Chậm Rãi Mê Hoặc - Lục Chi Nam

Chương 35: Trượt tay



Trước đợt mở bán sách mới, Doãn Tang đã có buổi phỏng do Weibo tổ chức.

Đây là điều chưa từng có trước đây, cô vào công ty chỉ để bớt việc cho bản thân, chiến lược marketing của Tống Vũ Phỉ cũng đặt tiêu chí tránh để Doãn Tang xuất đầu lộ diện quá nhiều trước công chúng. Doãn Tang khi nhận được lịch phỏng vấn liền từ chối mà không hề suy nghĩ. Sau đó Tống Vũ Phỉ gửi cho cô toàn bộ câu trả lời mẫu để học thuộc.

Tái bút: “Để chứng minh mình không ngủ với lão Vương, cô nhất định phải mang theo khí thế hừng hực tham dự buổi phỏng vấn này.”

Cuốn sách này có thể được coi là một tác phẩm mang tính bước ngoặt đối với Doãn Tang. Đây là cuốn tiểu thuyết đầu tay của cô.

Thế là trước ngày mở bán sách mới, vào lúc bảy giờ tối, Doãn Tang chuẩn bị đăng nhập đúng giờ, cảm thấy phiền phức nên đã đưa mật khẩu Weibo cho Tống Vũ Phỉ nhằm giúp cô chia sẻ các hình ảnh cũng như đoạn phim ngắn, đồng thời chọn lọc câu hỏi và câu trả lời. Người hâm mộ rất háo hức giao lưu với Doãn Tang, chỉ trong vòng nửa giờ đồng hồ, lượt người tham gia đã tăng hơn 500. Hầu hết độc giả đều mong chờ cuốn sách mới, hỏi về nội dung hay thông tin buổi ký tặng sách nếu có thể. Có vài câu hỏi bất lịch sự, nhưng nhìn chung mọi việc đều ổn.

Cư dân mạng A: “Tang Tang chưa từng viết tiểu thuyết, vậy tại sao lần này lại muốn viết “Đường về quê hương?” Cô lấy cảm hứng từ đâu và mất bao lâu để hoàn thành?”

Tống Vũ Phỉ không trả lời được, Doãn Tang: “Vậy bỏ qua đi.”

Tống Vũ Phỉ: “Câu trả lời này không thoả đáng, nghĩ thêm đi.”

Doãn Tang: “Tôi đã viết nó trong vòng bốn năm. Tôi muốn viết về một người bề ngoài nóng nảy nhưng tính cách bên trong lại lạnh lùng.”

Cuối cùng, Tống Vũ Phỉ chỉnh sửa rồi gửi đi: “Tôi muốn viết về một người hoàn toàn khác với chính tôi. Bản thân tôi là một người khá nhàm chán, vì vậy tôi đã dành ra bốn năm để xây dựng nên một nhân vật thú vị, trái ngược hẳn với chính mình.”

Với kiểu ăn nói văn hoa này, Tống Vũ Phỉ lẽ ra có thể viết sách mà không cần phải làm người quản lý của các tác giả.

Quả nhiên, sau khi đăng câu trả lời, trong vòng hai phút đã có hơn một trăm bình luận và phản hồi.

“Bốn năm cho một tác phẩm, thật đáng mong chờ!”

“Đúng vậy, có thể bình tĩnh sáng tác trong bốn năm là rất hiếm. Ngày nay, các tác giả dường như ra sách mỗi vài ba tháng, họ chỉ viết về các nhân vật theo trí tưởng tượng chứ không phải viết về con người thật.”

“Tôi hiếm khi đọc tiểu thuyết dài, có lẽ vì tính tình thiếu kiên nhẫn, nhưng tôi vẫn rất mong chờ tiểu thuyết do Tang Tang viết.”

“Tang Tang không phải người nhàm chán.”

Doãn Tang khá bất ngờ.

Khi thấy câu hỏi “Cô có tổ chức buổi ký tặng nào không?” với câu trả lời “Tuỳ theo tình hình phát hành ở các thành phố lớn” thì Doãn Tang đã nhắn tin cho Tống Vũ Phỉ.

“Cô định phân thân trong buổi ký tặng à?”

Tống Vũ Phỉ đang bận nên không trả lời, Doãn Tang quyết định chờ, tiếp tục theo dõi Weibo.

Ở giai đoạn sau của cuộc phỏng vấn, các câu hỏi chỉ đơn giản về sự nghiệp viết lách, hỏi xem cô đã kết hôn chưa, cuộc sống bên ngoài thế nào, có phải là một tác giả toàn thời gian hay không, có sở thích nấu ăn hay không…

Tống Vũ Phỉ tiết lộ một số thông tin thích hợp như Doãn Tang sống ở Bắc Kinh, vẫn đi học, mở quán cà phê để kiếm sống, thích pha cà phê, nuôi mèo và nấu ăn rất tệ.

“Thật thú vị, đó chính xác là những gì tôi tưởng tượng về cuộc đời của một nhà văn.”

“Không trách nhiều bức ảnh của Đậu Hũ Trúc đều được chụp ở quán cà phê”.

Buổi giao lưu kết thúc rất thành công, hầu hết những người tham gia giao lưu trên Weibo đều là sinh viên, họ tràn đầy năng lượng và thích khám phá, rất đáng yêu. Doãn Tang hoàn thành nhiệm vụ. Còn việc sắp xếp bình luận và câu trả lời là phần việc của Tống Vũ Phỉ. Cô đang ngồi khoanh chân dưới sàn nhìn Đậu Hũ Trúc ăn khuya thì Thẩm Phong về đến nhà.

“Anh nghe Mễ Thụy nói hôm nay em không ăn tối à?” Anh bước đến gần cô, cúi xuống xoa đầu cô.

Doãn Tang lắc đầu, ngước nhìn anh với vẻ chán ghét. Anh vẫn thường xoa đầu cô như một thói quen, khiến cô có cảm giác mình giống Đậu Hũ Trúc.

Nhưng cô không phải Đậu Hũ Trúc, anh chính là đang làm rối tóc cô thì đúng hơn.

“Em ăn rồi.”

Thẩm Phong đặt tay lên cánh tay cô: “Bánh ngọt cũng tính là bữa tối à?”

Đậu Hũ Trúc lúc này cũng ngẩng đầu lên, liếc anh một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn. Thẩm Phong thở dài, cảm thấy bất lực với một người một mèo trước mặt.

“Em không muốn ăn, nhưng lại muốn nằm ngắm mèo ăn,” Thẩm Phong nói, cởi áo khoác, rửa mặt và lau tay, “không biết khi nào mới có người nấu bữa tối chờ anh về ăn cùng.”

Doãn Tang: “Nếu anh có thể ăn đồ hộp thì nhà có sẵn đấy.”

Thẩm Phong nhếch miệng cười bất đắc dĩ.

Còn không bằng một con mèo.

Đậu Hũ Trúc ăn no liền cọ mình vào người cô, lúc này Doãn Tang bắt đầu ngửi thấy mùi thức ăn.

Bụng bắt đầu thấy đói, cô bế con mèo đi vào bếp.

Thẩm Phong đang đổ mì vào tô.

Anh đã cởi áo khoác, mặc áo sơ mi trắng, không đeo tạp dề, tay áo xắn lên tận khuỷu tay. Khi đèn chiếu trên bàn bếp được bật lên, cơ bắp rắn chắc trên cánh tay anh hiện rõ.

Doãn Tang đứng ở cửa bất giác nuốt khan.

“Em đói à?” Thẩm Phong ngẩng đầu, nhìn thấy cô, cau mày nói: “Đóng cửa lại, em mặc phong phanh như vậy còn đi ra đây.” Anh bê hai tô mì tới, vừa đi vừa nghĩ: “Xem ra chúng ta phải trổ thêm một cái cửa từ phòng phía Bắc thông vào đây.”

Phòng phía Tây không nối với phòng cô, muốn vào bếp thì cô phải đi bộ một đoạn ngắn.

Doãn Tang: “Anh lại muốn sửa nhà em à, đừng quên anh đang ở nhờ đấy nhé.”

Thẩm Phong nhìn cô bằng ánh mắt “biết rồi.”

“Em rửa tay rối húp ít nước mì trước đi.”

Doãn Tang vừa định nói gì đó thì anh lại nói thêm: “Làm ấm người trước.”

Lời này cộng với giọng trầm ấm của Thẩm Phong khiến ngón tay Doãn Tang vô tình ngứa ran.

“Em đói.”

Doãn Tang đặt con mèo xuống, nó vô thức đi về phía Thẩm Phong. Doãn Tang rửa tay xong trở lại thì thấy Đậu Hũ Trúc đang trèo hai chân lên bàn, duỗi cổ nhìn chăm chú vào tô mì đang bốc khói. Thẩm Phong một tay đặt lên mép bàn, tay kia xoa đầu Đậu Hũ Trúc, khóe miệng nhếch lên, mắt sáng ngời. Doãn Tang sững sờ trong giây lát, cô có ảo giác đôi mắt Thẩm Phong giống như ánh mắt của người cha xa cách lâu ngày trở về, nhìn đứa con nay đã trưởng thành mà vừa vui vẻ vừa tiếc nuối.

Cô rút điện thoại ra, tiếng “tách” phá vỡ sự tĩnh lặng. Thẩm Phong nhìn cô, nhướng mày mỉm cười.

“Bỏ tay ra đi, em muốn chụp Đậu Hũ Trúc để đăng Weibo.”

Thẩm Phong rút tay, lùi ra xa, nụ cười rộng hơn, có lẽ vì ánh đèn ấm áp nên ánh mắt anh dịu dàng ôn nhu hơn bình thường.

Động tác nhấn nút camera của Doãn Tang chậm nửa nhịp.

Một người một mèo ngồi nhìn Doãn Tang vừa ăn mì vừa lướt Weibo.

Để tránh hiện tượng “spam,” bài giao lưu sẽ được lưu trữ trong hai ngày rồi sẽ xoá đi, nhưng bài giao lưu hoàn chỉnh sẽ được đăng trên một blog để mọi người có thể tìm đọc. Vào thời điểm này, số lượng bình luận đang tăng lên đều đặn, những người hâm mộ chưa theo dõi buổi phát sóng trực tiếp bắt đầu tràn vào, và những bình luận đầu tiên sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ các bình luận tiếp theo. Điều hướng dư luận là việc rất quan trọng, công ty cô phải thuê hẳn một đối tác để khống chế khu bình luận, hiệu quả rất khả quan.

Những câu hỏi về đời tư thu hút nhiều bình luận nhất, đúng là dù trong hoàn cảnh nào thì việc hóng hớt vẫn thu hút quần chúng hơn cả.

“Đồng ý, mấy việc “quy tắc ngầm” gì đó tôi nghe quá nhiều rồi, mình không trong sạch không có nghĩa là người khác cũng thế.”

“Có phải tôi là người duy nhất ngạc nhiên khi thấy Tang Tang vẫn còn đi học không? Cô ấy trông rất chững chạc và trưởng thành.”

“Trong tương lai, chúng tôi mong sẽ có nhiều buổi giao lưu trực tuyến hơn nữa, còn rất nhiều việc mà đọc giả chúng tôi tò mò.”

“Đọc sách là có thể hiểu được nhân sinh quan của tác giả. Tôi không hiểu tại sao lại phải tìm tòi đời tư người ta làm gì?”

“Càng giao lưu nhiều thì càng nhiều người biết sức quyến rũ của tác giả.”

“Đồng ý.”

Phương hướng của khu bình luận rất tích cực. Khi cô trả lời trực tuyến, chính mình cũng không ngờ mọi việc sẽ suôn sẻ như này. Sau khi đọc một số bình luận có lượt bình chọn và lượt thích cao, Doãn Tang thở dài trong lòng – Tống Vũ Phỉ quá giỏi!

Sau khi đọc xong, Doãn Tang vào giao diện trang cá nhân của mình, đăng một tin ngắn gọn:

Cảm ơn vì đã đồng hành cùng tôi, chúc ngủ ngon [<3].

Sau đó cô vào album ảnh và chọn bức ảnh mà biểu cảm của Đậu Hũ Trúc thể hiện rõ nhất.

Xem từ trên xuống dưới, cô dừng ở tấm hình Thẩm Phong đang vuốt ve con mèo. Vì ngược sáng nên chỉ có thể thấy bóng dáng mơ hồ của Thẩm Phong, bờ vai rộng, cánh tay rắn chắc đang vuốt ve bộ lông óng ả của Đậu Hũ Trúc.

Một người và một mèo, sự tương phản giữa cứng rắn và mềm mại.

Nếu xét đến tiêu chuẩn nhiếp ảnh, tấm hình này không được. Doãn Tang bỏ qua, chọn một cái khác rồi đăng lên.

“Em ăn nhanh đi.” Có người thúc giục bên tai cô.

Doãn Tang ngẩng đầu lên, Thẩm Phong dùng ngón tay đụng vào mũi cô: “Trời trở lạnh rồi.”

“Nó thì nói, đừng động tay chân, em không phải Đậu Hũ Trúc.”

Thẩm Phong thở dài: “Người ta nói ăn đồ của người khác thì sẽ dễ bảo nhưng anh lại chẳng thấy tác dụng gì cả.”

Doãn Tang: “Em là người rất có tự trọng.”

Thẩm Phong: “Ý anh là, em có ý định đền đáp anh không?”

“…”

Mục đích của cuộc trò chuyện này là gì?

Doãn Tang nhấp ngụm canh cuối cùng, ngước mắt lên, khẽ mỉm cười: “Không phải là không thể, anh nghĩ xem bao nhiêu lần thì đủ?”

Đặt tô mì xuống, cô nói: “Hay nói là, anh có thể làm được bao nhiêu lần?”

Không khí yên tĩnh, như ý muốn, cô nhìn thấy sắc mặt Thẩm Phong tối sầm lại.

Thẩm Phong: “Trong lòng em, việc đó là tất cả những gì anh muốn hả?”

Qua giọng nói của Thẩm Phong, dường như anh đang rất bình tĩnh, nhưng Doãn Tang hiểu, nhìn bắp tay đang căng cứng của anh là biết anh đang kìm nén cơn giận dữ.

Sợ hãi nhưng không thể hèn nhát. Doãn Tang nghĩ.

“Vậy anh muốn em làm gì?”

“Thứ ba tuần sau đi cùng anh đến dự cuộc họp thường niên của công ty.”

Thành phố quá nhiều cạm bẫy, cô muốn về quê.

Cô bế Đậu Hũ Trúc lên, ném cho anh một ánh mắt không cam lòng, đi ra sân, tắt đèn trong sân rồi đi vào phòng. Thẩm Phong ở phía sau mỉm cười, điều này có nghĩa là cô đồng ý, mặc dù trong lòng không vui lắm.

Đêm đã khuya, trên bàn bếp chỉ có một ngọn đèn lẻ loi, có một người đàn ông đang rửa bát, tiếng nước chảy, tiếng bát đĩa leng keng trong trẻo, và âm thanh của đĩa vinyl vang lên từ quán cà phê, êm đềm và bình dị.

Doãn Tang dựa vào cửa phòng lắng nghe một lúc lâu, cho đến khi Đậu Hũ Trúc sốt ruột nhảy ra khỏi vòng tay cô.

Khi cô tắm xong, Thẩm Phong cũng vừa vào tới, anh nói cô nhanh chóng sấy tóc, còn mình thì tìm quần áo đi tắm. Doãn Tang không gật đầu cũng không lắc đầu, đi đến bàn trang điểm bắt đầu thói quen chăm sóc da hàng ngày, trộn một bát bùn xanh rồi thoa lên mặt. Từ trong gương, cô thấy Thẩm Phong bước ra với nửa thân trên trần trụi.

Hai người nhìn nhau qua gương, anh cau mày nhìn cô hai giây rồi quay người đi vào phòng tắm.

Doãn Tang khó hiểu khi thấy anh bước ra với máy sấy tóc trên tay.

Anh cúi xuống, cắm điện, tháo khăn trùm đầu của cô rồi bật máy sấy. Khung cảnh có chút quen thuộc, hôm đó ở khách sạn hình như cũng là tình cảnh này.

Khăn trùm đầu được cởi, tóc xõa ra, Doãn Tang nhanh chóng lấy tay che chắn: “Em đang đắp mặt nạ.”

“Nói em sấy khô tóc trước, sao em không nghe lời?”

Doãn Tang: “Xõa tóc thì không tiện đắp mặt nạ.”

Thẩm Phong vuốt từ chân tóc đến ngọn tóc cô một cách thuần thục, đầu ngón tay lướt qua da đầu khiến cô có cảm giác tê rần: “Trước tiên sấy khô chân tóc trước đi.”

Doãn Tang ngừng cử động. Âm thanh duy nhất trong phòng là tiếng máy sấy tóc. Trong gương, cô chỉ ngồi ngang rốn của anh, hướng mắt lên là có thể thấy cơ bắp rắn chắc nam tính.

Doãn Tang chợt nhận ra, mình rất thích cơ bắp của Thẩm Phong, đặc biệt là phần cánh tay.

Nhìn lên trên là yết hầu, cằm…

Bộ dáng Thẩm Phong quả nhiên khiến người ta chảy nước miếng, cô nghĩ thầm, bất giác gật gù.

Nhìn lên một chút nữa có thể thấy khóe miệng đang tự mãn nhếch lên và đôi mắt tinh nghịch của Thẩm Phong.

Doãn Tang thở dài một hơi.

“Em có vẻ rất hài lòng?” Máy sấy tóc đột nhiên tắt, giọng nói của anh vang lên rõ ràng trong phòng.

Doãn Tang quay mặt đi, nhưng lại bắt gặp ánh mắt sáng ngời của chính mình trong gương. Sau đó, cô thấy mặt mình đang bị che phủ bằng một lớp bùn xanh, giống như hoàn cảnh khi Tiểu Chiêu gặp Trương Vô Kỵ.

Thẩm Phong cười khúc khích, xoay người nhặt quần áo lên rồi đi vào phòng tắm, quay lại nói: “Muốn làm bao nhiêu lần cũng được, anh không tính phí.”

“… “

Mặt Doãn Tang nửa xanh nửa đỏ.

Đúng lúc này cô nhận được tin nhắn Wechat từ Tống Vũ Phỉ.

“Bà cô, cô muốn công khai tại sao không báo với tôi trước?”

Doãn Tang trả lời bằng một dấu chấm hỏi, người ở đầu bên kia cũng trả lời ngắn gọn và chính xác: “Weibo!”

Trong lúc đắp mặt nạ, Doãn Tang tranh thủ mở Weibo.

Cô mở to mắt nhìn chằm chằm vào Weibo của mình…

“Chúc ngủ ngon, cảm ơn vì đã đồng hành cùng tôi [<3].” Không có gì khúc mắc, nhưng vấn đề là có hai tấm hình đi kèm.

Tấm hình thứ hai là khi Đậu Hũ Trúc đang nhìn tô mì một cách thèm thuồng.

Tấm đầu tiên là bóng người của Thẩm Phong và Đậu Hũ Trúc.

Khu vực bình luận bùng nổ…

“Hai người một mèo âu yếm nhau, đây chính là bạn trai nhà người ta!”

“Tang Tang nói cô ấy nấu ăn dở tệ, tôi cảm thấy lo lắng, nhưng nhìn hình này thì yên tâm rồi.”

“Các chị em, tôi đã cố gắng hết sức rồi.” Hình ảnh đi kèm là tấm hình đã được tăng độ sáng, có thể mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng và đeo đồng hồ, nhưng mọi thứ khác vẫn mờ mịt.

“Có một loại người, chỉ cần nhìn bóng thôi cũng có thể cảm nhận được khí chất và ngoại hình.”

“Hoặc là không bao giờ công khai, nhưng khi công khai liền trở nên kinh tâm động phách.”

“Đêm khuya rồi còn phải ganh tỵ với hạnh phúc nhà người ta.”

“Hahaha chỉ có mình tôi đồng cảm với Đậu Hũ Trúc thôi à? Chỉ được xem chứ không được ăn hahaha.”

Doãn Tang bối rối đáp lại Tống Vũ Phỉ: “Đỉnh cao của việc trượt tay.”

Tống Vũ Phỉ trả lời bằng biểu tượng cảm xúc “giả say”

“Trượt tay cũng được một tiếng rồi đấy bà cô ạ.”

“Cô nghĩ thế nào? Tôi cho rằng đây là một dấu hiệu tốt. Chuyện này sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra. Hiện tại, khoe ân ái đang là xu hướng trên Weibo đó.”

Dùng Thẩm Phong để nổi tiếng, quên đi, cô còn muốn sống thêm vài năm nữa.

Doãn Tang: “Tôi không phải là nghệ sĩ, cần nổi tiếng để làm gì? Tôi xoá rồi.”

Tống Vũ Phỉ: “Sao cô không nói trước với tôi, giờ tôi phải làm sao trở tay đây?”

Doãn Tang: “Cô không cần làm gì cả, cứ để mọi chuyện tự nhiên đi.”

Tống Vũ Phỉ: “Cô cảm thấy công việc này dễ như ăn kẹo vậy à?”

Doãn Tang: “Việc gì cơ?”

Tống Vũ Phỉ: “Cô đúng là tổ tông của tôi, lần sau làm ơn đừng trượt tay nữa nhé.”

Doãn Tang đáp lại với vẻ mặt “chuẩn tấu,” thậm chí còn cảm thấy hơi đắc ý.

Tống Vũ Phỉ: “Trượt tay thì thôi đi, còn viết thêm lời bình luận kia, đúng là đổ thêm dầu vào lửa.”

Trời đất chứng giám, Doãn Tang đang rất phấn khích vì cuộc phỏng vấn trực tuyến. Cô thường không đọc tin nhắn và bình luận riêng tư. Cô luôn cho rằng mình không có nhiều người hâm mộ thực sự. Sau khi nhận được hàng trăm câu hỏi, như cách người hâm mộ gọi cô một cách trìu mến, “đại thần Tang Tang,” và cách mọi người bắt đầu câu hỏi bằng mệnh đề “tôi đã đọc sách của cô,” làm Doãn Tang cảm giác có dòng nước ấm chảy qua tim.

Những người xa lạ kia hầu như không biết gì về cuộc sống của cô. Họ không bao giờ biết cô là người như thế nào hay làm những việc gì. Họ chỉ yêu công việc của cô và giành cảm tình cho cô một cách chân thành. Lần đầu tiên, cô nhận ra rằng những người hâm mộ này đã cùng cô trải qua hai năm, đồng hành cùng cô khi mà cô rất hiếm khi tương tác với họ qua Weibo, bọn họ thậm chí còn chưa từng gặp mặt, cũng có thể sẽ không bao giờ gặp mặt ngoài đời thật.

Vì tấm hình của Thẩm Phong, Doãn Tang tạm thời xoá bài đăng kia, nhưng cô phải cẩn thận cân nhắc về buổi ký tặng mà Tống Vũ Phỉ đề cập.

Doãn Tăng không trả lời Tống Vũ Phỉ nữa, mặt nạ đã khô, sau khi rửa sạch, cô thoa kem dưỡng da, sấy khô tóc rồi nằm lên giường lật giở cuốn sách gối đầu.

Khi Thẩm Phong đi ra, anh thấy rõ ràng Doãn Tang có điều gì đó khác lạ.

Bình yên

Là cảm giác hiếm thấy ở Doãn Tang.

Đến đêm, Doãn Tăng đã phải trả giá cho sự khiêu khích ngày hôm nay. Thẩm Phong đưa cô vượt qua bão tố, cùng nhau leo lên đỉnh núi, anh hỏi nhỏ vào tai cô: “Bao nhiêu lần?”

Cô tưởng anh hỏi cô muốn bao nhiêu lần, mơ hồ nói: “Một lần là đủ rồi, em muốn đi ngủ sớm.”

Thẩm Phong giáng một đòn thật mạnh vào hông cô rồi rướn người lên nhìn cô: “Đủ chưa?”

Doãn Tang nhịn không được, cắn môi dưới, vòng tay qua eo anh: “Không… Còn chưa đủ…”

Cô nghe thấy giọng nói đó liền hưng phấn không kìm được, Thẩm Phong biết cô đã tới giới hạn, nhưng hôm nay anh rất lý trí, chậm rãi mỉm cười, kiên trì hỏi: “Muốn bao nhiêu lần?”

Doãn Tang không nhịn nổi, đá chân điên cuồng, hai chân vòng qua eo anh rồi siết chặt. Thẩm Phong di chuyển chậm hơn, cố gắng khiêu khích điểm mẫn cảm nhất của cô, thấp giọng: “Nói đi!”

Cô ngẩng đầu lên, rên rỉ một tiếng khe khẽ, giống như một tiếng kêu đau đớn trước khi đạt cực khoái. Doãn Tang nghiến răng nghiến lợi đến mức nước mắt suýt trào ra, nhưng cô không trả lời.

“Yêu tinh!”

Thẩm Phong lẩm bẩm, “Vậy thì anh sẽ cho em tất cả những gì anh có.”

Doãn Tang lên đỉnh.

Anh còn chưa thoả mãn nhưng cô đã mềm mại nằm trong vòng tay anh, hai chân quấn quanh người anh, hai tay ôm chặt eo anh, nhịp thở đều đều, như thể đã ngủ say.

Thẩm Phong nhẹ nhàng thở dài, không hành hạ cô nữa.

Quán cà phê cũng đã đóng cửa, Đậu Hũ Trúc dường như đang ngủ say trong đêm đông, không có tiếng động nào khác, rất yên tĩnh.

Thẩm Phong nghe người trong lòng khẽ hỏi: “Bao giờ về nhà?” Cô ngẩng đầu nói: “Ý em là, nhà bố mẹ.” 


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.