Cục cảnh sát tỉnh?
Không chỉ Kha Dược, ngay cả Kha Long và Tưởng Giai Lưu cũng có chút kinh ngạc.
Địa vị của cục cảnh sát tỉnh Kinh Đô không thấp, có thể nói là giữ vị trí trung ương của ngành cảnh sát trên khắp cả nước.
Vào được cục cảnh sát tỉnh là chuyện rất đáng kinh ngạc! Nghe nói ở đó có rất nhiều cảnh sát được đào tạo bài bản, các nhân tài hàng đầu trong quân đội sẽ được bố trí vào đó làm việc sau khi kết thúc nghĩa vụ quân sự.
Cục cảnh sát tỉnh hội tụ toàn là tinh anh, Liễu Nhiên có thể vào được một nơi như vậy sao? Quá khó tin a!
Kha Dược kinh ngạc mà hỏi lại: “Cô là cảnh sát tỉnh thật á?”
Liễu Nhiên cười lạnh, cực kì có khí chất tổng tài bá đạo mà gật gật đầu.
Tưởng Giai Lưu nghĩ nghĩ, có gì đó hơi sai sai.
Đứa bé này tháng sau mới vào năm 4 Đại học cơ mà? Đã tốt nghiệp đâu mà làm cảnh sát?
Tưởng Giai Lưu: “Năm nay cháu mới 21 tuổi, còn chưa tốt nghiệp Đại học thì sao vào cục cảnh sát tỉnh làm được?”
Kha Dược cười ha hả, liếc nhìn Liễu Nhiên rồi tùy tiện nhả ra một câu: “Giỏi chỗ nào không biết, nhưng cái miệng nhỏ cũng mạnh thật nha.” ( ý là Liễu Nhiên chỉ biết nói xạo)
Kha Viêm và Liễu Nhiên đồng thời quay đầu nhìn anh ta bằng ánh mắt sắc bén như dao.
Tuy Kha Dược không biết bọn họ muốn làm gì nhưng lại thấy rợn cả người, cảm giác sắp xảy ra chuyện không tốt.
Quả nhiên, ngay sau đó anh ta chợt cảm thấy lòng bàn chân đau nhói.
Kha Dược: “A a a a!!!”
Mọi người bên cạnh đều bị anh ta làm giật mình, đôi đũa trong tay run lên một cái, còn đũa của Tưởng Giai Lưu thì rơi luôn xuống bàn.
Lâu lắm rồi bà mới thất lễ như vậy.
Tưởng Giai Lưu quay sang hỏi con trai: “Con làm gì thế?”
Kha Dược liền ủy khuất mà nâng nâng cái chân: “Hình như con vừa dẫm phải cái gì ý……”
Anh ta đẩy ghế dựa ra, nhấc chân nhìn thoáng qua đế giày, chỉ thấy một cái đinh đang cắm vào đế giày của mình.
Mặt Kha Dược tái mét, đinh ở đâu ra thế này?
Kha Nguyên Thái cũng quan tâm mà nhìn qua: “Cái gì……”
Thấy cái đinh dưới đế giày của con trai, ông trầm mặc một hồi lâu mới nói: “Cái đinh to như thế mà phải dẫm vào thì con mới biết nó tồn tại à?”
Lần đầu tiên Kha Nguyên Thái nhìn con trai mình bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.
Kha Dược khóc không ra nước mắt: “Con đang ngồi yên trên ghế, sao có thể dẫm trúng nó được? Cũng không biết cái đinh này từ đâu rớt xuống.”
Liễu Nhiên liền nhìn thoáng qua, sau đó nói: “Chắc là đinh ở bàn bị rơi ra.”
Tưởng Giai Lưu lập tức phủ nhận: “Cái bàn này làm bằng gỗ nguyên chất, giá hơn 10 vạn, thợ thủ công nói không sử dụng một cái cái đinh nào cả.”
Vẻ mặt Liễu Nhiên trấn định: “Thật ạ? Vậy sao bây giờ lại có đinh?”
Kha Viêm cười nhẹ: “Ai biết được chứ? Có lẽ do anh tư quá xui xẻo thôi! Nhưng mà đinh găm vào chân rồi, anh không định đến bệnh viện chích ngừa uốn ván à?”
Cuối cùng Kha Dược cũng phản ứng lại, mếu máo nhìn về phía Tưởng Giai Lưu: “Mẹ, kêu chú Triệu đưa con đến bệnh viện đi!”
Bà nhanh chóng gật đầu, Kha Dược vô duyên vô cớ bị thương, mọi người liền đứng lên giúp anh ta di chuyển.
Tưởng Giai Lưu tiễn Kha Dược đi xong, vừa quay đầu về liền thấy Kha Viêm và Liễu Nhiên còn đang ngồi ở bàn dửng dưng ăn tối.
Bà suýt nữa phun ra một ngụm máu, tất cả mọi người đều quan tâm mà ra ngoài tiễn con trai của mình, chỉ có đôi này ngồi ăn như không có chuyện gì xảy ra.
Có một số việc, biết là một chuyện, nhưng tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác.
Sau đó, Tưởng Giai Lưu nhận ra Kha Dược bị thương sau khi nói đùa rằng “cái miệng nhỏ của Liễu Nhiên rất mạnh”, thật quá trùng hợp.
Không hiểu sao bà luôn có cảm giác đây không chỉ đơn giản là sự cố.
Con bé Liễu Nhiên này rất kỳ lạ, cách đối phó gặp chiêu phá chiêu của mình hình như không có tác dụng với nó.
Lúc Kha Long đỡ Kha Dược vào nhà thì làm gì còn thấy bóng dáng của Kha Viêm và Liễu Nhiên, hỏi một chút mới biết được hai người đó lên lầu chơi game VR ( game thực tế ảo), còn nói là 10 giờ phải đi ngủ nên sẽ không xuống dưới nhà.
Kha Dược nôn ra một ngụm máu, anh ta nghĩ tới nghĩ lui, luôn cảm thấy sự xuất hiện của cái đinh quá dị thường, nhất định là có người cố ý để ở đó.
Người đáng nghi nhất là Liễu Nhiên.
Nhưng lúc ấy Kha Dược cũng không dùng sức dẫm chân xuống đất, với cả xung quanh có một đống người đang ngồi, cho dù cái đinh kia ở dưới chân anh ta cũng không nhất định sẽ đâm thủng được đế giày!
Việc này quá kỳ lạ, quả thật giống như là có người cầm búa gõ vào cái đinh vậy.
Kha Dược càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có liên quan đến Liễu Nhiên, chắc là câu nói kia của mình quá tuỳ tiện, làm cô ta không vui.
Nhưng Liễu Nhiên cũng quá độc ác rồi, mình mới nói một câu, cô ta ghim luôn một cái đinh vào chân mình.
Mấu chốt là bây giờ mình không chỉ không thấy Liễu Nhiên, mà còn nghe nói cô ta với Kha Viêm chơi game xong rồi đi ngủ.
Con người này không có tâm sao? Làm chuyện xấu mà không thấy hổ thẹn à?
***
Sự thật chứng minh, Liễu Nhiên đúng là không có tâm.
Sáng hôm sau nàng xuống lầu, thấy Kha Dược còn có thể nhảy lò cò đến phòng khách lấy điều khiển TV thì giật mình mà nói: “Nếu cả hai chân đều bị thương thì sẽ không nhảy được nhỉ?”
Kha Dược: “……” Anh ta cứng ngắc đứng tại chỗ, sau đó quay đầu nhìn về phía Liễu Nhiên.
Nàng đang đứng ở trên cầu thang với vẻ mặt trầm tư.
“Cô đừng có mà quá đáng! Ông đây biết cái chân này là do cô hại đấy.”
Liễu Nhiên: “Anh biết điều đó mà còn dám nói chuyện kiểu này với tôi? Xem ra không đóng đinh cái chân còn lại thì anh sẽ không chừa!”
Kha Dược: “……”
Liễu Nhiên cũng không nghĩ tới người mà mình xử lý đầu tiên khi đến Kha gia là Kha Dược, nhưng nghĩ lại thì cũng đúng thôi, trong 4 anh em, tên này là nhỏ tuổi nhất.
Nhiều lúc, Kha Dược không hề có tí tâm cơ nào.
Tuy rằng đã là một người đàn ông 34 tuổi nhưng thỉnh thoảng anh ta vẫn lộ ra hai phần trẻ con.
Liễu Nhiên không quan tâm Kha Dược, xuống lầu ngồi xuống sô pha trong phòng khách, sau đó dùng ánh mắt chết chóc chăm chú nhìn vào anh ta.
Kha Dược bị nhìn chằm chằm như thế thì cảnh giác, nhanh chóng nhảy đến ngồi xuống chiếc sô pha ở góc phòng.
Liễu Nhiên thờ ơ duỗi tay ra trước mặt anh ta, lắc lắc vài cái.
Kha Dược trừng mắt: “Cô có ý gì?” Chẳng lẽ là muốn mình đưa điều khiển TV?
Liễu Nhiên dùng ánh mắt ám chỉ đến cái điều khiển trong tay anh ta, không nói lời nào nhưng cũng đã biểu đạt rõ yêu cầu của mình.
Nhưng nàng càng như vậy thì Kha Dược càng không thể tin được, anh ta cảm giác Liễu Nhiên đang coi mình là người hầu.
Cô ta dám?!
Kha Dược cười lạnh một tiếng, nắm chặt điều khiển trong tay, mình lớn hơn nhỏ này mười mấy tuổi, sao có thể để nó đè đầu cưỡi cổ được!
Liễu Nhiên thấy anh ta không đưa điều khiển TV cho mình thì cũng không nói gì, vẫn ngồi yên như cũ.
Kha Dược cười lạnh, đấu với tôi á, cô cũng chỉ ở tầm một đứa con nít thôi.
10 phút sau, Tưởng Giai Lưu và Kha Nguyên Thái đi xuống lầu, thấy Kha Dược và Liễu Nhiên cùng nhau xem TV thì vô cùng ngạc nhiên.
Kha Nguyên Thái hỏi: “Nhiên Nhiên, cháu đang làm gì thế?”
Liễu Nhiên nhìn ông một cái, nói: “Anh ấy không cho cháu xem TV, cháu còn đang là khách đấy!”
Bây giờ Kha Dược mới biết vì sao Liễu Nhiên không đến cướp điều khiển.
Anh ta quay đầu nhìn Liễu Nhiên với vẻ mặt cực sốc: “……” Cô ngồi đây chờ nửa ngày chính là vì muốn mách người lớn?
Tưởng Giai Lưu liền nói: “Cháu cũng đâu thể tính là khách chứ? Cháu là bạn gái của Viêm Viêm mà?”
Liễu Nhiên buồn cười: “Bạn gái thì sao ạ? Còn chưa kết hôn mà bác! Nếu nói là người một nhà thì cháu có được chia cổ phần tài sản không ạ?”
Tưởng Giai Lưu: “……”
Liễu Nhiên: “Không được thì đừng có nói với cháu là người một nhà! Buồn cười lắm.”
Tưởng Giai Lưu: “……”
Kha Nguyên Thái cố gắng cứu vớt vợ mình một chút: “Bà ấy chỉ muốn biểu đạt sự thân thiết với cháu thôi.”
Liễu Nhiên chỉ chỉ cái điều khiển trên tay Kha Dược, nói: “Muốn biểu đạt sự thân thiết thì giúp cháu lấy điều khiển đi ạ!”
Kha Nguyên Thái lập tức ngầm hiểu, nhìn Kha Dược rồi nói: “Con là chủ nhà đấy, tự giác chút đi.”
Kha Dược: “……”
Cuối cùng, dưới ánh mắt chết chóc của Kha Nguyên Thái, Kha Dược đưa điều khiển TV cho Liễu Nhiên.
Nàng nhận điều khiển rồi hỏi: “Anh thích xem gì nhất?”
Kha Dược vui vẻ, em dâu nhỏ xem ra vẫn biết phân rõ phải trái: “Anh thích xem bộ phim chiến quốc vừa nãy ấy, đang đến đoạn quan trọng nhất.”
Liễu Nhiên gật đầu, sau đó bấm chuyển đến kênh 《 Khai phá lịch sử 》.
Kha Dược: “…”
Liễu Nhiên: “Em sẽ cố gắng để tránh chuyển đến bộ phim anh thích.”
Kha Dược: “……” Cô hỏi tôi là vì muốn tránh đi à?
Kha Nguyên Thái thấy con trai thứ tư của mình ăn mệt thì bỗng có một cảm giác rất vui mừng.
Ông vỗ vỗ bả vai của Kha Dược rồi nói: “Không sao, con bé là khách mà!”
Mỗi lần Kha Nguyên Thái đến Liễu gia làm khách đều bị Liễu Nhiên cà khịa, ông có thể làm gì bây giờ? Chịu đựng thôi!
Ít ra bây giờ con trai còn có lý do để chịu đựng, người ta là khách mà!
Một lát sau, Kha Viêm xuống lầu sau cuộc họp buổi sáng, thấy Kha Dược đang ngồi ở bên cạnh Liễu Nhiên nghiến răng nghiến lợi.
Kha Viêm rất khó hiểu: “???”
Kha Dược nhìn thấy cậu xuống dưới liền cười lạnh, nói: “Đến rồi à? Mau nhìn xem bạn gái cậu đang làm gì kìa!!!”
Kha Viêm nghiêm túc nhìn Liễu Nhiên một chút, sau đó khẳng định: “Em ấy đang xem TV.”
Kha Dược: “……!Cái mà nó xem không hay tí nào.”
Kha Viêm giật giật khóe miệng: “Anh nghĩ cái anh xem thì hay à?”
Kha Dược: “……” Hai đứa này kéo nhau về tranh gia sản thì thôi đi, vậy mà còn muốn làm bá vương ở cái nhà này sao? Chờ đến lúc tụi nó bị sáu đứa cháu kia chỉnh đi, chắc là sẽ khóc to lắm.
Đang suy nghĩ miên man thì anh ta thấy Kha Khiêm Vũ – cháu trai thứ 2 của nhà họ Kha từ trên lầu đi xuống.
Liễu Nhiên nhìn hắn ta, người này có khả năng cao là đối tượng trong nhiệm vụ của nàng.
Kiếp trước hắn ta đã liên thủ với Thượng gia hố chết Kha Viêm.
Trong chuyện của Liễu gia thì Kha Khiêm Vũ không có tham dự, nhưng sau này lúc Liễu Văn ra tù lại bị hắn ta đẩy vào.
Liễu Nhiên và Kha Viêm nghiên cứu thật lâu, cuối cùng đưa ra kết luận, Kha Khiêm Vũ vẫn có khả năng cao là đối tượng của nhiệm vụ.
Bởi vì hắn ta là người duy nhất ở Kha gia mà có thể dính dáng đến Liễu gia trong kiếp trước.
Mẹ vợ của Kha Khiêm Vũ là kẻ thù với mẹ Liễu Nhiên, vì vậy bọn họ có liên kết với nhau.
Nàng muốn thử xem cái đối tượng này có phải là thật hay không.
Thế nên, lúc Kha Khiêm Vũ đi ngang qua thì Liễu Nhiên đưa chân ra, hắn ta “a” một tiếng rồi ngã ra sàn.
Nàng nhanh chóng nhìn lướt qua bảng nhiệm vụ trong đầu, thanh tiến độ nhiệm vụ ngừng lại hơn 10 năm kia cuối cùng cũng nhích lên một chút, cái nhiệm vụ chi nhánh về Kha Viêm cũng có tiến triển.
Liễu Nhiên vui vẻ: “Có tác dụng rồi!”
Kha Khiêm Vũ vô duyên vô cớ bị ngáng chân ngã một cái, quay đầu nhìn về phía nàng, còn chưa kịp tức giận thì thấy vẻ mặt của Liễu Nhiên thay đổi: đầu tiên là mờ mịt, sau đó là vui vẻ.
Ánh mắt của Liễu Nhiên dành cho hắn ta cũng đã thay đổi, từ “đồ trưng bày” biến thành “đồ có thể ăn”.
Đúng vậy, Kha Khiêm Vũ cảm thấy Liễu Nhiên đang nhìn mình bằng ánh mắt như nhìn đồ ăn, ăn theo nghĩa đen.
Kha Khiêm Vũ: “……” Có chút không dám tức giận.
Kha Dược: “……” Con riêng đúng thật là nhát gan, xem ra phải là con dòng chính của anh cả mới có thể trấn áp bọn họ..