Bóng câu qua cửa sổ, thoắt cái đã cuối tháng mười. Tiết trời trở lạnh, quần áo cũng bắt đầu dày hơn, khiến các hành động giờ cũng thêm lóng ngóng ngốc nghếch. Song Triệu Đường Diên thì thở phào nhẹ nhõm.
Cô xác nhận lần cuối đơn đăng ký của mình đã được gửi đi và không thể sửa đổi được nữa, tâm trạng sầu muộn bao ngày cũng đã được giải tỏa.
Quá trình điền đơn suôn sẻ đến mức khiến cô ngỡ ngàng, vì nó chẳng xảy ra bất trắc gì cả. Nhưng dù thế nào thì cũng đang xong việc rồi, tiếp đến chỉ cần ôn tập cẩn thận rồi chờ thi thôi.
Còn Chu Trầm thì cô toàn lấy cớ sắp thi, nên ở rịt trong kí túc xá không về Lan Đình hay Quan Di lần nào, thi thoảng anh sẽ đến đón cô đi cơm, ăn xong thì chở cô về chứ không làm gì cả.
Bầu không khí giữa hai người đang tạm yên ổn.
Chưa gì đã đến thử bảy.
Mấy hôm trước Chu Trầm định dẫn cô đi ăn đồ Nhật nhưng cô lấy lí do chán ăn ra để từ chối, thành thử hôm nay anh cố tình cho tài xế đến trường đón cô về công ty.
Anh không thích đến công ty anh nên nói anh tan việc lâu rồi, đang đợi cô ở bãi đỗ xe. Đón người xong thì anh tự mình chở cô đến tiệm cơm cà phê.
Mặt cô uể oải, sắc mặt tái nhợt hẳn đi. Cả hai cũng tưởng là do dạo này cô học hành căng thẳng quá.
Để giúp cô tăng cảm giác thèm ăn mà anh còn hỏi riêng thư kí, mãi mới chọn được quà cơm cà phê khá có tiếng này, món ăn nổi nhất ở đây phải kể đến: thịt xào dứa.
Chua chua ngọt ngọt vừa miệng, chắc sẽ làm cô ăn nhiều hơn một chút. Vào bữa, nhân viên rót cho mỗi người một ly nước chanh, bình thường Triệu Đường Diên không thích uống cho lắm mà nay uống mãi không ngớt, nhân viên đi qua thấy cốc cô trống không thì lại rót đầy cho cô.
Mãi đến khi nhân viên rót tới ly thứ ba thì cô đã thấy xấu hổ, không dám uống nữa. Phản ứng của cô in sâu trong ánh mắt Chu Trầm nên anh mở thực đơn gọi thêm nước ô mai cho cô.
Nước ô mai màu đỏ tía với những viên đá tròn xinh, vị chua ngọt bùng nổ trong khoang miệng giúp cô sảng khoái hơn rất nhiều.
Giờ anh mới bớt cau mày, múc bát canh sườn, hớt bớt váng mỡ rồi đặt trước mặt cô, ra vẻ vô tình hỏi: “Trường mở đơn đăng kí chưa?”
Tay cô vừa mới cầm thìa lên đã đơ lại vì câu hỏi của anh, chiếc thìa sứ trắng rơi tõm xuống bát làm văng một ít nước canh màu trắng đục ra bàn.
Cô phản ứng rất nhanh, lòng cảnh giác hơn nhiều, để che giấu điều này mà cô đã uống ngụm canh: “Rồi.”
Anh tỉnh bơ nhìn một loạt hành động để che giấu của cô, mặt lạnh nhạt: “Em đăng kí trường nào?”
Lòng cô căng thẳng, nói trong vô thức: “Trường em.”
Câu trả lời vừa buột ra thì cô đã bắt đầu hối hận, nói dối không hay cho lắm, trần đời làm gì có lời nói dối nào sẽ mãi không bị vạch trần cơ chứ.
Vả chăng, có kết quả cái thì thể nào anh chả biết mình bị lừa. Tuy nhiên cô không muốn và cũng không dám nói cho anh biết mình đăng ký Sư phạm Bắc Kinh, mãi mới lừa được đến tận ngày hết hạn đăng kí, cô sợ anh thật sự có khả năng sửa luôn nguyện vọng của cô sau khi cô điền đơn mất.
Vì không tin lời hứa của anh nên đến giờ cô vẫn chưa yên lòng nổi. Nếu đã lỡ nói dối rồi thì cô đành tương kế tựu kế thôi.
Cô không dám nhìn vào mắt anh nên cũng chẳng thấy được khuôn mặt anh bỗng chốc đã sầm xuống. Nhưng cuối cùng thì anh cũng không nói gì.
Các món ăn đã được bày ra, những món Quảng Đông vô cùng bắt mắt, với cả anh toàn chọn món chua ngọt nên hiếm khi nào cô ăn hết được một bát cơm như thế này.
Ăn xong còn thêm một phần bánh bao dứa size nhỏ. Triệu Đường Diên rất thích ăn bánh ngọt vỏ xốp, bình thường có ghét bơ đâu mà nay ai ngờ vừa cho miếng bơ vào miệng thì bụng đã trào dâng cảm giác buồn nôn rồi.
(*) Bánh bao dứa là một cuộn bánh bao với lớp mặt trên có kết cấu như vỏ dứa, thường có vị ngọt và không chứa dứa, cắt bánh ra làm đôi và kẹp với bơ hoặc kem.
Phản ứng lần này còn khủng khiếp hơn mấy đợt trước, cô che miệng, uống hụm nước ô mai thì mới dằn được cơn buồn nôn xuống.
Anh cau mày nhìn cô: “Em khó chịu à?”
Cô khẽ gật đầu, bụng vẫn lợn cợn chưa ổn cho lắm, cô nói: “Không sao đâu, mấy nay yếu bụng, chắc không ăn được đồ nhiều dầu mỡ.”
Cô vừa dứt lời thì bác gái với gương mặt hiền hòa ngồi bàn bên cạnh đã không kìm được giọng, mới nãy bác đã để ý bọn họ rất lâu rồi.
Bác là người bản địa, giọng đặc sệt tiếng Thượng Hải: “Ôi cô bé ơi, nhìn qua thì thấy có em bé rồi đấy, không uống mấy đồ lạnh này được đâu!”
Anh với cô nghe xong thì sững sờ trong giây lát, trố mắt xong thì cả hai cùng nhớ đến ngày sinh nhật Chu Trầm, hôm đó bọn họ đều điên dại như nhau.
Song cô lại bác bỏ vì từ ngày ở bên anh, ngày nào cô cũng uống thuốc tránh thai Yasmin để tránh những phát sinh trong trường hợp hai người quên dùng bao cao su.
Huống hồ chính anh cũng biết chuyện này.
Sao mà mang thai được kia chứ?
Cô không muốn tin nhưng phản ứng cơ thể dạo gần đây đã bày ra trước mắt. Cô ngoảnh mặt đi, không làm sao nhìn được về nơi anh.
Anh phản ứng nhanh hơn cô nhiều, cầm ngay áo khoác hai người cởi ra để ăn cơm lên xong cảm ơn bác gái tốt bụng đã nhắc nhở bọn họ, nắm lấy bàn tay hẵng đang ngập ngừng của cô rồi dắt cô ra khỏi tiệm cơm.
Xe ở bãi đỗ cách tiệm cơm một đoạn. Trước cửa tiệm, anh khoác áo lên cho cô, quấn cô kín mít, mặt thì cực kì nghiêm túc: “Đứng đây đợi anh, anh ra lấy xe rồi quay lại.”
Lúc anh quay người, cô đã nắm lấy cổ tay anh.
“Bọn mình… đi đâu ạ?” Cô biết mà còn cố hỏi.
“Bệnh viện.” Anh đáp.
Sắc mặt Triệu Đường Diên còn bệch hơn cả khi nãy, cứ nắm tay anh mãi không buông, cô nói trong vô thức: “Không cần đi đâu… Ngày nào em cũng uống thuốc tránh thai hết, không trúng được đâu.”
Dường như cô không nói để cho anh nghe mà là để trấn an bản thân mình vậy.
Chu Trầm im lặng nhìn cô, anh thấy được nỗi hoảng loạn và luống cuống không che giấu nổi bừng trên khuôn mặt cô.
Thoáng chốc, anh chẳng nói năng gì. Mặc dù trông anh bình tĩnh hơn cô nhưng thật ra anh cũng chấn động lắm, sau lớp chấn động ấy còn tô vẽ một niềm hân hoan.
Anh là một người cực kì kiên nhẫn nhưng giờ thì lại vội vã muốn dẫn cô đến bệnh viện làm bước xác nhận cuối cùng. Trong tiềm thức của anh đang hi vọng rằng đây là sự thật, cùng với một nỗi trông mong mơ hồ.
Trước giờ anh thích nắm tất cả trong tay, đã vậy còn là người xử lí mọi việc đâu ra đấy, vậy mà lúc này đây anh lại ngóng chờ một biến số sẽ xảy ra trong đời.
Song Triệu Đường Diên lại không như vậy. Cô bộc lộ tất thảy những hốt hoảng, lúng túng của mình, điều ấy cũng đã nói lên rằng, cô chẳng hi vọng chuyện này sẽ xảy ra.
Anh nhìn cô mà cõi lòng như bị đá dội xuống, âm ỉ nhức nhối và thêm cả những tình cảm rối rắm không nói ra được thành lời.
Anh an ủi bản thân, cô vẫn còn nhỏ nên sợ là phải. Dù tim anh đang đập thình thịch nhưng rồi anh vẫn thở dài, bước lên một bước ôm cô vào lòng, xoa đầu cô rồi dịu dàng an ủi: “Đừng sợ, bọn mình đến bệnh viện kiểm tra xem thế nào, cứ giao hết cho anh, nhé?”
Cô không trả lời. Bầu không khí cứ chìm trong thinh lặng như thế đến tận khi tới bệnh viện. Xe đã đỗ trong bãi đậu xe của bệnh viện nhưng hai tay cô vẫn đang giữ chặt lấy dây an toàn, lần lữa mãi không tháo ra.
Anh nhìn cô, bờ môi mím lại. Đương định lên tiếng thì nghe thấy cô nói: “Chu Trầm.”
Giọng cô đã nghiêm túc và bình tĩnh hơn hẳn lúc đầu khiến anh nghe mà ấn đường nảy lên.
“Nếu lỡ.” Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Em nói nếu lỡ em mang thai thật thì anh không phải lo đâu, em sẽ phá luôn, không để anh phiền lòng đâu.”
Bầu không khí trong xe đã rơi vào hố băng chỉ trong tích tắc. Cô im lặng nhìn thẳng vào mắt anh.
Tháng 11 mang đến cái tiết buốt giá thấu người, khi tảng sáng còn nhìn thấy lớp sương đọng trên mặt kính thủy tinh nhưng ánh mắt Chu Trầm lại bốc cháy ngùn ngụt, hung tợn như thể phải ăn tươi nuốt sống Triệu Đường Diên, phải thiêu đốt lời cô vừa nói ra thành tro bụi.