm rãi mở mắt..