Cô trêu tức Chu Trầm khiến anh bực đến nỗi bỏ đi. Tới khi tỉnh táo lại, cô bỗng thấy lạ lùng quá đỗi. Anh bay từ Thượng Hải xa xôi đến tận đây chỉ để giáo dục cô rồi tiện thể cãi nhau luôn à?
Cái cảm giác cuộc đời vô thường mới vây bủa lúc nãy đã biến tan khi anh đến, Triệu Đường Diên cố tình làm anh cáu đến mức bỏ đi, đáng lẽ cô phải vui vẻ mới đúng, nhưng cớ sao tâm can lại sầu bi đến nhường này?
Tại sao vậy?
Chính cô cũng tỏ tường lí do vì sao. Mỗi lần hạ quyết tâm phải rời xa Chu Trầm là cô cứ rầu rĩ muộn phiền như thế, vậy mà anh vẫn luôn xuất hiện để trêu ngươi cô, đánh tan lớp phòng vệ mà cô mới gây dựng được một chút cỏn con. Vào thời khắc cô tưởng mình đã chữa lành được rồi thì anh lại đến và xé toạc cái lớp vá chằng vá đụp ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra của cô thành nghìn mảnh.
Cứ tiếp tục vài lần như vậy nữa, cô nghĩ mình sẽ không gồng nổi nữa.
Vậy nên, Chu Trầm, anh đừng đến nữa.
Cô nhìn ánh đèn rực sáng màn đêm ngoài cửa sổ, dường như còn nghe được cả những khúc hát Giáng sinh vang lên trên phố.
Náo nhiệt và ồn ã, khác hẳn với không khí lạnh băng trong khách sạn giá rẻ này. Cô bắt đầu thóa mạ chính mình. Rõ ràng cô đến đây một mình, rõ ràng cô đã đuổi người đi, vậy mà giờ còn kiểu cách nỗi gì đây?
Cô cứ cười tự giễu như vậy đấy.
Để giữ cho mình tỉnh táo nên cô quyết định đi tắm, cô lôi cái áo thun size lớn mới mua ở Uniqlo ra làm đổ ngủ, có lẽ vì yếu tố tâm lý nên cô cứ thấy cái áo này chưa giặt thì không sạch chút nào, mặc lên người sẽ râm ran khó chịu lắm.
Cô vừa mới mặc quần áo xong thì cảm giác được dòng máu nóng đang tuôn chảy ở bên dưới, một cảm giác quen thuộc khiến thân cô cứng đờ. Sự trả thù của việc học khiến đời sống của cô loạn cào cào, đến cả kì kinh nguyệt cũng thay đổi thất thường.
Kì đến trong một tối mà cô chẳng hề chuẩn bị trước bất cứ thứ gì. Đây đã trở thành cọng rơm cuối cùng phá tan lớp mặt nạ của cô. Bao cái giả tưởng rằng bức tường kiên cố có bị đâm cả ngàn mũi tên thì cũng chẳng hề hấn gì đã sụp đổ vào thời khắc này.
Có lẽ vì Chu Trầm đến nên một đêm vốn dĩ bình thường đã vỡ vụn, hết thảy lại trở nên rối bời như lúc ban đầu, và tâm trạng cô thì cứ ngày một nát tan.
Song cô lại nghĩ, mấy thứ này liên quan gì đến anh chứ? Dù anh không đến thì cô cũng chẳng có quần áo mà mặc, phải mặc chiếc áo thun chưa giặt. Anh không đến thì kì kinh nguyệt của cô cũng thất thường, và nó sẽ khiến cô càng hoảng loạn hơn khi nó tới vào cái tối mà cô chẳng chuẩn bị trước được điều gì.
Cô biết mình chẳng trách anh được, chỉ trách mình thôi, trách cái sự vô dụng và nhát gan của mình. Nhưng ngay cả khi cô có thể nghĩ thấu đáo mọi chuyện thì cái nỗi đớn đau tột cùng ấy nó vẫn đang rạn vỡ không ngừng.
Dẫu đã đến bến bờ vỡ tan thì cô vẫn phải giữ bình tĩnh, mặc quần jean rồi chuẩn bị ra ngoài mua băng vệ sinh. Cô vừa mặc quần xong thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.
Bởi vì cô đã quá sợ hãi trước sự xuất hiện đột ngột của Chu Trầm nên trước khi tắm cô đã móc xích chống trộm trong phòng. Nhưng cái dây xích cỏn con mỏng manh ấy thì chống được cái gì đây?
Tim cô lại bắt đầu đập thình thịch. Người đứng bên ngoài nhận ra không mở cửa được nên mới cất tiếng: “Triệu Đường Diên.”
Ấy là giọng nói của Chu Trầm. Cô vô thức rảo bước ra mở cửa cho anh. Anh thấy mặt cô trắng bệch đi thì nét lạnh lùng mới được trút bỏ nhưng anh vẫn nói một câu: “Giờ biết sợ chưa? Con gái qua đêm ở cái nơi như này mà sao lại không sợ vậy hả?”
Cô dẩu môi, chẳng nói chẳng rằng. Cô cất bước định rời đi nhưng đã bị anh kéo lại.
“Em đi đâu?”
“…”
Cô vẫn không trả lời. Đối mặt với sự im lặng của cô, anh cáu đến mức cảm giác bản thân sắp sinh ra nếp nhăn mới đến nơi rồi.
Cửa vẫn đang mở toang, động tĩnh của hai người đã thu hút sự chú ý của những vị khách gần đó. Anh đóng cửa lại, kéo cô vào phòng. Căn phòng rực sáng ánh đèn, anh thấy được sắc đỏ hoen trong ánh mắt cô.
Cuối cùng thì anh vẫn xuống nước trước. Anh đặt đồ lên bàn rồi ôm cô vào lòng. Cô chỉ giãy giụa cho có được hai cái rồi vẫn thỏa hiệp, thả mình trong lồng ngực ấm áp nơi anh.
“Sợ à?” Anh dịu dàng xoa đầu cô.
Cô không lên tiếng, vùi mặt vào lòng anh, cô đã cố nín khóc nhưng giờ những giọt nước mắt đã lã chã tuôn rơi. Nhưng cô vẫn im ru, bởi cơn đau bụng giày xéo, bởi những ngày áp lực khủng khiếp trước kì thi, và cũng bởi mối quan hệ mập mờ của bọn họ.
Cô muốn hỏi: “Anh còn quay lại làm gì?” Nhưng thâm tâm cô lại nghĩ: “May mà anh đã về rồi.”
Một con người tỉnh táo lí trí suốt bấy lâu nay cũng sẽ trở nên kì cục vì chuyện tình cảm. Đây chính là sự thay đổi khiến cô sợ hãi, và nó cũng chính là nguyên do vì sao cô vẫn luôn đẩy anh ra khỏi đời mình.
Cô đã không giống cô nữa rồi. Vậy nhưng tình cảm ấy có ma lực khổng lồ lôi cuốn người ta nguyện ý sa vào lưới tình. Bởi lưới tình ấy quá đỗi dịu dàng. Cảm giác được lồng ngực mình ươn ướt, Chu Trầm nâng cằm cô lên để đối mặt với cô, ánh mắt kia phiếm nước nên trông dịu dàng đến khôn cùng.
Anh thở dài, vừa lau nước mắt cho cô vừa hỏi: “Khóc cái gì? Em đuổi anh đi mà em còn khóc cái gì?”
Triệu Đường Diên nức nở, khóc đến mức bả vai cũng run rẩy mãi không thôi. Hàng mày anh nhíu chặt, ánh mắt thâm trầm quan sát cô trong chốc lát rồi hôn xuống bờ mi cô.
“Em đừng khóc, không phải sợ, anh không đi đâu.”
Nụ hôn của anh có ma lực kì diệu, tiếng cô khóc thút thít cũng đã nguôi.
“Nãy anh đi mua bữa tối cho em, chưa ăn cơm đúng không?” Anh hỏi cô với chất giọng êm dịu.
Cô gật đầu, tối nay cô mới ăn có một miếng bánh ngọt, xong lại uống nước đá.
“Ăn đi đã, lát nữa dẫn em ra ngoài đi chơi Giáng sinh được không?” Anh vừa cầm khăn giấy lau sạch nước mắt trên má cô vừa hỏi. Thế nhưng cô lại lắc đầu.
“Ngoài kia vui lắm, không muốn đi à?”
Tính khí cô đã dịu đi sau từng tiếng ân cần dỗ dành của anh.
“… Em đau bụng.” Cô đáp.
Anh sững sờ nhưng rồi đã sực vỡ lẽ.
“Đến kì à? Anh nhớ không phải hôm nay mà.”
Gò má cô ửng hồng: “Nhưng em không có băng vệ sinh.”
Anh nghe cô nói vậy thì cũng không ngại ngùng gì cả, trầm ngâm trong thoáng chốc rồi anh đưa cho cô bát cháo con con hẵng còn nóng hổi.
“Ăn trước đi, anh đi mua cho em.”
“Vâng.” Ánh mắt cô lay động, cụp mi xuống trốn tránh ánh mắt dịu dàng nơi anh.
*
Đến khi anh xách đồ về, bát cháo kia vẫn nằm nguyên trên bàn.
“Sao em chưa ăn?”
“Em muốn đợi anh về rồi cùng ăn.”
Anh bỗng đơ người trong tích tắc. Anh nhoẻn môi cười, vươn tay ra kiểm tra xem cháo còn nóng không: “Nguội rồi, em đừng ăn nữa. Mua món khác vậy, em muốn ăn cái gì?”
Cô kéo tay anh: “Đừng ra ngoài nữa, đặt đồ về đi anh.”
Anh nắm bàn tay lạnh cóng của cô, truyền cho cô hơi ấm từ cơ thể mình.
“Ừ.”
Chắc chắn điện thoại Chu Trầm sẽ không có app đặt món nên cô mở điện thoại mình ra, ấn vào chiếc app màu vàng.
Điện thoại đang nằm giữa không trung bỗng bị anh cướp đi: “Em tắm trước đi, để anh tự làm, em muốn ăn gì?”
“Anh đặt đồ qua mạng rồi hả?” Cô vẫn còn nghi ngại không biết anh có biết dùng app order đồ ăn không nữa.
Anh không nói câu gì mà cứ điềm tĩnh nhìn cô như vậy.
“Thôi được rồi.” Cô nói: “Em muốn ăn hoành thánh.”
“Được.”
Cô yên lòng giao việc order món cho anh, trông anh bình tĩnh quá nên cô mới tin anh biết đặt đồ. Mãi đến khi phòng tắm róc rách tiếng nước chảy thì anh mới mò ra được thanh tìm kiếm.
Người đàn ông ngày thường đi đâu cũng có trợ lí lo cho hết, thế nhưng giờ phút này lại đang ngồi trong khách sạn giá rẻ, học cách đặt món ăn.
Đây là lần đầu tiên trong đời Chu Trầm.
Cuối cùng thì anh cũng về với trần tục, bắt đầu từ lúc đi quanh các con ngõ ở đảo Lộ để mua cháo cho Triệu Đường Diên đến khi đứng trước các kệ hàng trong cửa hàng tiện lợi để chọn băng vệ sinh cho cô, và cả lúc này đây, anh đang thêm hai bát hoành thánh giá vừa tầm vào giỏ hàng.
Nhờ có Triệu Đường Diên mà anh đã bước ra khỏi thế giới của mình và tiến bước cận kề đến cuộc sống của cô. Đây là lần đầu tiên anh dùng app để gọi món nhưng anh không quên chú thích cho người bán hàng nhớ thêm nhiều hành cho cô vì cô thích ăn. Dù không biết mật khẩu thanh toán của cô là gì thì anh cũng biết bấm vào ô “Bạn bè thanh toán”.
Hết thảy, hết thảy đã trở nên quen thuộc nhờ sự chủ động tiếp thu học tập.
Tình yêu cũng vậy.
Dẫu cho, đây cũng lần đầu tiên anh biết yêu một người.
*
Trong phòng hiện hữu một khoảnh sáng nho nhỏ, dưới sàn có hai chiếc ghế lười đang tựa mình vào khung cửa sổ duy nhất của căn phòng. Khi Triệu Đường Diên tắm xong thì đồ ăn vẫn chưa được giao đến, Chu Trầm đặt bánh ngọt và trà sữa mình mới mua lên bậu cửa sổ, nơi ấy nghiễm nhiên đã thành bàn ăn tạm thời của hai người.
Bấy giờ cô mới để ý đến hộp bánh to sụ kia, khi nãy anh đi mua băng vệ sinh thì đã mua luôn về nhưng cô không biết anh còn mua cả trà sữa nữa. Anh thấy cô tắm xong thì cắm ống hút vào ly trà rồi đưa cho cô.
Trà sữa hẵng còn ấm lắm.
Cô hút một ngụm, vị trà ngòn ngọt nhưng uống vào thì bụng cũng dễ chịu hơn hẳn.
“Ăn bánh ngọt trước nhé?” Anh hỏi cô.
Cô nhìn chiếc bánh được tạo hình cây thông noel rồi đáp “Vâng” với anh. Anh định lấy dao cắt bánh thì đã bị cô cản lại.
“Đừng cắt, em muốn ăn bằng thìa luôn.”
Anh chiều theo cô. Qua ô cửa sổ sẽ thấy được cây thông khổng lồ đang tỏa bóng sừng sững bên bờ sông, còn cây thông con con trong phòng đã bị cô đào luôn gốc rồi, còn trên đỉnh thì vẫn được đính ngôi sao sáng ngời.
Cô có thói quen sẽ ăn những phần râu ria trước còn những gì ngon nhất, cô thích nhất thì phải để dành đến cuối cùng mới thưởng thức.
Lớp kem của bánh không béo chút nào, ở giữa còn phết thêm mứt việt quất chua chua ngọt ngọt. Vào giờ khắc này, tâm trạng cô cũng đã tốt lên bất ngờ. Không những vậy, còn đan xen cả một niềm an lòng đến vô tận.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Hự, rung động mất rồi. Đêm giáng sinh chú già còn đi mua bánh ngọt cho vợ. Ôi yêu chết mấ