Ba giờ chiều ngày họp mặt thường niên của AI Trust, Thẩm Phong lại gọi điện nhắc nhở cô đừng quên cuộc hẹn, anh sẽ đón cô vào lúc năm giờ.
Doãn Tang đang bận thêu thùa, định nghe điện thoại thì vô tình bị kim đâm vào ngón tay, hơi nhói như kiến cắn. Từ lúc hứa với anh cho đến hôm nay, anh đã nhắc nhở cô không dưới mười lần, chỉ sợ cô hối hận mà đổi ý.
Cô nóng nảy nhấc máy, nhưng người ở đầu bên kia không phải Thẩm Phong mà là Tống Vũ Phỉ.
Doãn Tang nói: “Không phải công ty cho tôi nghỉ phép à, cô vẫn còn muốn giám sát Weibo của tôi?”
Giọng Tống Vũ Phỉ nghe không tốt lắm, “Tang Tang.”
Doãn Tang: “Được rồi, quản lý Tống, có chuyện gì?”
Tống Vũ Phỉ: “Tôi bị tai nạn ô tô, cảnh sát giao thông đang ở đây, cô đi cùng tôi đến đồn cảnh sát được không?”
Doãn Tang ngồi thẳng dậy, tay lại bị kim đâm một nhát nữa, cô cầm chìa khoá và điện thoại chạy ra ngoài.
Tống Vũ Phỉ là người mạnh mẽ, dũng cảm khi gặp đối thủ làm ăn, rất phóng khoáng với bạn bè, nhưng khi gặp chuyện phải đến cơ quan công quyền thì lại tỏ ra rất lúng túng.
Sự việc khá đơn giản, Tống Vũ Phỉ tông vào đuôi xe người ta ở lối ra của bãi đỗ xe trong trung tâm thương mại, nhưng rắc rối chính là, cô ấy đụng phải một chiếc Ashton Martin, mà người chủ xe cũng không dễ nói chuyện.
Khi đến nơi, Doãn Tang nhìn thấy một chiếc xe đầu kéo đang kéo chiếc xe màu đỏ cam rực rỡ, giá một chiếc xe này có thể mua được ba chiếc Audi của Tống Vũ Phỉ. Ngoài những người có mặt tại hiện trường còn có hai, ba cảnh sát giao thông, người của công ty bảo hiểm và Tống Vũ Phỉ.
Doãn Tang: “Chủ xe đâu?”
Tống Vũ Phỉ tức giận: “Nhắc đến anh ta lại càng bực bội, anh ta không ở lại, làm tôi phải tốn tiền gọi xe kéo.”
Tống Vũ Phỉ đến đây mua sắm, khi ra về thì đụng phải chiếc xe đắt tiền này, vội chạy xuống, gõ cửa kiếng định giải quyết bồi thường, nhưng người chủ xe chỉ nhìn cô ấy với vẻ mặt kiêu ngạo. Người đàn ông thậm chí còn không nói nhiều, ném tấm danh thiếp kèm theo một câu: “Tôi không có thời gian ở đây giải quyết chuyện này với cô, hôm nay tâm tình tôi không tệ, cô cứ tự mình giải quyết sự việc. Đừng nhìn vào giá trị chiếc xe rồi tính chuyện bỏ chạy, hậu quả cô không gánh nổi đâu.”
Nói xong, anh ta lên một chiếc xe khác, bỏ đi mất. Tống Vũ Phỉ thậm chí còn chưa kịp dậm chân thì cảnh sát giao thông đã tới, người của công ty bảo hiểm cũng đến hiện trường, nói rằng người này đã đậu xe sai luật, cô không hoàn toàn chịu trách nhiệm trong sự việc lần này. Thế nhưng khi cô bấm điện thoại thì đối phương thậm chí còn không thèm nghe máy. Chưa từng thấy chủ xe nào lại không tích cực bắt đền như vậy.
Doãn Tang chở Tống Vũ Phỉ đến đồn cảnh sát giao thông để lấy lời khai. Dọc đường, Tống Vũ Phỉ lôi mười tám đời tổ tông của tên chủ xe kia mà mắng.
Doãn Tang nói: “Đừng tức giận, cứ nhờ bên bảo hiểm liên lạc với anh ta trước đã.”
“Người này là ai vậy?” Tống Vũ Phỉ chỉ vào tấm danh thiếp, “Chức danh tổng giám đốc, tôi chưa từng nghe nói đến công ty này, thời buổi này ai cũng có thể tự xưng là tổng giám đốc à?”
Doãn Tang nghiêng người nhìn.
“Thiệu Cẩm Kiêu?”
Tống Vũ Phỉ: “Tên cha mẹ đặt rõ là đẹp, nhưng sao lại sống không ra con người như thế?”
Doãn Tang nhìn địa chỉ email trên danh thiếp để chắc chắn rằng đó không phải là tên trùng tên: “Tôi biết anh ta.”
Tống Vũ Phỉ: “Cái gì? Cô mau kêu anh ta tới đây đi.”
Bấm số, mở loa ngoài, nhưng Thiệu Cẩm Kiêu vẫn ngắt cuộc gọi.
Doãn Tang đang định đổi điện thoại để gọi, nhưng bên kia đã bắt máy, sốt ruột nói: “Xong chưa? Xong thì đến Tử Ngọc Sơn Trang. À, khi nào đến nơi thì gọi tôi.”
Tử Ngọc Sơn Trang, trùng hợp thế sao?
Thấy anh ta định cúp máy lần nữa, Doãn Tang đã ngăn lại: “Đợi đã, tôi là Doãn Tang. Anh mau đến đội cảnh sát giao thông đi.”
Thiệu Cẩm Kiêu hơi sửng sốt, không nói gì, hừ lạnh một tiếng, nói: “Này, tôi đang thắc mắc, giọng điệu ra lệnh của cô là kiểu gì vậy, còn bà chị kia là ai của cô?”
Tống Vũ Phỉ vừa nghe được lời này, đang định chửi lại nhưng Doãn Tang đã ngăn cô ấy.
Đường đi rất thông thoáng, Doãn Tang xuống xe, tắt máy, nói chuyện với người bên kia: “Tôi là bạn của cô ấy. Anh đỗ xe trái phép, hai bên đều có trách nhiệm. Anh đến giải quyết cho xong đi, trốn chạy không phải cách đâu.”
Còn một lý do khiến Thiệu Cẩm Kiêu ghét Doãn Tang: rõ ràng cô ấy nhỏ tuổi hơn mình nhưng lại luôn nói chuyện với anh ta bằng giọng điệu như đàn chị giảng bài cho đàn em.
“Nếu thái độ của cô ta tốt thì vẫn có thể thương lượng”.
Doãn Tang cảm thấy buồn cười: “Để tôi kêu Thẩm Phong tới.”
“Không, không, không cần,” Thiệu Cẩm Kiêu nói, “hai mươi phút nữa tôi đến, cô đợi một chút.”
Được một lúc thì đối phương tới, lái một chiếc Canyene, ít khoa trương hơn nhiều.
Tống Vũ Phỉ nhìn đồng hồ, lẩm bẩm: “Chưa đầy hai tiếng, thay bộ quần áo khác thì nhìn đứng đắn hơn hẳn…”
Doãn Tang thì không nghĩ rằng người đàn ông này ăn mặc nghiêm chỉnh đến đây để thương lượng.
Thiệu Cẩm Kiêu mặc vest, nhét khăn lụa trước ngực, trông giống như chuẩn bị đi tiệc.
Lúc này Doãn Tang mới để ý rằng hôm nay Tống Vũ Phỉ cũng ăn mặc rất trang nghiêm, mùa đông nhưng lại mặc váy ngắn, chỉ đi tất mỏng, áo khoác lông, tóc tạo kiểu cầu kỳ
Hai người đứng ở sảnh của đồn cảnh sát.
Doãn Tang hỏi: “Sao lại ăn mặc như thế này?”
Tống Vũ Phỉ có chút áy náy nói: “Hôm nay có dạ tiệc.”
Thiệu Cẩm Kiêu đến chỗ hai người đang đứng, nói với Doãn Tang: “Tôi sẽ ở lại đây, cô nhanh đi đi, không biết bây giờ là mấy giờ hay sao mà còn đứng đây, tóc tai trang phục cũng chưa chuẩn bị. Cô định để bạn thân tôi cầu hôn cô trong chiếc áo khoác phao và đôi giày bốt đi tuyết này à?”
Tống Vũ Phỉ chỉ vào Thiệu Cẩm Kiêu: “Anh cũng đi à?”
Chẳng trách anh ta vừa nói Tử Ngọc Sơn Trang, hóa ra nếu ba người không gặp nhau ở đồn cảnh sát giao thông thì tối nay lẽ ra phải gặp nhau ở đó.
Thiệu Cẩm Kiêu nhìn Tống Vũ Phỉ từ trên xuống dưới: “Đừng nói với tôi là cô cũng đi nhé.”
“Có chuyện gì sai à? Tất nhiên là tôi sẽ phải tham dự sự kiện quan trọng của bạn tốt rồi.”
“Không biết xấu hổ.”
“Là giám đốc Thẩm mời, có gì mà phải xấu hổ?”
Nói đến đây, Tống Vũ Phỉ nhận ra mình và Thiệu Cẩm Kiêu dường như đã lỡ miệng.
Vẻ mặt ngơ ngác của Doãn Tang khiến Tống Vũ Phỉ cảm thấy có chút áy náy. “Bí mật,” cô ấy ôm lấy cánh tay Doãn Tang nói: “Tôi xin lỗi vì không nói với cô, nhưng lỡ rồi, cô cứ tỏ ra mình không biết gì nhé.”
Càng nói càng cảm thấy ngượng ngùng.
May mắn thay, Doãn Tang mỉm cười nói: “Vậy thì tôi phải đi rồi. Hai người nhanh chóng giải quyết vấn đề đi. Mọi người sắp tan sở rồi.”
Tống Vũ Phỉ: “Tôi không bỏ chạy như anh ta đâu. Cô đi chuẩn bị đi, tối nay nhất định phải toả sáng rực rỡ đấy.”
Thiệu Cẩm Kiêu: “Ai bỏ chạy?”
Hai người còn đang tranh cãi thì Doãn Tang đã rời đi.
Doãn Tang lên xe, đóng cửa lại nhưng không khởi động mà chỉ ngồi đó ngơ ngác.
Cầu hôn?
Trong giây lát, Doãn Tang có cảm giác đã đạt được ước nguyện của mình. Sau nhiều năm yêu thầm, cuối cùng anh cũng cho cô một lời xác nhận chắc chắn.
Nhưng cô không cảm thấy hạnh phúc.
Những câu hỏi chưa bao giờ được giải đáp cứ đeo bám cô, bóp nghẹt cô mỗi đêm, nói rằng cô không biết xấu hổ, cô chỉ có thể giả vờ thoả hiệp.
Về mặt luật pháp, họ đã kết hôn được hơn hai năm, vậy mà bây giờ hai người lại rầm rộ cầu hôn, không biết là truyện cổ tích hay một trò đùa nữa.
Doãn Tang muốn hút thuốc.
Không có thuốc.
Cô khởi động xe, lái về phía Ngũ Đào Doanh. Năm mới đang đến gần, nhiều công ty bắt đầu nghỉ lễ, xe cộ như mắc cửi nhưng mấy ngày nay, dường như phần lớn dân cư đã về quê ăn Tết, Bắc Kinh trở nên trầm mặc hơn nhiều.
Lại một năm nữa ở Bắc Kinh, lại thêm một năm Doãn Tang yêu Thẩm Phong.
Tình hình đã khá hơn rất nhiều, mối quan hệ của hai người dần trở nên ấm áp hơn trước, chỉ là, nó vẫn không thể bù đắp những gì cô đã bỏ ra trước đó.
Tình yêu tuổi trẻ không xen lẫn tạp niệm, nhưng khi trưởng thành mọi thứ lại rất khác.
Cũng giống như khi cô trốn dưới chăn để thêu cho anh, cô chưa bao giờ muốn thu được gì từ đối phương. Cô chỉ đơn giản là muốn thêu cho anh, không quan tâm đến chuyện được mất, cũng không nghĩ đến tương lai. Bây giờ, cho dù anh thực sự yêu cô, thì tình yêu đó cũng đã có toan tính được và mất, đi từng bước dò dẫm, cả hai đều sợ mình sẽ phạm sai lầm.
Họ đã có quá nhiều vấn đề trong quá khứ. Thẩm Phong chưa bao giờ làm rõ những chuyện cũ này, cô cũng không có đủ dũng khí để hỏi liệu những năm qua, Thẩm Phong có yêu cô hay không. Doãn Tang sợ phải nghe câu trả lời. Anh đã từng khiến cô tuyệt vọng, nỗi tuyệt vọng này đã lên men trong lòng cô rất nhiều năm rồi. Tình yêu cô dành cho anh vẫn còn đó, nhưng không còn thuần khiết như xưa nữa.
Ngày đó, khi anh nói sẽ không bao giờ thích cô, Doãn Tang đã nghĩ gì?
Tuyệt vọng? Không, thời điểm đó thì không phải. Nếu nghĩ kỹ, tuyệt vọng thực sự là khi anh cưới cô, nhưng chỉ để lại cho cô một tờ giấy chứng nhận. Điều đó đã có nghĩa là, dù anh có cưới cô thì anh cũng sẽ không yêu cô. Cảm giác khi đó chính là sự bất lực. Nó ám ảnh cô đến mức ngay cả khi nghĩ đến sinh ly tử biệt, anh vẫn sẽ không yêu cô.
Cô không biết Thẩm Phong muốn cô đáp lại lời cầu hôn này như thế nào, cũng không muốn nghĩ xem mối quan hệ giữa hai người sau khi cô chấp nhận lời cầu hôn sẽ đi đến đâu.
Cô chưa sẵn sàng sống hoà hợp với anh.
Xe cộ ngày càng đông đúc khiến cô cảm thấy ngột ngạt, Doãn Tang đành phải rẽ vào con hẻm nhỏ, tắt máy xe. Cô nhận ra con đường này rất quen thuộc, chính là con đường dẫn đến cổng sau của trường trung học cô học ngày xưa.
Đúng lúc này, Thẩm Phong gọi đến.
“Em ở đâu? Anh đón em nhé?”
Doãn Tang: “Chị Phỉ xảy ra chuyện. Em vừa đi…”
“Anh biết,” Thẩm Phong ngắt lời, “Thiệu Cẩm Kiêu có nói với anh rồi. Bây giờ em đang ở đâu?”
Doãn Tang: “Giao thông quá tệ, em bị kẹt giữa đường rồi. Tối nay chắc em không đến công ty anh được, anh đi trước đi, đến muộn sẽ không tốt.”
Thẩm Phong trầm mặc một lát: “Doãn Tang, em thật sự không muốn cưới anh à? Một lời cầu hôn thôi đã khiến em sợ hãi như vậy?”
Doãn Tang giật mình, cười: “Thẩm Phong, anh đang đùa em à? Rõ ràng anh mới là người sợ hãi nên bỏ chạy, em bỏ chạy khi nào? Chúng ta bây giờ đã là vợ chồng già rồi, cầu hôn như vậy chỉ làm trò cười cho người xung quanh thôi.”
Thẩm Phong không nói nên lời, “Doãn Tang, anh chỉ muốn thực hiện tất cả những ước nguyện của em.”
Doãn Tang nói với giọng thoải mái: “Anh đừng bận tâm đến những chuyện này, quá phiền phức. Giờ em đang đi về nhà rồi, không tiện chạy đến công ty anh đâu.”
Thẩm Phong: “Nếu em đã không coi trọng thì thôi, bỏ đi vậy.”
Điện thoại đã bị ngắt.
Sao cô lại không phải là người để tâm chuyện này được? Thẩm Phong có hiểu lời cầu hôn nghĩa là gì không?
Cầu hôn vào thời điểm không rõ ràng như vậy có ích gì, anh xem nó là một buổi biểu diễn trước công chúng à?