“Hehe.” Liễu Nhiên rất vui khi tìm được người có thể làm tiến độ nhiệm vụ tăng lên.
Nàng ghé sát vào người Kha Viêm, sau đó thì thầm vào tai cậu: “Hắn té ngã, thanh tiến độ nhiệm vụ của em đã dịch chuyển 1mm đó!”
Kha Viêm nhìn người bên cạnh: “Thật sao?”
Liễu Nhiên lại vui vẻ mà cười cười: “Không chỉ nhiệm vụ của em, nhiệm vụ về anh cũng dịch chuyển một chút.”
Kha Viêm giật mình: “Kể cả nhiệm vụ của anh cũng di chuyển?” Theo Kha Viêm, đối tượng trong nhiệm vụ của cậu rất có thể liên quan đến hung thủ năm đó.
Dù sao thì cái nhiệm vụ kia tên là “cứu vớt Kha Viêm”, cũng xuất hiện sau khi Kha Viêm gặp nguy hiểm.
Vậy tại sao phải cứu vớt? Bởi vì lúc đó cậu đang ở trong một tình huống tương đối nguy hiểm, cần cứu vớt.
Thế nên, đối tượng của nhiệm vụ chắc chắn là người có thể gây hại đến Kha Viêm.
Nhưng mà chỉ bắt nạt Kha Khiêm Vũ mà nhiệm vụ cũng dịch chuyển, chuyện này có 2 loại khả năng.
Loại 1 là lúc này Kha Khiêm Vũ cũng có thể gây hại cho Kha Viêm, nhưng tính khả thi không lớn lắm.
Bây giờ hắn ta mới năm nhất Đại học, tuy rằng thông minh hơn Kha Dịch, nhưng không đến mức có cơ hội kế thừa tập đoàn nhà họ Kha.
Kha Khiêm Vũ trong giai đoạn này không bắt nạt được Kha Viêm, cũng không thể gây hại cho cậu.
Khả năng thứ 2 chính là giống với nhiệm vụ của Liễu Nhiên, nguyên nhân Kha Khiêm Vũ trở thành đối tượng của nhiệm vụ là vì kiếp trước.
Trong kiếp trước, hắn ta là một mối đe doạ lớn đối với Kha Viêm, có lẽ do vậy nên hệ thống mới xác định Kha Khiêm Vũ nguy hiểm.
Nghĩ như vậy, Kha Viêm vui mừng nhìn chằm chằm Kha Khiêm Vũ, nếu đã thế rồi, thỉnh thoảng đánh tên này vài trận, đánh tầm 1 – 2 năm thì chắc nhiệm vụ sẽ hoàn thành nhỉ?
Ngẫm lại…!Cũng không phải là không có khả năng nha!
Kha Khiêm Vũ: “…” Hắn ta phát hiện ánh mắt mà chú nhỏ dành cho mình cũng biến đổi, từ “cháu trai không đáng yêu” thành “cháu trai có thể ăn”.
=))
Kha Khiêm Vũ cảm thấy nội tâm mình sắp sụp đổ, hắn ta chỉ là một đứa trẻ 19 tuổi thôi mà! Hai người kia muốn làm cái gì?
Căn cứ vào cảm giác nguy hiểm này, Kha Khiêm Vũ gạt bỏ mong muốn “phân rõ phải trái” với họ, sau đó trầm mặc đi sang một bên.
Kha Dược: “……” Chậc, phế vật.
Liễu Nhiên cũng thấy đáng tiếc.
Kha Khiêm Vũ nhìn Kha Dược và Liễu Nhiên đồng thời lộ ra vẻ mặt giống nhau, hắn ta giật giật khóe miệng,
không rõ bản thân đã bỏ lỡ hoặc tránh thoát cái gì.
Kha Viêm cười ra tiếng, nói: “Dù sao kiếp trước hắn cũng là chủ tịch của một công ty, khả năng cảm nhận nguy hiểm sẽ không tệ.”
Liễu Nhiên: “Đáng tiếc là không có vợ.”
Kha Viêm: “……!Cũng không nhất thiết phải cưới Thượng Ngải Nhiễm.”
Liễu Nhiên: “Anh không nghĩ rằng, hắn không còn người vợ định mệnh nên kiếp này có lẽ sẽ không thể kết hôn à?”
Kha Viêm suy nghĩ một chút, sau đó duỗi tay nắm chặt tay nàng, nói thầm: “Bảo sao kiếp trước anh cô đơn.”
Liễu Nhiên: “…”
***
Kha Nguyên Thái theo Tưởng Giai Lưu vào phòng bếp, hôm nay nhà Lý đầu bếp có chút việc, nên bọn họ phải tự nấu cơm.
Tưởng Giai Lưu nói bà có thể làm bữa sáng nhưng Kha Nguyên Thái không yên tâm lắm, vì thế liền đi vào giúp.
Một lát sau, Kha Long từ trên lầu đi xuống, nhìn một chút, thật quá đáng nha! Liễu Nhiên và Kha Viêm ở phòng khách xem TV trong khi cha mẹ chú ta đang nấu ăn ở phòng bếp.
Kha Long liền chất vấn Kha Viêm: “Em không thấy cha mẹ đang nấu ăn à?”
Liễu Nhiên đáp trả: “Anh mới bị mù ấy! Bọn em đã ngồi dưới này nhìn suốt một giờ rồi.”
Kha Long: “……!Vậy hai người không định vào giúp sao?”
Liễu Nhiên sửng sốt: “Em là khách mà?”
Kha Long: “……” Làm khách thật là ghê gớm nha!
Kha Viêm nghiêm túc gật đầu: “Nhiên Nhiên là theo em về làm khách.”
Kha Long: “Vậy còn em?”
Vẻ mặt Kha Viêm bình tĩnh: “Em lâu lắm rồi không về nhà, chắc cũng được coi là khách đi? Hôm qua anh nói thế còn gì?”
Kha Long: “……”
Kha Nguyên Thái bưng một chén chè đậu xanh ra khỏi phòng bếp, nghe thấy lời đó thì cảm thấy ngứa hết cả tai, thằng oắt con, mi là tiểu thiếu gia của nhà này, khách khứa cái quái gì!
Nhưng mà, thằng bé rời đi 15 năm, nói nó không phải khách ư? Có vẻ không hợp lý lắm…
Liễu Nhiên xoay người, thấy Tưởng Giai Lưu cũng bưng một mâm đồ đi ra, nàng cười cười, đứng dậy hỏi: “Sáng nay ăn gì vậy bác?”
Tưởng Giai Lưu mỉm cười, nhìn Liễu Nhiên nói: “Bác cũng không biết nấu gì ngon, cho nên làm một mâm màn thầu hấp.”
Liễu Nhiên lại ngồi xuống, nhích đến bên cạnh Kha Viêm nói nhỏ: “Chắc chắn bác ấy đang làm chúng ta ngột ngạt.”
Kha Viêm: “……!Ồ, thì sao?”
Liễu Nhiên cười: “Cũng phải xem bác ấy có làm được điều này không đã!”
Nàng nói đi là đi, Kha Viêm cũng theo sát.
Hai người ngồi xuống bàn, nhìn màn thầu trắng bóc và một nồi chè đậu xanh lớn trên bàn, Liễu Nhiên quan tâm mà nói: “Nhìn là biết bác không giỏi nấu ăn, hay là trưa nay cháu nấu cho mọi người ăn nha bác!”
Tưởng Giai Lưu trừng mắt nhìn về phía nàng: “…!Cháu……” Lại nhịn xuống, mỉm cười: “Được rồi!”
Mạnh miệng vậy sao? Tôi cũng muốn nhìn xem cô có thể làm ra trò mèo gì.
Tưởng Giai Lưu cầm lấy một cái màn thầu đưa cho Liễu Nhiên, nói: “Được! Bác còn chưa được nếm thử cơm cháu làm, trưa nay bác sẽ chờ sơn hào hải vị của cháu.”
Bà lại giải thích: “Bác thật sự không giỏi nấu ăn, hôm qua Lý đầu bếp đột nhiên nói hôm nay có việc, bác còn chưa kịp đi tìm người khác.”
Liễu Nhiên lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh: “Không sao ạ.”
Sau đó, từng người rải rác đi xuống nhà, thấy một bàn chè đậu xanh và màn thầu thì rất là sốc.
Điều làm họ sốc hơn là, nghe nói mấy thứ này là do mẹ làm.
Mà chuyện còn khiến họ kinh hãi hơn nữa là, trưa nay Liễu Nhiên sẽ nấu cơm cho mọi người ăn.
Lúc ấy, sắc mặt của 4 người Long, Đằng, Hổ, Dược quả thực phải nói là xuất sắc ngoạn mục, chỉ có Kha Khiêm Vũ bĩu môi khinh thường.
Mọi người ăn sáng xong liền đi tản bộ, ra ngoài hoặc xem TV.
Bởi vì nghỉ đông nên bọn nhỏ đều không đi học, đứa lớn thì nhìn điện thoại, đứa nhỏ hơn thì đang xem TV.
Kha Viêm và Liễu Nhiên đang ở sân sau.
Bọn họ đóng cửa kính để gió lạnh không thổi vào được, lại còn có thể ngồi phơi nắng dưới ánh mặt trời ấm áp.
11 giờ, mọi người đã về hết.
Ngay cả Liễu Nhiên và Kha Viêm cũng vào nhà rồi nhốt mình trong bếp, xem ra là chuẩn bị nấu cơm trưa.
Cửa phòng bếp đóng chặt, rất kín và chắc chắn, chẳng có mùi gì toả ra cả.
Cho nên, mọi người cũng không biết Liễu Nhiên định nấu món gì.
Vì Kha Nguyên Thái đã dặn trước, đám người Kha Long liền cố ý về nhà sớm.
Bọn họ đều tụ tập ở phòng khách, Kha Long nhịn không được mà hỏi: “Mấy đứa có thấy con bé mua gì không?”
Kha Đằng lạnh lùng cười, ngồi bắt chéo chân: “Có quan trọng đâu? Cha thương Kha Viêm như vậy, cho dù nhỏ kia nấu cái gì, ông ấy cũng khen ngon thôi.”
Kha Long bĩu môi, Kha Hổ nghe xong lời này thì cực kì không vui, nhưng cũng biết trong lòng Kha Nguyên Thái, Kha Viêm là đặc biệt.
Đáng giận, rõ ràng đều là con trai của ổng, lại nặng bên này nhẹ bên kia, dựa vào cái gì chứ?
Tưởng Giai Lưu nhìn Kha Hổ nhăn mặt tức giận, nhíu mày vỗ vỗ con trai: “Con nghĩ gì vậy?”
Kha Hổ: “Cha không công bằng chút nào, tại sao lại đối xử với Kha Viêm tốt như vậy?”
Tưởng Giai Lưu liền chọc chọc vào trán gã: “Tình cảm luôn luôn không công bằng, bây giờ con mới biết à?”
Kha Hổ hừ một tiếng: “Lúc nhỏ cha không có ở bên bọn con, lớn lên cũng chỉ một lòng một dạ nhìn Kha Viêm.”
Nghe gã nói như vậy, 3 anh em còn lại cũng trầm mặc.
Trong 4 người, 3 người đầu không quá chênh lệch về tuổi tác, tuy Kha Dược nhỏ nhất, kém anh cả Kha Long 9 tuổi.
Nhưng đối với Kha Long mà nói, Kha Dược rất đặc biệt, lúc chú ta 9 tuổi liền nhìn thấy Kha Dược mới sinh.
Khi đó, Kha Long cảm thấy em trai nho nhỏ, thật đáng yêu.
4 anh em cùng nhau lớn lên, tình cảm không tệ.
Mãi cho đến khi Kha Dược 7 tuổi, Kha Viêm mới sinh ra.
Mà trước đó, bởi vì Kha Nguyên Thái bận quản lý công ty, căn bản không có nhiều thời gian về nhà.
4 anh em bọn họ giống như những đứa trẻ đơn thân lớn lên cùng mẹ, mỗi buổi sáng thức dậy, cha không ra ngoài thì cũng là ngủ nướng.
Buổi tối, cha vĩnh viễn đều không tan làm.
Cuối cùng, công ty đi vào quỹ đạo, cuộc sống đang trở nên tốt đẹp hơn thì Kha Viêm được sinh ra.
Cũng không sao, công ty càng ngày càng phát triển, cha cũng đã buông tay, đã biết trở về gia đình.
Đúng vậy, chờ mãi cha mới trở về nhà, 4 anh em bọn họ còn chưa kịp vui mừng đâu! Kết quả, cha lại chỉ thích chơi đùa với Kha Viêm, lúc ấy cậu mới 9 tháng tuổi, đúng là thời điểm đáng yêu nhất.
Nhưng mà, Kha Long lớn nhất cũng chỉ 16 tuổi, vẫn luôn hy vọng cha có thể quan tâm mình nhiều hơn.
Kha Long còn như vậy, càng không cần phải nói đến ba đứa em lúc ấy mới 14 tuổi, 11 tuổi và 7 tuổi.
Càng nghĩ càng giận, Kha Hổ đập mạnh tay xuống bàn.
Đúng lúc Kha Nguyên Thái xuống lầu, ông nhìn Kha Hổ một cái, rất là quan tâm mà hỏi: “Đau tay không?”
Kha Hổ: “……” Sự tức giận đột nhiên nghẹn lại ở trong họng không phun ra được.
Tưởng Giai Lưu nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “12 giờ rưỡi rồi mà hai đứa còn chưa làm xong cơm! Hay là chúng ta gọi cơm hộp đi!”
Kha Nguyên Thái hít sâu một hơi, nhìn vợ mình bằng ánh mắt như nhìn một chiến binh dũng cảm: “Đừng đừng, Nhiên Nhiên sẽ tức giận.”
Tưởng Giai Lưu: “……!Tức giận thì tức giận thôi!” Tôi đang mong nó tức giận đây!
Kha Nguyên Thái: “Nếu vậy thì ông bà thông gia cũng sẽ tức giận.”
Tưởng Giai Lưu: “……”
2 hai phút sau, cửa mở ra, Kha Viêm mỉm cười nói: “Mọi người vào đây ăn cơm đi!”
Kha Long sờ sờ bụng, đứng dậy nói: “Nấu một giờ rồi, cũng không biết làm món gì.”
Liễu Nhiên nghe xong lời này liền ló đầu ra đáp: “Buổi sáng mẹ anh nấu chè đậu xanh với màn thầu còn tốn tận hai giờ đấy!”
Kha Long bênh vực: “Nhào bột làm bánh không cần thời gian à?”
Liễu Nhiên cười ha hả: “Buổi sáng là dì Vương nhào bột, em thấy hết rồi.”
Kha Long: “……” Thị lực không tệ ha!
Mọi người vây quanh bàn ăn, Liễu Nhiên mặc tạp dề màu hồng nhạt, vẻ mặt bình tĩnh lại đương nhiên mà lần lượt bưng món nàng đã làm lên bàn.
Lúc ấy, mọi người đều tỏ vẻ: (⊙o⊙) Nani ( cái gì)?! Đây là cái gì?
Kha Viêm kiêu ngạo nói: “Mọi người ăn đi!”
Trán Kha Long bắt đầu nổi gân xanh: “Chúng ta chờ suốt một giờ, cmn tụi bây….”
“Chỉ cho chúng ta ăn mì?!!!”
Kha Hổ vung đũa, gào: “Lại còn là mì gói bán thùng?!”
Kha Đằng cũng cười lạnh: “Hai đứa cho rằng bọn này chưa từng ăn mì gói à? Đun nước sôi pha vào mì, đợi 3 phút là ăn được rồi.”
Kha Viêm bình tĩnh chỉ vào mấy đồ ăn kèm trong bát mì, nói: “Anh thấy không? Có trứng, thịt xông khói, rau xanh với cả chả cá viên đây này! Đương nhiên phải tốn thời gian rồi!”
Kha Dược giật giật khóe miệng: “Mấy cái này đều luộc bằng nước mà?!”
Liễu Nhiên gật đầu: “Đúng vậy! Anh đang bị thương, phải ăn thanh đạm còn gì?”
Kha Dược: “……” Đm, bát của tôi là mì cay!!!.