Ngoài cửa sổ là một mảnh hoàng hôn.
Trong căn phòng chật hẹp, xác côn trùng khô co quắp treo đầy trên mạng nhện các góc trần nhà, giấy dán tường vàng loang lổ những vết ố.
Trong căn phòng miễn cưỡng có thể coi là nhà ở này, thiết bị điện duy nhất là chiếc đèn bàn tối tăm đặt trên tủ đầu giường ngủ.
Giờ phút này, ngồi ở mép giường cạnh đèn bàn là một người mặc áo đỏ tươi, hai tay đè lên mặt —— cụ thể là vị trí mắt phải.
Trong phòng không có ánh sáng mạnh, cũng không có tro bụi bay múa, nhưng Trình Đình Vũ lại cảm thấy mắt phải đau đớn kỳ lạ.
Những con côn trùng bay lơ lửng trong không trung, phát ra tiếng vỗ cánh vo ve, âm thanh nhẹ nhàng văng vẳng bên tai cô.
“bùm, bùm, bùm.”
Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên ba tiếng gõ cửa.
Một lát sau, tựa hồ nhận ra người ở bên trong cánh cửa không có ý định phản ứng, người ngoài cửa lại nện bước, lựa chọn rời đi.
Khi tiếng bước chân đi xa dần, Trình Đình Vũ buông bàn tay đang đè lại đôi mắt tay, thử mở chúng ra.
—— Theo kinh nghiệm của cô, thời điểm mắt phải truyền đến những cơn đau đớn kỳ lạ, thà mở mắt ra còn hơn nhắm mắt lại
Trước mép giường, trên vách tường treo một tấm gương khung nhựa, hình ảnh bên trong phản chiếu bộ dạng Trình Đình Vũ hiện tại.
Ở nơi tối tăm không người nhìn, hình ảnh trong gương biến đổi.
【họ tên: Trình Đình Vũ 】
【 năng lực: [* không ổn định *][* không thể phân tích *][* không thể hiển thị *]】
【 trạng thái: [* không ổn định *]】
【 Thời gian hạ nhiệt: 0】
Bề mặt của gương không có dấu hiệu mà bất chợt xuất hiện những dòng chữ lập lòe, chúng được làm mới và rồi biến mất, thay đổi nhanh đến mức người ta không kịp bắt giữ kỹ càng tỉ mỉ nội dung.
Trình Đình Vũ đương nhiên cũng không có thể thấy rõ, bởi cùng lúc đó, đau đớn ở đôi mắt đột nhiên tăng lên, qua ước chừng mười giây sau, mới dần dần dịu đi.
Cô gắt gao nắm chặt tay, mu bàn tay nổi lên gân xanh, chờ đến khi cơn đau râm ran giảm bớt, phía sau lưng đã chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.
Trình Đình Vũ cảm thấy, vừa mới bản thân gặp phải ảo giác.
Từ khi xuyên đến bây giờ, cô vẫn luôn bị ảo giác bủa vây.
Một con thiêu thân màu trắng đột nhiên đánh ra một tia lửa nhỏ khi đâm vào bóng đen, sau đó rơi xuống đất, mùi cháy khét tràn ngập trong không khí.
Trình Đình Vũ chậm rãi buông tay, từ mép giường đứng dậy, mở cửa, theo sau mang điểm bất đắc dĩ mà nhún vai, bưng lên vật phẩm đặt ở ngoài cửa.
Người vừa rồi là nhân viên phục vụ của khách sạn, người này đưa tới báo và đồ ăn của hôm nay.
Trình Đình Vũ đem khay vào phòng, phát hiện bên cạnh tờ báo nhiều một tấm giấy ghi chú.
“Các vật tư cần thiết và vé đến thành phố F0631 đã được đặt mua thành công, đơn vị tiền tệ đã được quy đổi và hoàn lại, vui lòng đến quầy thu ngân để nhận kịp thời.
Ngoài ra, quý khách đã ở trong phòng hơn 192 giờ, nếu như cần quý khách muốn thay đổi nơi ở, vui lòng đến đăng ký ở quầy lễ tân.”
Trình Đình Vũ không hiểu hàm nghĩa của những câu này, nhưng đó là bình thường, rốt cuộc cô xuyên đến thế giới này còn chưa đến hai ngày.
—— Là một sinh viên mới tốt nghiệp đang bận rộn tìm việc trước khi xuyên qua, Trình Đình Vũ trăm triệu không nghĩ tới, bản thân sẽ sử dụng phương thức huyền huyễn như vậy tạm biệt thân phận sinh viên, bước bước vào xã hội.
Trình Đình Vũ thời điểm vừa xuyên qua nhìn vào gương, phát hiện diện mạo so với lúc chưa xuyên qua không có nhiều khác biệt, trừ việc lớn hơn khoảng hai tuổi, cô tìm thấy một vật khá giống chứng minh thư từ các vật dụng ở trong phòng, cái tên viết bên trên cũng là “Trình Đình Vũ”, sinh năm 3771, mà một tờ báo do khách sạn gửi đến có ghi chính xác là ngày 16 tháng 8 năm 3796.
Sau khi xác nhận thông tin, Trình Đình Vũ buồn bã nhận ra một việc—— trùng tên họ rất dễ dẫn đến xuyên không, tiểu thuyết internet không có lừa dối mình.
Hành lý trong phòng không nhiều lắm, trừ bỏ chứng minh thư, Trình Đình Vũ chỉ tìm được vài bộ quần áo để thay, một chiếc ví và một quyển sách.
Tên cuốn sách là 《 Quá trình phát triển của lịch sử hiện đại 》.
Trang sách bên trong có chút quăn, có dấu vết đọc qua, nhưng tổn thể bảo quản rất tốt, không có dấu vết tổn hại, cũng không có đánh dấu chú thích, chỉ là thẻ kẹp sách được kẹp ở trước một chương có tên “Trăm năm lặng im”.
Trình Đình Vũ ở trong lòng đọc lại mấy chữ này “Trăm năm lặng im”, trong ánh mắt xẹt qua một tia khó hiểu.
Cô kiên nhẫn mà lật xem, thực mau tìm được rồi nội dung cần nắm kỹ.
“…… Hơn 600 năm trước, vào khoảng năm 3155 sau Công nguyên, trên tinh cầu xuất hiện một hiện tượng tự nhiên kỳ lạ có quy mô rất lớn, khởi đầu bằng sự hỗn loạn của quỹ đạo tự nhiên, sau đó mặt trời ngừng mọc, hành vi của động vật biến đổi, trở nên chậm chạp, thực vật ngừng phát triển, cùng với một đòn chí tử lên con người lúc bấy giờ là sự cố ngưng hoạt động của hàng loạt các thiết bị điện tử. Do đó, phạm vi hoạt động của con người cũng thu hẹp đáng kể.
Dị tượng này kéo dài hơn một thế kỷ mới bắt đầu giảm bớt, các thế hệ sau gọi đây là ‘ trăm năm lặng im’. “
Từ nội dung của cuốn sách, “Trăm năm lặng im” đã gây ra thiệt hại không thể khắc phục đối với nền văn minh nhân loại. Hầu hết các thiết bị công nghệ cao trong ấn tượng của Trình Đình Vũ đều đã biến mất, trong đó thậm chí bao gồm smartphone. Không có phương tiện liên lạc, những người sống sót vô cùng sợ hãi, may mắn thay, lịch sử nhân loại để lại cho con người vô số trường hợp để học tập —— sau khi thiết bị điện tử mất khả năng sử dụng, khói tín hiệu một lần nữa cho thấy sự hữu dụng của nó.
Tuy rằng không thể sử dụng thiết bị điện tử, nhưng nhân loại 600 năm trước như cũ dụng tâm bảo tồn các loại sách vở, chờ thời kỳ đại lặng im qua đi, những người sống sót bắt đầu trùng kiến thành phố ở các khu vực an toàn khác nhau và thắp lại ngọn lửa văn minh trên trái đất. Trong số rất nhiều các khu an toàn được kiến tạo thành thành phố mới, thành phố mang số hiệu F0631 chính là một trong số đó.
Tuy nhiên, số lượng thành phố lớn không nhiều, càng hiếm có trật tự vận hành ổn định, tồn tại một số khu ‘chợ’ không chính thức.
Người ta liền gọi các thành phố lớn là khu nội thành, mà chợ và các khu vực diện tích rộng lớn khác được gọi là khu hoang vu.
Khách sạn hiện tại của Trình Đình Vũ nằm trong một khu chợ, may mắn là khu chợ này cách thành phố F0631 không xa, cho nên tương đối an toàn.
Trong chiếc kẹp sách đánh giấu, có ba câu mà Trình Đình Vũ hiện tại vẫn chưa thể hiểu rõ —— “Quy tắc chinh phục phó bản số 1, từ bỏ logic; quy tắc số 2, con người có thể không đáng tin, phó bản còn khó tin cậy hơn con người; quy tắc số 3, người chơi cần biết rõ tên của mình”.
Sau khi đọc sách một lúc, Trình Đình Vũ thở dài, gập sách lại, không quá hứng thú mà bắt đầu dùng cơm.
Lúc cô xuyên qua hẳn là thời gian ăn trưa, hiện tại cô đã hoàn toàn hiểu rõ tiêu chuẩn đồ ăn của khách sạn —— bữa tối giao đến tận cửa sẽ có cả thịt lẫn rau, món ăn nhất trí như một, tổng cộng chỉ có ba món, cụ thể là: màn thầu, một đ ĩa nhỏ rau xanh, cùng với miếng thịt xông khói đảm đương nhiệm vụ của món mặn.
Vách tường trong phòng có dán thời gian phục vụ của khách sạn, bữa sáng lúc 6:00, bữa trưa lúc 11:00 và bữa tối lúc 18:00. Khách có thể hẹn trước nếu có nhu cầu giao đồ ăn tận nơi. Từ 21:00 đến 3:00 sáng ngày hôm sau, khách sạn không cung cấp bất luận loại dịch vụ nào.
Hiện giờ thời gian còn dư dả, Trình Đình Vũ quyết định xuống tầng một lấy tấm vé trước.
Trang trí của khách sạn đầy vẻ hoài cổ, Trình Đình Vũ dẫm lên cầu thang cót két xuống tầng một. Tiền sảnh trống rỗng đến mức người ta không thể không lo lắng về doanh thu của khách sạn. Lúc này, chỉ có một phục vụ trẻ tuổi mười bảy hoặc mười tám tuổi uể oải ngồi sau quầy lật tờ báo, cô phục vụ có mái tóc xoăn và nước da hơi ngăm, thấy khách đến quầy, cô mở ngăn kéo và khéo léo lấy ra một tấm thẻ kim loại.
“Đây là vé xe của chị, lấy vé xong chị ký tên vào đây, sau khi xuống xe cũng đừng vứt vé, ở thành phố F0631, vé xe có thể dùng làm chứng minh thư tạm thời và thẻ ngân hàng.” Phục vụ nhìn Trình Đình Vũ, thuận miệng hỏi một câu, “Tôi nhớ rõ thời gian hạ nhiệt của chị đã tới rồi đi, chị không muốn đổi nơi ở sao?”
Nghe được mấy chữ ‘thời gian hạ nhiệt’, biểu cảm Trình Đình Vũ không quá rõ ràng thay đổi một chút.
Đây cũng là một thuật ngữ cô hiểu không rõ.
Trình Đình Vũ cố tình nhíu mi, thần sắc buồn rầu mà nói: “Tôi cũng đang suy xét chuyện này.”
Nhân viên khách sạn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chuyển phòng của chị sang chi nhánh khác thì sao? Tuy chúng tôi không phải là người chơi, nhưng người bình thường ở lâu một chỗ, rất dễ phát động phó bản.”
Trình Đình Vũ lật tấm vé trong tay, liếc nhìn ngày khởi hành trên đó, phát hiện là ngày 18 tháng 8, vì vậy cười nói: “Nhưng hai ngày nữa, tôi sẽ lên xe…”
Là một sinh viên bình thường vừa mới tốt nghiệp, chưa có thời gian bước chân vào lò nhuộm lớn của xã hội, kỹ năng xã hội của cô rất trung bình. May mắn thay, với tư cách là một người phục vụ tại quầy lễ tân của một khách sạn, cô lễ tân có thuộc tính nói nhiều, nói mấy câu liền giúp Trình Đình Vũ bù đắp thế giới quan thiếu thốn chưa được viết trong sách.
“Kia cũng phải, nhà ga cách khách sạn tầm 5 cây số, chỉ cần lên xe đã chẳng khác nào thay đổi địa điểm, bất quá chị không phải thường dân, để an toàn vẫn là tìm một phó bản đơn giản để đổi mới thời gian hạ nhiệt đi.”
Người phục vụ lải nhải nói, làm Trình Đình Vũ hiểu biết thêm một chút về hoàn cảnh sinh tồn sắp tới.
Kể từ thời kỳ Trăm năm im lặng, những không gian khác nhau được gọi là phó bản thường xuất hiện ở những nơi tụ tập của con người, đồng thời, những người có khả năng đặc biệt cũng xuất hiện, những người này được gọi là người chơi.
Phó bản đại khái xuất hiện ở những nơi có con người tụ tập, nơi càng hỗn loạn xác suất xuất hiện phó bản càng cao, thời gian ở lại một khu vực càng dài xác suất kích hoạt phó bản càng cao, xác xuất kích hoạt phó bản của người chơi cao lại hơn người bình thường, nhưng mọi người cũng dần dần phát hiện ra, chỉ cần đột phá thành công một phó bản, như vậy ít nhất một đoạn thời gian liền rất khó kích phát phó bản mới, khoảng thời gian này còn được gọi là thời kỳ hạ nhiệt.
Giọng điệu của lễ tân khách sạn tràn đầy khao khát ao ước: “Thành phố F0631 là một nơi tốt, cuộc sống ở đó rất ổn định, rất nhiều người cả đời sẽ không bao giờ phải tiến vào phó bản…” Cô dừng lại, ngước nhìn Trình Đình Vũ nói một cách chân thành: “Không dễ để có được một vé, tôi hy vọng chị có thể ổn định ở đây và sớm trở thành cư dân chính thức.”
Trình Đình Vũ nhìn vé xe, mỉm cười: “Mượn lời tốt lành của cô.”
Lời nói của cô nhân viên đã thay đổi một số suy nghĩ của cô.
Dựa theo thói quen của Trình Đình Vũ thói quen, dưới tình huống này, so với khắp nơi chạy loạn, cô có xu hướng ở yên một chỗ và làm quen với tình hình hơn.
Theo lời nói của nhân viên khách sạn, tấm vé đi vào thành phố F0631 không phải thứ tùy tiện là có thể được, Trình Đình Vũ cũng không hiểu được chính mình sau này có khả năng xuyên trở về hay không, vạn nhất lãng phí vé xe, kia thật sự có chút xin lỗi nguyên chủ.
Sau cuộc nói chuyện kia, cô cũng hiểu ý nghĩa của lời nhắc nhở trên ghi chú.
Khách sạn lo lắng rằng nếu cô ở trong phòng quá lâu, phó bản sẽ được kích hoạt.
Trình Đình Vũ: “Xung quanh có phó bản nào an toàn không?”
Lễ tân của khách sạn mỉm cười: “Chị có thể tìm thấy bất kỳ ngục tối ở những khu vực cằn cỗi có con người sinh sống, và tất nhiên là có những phó bản an toàn, nhưng chúng đều do người khác độc quyền và người ngoài phải trả rất nhiều tiền mới được vào.”
Trình Đình Vũ suy tư một lát, cố tình nói: “Kỳ thật tôi cảm thấy phó bản an toàn cũng không phải bảo đảm.”
Lễ tân khách sạn nghe vậy, thập phần tán thành gật đầu: “Rốt cuộc căn bản không có phó bản hoàn toàn vô hại,” lại nói, “Nếu không đêm nay chị đổi chỗ ở đi, chúng tôi là chuỗi khách sạn, phí đổi phòng sẽ không quá đắt.”
Trình Đình Vũ sao cũng được gật gật đầu.
—— Nếu chiếc ví được tìm thấy trong phòng không quá teo tóp, cô thực sự muốn đến phó bản an toàn cảm nhận bầu không khí một lần.
Quầy lễ tân của khách sạn không chỉ có một nhân viên, thấy khách đồng ý đổi phòng, cô gọi một nhân viên cấp 2 đến, đem chìa khóa trên eo ném cho đối phương, tự mình lái xe đưa Trình Đình Vũ đến khách sạn mới.
“Chị trước tiên ở trong đại sảnh chờ một chút.”
Nhân viên tiếp tân nhanh chóng chạy đi lái xe — mặc dù trong ấn tượng của Trình Đình Vũ, đối phương còn chưa đủ tuổi thi bằng lái xe, nhưng hiển nhiên ở thế giới sau khi xuyên qua này các cư dân tùy tâm sở dục với tiểu tiết hơn nhiều…
Khi bên kia đang đi lái xe, Trình Đình Vũ cũng trở về phòng lấy hành lý, đồ vật không nhiều lắm, trong vòng năm phút nhét toàn bộ vào một chiếc ba lô, rồi đi xuống cầu thang với chiếc túi trên lưng.
Lúc này đã gần đến 7 giờ, bên ngoài không biết khi nào đã xuất hiện sương mù giày đặc, trời mưa lất phất.
Trình Đình Vũ ngẩng đầu nhìn màn trời, từ đại sảnh đi ra ngoài.
Người làm thay ca thò đầu ra hỏi: “Quý khách, chị có cần ô không?”
Trình Đình Vũ khẽ lắc đầu.
Tầm nhìn bên ngoài khách sạn không xa, gió mang theo hơi lạnh sảng khoái của mùa thu, cô tùy ý đi lại, đi về phía trước một chút ước chừng trăm mét, tùy ý quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Khu chợ có loại cảm giác lạc hậu không thể che giấu, mặt đường không đủ nhẵn, cỏ dại mọc lổn nhổn từ khe đá, vẽ bậy đủ loại trên tường.
Ánh sáng xung quanh lờ mờ, nhưng không làm giảm đi cảm giác xấu xí của bức graffiti, Trình Đình Vũ cúi đầu, ánh mắt liếc nhìn một vòng tròn màu trắng.
Những hình vẽ xấu xí kia rõ ràng được vẽ bằng chất liệu như phấn, nhưng mà hiện tại rõ ràng trời mưa nhỏ, bức vẽ như cũ thập phần tươi đẹp.
Trình Đình Vũ nhẹ nhàng chớp mắt.
Không biết vì sao, cảm giác đau đớn khô khốc ở hốc mắt trong nháy mắt lại xuất hiện lần nữa.
Trình Đình Vũ đứng sững tại chỗ, đột nhiên, cô cảm thấy ánh sáng phảng phất bị thứ gì nuốt chửng, bốn phía tối đen như mực, cùng lúc đó, mặt đất rắn chắc dưới chân cô biến thành một cảm giác bùn lầy. Bùn đất nhanh chóng nhấn chìm Trình Đình Vũ, khiến cô như bị thả rơi tự do.
“……!”
Tim đập đến nhịp thứ mười hại, Trình Đình Vũ loạng choạng đứng yên, cô đầu tiên ngạc nhiên là mình có thể đứng yên tại chỗ, và thứ hai, cô ngạc nhiên rằng cơ thể mình sau khi rơi xuống còn có thể bảo trì thăng bằng.
Là một sinh viên đại học bình thường vừa mới tốt nghiệp và vẫn đang tìm việc làm, Trình Đình Vũ tin tưởng đây không phải bản thân ban đầu, mà là một loại phản xạ có điều kiện của cơ thể.
…… Thân thể này rốt cuộc có địa vị gì?
Sau khi đứng vững tại chỗ, bóng tối trước mắt không lập tức tiêu tan, cảm giác ngứa râm ran ở mắt phải càng ngày càng nghiêm trọng, trước mắt xuất hiện rất nhiều hình dáng lờ mờ vặn vẹo, thậm chí còn xuất hiện ảo giác, Giọng nói mỏng và sắc bén tức giận hét lên:
“…… Nếu mày cũng vô dụng như những tên phế vật trước đó, mày không cần trở về nữa!”
Những lời này đâm sâu vào tâm trí Trình Đình Vũ như một mũi kim sắc nhọn.
Cô đưa tay ấn mạnh thái dương, cố nén cơn đau.
Cùng lúc đó, chung quanh tầm nhìn dần được cải thiện.
Trình Đình Vũ chợt cảm thấy có gì đó, cúi đầu nhìn thoáng qua, phát hiện trang phục của cô đã thay đổi, từ chiếc áo sơ mi màu đỏ son và quần đen trước đó thành chiếc áo liền quần màu xám, với một cái bọc sau lưng.
Lúc này cô đang đứng ở cuối một con đường, xung quanh là khung cảnh đơn giản kiểu cổ tích giống như diễn kịch ở trường mẫu giáo, sau lưng là “rừng” và trước mặt là “thôn trang”, một sự kỳ quái khó tả.
*
Thành phố F0631, ngoại thành, Phòng hồ sơ của đội thanh tra.
Phòng hồ sơ lưu trữ một số lượng lớn các bản sao của hồ sơ liên quan, chỉ cần cấp bậc thanh tra đạt tiêu chuẩn, thanh tra nhất định phải đến phòng lưu trữ nghiên cứu, và đảm bảo rằng không có tài liệu nào được mang ra khỏi phòng lưu trữ trong thời gian đọc.
Một thanh tra đang chuẩn bị ra ngoài làm việc trong khu vực hoang vu mệt mỏi vươn vai đặt tập hồ sơ trên tay xuống, trên trang hồ sơ, thông tin hiển thị như sau ——
【 ID: F0631-C-0019
Mức độ nguy hiểm: [đã xóa bỏ: Common (thông thường) [sửa đổi: Menace (đe dọa)]
Trạng thái: [địa điểm cố định], [di động], [phi hiện thực]
Mô tả: Thường xuất hiện dưới mưa trên các hình graffiti, kích phát khi người chơi đứng cách graffiti trong vòng bán kính hai mét và giữ im lặng ít nhất ba giây hoặc khi người thường đứng trong bán kính một mét và im lặng mười giây】