Trình Đình Vũ xoa xoa giữa lông mày, đau khổ thở dài: “Thật vô lý.”
Cô vừa ra ngoài đi dạo, khoảng cách với khách sạn không quá 100 mét, đứng tại chỗ, chuyện như vậy sao có thể kích hoạt phó bản?
Trình Đình Vũ ngẩng đầu, nhưng không thể tìm thấy một cái lỗ nào để trốn thoát từ phía trên, vì vậy chỉ phải đem lực chú ý chuyển dời đến hoàn cảnh chung quanh.
Cô không có một chút kinh nghiệm tiến vào phó bản nào, trước khi xuyên qua cũng có chơi một ít trò chơi, nhưng chương trình học ngành khoa học công nghệ nặng, Trình Đình Vũ không thể tiêu tốn quá nhiều thời giờ cho việc giải trí.
Sớm biết có ngày hôm nay, cô nhất định tận dụng tốt wifi chùa của trường.
Trình Đình Vũ nhìn xung quanh, cây cối trong “Rừng rậm” đều được ngụy trang bằng ván gỗ, nhưng có quá nhiều, tràn ngập cảm giác u ám nhìn không thấy điểm cuối, diện tích khu vực “Thôn trang” phía trước cũng không nhỏ, ít nhất ở vị trí của Trình Đình Vũ, không thể nhìn được toàn bộ.
Ngoài trừ câu nói nghe được khi tiến vào, chung quanh không có gợi ý gì nữa.
Theo kinh nghiệm trò chơi của Trình Đình Vũ trước khi tốt nghiệp, trong những trường hợp bình thường, khi một người mới đăng nhập vào trò chơi lần đầu tiên, một nhà thiết kế game có lương tâm sẽ đưa ra một số gợi ý.
Tuy nhiên, kể từ khi cô bước vào phó bản đến bây giờ, cô vẫn chưa thấy bất kỳ tin tức đáng tin cậy nào, thế giới phó bản này rõ ràng là không chú ý nhiều đến trải nghiệm trò chơi của người dùng.
Vào lúc này, Trình Đình Vũ bắt gặp một chút chuyển động từ khóe mắt —— một người mặc trang phục con rối bước ra từ phía sau nền của một ngôi nhà ở đằng xa, đối phương tư thái hoạt bát phất phất tay về phía cô, sau đó một đường nhảy nhót lại đây.
…… Không phải nhảy chân sáo, là nhảy đúng một cái, con rối bắn tung khỏi mặt đất, lấy một tư thế căn bản không thể thuộc về con người, nó bay nhanh đến gần Trình Đình Vũ, cơ hồ năm nhịp tim đập nó đã đến trước mặt cô.
Trình Đình Vũ theo bản năng mà muốn né tránh, nhưng đối phương chạy đến cửa thôn trang, liền đột nhiên ngừng bước chân.
“Người đưa thư mới, bạn đến quá muộn.”
Nghe con rồi cất lời, Trình Đình Vũ hơi hơi nhướng mày.
Thì ra bây giờ cô là một người đưa thư?
Con rối còn lải nhải mà nói: “Bà ngoại Hồng vẫn đang đợi bạn, nếu đến buổi tối bạn còn không chuyển đồ vật cho bà ấy……”
Nói tới đây, bộ đồ con rối bỗng nhiên nhìn kẻ đột nhập trước mặt, nhếch một nụ cười dài hẹp kì quái không phù hợp với cảm nhận thông thường với Trình Đình Vũ: “Vậy bạn chính là một người đưa thư không đủ tư cách nha.”
Con rối cười toe toét, độ rộng khe hở trên bộ đồ đạt đến mức tối đa, lộ ra hai hàng răng sắc nhọn, từ vị trí của Trình Đình Vũ có thể rõ ràng thấy hàm răng sắc nhọn của đối phương còn dính những sợ tơ máu, phảng phất vừa được thưởng thức một miếng thịt tươi.
Trình Đình Vũ bình tĩnh nhìn chăm chú con rối một lúc, lặp lại một chút tin tức mấu chốt từ miệng đối phương: “Bà ngoại Hồng?”
Bộ đồ con rối nói: “Bà ngoại Hồng là bà ngoại của cô bé quàng khăn đỏ, bà ấy là trưởng bối hiền hậu ôn hòa nhất trong thôn chúng tôi, bạn đi dọc con đường này trở lại, sẽ thấy ngôi nhà màu đỏ của bà ngoại Hồng.”
Trình Đình Vũ nhìn phía thôn trang, bối cảnh phía trước phía sau đều thực đơn sơ, cho dù là “Rừng rậm” hay là “Thôn trang”, đều chỉ có những bộ phận cơ bản nhất cấu thành, đặc biệt là phần sau, một ít phòng ở cùng ruộng đất đều khá tượng trưng, giữa những ngôi nhà và đất cày cấy là con đường duy nhất trong thôn.
Ngôi nhà màu đỏ của bà ngoài Hồng nằm ở cuối con đường đó.
Trình Đình Vũ có thể rõ ràng mà nhìn ra xa thấy hình dáng của ngôi nhà màu đỏ.
Cô chú ý đến sắc trời, phát hiện ánh sáng bốn phía dường như ảm đạm hơn so với khi cô mới bước vào.
Sự thay đổi này thực sự rất nhỏ, nhưng mà Trình Đình Vũ lại có một cảm giác tự tin không thể lý giải với thông tin mình thu được.
—— Cơn đau nhức nhối trong mắt cô vẫn chưa hoàn toàn biến mất, Trình Đình Vũ mơ hồ ý thức được, khi mắt phải của cô không thoải mái, khả năng quan sát lại sẽ được cải thiện.
Thời gian trôi nhanh.
Con rối đứng ở trước mặt Trình Đình Vũ, cười hì hì nhìn chằm chằm nhìn cô, mũ đội đầu của đối phương dường như hoàn toàn dung hợp với cơ thể, khiến lớp vỏ vải có những đặc điểm mà chỉ máu thịt mới có, và đôi mắt làm bằng khóa nhựa xuất hiện, màu đỏ tươi đẹp không bình thường.
Trình Đình Vũ hỏi: “Gửi đồ vật đến tay bà ngoại Hồng rồi, bước tiếp theo làm gì?”
Con rối cười hì hì nói: “Sau đó bạn có thể hoàn thành công việc của người đưa thư, đây chính là một phó bản an toàn, nếu bạn muốn dùng tiền mua hướng dẫn qua phó bản, mời bạn trả một ngàn đồng tiền nội thành.”
Trình Đình Vũ nhếch mày.
Lời nói của đối phương lại để lộ ra một tin tức mấu chốt “hướng dẫn qua phó bản”, có nghĩa là mọi người ở thời đại này đã có nghiên cứu sâu, nắm giữ được quy luật nhất định của các phó bản.
Trình Đình Vũ vẫn đang suy nghĩ, trước sau đứng ở trên con đường không nhúc nhích, đôi đồng tử nhan sắc dị thường nồng đậm, phảng phất như chúng là biển sâu không thấy ánh mặt trời.
Cô vẫn nhớ câu nói đầu tiên khi vừa tiến vào phó bản —— “…… Nếu mày cũng vô dụng như những tên phế vật trước đó, mày không cần trở về nữa!”
Con rối cũng nói, cô là người đưa thư mới.
Trình Đình Vũ nghĩ, xem ra mình cũng không phải là người đầu tiên nhận công việc này.
Đường đi vào thôn trang không phức tạp, chỉ cần một đường đi xuống đi, liền đến căn nhà của bà ngoại Hồng.
Cho nên những người trước đó, vì sao lại thất bại?
Mặt trời sắp lặn trên cao như một bức tranh sơn dầu, nếu coi việc trời tối là thời hạn hoàn thành phó bản, vậy thời gian còn lại trong tay Trình Đình Vũ không nhiều lắm.
Cô phải tìm ra cái bẫy trong các quy tắc trước khi màn đêm buông xuống.
Trình Đình Vũ nhìn chằm chằm con rối, chậm rãi nói: “Tôi xác nhận một chút, bà ngoại Hồng hiện tại đang ở đâu?
“Bây giờ bà ấy đang thực sự ở trong ngôi nhà màu đỏ kia?”
Có thể suy luận ra từ việc đã từng có rất nhiều ‘người đưa thư’, nhưng lại không có ai có thể đưa hàng hóa đến tay bà ngoại Hồng.
Một con đường không phân nhánh, có thể có bao nhiêu khó đi? Dọc đường con rối đi ra ngoài, Trình Đình Vũ không có nhìn thấy loại đồ vật tương tự bẫy rập, cô rất tự tin vào khả năng quan sát của mình lúc này.
Tầm mắt của bộ đồ con rối ngừng ở trên người Trình Đình Vũ, sau một lúc lâu, mới nở một nụ cười còn to dài hài hước hơn, chậm rì rì nói: “Bà ngoại Hồng là trưởng bối được tôn kính nhất trong thôn trang, lúc này, bà ấy đang làm kẹo kéo để buổi tối cho lũ trẻ trong làng.”
Trình Đình Vũ khẽ gật đầu.
Lúc trước con rối chỉ nói vị trí của căn nhà màu đỏ, lại không đảm bảo liệu bà ngoại Hồng có ở trong căn nhà hay không.
Trình Đình Vũ: “Vậy hiện tại, người đang ở trong căn nhà màu đỏ là ai?”
Nếu trong phòng nhà không có ai, “người đưa thư” thực dễ dàng phát hiện có điều gì đó không ổn, khi đó mặt trời chưa lặn, bọn họ còn thời gian để sửa sai và đi tìm bà ngoại Hồng, ngược lại nếu có một người có thể bị ngộ nhận là bà ngoại Hồng, mới có thể khiến cho “người đưa thư” giao đồ ra, làm hỏng nhiệm vụ.
Bộ đồ con rối vẫn giữ nụ cười rạng rỡ, ánh mắt đen sì tràn đầy ác ý: “Ở trong căn nhà màu đỏ lúc này đương nhiên là cháu gái của bà ngoại Hồng, cô bé choàng khăn đỏ, cô ấy cũng giống bà, thích mặc áo choàng màu đỏ.”
Trình Đình Vũ nhìn bộ đồ con rối, xoa nhẹ giữa mày, khẽ thở dài một hơi: “Như vậy bà ngoại Hồng hiện tại lại ở chỗ nào?”
Bộ đồ con rối lại không trả lời ngay lập tức, mà là lựa chọn hỏi lại: “Đây là câu hỏi cuối cùng của bạn sao?”
Từ khi tiến vào phó bản đến bây giờ, bộ đồ con rối luôn luôn hỏi gì đáp nấy, thẳng đến vừa rồi mới rốt cuộc vi phạm nhân thiết của nó.
Này cũng thực bình thường.
Điều này sẽ khiến cho những người tham gia phó bản xem xét câu hỏi của họ một cách nghiêm túc hơn, khiến người ta sinh ra cảm giác gấp gáp.
Trình Đình Vũ nhìn chằm chằm đối phương một lát, cười cười: “Lúc trước mày cũng không nói hạn chế số câu hỏi của tao.” Không đợi bộ đồ con rối trả lời, cô chậm rãi lắc lắc đầu, “Nếu thật sự phải chọn một vấn đề để kết thúc cuộc trò chuyện này, như vậy tao muốn hỏi ——
“Tao rất tò mò, mày dùng lý do này thoái thác, lừa bao nhiêu người chơi rồi?”
Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt của bộ đồ con rối cùng tươi cười trên mặt nó đột nhiên cứng đờ, cùng lúc đó, Trình Đình Vũ sớm có chuẩn bị mà mở ra cái hộp xuất hiện sau khi cô tiến vào phó bản, lúc đó sờ s0ạng một chút, liền phát hiện có cái hộp đồ cần giao cho bà ngoại Hồng.
Hộp không khóa, thực nhẹ nhàng liền có thể mở ra, đặt ở bên trong hộp, là một khẩu súng nước có dòng chữ “Vũ khí thanh trừng dị đoan” trên vỏ của nó.
Trình Đình Vũ sau khi nhìn thấy tạo hình vũ khí và cái tên của nó, khóe miệng không khỏi cứng đờ.
—— cô cảm thấy người thiết kế đạo cụ cho phó bản hơi lười biếng đấy.
Có thể là bởi vì ánh mắt Trình Đình Vũ dừng trên khẩu súng này quá lâu, một dòng chữ mờ mờ nửa trong suốt liền trồi lên.
[Súng bắn nước sân khấu kịch: đạo cụ chuyên môn dùng để thanh trừ phần tử dị đoan trong [thôn trang], đồng thời có sức bài trừ dị đoan vô cùng mạnh mẽ.
Ghi chú: Súng chỉ có thể rửa sạch lớp ngụy trang ở bề mặt]
Dòng chữ viết cũng không rõ ràng, đồng thời còn có cảm giác hơi chập chờn như những chiếc TV cũ xưa.
Trình Đình Vũ cảm thấy cơn đau trong mắt càng thêm mãnh liệt, như là có thứ gì đâm xuyên qua huyết nhục, lại như là có thứ gì đang muốn mọc ra.
Thân thể khó chịu không ảnh hưởng đến động tác của Trình Đình Vũ, cô bình tĩnh nâng họng súng, bóp cò súng, một dòng thanh triệt, trong veo, thoạt nhìn không có lực sát thương bắn trúng bộ đồ búp bê trước mặt.
“Phốc.”
Trình Đình Vũ: “……”
Hy vọng thứ đồ chơi thật sự có tác dụng, nếu không cô hoài nghi kết cục của mình sẽ không đặc biệt tốt.
Kỳ vọng từ nội tâm Trình Đình Vũ thực mau chờ được kết quả tích —— phần thân có dính nước của bộ đồ bắt đầu tan chảy, sau đó sụp xuống thành một mảnh bùn.
Trận chiến ở cổng thôn trang nhanh chóng thu hút sự chú ý của các sinh vật trong thôn, sau khi [Súng bắn nước sân khấu kịch] được lấy ra khỏi hộp, những con rối trốn sau các tấm bia ngôi nhà lục tục chui ra, trong đó một con mặc áo choàng đỏ.
Những con rối đó ngẫu nhiên từ từ tiếp cận Trình Đình Vũ, đi một bước đều sẽ tạm dừng một chút, giống như đang tự đấu tranh trong tiềm thức.
Trình Đình Vũ chậm rãi thở một hơi, nhặt khẩu súng bắn nước lên.
Cô đoán không sai, cái gọi là “Người đưa thư” thân phận, chẳng qua là lừa gạt mà thôi.
Trình Đình Vũ cũng không tin tưởng bộ đồ con rối, lại từ cùng cuộc đối thoại với đối phương, xác nhận một sự thật, đó chính là ——
NPC trong phó bản có thể nói dối.
Cô cũng không xác định con rối có đáng tin hay không, nhưng cho dù tin tức bộ đồ con rối đưa ra là thật sự, khi những ‘người đưa thư’ trước gặp được người trong căn nhà màu hồng, theo quy trình bình thường trước khi giao đồ sẽ xác nhận danh tính một câu, tỷ như dò hỏi “Bà có phải là bà ngoại Hồng không”, chờ được xác định đúng mới bàn giao đồ vật.
Ở trong tình huống này, người đưa thư sở dĩ sẽ thất bại, là bởi vì cô bé quàng khăn đỏ lừa gạt bọn họ.
Nếu bộ đồ con rối nói dối, vậy người chơi đã bị lừa ngay từ khi bước vào phó bản.
Hai giả thiết trên tồn tại một điểm chung, đó chính là NPC trong thôn NPC có thể nói dối người chơi.
Trình Đình Vũ hướng về con rối mực áo choàng màu đỏ, cong cong khóe môi, mặt mày ý cười doanh doanh: “Thật xin lỗi, con người của tôi, trời sinh hiếu kỳ.”
Nếu đã xác định NPC sẽ nói dối, như vậy Trình Đình Vũ cần phải xem xét đoạn đối thoại với con rồi lúc nãy.
Quay lại hai tin tức nắm được khi bước vào phó bản, thứ nhất, cô có nhiệm vụ cụ thể là đi vào trong thôn trang, thứ hai, tất cả những người đến phó bản này đều đã thất bại.
Nếu có thể làm nhiều người thất bại như vậy, liền chứng minh phương thức rời khỏi phó bản tuyệt đối không dễ như vẻ bề ngoài.
Trình Đình Vũ trước tiên loại bỏ phương án đi về phía ngôi nhà màu đỏ, đem vật phẩm giao cho đối tượng cụ thể, ngược lại, có một giả thiết hợp lý hơn vì sao đi đến ngôi nhà màu đỏ lại không thể qua bàn.
Bộ đồ con rối đón ý nói hùa theo cô, kiệt lực cổ động Trình Đình Vũ tiến vào thôn trang, tìm kiếm bà ngoại Hồng, đem đồ vật trong hộp giao ra.
Trình Đình Vũ nhắm mắt: “…Cho nên phó bản này thật sự là một phó bản an toàn.”
Chỉ cần [Súng bắn nước sân khấu kịch] ở trong tay cô, không bị lừa dối mất, những con rối trong thôn trang liền sẽ xếp hàng đến đưa đầu người, ngược lại, sau khi mất đạo cụ, cô khả năng liền sẽ ở lại phó bản, gia nhập đội ngũ con rối ‘dị đoan’.
Nhiệm vụ thật sự của những người chơi là dùng súng trong hộp khử các con rối, còn ‘người đưa thư’ chỉ là lời nói dối do con rối bịa ra.
Để tăng khả năng bị người chơi bị lừa, các con rối còn thiết kế nhiều cấp độ trong bẫy rập của chúng.
Làn nước trong suốt bắn lên con rối cao lớn mặc áo choàng màu đỏ, đôi mắt đối phương đột nhiên đỏ rực, mở miệng nói: “Thì ra……mày…là một mật đồng…… mày……tên…… là……”
Trình Đình Vũ hơi sửng sốt, cô còn chưa kịp hỏi cụ thể về mật đồng, bộ đồ con rối cao lớn trước mặt cũng như các đồng loại của nó, bị hòa tan như dầu sáp nóng mà sụp xuống, biến thành một chất lỏng đặc quánh.
Hoàng hôn rơi xuống, trên màn trời ảm đạm xuất hiện hai ký tự méo mó.
Kết thúc.