Chu Trầm chưa bao giờ nghĩ mình sẽ để Triệu Đường Diên mang thai vào lúc này, nhưng lỡ có thật thì anh cũng không nỡ vứt bỏ đứa trẻ ấy. Thậm chí anh đã nảy sinh tình thương với một sinh mệnh còn chưa chào đời. Chỉ cần tưởng tượng đến bé con với khuôn mặt y hệt như cô đang nắm tay anh rồi gọi “Bố ơi” thì trái tim anh đã tan chảy mất rồi.
Ấy là người con gái anh yêu, trong bụng cô là dòng máu kết tinh của bọn họ. Anh biết cô còn nhỏ, biết cô vẫn muốn đi học và cũng biết cô chắc chắn sẽ vô cùng sợ hãi. Đoạn đường từ tiệm cơm đến bệnh viện ngắn ngủi là thế nhưng tâm trí anh đã nghĩ ra đủ loại phương án trên đời. Anh muốn cô được an tâm, muốn để cô tiếp tục đi học, đi thực hiện những điều mình thích… Anh sẽ thu xếp tất thảy cho cô, kể cả bé con nằm ngoài kế hoạch đây nữa.
Anh sẽ để con bước vào kế hoạch tương lai của cả hai. Và anh cũng có thể chuẩn bị chu toàn một cuộc sống mà cô hằng ao ước. Chỉ là, anh chẳng ngờ nổi, cô có thể nói mình sẽ phá thai một cách quả quyết đến như vậy.
Cô nói ra quá đỗi dễ dàng nhưng lại cấu xé tim anh từng nhát như vậy đấy.
Đúng vậy, cô chẳng hề yêu anh dù chỉ là một chút tình cỏn con. Anh nghiến chặt răng hàm, không nói năng gì bởi anh sợ sẽ không kìm chế được cơn giận đang bốc lên ngùn ngụt trong mình.
Dường như vào thời khắc này, hơi nước trong màn đêm đã ngưng tụ với nhau tạo thành những góc băng nhọn hoắt xẻ đôi hai thế giới vốn đã khác biệt khiến chúng ngày một tách xa nhau.
Triệu Đường Diên cố tình làm vậy. Cô sợ biến số này sẽ phá hỏng kế hoạch mà mình đã suy tính đâu vào đấy, sợ rằng hết nửa năm giao hẹn thì Chu Trầm vẫn không chịu buông tay. Hơn hết thảy, cô sợ khi mình cố gắng cùng cực mới thoát ra khỏi vực thẳm thì lại sơ sểnh sa vào một tấm lưới khác. Dẫu cho tấm lưới ấy rất đỗi mềm mại ngọt ngào, bao bọc cô ở đó khiến cô suýt nữa sẩy chân ngã xuống rồi. Mỗi lần đang chênh vênh ở bờ vực thì đã có lí trí kéo cô về.
Cô vẫn luôn nhắc nhở mình rằng, chẳng có gì toàn vẹn được mãi mãi. Cô chỉ có tấm thân này thôi, không dám gửi gắm hi vọng vào người khác. Dù rõ ràng, cô cảm nhận được anh yêu mình. Nhưng tình yêu ấy sẽ kéo dài được bao lâu? Sinh ra và lớn lên ở hai thế giới khác nhau, hai linh hồn khác nhau như vậy mà sẽ thuộc về nhau được ư?
Cô không dám đánh cuộc. Những ham muốn không được thỏa mãn khiến con người ta thống khổ, thành ra đừng sinh tham làm gì, để đến khi mất đi cũng chẳng khốn đốn đến như vậy.
*
Triệu Đường Diên đi trước, Chu Trầm bước theo sau. Màn đêm buông xuống, che lấp đi những bí mật nhỏ bé không dễ bị phơi bày.
Anh giận đến mức thậm chí còn chẳng nắm tay cô mà chỉ đi sau cô mà thôi. Dưới ánh đèn đường, thân hình cô nằm gọn trong chiếc bóng của anh, dù cô đi bộ có vô tình bị trượt chân mà ngã thì anh cũng bảo vệ được cô trong vòng tay mình.
Hành động của cơ thể nào lừa dối được người nhưng anh vẫn tức, không muốn dỗ dành cô chút nào. Cô khiến anh đau đớn như vậy thì cô cũng phải nếm trải cảm giác bị bơ vơ là như thế nào.
Vẫn là bệnh viện Thượng Hải – Bắc Kinh dưới trướng của Chu thị nhưng lần này bất ngờ quá, anh còn chưa thông báo cho mọi người chuẩn bị, thậm chí anh còn quên mất lúc này đã hết giờ khám rồi.
Hai người đi đến bệnh viện mà chỉ nhận được công cốc, anh đanh mặt gọi điện cho trợ lí. Hai mươi phút sau, viện trưởng dẫn bác sĩ khoa sản vội vàng chạy đến, thấy Chu Trầm nhăn nhó còn tưởng do mình đến muộn quá nên sếp Chu mới cáu, thành thử thái độ càng thêm nhún nhường.
Anh vẫn sầm mặt y lúc ban đầu, để bác sĩ dẫn Triệu Đường Diên đi xét nghiệm. Nhờ thân phận của anh nên chưa gì đã có kết quả xét nghiệm rồi.
Cô không mang thai.
Nhìn biểu cảm nhẹ nhõm của cô mà sắc mặt anh còn u ám hơn hẳn vừa rồi.
Vì có anh ở đây nên bác sĩ đặt câu hỏi cũng phải cẩn trọng hơn nhiều: “Cô Triệu, lí do khiến cô khó chịu và buồn nôn dạo gần đây có thể xuất phát từ đường tiêu hóa, chẳng hạn như do căng thẳng quá mức nên ăn ngủ nghỉ không được điều độ, hoặc cũng có thể do đặc tính của thuốc gây ảnh hưởng đến dạ dày. Dạo này cô có uống thuốc gì không?”
Đến khi được hỏi thì Triệu Đường Diên mới nhớ ra, mấy hôm trước lo nghĩ, sợ không đăng kí được trót lọt nên cơn đau đầu trong cô cũng dai dẳng kéo dài, thành ra liều lượng thuốc cô uống trong ngày cũng tăng lên.
“Có uống viên Lương Nhuyễn? Nhưng tôi uống thuốc này từ lâu rồi, trước kia cũng không thấy có vấn đề gì hết.”
(*) Thuốc Lương Nhuyễn là thuốc trị cảm cúm, nhức đầu, thúc đẩy tuần hoàn máu.
Bác sĩ sực hiểu: “Thế gần đây cô uống nhiều hơn đúng không?”
Cô gật đầu.
“Mặc dù thuốc có tác dụng làm giảm cơn đau đầu nhưng đến một mức độ nhất định thì nó có thể gây tổn thương đến dạ dày, vậy nên cô mới sinh ra cảm giác khó chịu buồn nôn.” Bác sĩ nhắc nhở: “Với cả, khi đã uống thuốc nên kiêng thuốc lá, rượu bia, đồ cay và đồ nhiều dầu mỡ, mấy thứ này sẽ gây áp lực cho dạ dày.”
Cô mím môi, từ sau lần Chu Trầm bắt gặp cô hút thuốc thì cô cũng không hút nhiều nữa, cơ mà dạo này sầu muộn quá nên lại lôi thuốc lá ra, dù gì cô cũng chưa về Lan Đình nên có hút hay không thì anh cũng chẳng biết.
*
Sau khi hai người ra khỏi bệnh viện, một người thì nhẹ nhàng hẳn đi nhưng người kia thì cứ mãi lạnh lùng. Triệu Đường Diên cảm nhận được sự lạnh lẽo đang lan tỏa bên người mà mím môi nhưng cuối cùng lại chẳng nói chẳng rằng.
Cô không hối hận vì đã nói với anh câu đó, dù lúc đó cuống quá nên mới buột miệng như vậy nhưng đấy chính là phản ứng chân thật từ tận đáy lòng cô.
Cô không thể mang thai, không muốn tất thảy những gì đang hiện hữu sẽ rối bời thêm nữa. Dù vậy nhưng cô cũng không muốn tưởng tượng đến cảnh sẩy thai đẫm máu nếu lỡ mình có mang thai thật.
Chắc sẽ phải đau đớn lắm nhỉ? Mà đâu phải mỗi cơ thể sẽ đau đâu. Cô không muốn nghĩ đến nữa, lồng ngực cô đã nhức nhối lắm rồi. Khi cô nhận ra thứ tình cảm phức tạp và mơ hồ trong mình thì cực kì sợ hãi, không sao dằn nổi những cảm xúc đang chảy trôi trong tâm trí.
Cô sợ có điều gì đó sẽ đi quá kế hoạch, và điều khiến cô sợ hơn cả ấy là cô không kiểm soát được chính mình.
Chu Trầm ngồi ghế lái nhìn cô ngồi xích ra xa bên ghế phụ, người dính sát lấy cửa, đã vậy còn nghiêng mặt ra ngoài cửa sổ khiến anh càng thêm rầu rĩ, rờ tay vào hộc đồ bên cạnh định kiếm điếu thuốc lá nhưng vừa mới chạm tay vào bao thuốc thì anh đã buông ra, lời bác sĩ dặn dò khi nãy vẫn còn văng vẳng bên tai.
Cổ họng anh khô khóc, nỗi bực dọc không biết phải phát tiết vào đâu. Anh không muốn nhìn sang bên nữa nên dời mắt, lái xe đi.
Chở cô về đâu đây? Trường? Hay Lan Đình?
Chu Trầm quyết đoán muôn đời mà vào khắc này bỗng chẳng biết phải suy tính ra sao. Cuối cùng thì Triệu Đường Diên cũng mở lời: “Chở em về trường đi.”
Sau khi tỉnh táo lại, cô quyết định phải ngăn chặn tổn thương kịp thời thôi.
Anh không lên tiếng nhưng đã vòng xe ngược lại đi về Sư phạm Thượng Hải. Về tới trường, cô tháo dây an toàn nhưng không xuống xe ngay. Cô cụp mắt, giọng trầm hẳn xuống: “Chúng ta… chia tay sớm được không?”
Cảnh vật tĩnh lặng khiến giọng cô nghe rõ hơn bao giờ hết. Anh siết chặt vô lăng, ánh mắt đăm đăm ra ngoài cửa sổ, ánh đèn đường rọi xuống những nhành cây ngô đồng khằng khiu phô ra một cái bóng quỷ quyệt.
Còn mấy tháng nữa thôi nhưng cô cũng chẳng muốn đợi nữa rồi. Trước kia anh còn nói cho bản thân nghe được rằng, tình cảm có thể dần dần bồi đắp, anh cũng thấy được cô có hơi hơi ỷ vào mình. Hay phải chăng đó là ảo tưởng của anh thôi? Đây là lần đầu tiên anh phải nghi ngờ chính mình.
Hôm nay cô còn bảo mình sẽ phá thai mà chẳng chút khoan nhượng, nói mĩ miều là không muốn kiếm thêm chuyện cho anh nhưng sự thật thì sao đây? Là bởi chính cô không hề muốn đứa trẻ này.
Cô nhẫn tâm với tất cả mọi người, với chính bản thân cô, và với cả anh nữa. Ánh mắt anh đỏ ngầu nhưng nãy giờ Triệu Đường Diên chỉ biết cúi đầu, không nhìn anh nên chẳng có cơ hội được thấy nỗi buồn miên man đang trào dâng trong đôi mắt ấy.
Cô tưởng mình phải nói thêm vài câu nữa thì mới thuyết phục được anh, chả ngờ, anh đã nói cho cô nghe đáp án ngay tức khắc.
“Được.”
Một chữ ngắn ngọn mà dứt khoát hệt như phong cách quyết đoán của anh vậy. Anh đồng ý một cách dễ dàng khiến cô hoảng hốt. Rõ ràng đây là điều cô mong ngóng biết bao lâu rồi, thế sao khi nhận được đáp án như những gì mình hằng ao ước thì cô chẳng cảm nhận được chút hân hoan sung sướng nào vậy?
Giọng cô khản đặc, bỗng chốc câm nín không nói ra thành lời.
Chu Trầm cứ để mặc cho cô lặng im như vậy. Nếu cô có thể ngay rằng cô đổi ý thì anh chắc chắn sẽ “bắt cóc” cô vè Lan Đình, ném cô lên chiếc giường mà cả hai đã ân ái suốt bao tháng ngày rồi trừng phạt cô bằng cách dữ dằn nhất, khiến cô phải thấu được cơn giận trong anh, để xem sau này cô còn dám nói ra mấy câu làm người ta tức nổ phổi không nữa.
Nếu như cô đổi ý, anh sẽ tha thứ cho cô. Buồng xe căng tràn áp lực, anh nghiến răng đợi cô mở lời. Cuối cùng thì người ngồi bên cũng phát ra tiếng động nhưng Triệu Đường Diên lại đang kéo tay nắm cửa.
“Anh Chu.” Cô nói: “Cảm ơn vì tất cả những gì anh đã giúp em trong thời gian qua.”
“Tạm biệt.” Đây là lời giã từ của cô.
Song anh vẫn không trả lời. Để rồi cô cũng chẳng quay mặt nhìn anh lấy một lần mà cứ thể xuống xe không chút luyến lưu, đóng cửa xe và một đi không ngoảnh lại.
Cuối cùng thì anh cũng có thể nhìn ngắm bóng lưng dần xa của cô một cách quang minh chính đại, nhìn hình dáng nhỏ bé ấy cất bước vào trong đêm rồi biến tan khỏi tầm mắt anh.
Cổ họng anh tanh nồng mùi máu, đến việc thở cũng khiến anh lao lực, chỉ thở ra được hơi nóng chứ chẳng hít được chút oxi nào. Mọi cảm xúc và giác quan nơi anh đã rút kiệt khỏi thân anh từng chút từng chút một.
Anh đã chẳng còn nhận ra ánh sáng đang tỏa từ ngọn đèn đường, người anh chôn chặt trong chiếc xe con con, vùi mình nơi tận cùng bóng tối đang bủa vây khắp nơi nơi.
Đến mức anh đã quên mất rằng mình phải vẫy vùng.
Hay phải chăng, đến tận giờ phút này anh cũng chưa có lấy nổi một cơ hội để được vẫy vùng.
*
Khi Triệu Đường Diên quay về phòng với khuôn mặt ủ dột khiến Tề Nhạc Nhạc và Lương Toàn giật mình thảng thốt. Các cô ấy ẩn cô xuống ghế rồi vây quanh cô, Tề Nhạc Nhạc hỏi trước: “Hôm nay cậu đi hẹn hò cơ mà? Sao lại về? Mặt mày còn tối hù thế này?”
Hẹn hò? Mắt cô giật giật. Đúng vậy, vốn dĩ tối nay Chu Trầm dẫn cô đi hẹn hò. Có điều, chẳng ai ngờ nổi hết thảy đã kết thúc chóng vánh như vậy.
Một đêm ngắn ngủi mà ngỡ tưởng trăm năm, tựa như một con thuyền đang lững lờ nơi sóng biển cuộn trào, cơ thể lửng lơ, đến linh hồn cũng đổi thay trong tích tắc.
Cô mỉm cười với hai cô ấy: “Không sao đâu, nãy gió lạnh quá nên tớ bị cảm. Tớ đi tắm trước đây, ngủ một giấc chắc sẽ khỏe lại thôi.”
Cô tránh những ánh nhìn của hai bạn hệt như đang trốn chạy vậy, cầm quần áo đi thẳng vào phòng vệ sinh. Tề Nhạc Nhạc vẫn muốn hỏi thêm nữa nhưng đã bị Lương Toàn giữ chặt lấy tay, ra điều cho cô đừng nói gì cả.
Đây là lần đầu tiên hai cô chứng kiến một Triệu Đường Diên lí trí chín chắn của ngày thường lại có một khắc lúng túng như thế này.
Làn nước ấm róc rách trên người, Triệu Đường Diên thoa sữa tắm lên cơ thể một cách cứng nhắc. Hơi nước dần bay lên, mờ đi tất thảy những khung cảnh đang hiện lên trước mắt.
Sau khi tỉnh táo lại, tự dưng cô bắt đầu xỉ vả chính mình, tự mày nói vậy mà giờ còn đau khổ cái gì? Cô không cho phép bản thân được đa sầu đa cảm khi chuyển mùa như vậy, lời đã nói ra không thể rút lại được nên cô cũng đừng ngoảnh mặt nhìn lại làm gì nữa.
Cô đã tự nhủ với lòng không biết bao nhiêu lần, rằng hết thảy những hỉ nộ ái ố của con người đều bắt nguồn từ khối óc, và con người có thể tự kiểm soát được chính mình.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyên văn câu nói ấy là của Hippocrates – cha đẻ ngành Y học phương Tây: Con người phải hiểu rằng, chúng ta vui vẻ, giận dữ, đau khổ và hạnh phúc chẳng đến từ nơi nào khác ngoài chính não bộ của chúng ta.
Thuốc bị chôn vùi đợt trước thì hôm nay đã bị đào lên rồi.
Tất nhiên tôi sẽ không viết ngược đâu nhưng mà cảm giác đã quá ha ha ha ha ha, xem ra tui bắt đầu muốn học xem viết truyện ngược như thế nào rồi đấy.