Khi Triệu Đường Diên tỉnh lại, Chu Trầm vẫn đang miệt mài trên người cô, còn cô thì mỏi mệt vô cùng, sau khi lên đỉnh cũng quên mất phải phối hợp với anh.
Cô giãy giụa dưới thân anh, kháng cự anh bằng cả tay cả chân mình.
“Tỉnh lại rồi à?” Chu Trầm không hề tránh đi mà còn cúi đầu hôn môi cô.
“Ưm…” Triệu Đường Diên bực mình cắn anh.
Bờ môi anh tróc ra, nhưng anh cũng không thèm quan tâm, đổi vị trí, hôn nhẹ xuống trái tai cô.
“Có nhớ anh không?” Kèm theo ấy là sự va chạm ngày càng mãnh liệt của anh.
Triệu Đường Diên cắn môi, không chịu trả lời anh.
Mãi đến khi ngất đi lần nữa, cô cũng không cho anh đáp án của câu hỏi này.
Sau khi kết thúc, Chu Trầm bế cô vào phòng tắm, kiên nhẫn sấy tóc cho cô rồi mới bế cô về phòng ngủ, ôm cô chìm vào cơn mơ.
Bấy giờ, bầu trời đã toả ánh ban mai.
Hai tháng qua, cuối cùng anh cũng được ngủ một giấc dài mà yên ổn đến mức vậy. Nhưng khi anh tỉnh giấc vào buổi chiều, lại không thấy Triệu Đường Diên đâu.
Căn nhà trống rỗng và không khí lạnh lẽo khiến anh suýt nữa đã tưởng rằng đêm qua chỉ là một giấc mộng phơi phới sắc xuân.
Chu Trầm gọi điện nội bộ: “Cô Triệu đâu rồi?”
Giám đốc nhận máy nơm nớp lo sợ: “Hai tiếng trước, cô Triệu đã đi rồi…”
Sếp Chu không nhắc bọn họ phải theo dõi cô Triệu thì bọn họ cũng không dám cản cô lại.
Ánh mắt Chu Trầm đanh lại, lạnh lùng cúp máy.
Đến khi trợ lí tra được vết tích của Triệu Đường Diên, cô đã ở trên máy bay về đảo Lộ.
*
Triệu Đường Diên về đến đảo Lộ vào lúc trời sẩm tối.
Vẫn là chiếc máy bay hồi Quốc Khánh, chỉ khác là khi ấy Chu Trầm mua vé thương gia, còn cô là vé hạng phổ thông.
Cabin ngột ngạt, chỗ ngồi chật chội, cô rất khó chịu vì đã bị giày vò cả đêm, khi máy bay hạ cánh, cô đã tìm ngay một khách sạn gần đó, định ngủ đến sáng mai rồi về nhà.
Cô nằm trên chiếc giường lớn nhưng trằn trọc mãi vẫn không ngủ được.
Trên người cô vẫn vương hơi ấm và dấu tay của Chu Trầm, từng hơi thở đều có thể gợi lại về khung cảnh đêm qua.
Nằm trên giường nhìn trần nhà trắng toát, cô quyết định buông tha bản thân mình, không ép mình phải quên anh.
Dù sao, thời gian sẽ thích ứng với hết thảy.
Thời gian trôi đi, cô cũng sẽ dần quen với việc Chu Trầm biến mất khỏi cuộc đời mình, tựa như cuộc sống được bao nuôi đột ngột đến với đời cô vậy.
Cô không ngủ được nên quyết định vào siêu thị để mua ít nhu yếu phẩm hàng ngày và quần áo, bởi vì cô vội vàng trốn về nên thậm chí còn không thu dọn hành lí.
Đêm Giáng sinh, trên phố thương mại hầu hết toàn những cặp đôi, nhưng lại càng toát lên sự cô đơn của cô.
Nửa tiếng sau, cô gặp được người quen ở 8 Popo. Trầm Điềm – bạn cấp ba của cô. Trầm Điềm thi đỗ Học viện Ngoại ngữ ở thủ đô, rất xa nơi đây, tại sao cậu lại trở về?
Hai người bạn cũ lâu ngày không gặp, vừa mừng vừa run, Trần Điềm tạm thời bơ anh người yêu đang đi chơi Giáng sinh với mình, ngồi xuống bàn Triệu Đường Diên.
“Cậu đi một mình à?” Trầm Điềm hơi tò mò, bởi vì rất ít khi thấy có người đi ăn đồ ngọt một mình vào ngày Giáng sinh như thế này.
Triệu Đường Diên mỉm cười với bạn: “Ừ.”
“Cậu đang thực tập à? Về đảo Lộ thực tập sao?” Trầm Điềm hỏi cô.
Cô lắc đầu: “Trên trường không có lớp nên tớ về quê chơi mấy hôm. Cậu thì sao? Về thực tập à?”
– Ừ, tớ đang làm thương mại quốc tế ở Lâm Phát ngay cạnh đảo Lộ.
“Sao cậu không ở thủ đô? Ở đấy phát triển sẽ tốt hơn chứ?” Triệu Đường Diên tò mò, hỏi thêm một câu.
Gương mặt Trầm Điềm ánh lên vẻ thẹn thùng: “Cũng sắp đến tuổi kết hôn rồi, tớ muốn ở gần người yêu.”
Triệu Đường Diên ngạc nhiên, vô thức nhìn sang người bạn trai vừa nãy đứng cạnh Trầm Điềm, anh đi đôi AJ, quần áo cũng toàn đồ hàng hiệu nên trông khá trẻ, ngoại hình cũng ổn áp.
– Chúc mừng cậu, quen nhau ở trường à?
– Không, năm ngoái về nhà được mai mối cho đấy.
Triệu Đường Diên hiểu ra, nhưng cô không quên Trầm Điềm từng nói ước mơ của mình là trở thành một phiên dịch viên.
Mặc dù cô không hiểu tại sao Trầm Điềm lại buông bỏ tất cả mọi thứ của mình ở thủ đô để trở về chỉ vì tình yêu hoặc hôn nhân, nhưng cô sẽ không bình phẩm về cuộc sống của người khác.
Cô chỉ nghĩ rằng làm như vậy có hơi mạo hiểm và quá vô tư, dồn hết tâm trí lên người khác, cuộc đời cũng thay đổi theo kế hoạch của người khác.
Triệu Đường Diên biết rằng mình không thể làm được như vậy.
Không ai có thể khiến cô thoả hiệp, cuối cùng, người cô thích nhất vẫn chính là bản thân cô.
Sau khi câu chuyện kết thúc, bầu không khí rơi vào lặng thinh, Trầm Diêm hỏi về cuộc sống của Triệu Đường Diên hết đỗi tự nhiên: “Cậu thế nào? Ở Thượng Hải quen chưa? Đô thị quốc tế, ngang ngửa thủ đô còn gì.”
Triệu Đường Diên cười cười: “Cũng được.”
Trầm Điềm hỏi tiếp: “Mấy năm nay cậu có đến thủ đô không? Tớ nhớ năm đấy cậu rất muốn đăng kí vào Sư phạm Bắc Kinh, nếu không bị sốt trước khi thi thì đã không trượt, phải vào Sư phạm Thượng Hải rồi.”
Triệu Đường Diên im lặng, lắc đầu nói: “Tớ vẫn chưa tới bao giờ.”
Trầm Điềm an ủi: “Nhưng Sư phạm Thượng Hải cũng tốt, sau này cậu định ở lại hay về đây?’
Triệu Đường Diên mỉm cười, trả lời nước đôi: “Cứ để xem thế nào.”
Trầm Điềm lại bỏ qua chủ đề này.
– À, lần trước tớ thấy thầy Tô ở bến xe đấy, thầy ấy vẫn giống hệt hồi xưa, chẳng thay đổi gì.
Cô ấy đang nói đến Tô Minh Vũ – giáo viên dạy văn cấp ba của bọn cô, cũng là người có sức ảnh hưởng vô cùng to lớn đến Triệu Đường Diên.
– Mặc dù bây giờ thầy cũng hơn ba mươi rồi nhưng thầy vẫn đẹp trai như thế, hồi đó không biết thầy đã kết hôn, bao nhiêu con gái trong trường mình phải lòng thầy còn gì!
Triệu Đường Diên hơi sững sờ.
Tình cảm cô dành cho Tô Minh Vũ rất phức tạp.
Năm ấy, lúc cô bị Triệu Thư Thụy đánh tới nỗi bất tỉnh, Tô Minh Vũ tới thăm nhà đã cứu cô, đưa cô đến bệnh viện. Khi mẹ qua đời, sự nổi loạn trong cô bùng cháy, cô muốn bỏ học, chấp nhận hiện thực đổ nát, thầy đã thanh toán học phí cho cô, mô tả cho cô nghe về con người hoàn toàn khác với con người ở làng chài nhỏ bé, một thủ đô chứa đựng vô vàn ước mơ.
Với cô, Tô Minh Vũ vừa là thầy vừa là bạn tri kỉ.
Thậm chí, cô cũng từng là một trong số rất nhiều bạn nữ đã thầm thương thầy nhưng mối tình non trẻ này đã bị cắt đứt sau khi cô biết tin thầy đã có gia đình.
Tuy nhiên, cô vẫn biết ơn thầy, người đã kéo cô ra khỏi vũng bùn, nói với cô rằng dù hoàn cảnh có tồi tệ đến đâu, mầm xanh vẫn có thể mọc lên, chỉ cần con người không từ bỏ chính mình thì mọi thứ đều có hi vọng.
Chỉ cần mình còn sống, không biết chừng có thể lôi cuốn được lòng người, sinh ra lòng tham, mà lòng tham chính là động lực để con người tiếp tục sống trên cõi đời.
Triệu Đường Diên cũng biết rõ rằng thủ đô chỉ là một trong những thành phố rực rỡ nhất, được tô điểm bằng rất nhiều những sắc màu khác nhau.
Cô cảm thấy rằng có ánh sáng trong thành phố bởi vì cô có ánh sáng trong trái tim mình.
Bởi vì cô không đành lòng từ bỏ chính mình, mà sự không cam lòng ấy đã bị Tô Minh Vũ phát hiện và đào ra.
Trong quá khứ, cô từng thích Tô Minh Vũ, hay phải nói rằng cô thích con người mà cô muốn trở thành trong tương lai.
Bây giờ nhắc đến, lại càng thêm bùi ngùi về năm tháng đã qua.
Thời gian ngắn ngủi mà ngỡ cách nhau một đời.
Cuộc sống của cô cũng đúng như Tô Minh Vũ từng nói, tất thảy cũng đang dần đổi thay.
Song, cô hiểu rằng cô đã đi đường tắt, nếu không có Chu Trầm, cô sẽ chẳng có được cuộc sống không phải lo cái ăn cái mặc như này.
Cô có thể phân tích được tình cảm đầu đời của mình với Tô Minh Vũ sau rất nhiều năm, nhưng cô lại chẳng thấu được tình cảm mình dành cho Chu Trầm.
Nó phức tạp hơn năm ấy rất nhiều.
Triệu Đường Diên đã có thể nhắc đến Tô Minh Vũ một cách dễ dàng, cô hỏi Trầm Điềm: “Thầy Tô bây giờ sao rồi? Thầy và vợ có khoẻ không?”
Không ngờ Trầm Điềm lại thở dài: “Hôm tớ gặp thầy ở bến xe là tiết Thanh Minh, thầy dẫn con về quê tảo mộ cho vợ.”
Triệu Đường Diên bàng hoàng: “Vợ thầy?”
Trầm Điềm gật đầu: “Sau khi thầy Tô và vợ về thủ đô, chưa đầy hai năm cô đã mất vì ung thư.”
Mãi đến khi tạm biệt Trầm Điềm, Triệu Đường Diên vẫn không thể hoàn hồn về tin tức này.
Năm ấy, vợ Tô Minh Vũ là giáo viên dạy nhạc ở một trường cấp hai ngoài đảo, hai người là những người xuất sắc nhất thủ đô, vì cô thích thành phố này nên đã đến sống và làm việc ở đây một thời gian. Tô Minh Vũ đã từ thủ đô về đảo Lộ dạy học chỉ đề gần vợ mình hơn. Đến khi khoá của Triệu Đường Diên tốt nghiệp cấp ba, vợ Tô Minh Vũ đã mang thai, cả hai quay về thủ đô, cũng không kịp tham gia tiệc tri ân thầy cô của học sinh.
Tính thời gian, sau khi sinh em bé chưa được bao lâu, vợ thầy đã qua đời?
Triệu Đường Diên vẫn hơi sững sờ.
Bởi vì thông tin bất ngờ này nên cô đã bị tụt cảm xúc, cuộc đời thật vô thường làm sao. Cô không muốn đi dạo quanh nữa, bắt xe về khách sạn, trên đường đi, cô mở điện thoại đặt xe, chín giờ sáng mai sẽ trở lại làng chài.
Về đến khách sạn, cô lấy thẻ ra khỏi túi xách, quẹt thẻ, cửa điện thoại vang tiếng “tít tít”, cô mở cửa bước vào, nhưng nhìn thấy bên trong sáng rực ánh đèn.
Trước mắt là chiếc giường, mà bên cạnh giường có một người đang ngồi ở đó.
Mới đầu cô cũng giật bắn mình, nhưng thoáng chốc đã nhận ra bóng lưng thân thuộc ấy.
Chu Trầm.
Con tim cô đập thình thịch, không nói ra được cảm xúc của mình, cũng không dám tin rằng anh sẽ đến lộ Đảo theo mình.
Quan trọng nhất là, anh vào đây bằng cách nào?
Khi cô hẵng còn ngẩn ngơ, Chu Trầm đã ngoảnh mặt lại, chạm mắt với cô, sau đó đã cất bước đến bên cô.
Anh kéo cô từ hành lang vào phòng, sau đó giơ tay đóng cửa lại.
Triệu Đường Diên hoàn hồn, thoát khỏi vòng vây của anh: “Sao anh lại ở đây!”
Gương mặt Chu Trầm vô cảm, không biết anh đang tức giận hay vui sướng, mà chỉ khẽ hỏi ngược lại cô: “Em đoán xem? Ngủ xong rồi chạy?”
– …
Triệu Đường Diên đã bình tĩnh lại, khác với sự căng thẳng vừa nãy khi tưởng là có người lạ vào phòng, Chu Trầm ở đây, thâm tâm cô nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Cô tự nhiên bước vào phòng, đặt đồ lên bàn, nói: “Anh ngủ với em mà? Ở xa đến quán bar dẫn em về?”
Câu nói đầu tiên của cô đã khiến Chu Trầm điên tiết.
“Không thì sao? Để em mặc như vậy rồi uống rượu nhảy nhót với người lạ à?” Anh nhớ về chuyện tối qua là lại phát bực.
“Em mặc cái gì là quyền tự do của em, chẳng lẽ còn phải nhìn đồ em mặc để phán quyết em tốt hay xấu à?” Triệu Đường Diên cố ý khiêu khích anh.
Nói xong, cô lại lầu bầu: “Cổ lỗ sỉ.”
Chu Trầm nghe vậy, nghiến răng sải bước đến bên cô, đè cô xuống giường rồi bóp má cô: “Ai già?”
Cơ mặt Triệu Đường Diên đang bị kiểm soát, cô trừng mắt với anh.
– Em lớn như này rồi mà vẫn thiếu ý thức an toàn à? Em có thể quyết định mình mặc gì nhưng em có đề phòng được mưu mô của người khác không?
– Đúng, em không đề phòng được nên mới bị anh chịch được chưa?
Chu Trầm lại cứng họng vì cô, hai bên thái dương không ngừng nổi gân xanh.
“Vậy nên, giờ anh thấy chưa chịch đủ nên đến để làm thêm lần nữa sao?” Triệu Đường Diên hỏi anh: “Thế anh nhớ đeo bao, em không muốn mang thai rồi lại phải phá.”
Cô biết anh không thích nghe điều gì nên lại càng muốn nói ra.
Tựa như đêm ấy vậy.
Chỉ có như thế mới có thể khiến anh nổi cáu.
Quả nhiên, cô đã thấy gương mặt anh đanh lại trong thoáng chốc.
Cô vẫn muốn đổ thêm dầu vào lửa: “Chúng ta đã kết thúc rồi, anh đừng chơi xấu nữa.”
*
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người quên thầy Tô ở chương 12 rồi đúng không?