Thời gian tựa như đã quay ngược lại hai năm trước, cả hai trở về với thế giới của riêng mình.
Ít nhất bề nổi có vẻ như vậy.
Mấy ngày đầu, Triệu Đường Diên vẫn còn hơi hoảng hốt, cô mất ngủ, nhưng sau rồi cũng ổn. Khi dồn hết tâm trí để chuẩn bị cho kì thi, cô sẽ không nghĩ nhiều đến Chu Trầm, sẽ không bộc lộ ra những xúc cảm đau thương.
Thậm chí, vì muốn gạt bỏ đi những cảm xúc khác mà cô học hiệu quả hơn hẳn.
Những nơ ron trong tâm trí cô vẫn luôn căng ra, mãi đến cuối tháng mười hai.
Ngày hai mươi, cô đã thi xong môn chuyên ngành cuối cùng, quay về kí túc xá, ngủ tới tận chiều ngày hôm sau mới lấy lại được sức sống.
Trong ba người, Lương Toàn đã nhận được offer của Học viện âm nhạc Berlin từ lâu, là người được rảnh rỗi sớm nhất; Tề Nhạc Nhạc và Triệu Đường Diên cùng thi cao học trong năm nay, nhưng cô bạn đăng kí chuyên ngành Văn học Trung Quốc của trường nên cũng không áp lực bằng Triệu Đường Diên.
Triệu Đường Diên khác hoàn toàn, từ chối học cao học ở trường, quyết tâm đi đến phương Bắc.
Tuy nhiên, trong suốt hai tháng học tập điên dại, không ra khỏi cổng trường của Triệu Đường Diên, Lương Toàn và Tề Nhạc Nhạc đã nhận thấy có gì không ổn từ lâu, song hai cô gái cũng không hỏi chuyện gì đã xảy ra giữa cô và Chu Trầm, nhưng sau khi cô tỉnh giấc, Lương Toàn rủ rê cả hội đi bar để ăn mừng chiến dịch trường kì đã kết thúc.
Đêm đi đến quán bar là đêm Giáng sinh, con phố thương mại được trang hoàng đèn màu và cây thông Noel từ sớm, ánh đèn sặc sỡ mờ ảo lấp lánh trong màn đêm, phả thêm hơi ấm cho cái lạnh buốt giá những ngày đầu đông.
Bọn cô ăn Haidilao xong bắt xe thẳng đến đây, hôm nay không có ai dẫn theo bạn trai, cũng không đến quán bar mà mọi lần hay đi mà tới vũ trường sôi động nhất quận Tĩnh An.
Xa hoa truỵ lạc, khói rượu mịt mù.
Cả ba ngồi ở nơi có tầm nhìn đẹp nhất, gọi một chai Royal Salute best seller của quán sau khi được anh trai trong quán giới thiệu.
Mới đầu bọn cô không xuống nhảy mà chỉ ngồi hưởng thụ bầu không khí, nhưng dần dà đã uống hết nửa chai, Tề Nhạc Nhạc tửu lượng kém đã bắt đầu ngà ngà say, Lương Toàn không dám uống nhiều, bởi vì đến cả Triệu Đường Diên – người uống giỏi nhất nhóm cũng đã chạy vào nhà vệ sinh thì Lương Toàn mới biết mình cũng hơi say rồi.
Cô phải là người tỉnh táo nhất để đưa cả ba về nhà an toàn.
Mà Triệu Đường Diên đã không còn tập trung vào việc học, bây giờ lại lặng im đến lạ.
Càng im lặng lại càng bất thường.
Triệu Đường Diên từ chối mấy bạn nam mới cô uống rượu để xin số WeChat, từ chối nhiều nên thấy phiền quá, thành thử cô đã cởi áo khoác đi ra sàn nhảy.
Nhưng khi ra sàn nhảy, cô lại nhìn thấy người quen.
Lục Nhiên.
Trương Dung Cảnh quay về thủ đô sau sinh nhật của Chu Trầm nhưng Lục Nhiên lại không về, vất vả lắm mới thoát khỏi sự cằn nhằn của gia đình, chị quyết tâm phải đi chơi tất cả các thành phố trong Nam, ai ngờ vòng đi vòng lại đã quay về Thượng Hải.
Thậm chí chị còn gặp những quái vật đam mê Toán học giống chị, sáng nghiên cứu học thuật, tối cho linh hồn được thả bay, dần dà, chị bắt đầu yêu một cuộc sống nhàn hạ như vậy, không muốn trở lại thủ đô nữa.
Chị ngạc nhiên hết đỗi khi gặp lại Triệu Đường Diên, chị không liên lạc với Chu Trầm, Triệu Đường Diên bế quan hai tháng, cũng không có tin tức gì.
Chị còn không biết hai người đã xảy ra chuyện gì.
Đến khi dẫn Triệu Đường Diên về bàn mình, giới thiệu cô cho những người bạn đam mê Toán học, nhìn cô bình tĩnh nhận điếu thuốc của bạn chị rồi lại uống rượu và trò chuyện với mọi người, Lục Nhiên mới nhận ra cô có gì không ổn.
Mặc dù Triệu Đường Diên rất lịch sự với người khác, nhưng cô không có thói quen uống rượu hút thuốc với mọi người ngay từ lần đầu gặp mặt.
Trông cô thân thiện như vậy, nhưng thực ra tính cô có hơi lạnh nhạt.
Còn Triệu Đường Diên của tối nay, vỏ bọc bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong thì rực cháy.
Quá nửa tuần rượu, Lương Toàn dẫn Tề Nhạc Nhạc đến tìm Triệu Đường Diên, bị Lục Nhiên giữ ở lại, Tề Nhạc Nhạc đã say, sau khi say lại vô cùng hoạt bát, bắt đầu tung xúc xắc với bạn của Lục Nhiên.
Tâm trí mê man vì rượu thì làm sao hơn được những người nghiên cứu Toán học, thua hết hiệp này đến hiệp khác, Triệu Đường Diên không nhìn được nữa, nhập hội với mọi người luôn.
Cuối cùng, chỉ có Lục Nhiên và Lương Toàn là những người tỉnh táo nhất, hai người phụ nữ không hề có mối tương giao nhưng hôm nay lại được đồng cảm với nhau, rất là đau đầu, không biết nên dẫn hội ma men về kiểu gì.
Cuối cùng, Lục Nhiên đành gọi cho anh họ để xin phương thức liên lạc của Chu Trầm, lập lờ hỏi anh đang làm gì, có bận không, dạo này Đường Diên thế nào rồi.
Chị không dám bảo Chu Trầm đến đón người về ngay, chị sợ cái lão ngang ngược máu lạnh bạc tình đấy đã đá Đường Diên nên mới khiến cho tâm trạng cô lên xuống thất thường như thế. Đến khi anh không tới, chắc chắn Đường Diên sẽ rất khó chịu, đã thế còn bị mang tiếng là không quên được người yêu cũ.
Lục Nhiên thấy rằng, tối nay Triệu Đường Diên cực kì bất thường.
Chu Trầm rất nhạy cảm, nói chuyện vài ba câu đã nghe thấy âm thanh bên ngoài, anh hỏi địa chỉ của bọn cô, nói đúng một câu “Để mắt đến cô ấy giúp tôi” rồi tắt máy.
Bấy giờ Lục Nhiên mới hiểu rằng, hoá ra Triệu Đường Diên là người đá Chu Trầm.
Chị lại càng thêm kính nể cô gái có đôi mắt lạnh lùng và đôi mỏ đỏ mọng trước mặt mình.
Mười lăm phút sau, Chu Trầm chạy tới, Lục Nhiên mới biết hoá ra còn có một người bất thường hơn cả Triệu Đường Diên tối nay.
Hai người đã không gặp nhau mấy tháng, Chu Trầm gầy rộc đi, hàng mày và ánh mắt đanh hơn xưa rất nhiều, mẫu người lúc nào cũng điềm tĩnh nhưng hôm nay lại vô cùng vội vã, đôi mắt đen láy như bừng lên ngọn lửa, anh nhìn Lục Nhiên một cách lạnh lùng, sau đó ánh mắt anh dán chặt vào thân hình mảnh khảnh chỉ mặc độc chiếc váy hai dây mỏng manh.
Lục Nhiên lạnh cả người khi bị anh nhìn, kẻ si tình tưởng cô dẫn người ta đến đây uống rượu à?
Suýt nữa chị đã giận quá hoá cười, thậm chí còn vứt luôn lời giải thích mà mình đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Cứ để hai người thế đi, dù sao người ăn hành vẫn là Chu Trầm.
Vậy cũng tốt, để cho Đường Diên làm cái lão ngang ngược đó nản lòng đi.
Chị ngả người ra sau, bàng quan nhìn ngắm với vẻ thích chí.
Triệu Đường Diên quay lưng về phía Chu Trầm, cô vẫn không biết là anh đến.
Cô dùng tay bấm vào hạt nổ ẩn trong đầu điếu thuốc, đưa lên miệng, cắn xuống đầu điều rồi hút nhẹ một hơi, hương hoa lài ngọt ngào toả ra khắp nơi, quẩn quanh ở đầu lưỡi, kích thích vị giác, thậm chí còn lan rộng khắp khoang mũi cô.
Nó không khiến người ta tỉnh táo hơn mà còn khiến người ta càng muốn đắm chìm vào trong đó.
Đây chính là ưu điểm của rượu và thuốc lá.
Ngay cả một người lí trí cũng không thể gắng gượng được mãi, thỉnh thoảng vẫn cần một số thứ giúp mình được tạm nghỉ và làm tê liệt những suy nghĩ trong mình, không thể trở thành Bồ Tát với quan niệm tất cả mọi thứ trên thế gian đều là hư vô, vậy mình sẽ là một người bình thường và trải qua những thăng trầm trong cuộc đời ngắn ngủi.
Khi thế giới trong mắt cô bắt đầu chập chờn như ánh đèn neon thì có người nắm lấy vai cô, cô ngoái lại nhìn, ánh đèn trong quán bar mờ ảo khiến mắt cô nhoè đi, bóng người đang lảo đảo trước mặt mình sao lại giống Chu Trầm đến thế.
Phản ứng đầu tiên của Triệu Đường Diên là nghĩ rằng mình bị ảo giác rồi.
Chu Trầm không gầy như vậy, nét mặt anh cũng không mệt mỏi như thế, anh lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, không hề giống một chú già hơn ba mươi tuổi.
Triệu Đường Diên nhận ra, dù say nhưng cô vẫn có thể nhớ rõ gương mặt của Chu Trầm.
Còn người đang đứng trước mặt cô, già hơn Chu Trầm rất nhiều.
Bọn họ chỉ có đôi mắt hơi giống nhau, cả hai đều dịu dàng như bờ biển quê hương, có ma lực thâm trầm, dụ dỗ người ta sẵn lòng bị cuốn vào biển xanh ngọc bích.
Ngay sau ấy, biển bỗng nổi gió, sóng to cứ liên tục ập đến, ngư dân sống trên biển từ khi trào đời vô cùng sợ hãi trước cơn bão táp này.
Cô rụt vai, muốn chạy trốn khỏi đợt sóng này.
Vậy nhưng, cơn sóng ấy chỉ cuốn lấy mình cô, bao bọc cô trong thuỷ triều và ôm cô đến màn đêm sâu lắng.
Cô muốn vùng vẫy nhưng cũng muốn đắm chìm, cuối cùng đành để mặc anh dẫn thể xác mình đi, còn linh hồn cô vẫn đã du đãng theo men rượu.
Thấy Chu Trầm vội vàng đến rồi lại vội vàng dẫn Triệu Đường Diên đi, Lương Toàn đang định cản anh nhưng lại bị Lục Nhiên ngăn lại.
– Em yên tâm, Chu Trầm đến đây là tốt rồi, nếu không bọn mình không quản được Triệu Đường Diên đâu.
Lương Toàn ngẫm nghĩ, thấy cũng đúng.
Người có con mắt tinh đời cũng nhìn ra được, e rằng Chu Trầm đã yêu Triệu Đường Diên đến chết đi sống lại.
*
Chu Trầm tự mình lái xe đến, khi Lục Nhiên gọi tới, đúng lúc anh đang ở Chu thị, cách quán bar chừng mấy con phố.
Dạo này nhân viên của Chu thị kể khổ không ngừng, boss không khác nào robot được chạy bằng giây cót, ngày nào cũng làm việc rồi đi công tác không biết mệt, chỉ khi trợ lí đời sống báo cáo cho anh vào buổi sáng thì thi thoảng nhân viên bên dưới mới thấy nét mặt boss của mình mới ngớ ra.
Thời gian còn lại, sếp Chu nghiêm túc đã biến thành ma vương, hành hạ nhân viên của mình và cũng đang đày đoạ chính bản thân anh.
Chu Trầm đặt Triệu Đường Diên ngồi ở ghế sau, cô lại bắt đầu giãy giụa, kéo cà vạt màu xám tro của anh, lầu bầu than lạnh.
Áo khoác của cô rơi trong bar, cô chỉ mặc mỗi bộ váy hai dây mỏng tang khi lên sàn nhảy, để lộ ra bờ vai trắng nõn, khuôn ngực trễ đến mức có thể thấy được rãnh ngực thoắt ẩn thoắt hiện.
Chu Trầm hừ lạnh một tiếng, giận đến nỗi muốn để cô chết cóng thì thôi.
Mặt anh đen như mực, vội vã cởi áo vest ra khoác lên người cô.
Đến khi được bao bọc trong hơi ấm của anh, Triệu Đường Diên mới ngừng lại, ngồi co người trên ghế, nhắm mắt lại như sắp ngủ thiếp đi.
Chu Trầm nhìn cô ngủ thiếp đi, anh cứ sững sờ mãi, tới khi có tiếng chuông vang lên ở phía xa xa thì anh mới hoàn hồn, đứng dậy rời đi.
Song, anh lại bị Triệu Đường Diên nắm cổ tay.
“Đừng đi.” Cô nói.
Chu Trầm ngẩn ra, anh nhìn đăm đăm vào gương mặt cô, nhưng nhận ra cô vẫn đang nhắm mắt, hai chữ cô vừa nói ra tựa như đang nói mê mà thôi.
Nhưng bàn tay đang nắm cổ tay anh vẫn không hề buông ra.
Anh cong môi, lại cúi người xuống, đôi tay chống hai bên người cô, ánh mắt rực cháy nhìn cô chằm chằm: “Triệu Đường Diên.”
Quá lâu rồi không gọi tên cô, thậm chí môi anh vẫn tràn ngập dư vị khi cất lên âm tiết của ba chữ này.
Vẻ mặt Triệu Đường Diên có hơi khó chịu, không khí ngột ngạt trong xe như đang áp bức khiến cô khó thở, cô giơ tay phe phẩy trong không khí nhưng lại chạm vào một lồng ngực nóng như lửa đốt.
Ngực anh cũng phập phồng theo hơi thở nơi anh.
“Đừng làm phiền nữa!” Cô cau mày quát.
Chu Trầm nhéo mặt cô theo thói quen, cất giọng lạnh lùng hỏi cô: “Anh là ai?”
Cảm nhận được một cơn đau khẽ khàng, cuối cùng Triệu Đường Diên cũng mở mắt, tìm kiếm kẻ đang bắt nạt mình dưới ánh đèn xe u tối.
Đôi mắt này, tại sao lại giống Chu Trầm đến vậy.
Cô cố gắng suy nghĩ tỉnh táo, gắng sức thu hết bóng hình anh vào đôi mắt mình, bờ môi lẩm bẩm: “Chu Trầm…”
Con tim héo mòn cuối cùng cũng được khoả lấp đủ đầy, đôi mắt lạnh lùng của Chu Trầm dần hoá dịu dàng, bàn tay đang nhéo má cô cũng chuyển sang ve vuốt.
Cô biết ai đang chạm vào mình.
Anh để yên cho cô nghỉ ngơi, suy nghĩ một lát, lại bế cô ra khỏi ghế sau rồi đưa lên ghế phụ, để cô ngồi trong tầm với của anh.
Anh cài dây an toàn cho cô, sau đó rảo bước về ghế lái, khởi động xe, phóng vụt đến Quan Di ở gần đây.