Translator: Cam
Beta: Anh Đào
Nghê Yến Quy và Trần Nhung chia tay nhau trước phương trận.
Anh nhấc nón của cô lên, đội lại lên đầu mình: “Rảnh rồi nói chuyện tiếp.”
Cô che đầu lại. Hình như đây là lần đầu tiên hai người cùng chia sẻ một món đồ. Một chiếc nón lính.
Nghê Yến Quy quay về phương trận.
Sĩ quan đứng ở chính giữa: “Màn biểu diễn của các bạn học sinh đã xong rồi sao?”
Lô Vĩ: “Đúng, đúng ạ. Sĩ quan có muốn cùng đến luyện tập một đoạn quân ca vang dội?”
Sĩ quan lớn hơn bọn họ vài tuổi, người hãy còn trẻ tuổi, lúc không huấn luyện rất hòa thuận, dễ nói chuyện. Anh ta thường hay nói chuyện đùa với các sinh viên, ví dụ như chế giễu Lâm tu, tuy là anh bé đẹp trai, nhưng lúc tham gia huấn luyện lại không sánh bằng Nghê Yến Quy. Cũng may Lâm Tu không để bụng.
Lúc này, Lâm Tu và Lô Vĩ cùng hô to: “Thưa sĩ quan, hát một đoạn đi ạ.”
Trên sân vang lên tiếng vỗ tay đều đặn: “Hát một đoạn, hát một đoạn, hát một đoạn.”
Sĩ quan huấn luyện cười cười, bàn tay đặt trên hôn: “Tôi hát quân ca ba ngày rồi, hôm nay làm một cái khác mới mẻ hơn nhé?”
Hai bàn tay Lô Vĩ chụm lại thành cái loa, áp sát bên miệng: “Được!”
Nghê Yến Quy nhìn thấy rõ, trên hông của sĩ quan huấn luyện là sợi roi. Chỉ nhìn thấy cổ tay anh ta vừa ngửa ra một cái, sợi roi giống hệt con rắn, linh hoạt quấn quanh cổ tay anh ta. Anh ta chắp tay thành nắm đấm và nói: “Cái này gọi là cửu tiết tiên (*), là vũ khí của Trung Quốc.”
(*) Gậy sắt 9 đốt.
Nghê Yến Quy nhìn sợi roi màu trắng bạc, vỗ tay kịch liệt.
Cửu tiết tiên không giống đao, cũng không giống như kiếm. Chơi không rành sẽ không đánh được kẻ địch, ngược lại còn quất trúng người mình. Nhưng cao thủ thành thạo, có thể cùng vũ khí này biến hoá xuất quỷ nhập thần.
Sĩ quan huấn luyện giơ tay nắm hai đoạn roi. Không cần hiệu lệnh của anh ta, sân trường cũng đột nhiên yên tĩnh. Anh ta bất thình lình kéo căng roi da. Cửu tiết tiên vang lên tiếng “Leng keng”. Sau đó, anh ta giơ tay phải lên, quất sợi roi “xoạch” giữa không trung.
Sinh viên ngồi hàng đầu lao nhao dịch mông về phía sau, nhường cho sĩ quan huấn luyện phần sân rộng.
Ở trong tay viên sĩ quan, cửu tiết tiên xoay tròn rồi bay vút lên.
Ánh mắt mọi người không nhìn thấy hết, chỉ cảm thấy sợi roi lóe lên ánh sáng bạc một lúc trên cao, hồi sau lại hạ xuống thấp. Sau đó, cửu tiết tiên căng cứng như cây gậy.
Lô Vĩ nói với vẻ kích động: “Sĩ quan ngầu quá ạ, giống y hệt trong phim kiếm hiệp!”
Đột nhiên Lâm Tu nhìn Nghê Yến Quy: “Mình nhớ là cậu cũng từng chơi cái món này.”
“Ừm.” Nét cười của cô nồng đậm.
Lâm Tu nói: “Biết sớm thì cậu đừng đi hát mà biểu diễn trò này đi.”
“Mình không chơi món đồ này lâu rồi, có phải cậu không biết đâu.” Ánh mắt Nghê Yến Quy đuổi theo chiếc roi đang vung trên trời, “Thứ này phải tập luyện thường xuyên. Nếu không thì chả nói mình chơi nó, mà sẽ là nó chơi mình. Mình không còn quen tay nữa, lên đó sẽ bị đánh thẳng vào mặt.”
Lâm Tu chống hai tay ở đằng sau, cơ thể hơi ngửa ra: “Phải ha, Yến Quy của chúng ta đã quy ẩn giang hồ ba năm rồi.”
Đã ba năm rồi, nhưng nhìn thấy dáng vẻ uy phong lẫm liệt của viên sĩ quan, lòng bàn tay Nghê Yến Quy không khỏi ngứa ngáy.
Năm đó cô cũng uy phong như thế này.
*
Ngày huấn luyện quân sự thứ năm, toàn thể sinh viên nằm rạp bên dưới, tiến hành mục huấn luyện chuyên nghiệp.
Từng sinh viên một lăn lộn trong bùn đất, kì huấn luyện kết thúc thì mình mẩy đầu tóc đầy bụi đất.
Liễu Mộc Hi lưng đau eo nhức, tựa vào đầu giường thì thào: “Xưa giờ mình chưa từng chịu đựng kiểu khổ cực nào như này.”
Nghê Yến Quy nhìn vết phồng nước trên chân Liễu Mộc Hi. Một cái to như đồng xu năm cạnh; một cái khác thì ngang tầm hạt đậu nành, bên trong vết phồng rộp là nước. Cô ấy lấy kim chích cho vỡ.
Liễu Mộc Hi rụt rụt chân, vừa chịu đau vừa duỗi thẳng.
Nghê Yến Quy lấy thuốc sát trùng lau qua, nói: “Tối nay để khô như này mà ngủ nha.”
Theo lý thuyết mà nói, kiểu người đẹp xinh xắn như Nghê Yến Quy, chắc hẳn là được nuông chiều từ bé. Nhưng khi đến địa điểm huấn luyện quân sự, Liễu Mộc Hi cảm thấy, chỉ mỗi mình cô ấy là khóc kêu cha gọi mẹ, Nghê Yến Quy chưa từng oán giận nửa câu.
Ngày nào cũng đứng phơi dưới cái nắng nóng rực, không loại kem chống nắng nào gồng gánh nổi tia tử ngoại mạnh như thế này. Sau mấy ngày, bất kể là nam nữ sinh viên nào, ai cũng đen hết cả người. Chỉ là người này so với người kia là mã màu đen số mấy mà thôi.
Liễu Mộc Hi hỏi: “Yến Quy, cậu có thấy mấy ngày huấn luyện quân sự kia vất vả không?”
“Mình sống bằng cách vượt qua gian lao khổ cực.” Nghê Yến Quy vỗ vỗ bả vai Liễu Mộc Hi, “Sức lực tiềm tàng của con người là vô hạn. Cậu khai thác thêm một chút, chắc chắn có thể chịu đựng được vất vả.”
“Mình không thể. Cuộc đời mình chịu khổ cực chính là trong mấy ngày này. Còn cậu từng chịu khổ cực vất vả vào thời điểm nào?” Liễu Mộc Hi nhớ, ba mẹ Nghê Yến Quy là người làm kinh doanh, hơn nữa từ quần áo cho tới ăn uống, gia cảnh nhà họ Nghê tương đối khá giả.
“Ba mình mới phát tài mấy năm gần đây thôi.” Nghê Yến Quy thu dọn hộp thuốc, “Đi thôi, mình đỡ cậu đi tắm. Tắm xong bôi thuốc lần nữa.”
*
Liễu Mộc Hi lê lết chân, chậm rãi đi vào phòng tắm nước nóng.
Dù gì cũng đã tới, Nghê Yến Quy cũng xếp hàng lấy nước nóng.
Ở đây khá là đơn sơ, tấm gỗ dùng để làm vách ngăn cách thành từng gian phòng. Cửa không phải là cả tấm to mà sẽ trống từ đầu gối trở xuống. Ít nhiều gì cũng có thể che được bả vai. Nghê Yến Quy không bị lộ ra hình xăm hồ ly. Sau khi tắm xong, cô lấy khăn tắm bọc tóc ướt lại, chuẩn bị mặc quần áo vào.
Trương Thi Liễu ở bên ngoài chìa tay ra, ấn vào nút máy nước nóng. Cô ta muốn chỉnh nhiệt độ cao thêm hai, ba độ, nếu không thì nước lạnh quá.
Nghê Yến Quy ở gian phòng thứ nhất.
Nước ấm điều chỉnh ở bức tường bên cạnh. Trương Thi Liễu trong nháy mắt nhảy phốc lên, nhìn từ trên cao xuống, xuyên qua nửa cánh cửa, nhìn thấy trên lưng Nghê Yến Quy có cái gì đó. Nhảy lên chỉ trong một giây, nhưng Trương Thi Liễu đã nhìn thấy được một mảng lớn màu sắc. Cô ta hét lên một tiếng: “Có hình xăm! To lắm.”
Khi mọi người nhìn qua, Nghê Yến Quy đã mặc đồ xong.
Hình xăm thường xếp cùng với lưu manh, côn đồ. Nếu như xăm trên người của con gái, sẽ khiến cho người ta liên tưởng nhiều hơn về sự phóng túng, có thể còn ám chỉ về phương diện nào đó.
Trương Thi Liễu không nhìn thấy rõ nét vẽ hình xăm, chỉ cảm thấy hoa văn đẹp đẽ.
Ngoài ra, Nghê Yến Quy còn bị đồn đoán là người bướng bỉnh. Trong tâm trí Trương Thi Liễu tự bổ não bằng một loạt các tình tiết kịch bản, cô ta lộ ra ánh mắt khinh thường: “Nơi đây là chỗ huấn luyện quân sự, trước khi cậu đến đây thì nên đi tẩy hình xăm chứ.”
Nghê Yến Quy cảm thấy buồn cười: “Lúc trường sắp xếp tôi đến đây huấn luyện, đâu có nói người có hình xăm không được đến. Trong trường có bao nhiêu là người, cũng đâu phải có mỗi mình tôi có hình xăm.” Cô lấy khăn bọc tóc xuống, ôm chậu tắm đi giặt quần áo.
Liễu Mộc Hi tập tễnh bước tới: “Mình sợ nhất là bông hoa trắng nhỏ vừa hoàn mỹ vừa thuần khiết.”
“Đừng nói thế chứ.” Nghê Yến Quy đổ nước vào chậu, “Mình trong mắt Trần Nhung cũng là bông hoa trắng bé bỏng đấy.”
Liễu Mộc Hi nhón bàn chân phồng rộp, đặt chậu tắm vào trong bể nước: “Con trai khác với con gái. Chờ tới khi cậu ấy biết cậu là hồ ly tinh quyến rũ, sẽ thấy ngọt như đường ấy.”
Thời gian đi tắm trong kì huấn luyện quân sự có quy định, hai người không có dư thời gian để tán chuyện, vội vàng giặt quần áo rồi mỗi người ôm chậu tắm trở về kí túc xá.
Tuy người đã rời đi, nhưng mọi người tất nhiên sẽ bàn luận về chuyện ban nãy. Trương Thi Liễu rì rầm cùng với mấy nữ sinh khác.
Nghê Yến Quy có một hình xăm lớn. Rốt cuộc là to như nào? Trương Thi Liễu không thể miêu tả lại được, cô ta giơ tay ra ước lượng. Cô ta nói: “Xăm kín hết cả bả vai.”
Có nữ sinh học chung lớp với Nghê Yến Quy rất lâu, biết được thật sự Nghê Yến Quy có một hình xăm đỏ choét ở hổ khẩu. Còn ở bả vai thì tất cả mọi người đều chưa từng nhìn thấy.
Có một bạn nữ nhớ lại, Nghê Yến Quy thích lộ chân, nhưng phía trên luôn mặc áo kín mít, hơn nữa cũng chưa từng mặc áo không tay. Cô bạn này đi hỏi Kiều Na và Vu Nhuế.
Đương sự không có mặt tại hiện trường, mấy cô nữ sinh nói chuyện khá là càn rỡ.
Vu Nhuế và cô bạn học kia có mối quan hệ rất tốt. Cô ấy thuộc phái trung lập, không muốn đắc tội với ai cả.
Có cô bạn lầm tưởng bản thân cô ta và Vu Nhuế phải tốt với nhau, thái độ trong lời nói về Nghê Yến Quy thể hiện rất rõ ràng: “Một hình xăm to như thế, chắc là **, cảm thấy dơ dơ sao ấy.”
Vu Nhuế đứng ở đó, cúi đầu tiếp tục giặt đồ mình. Cô ấy không hùa theo và cũng không phản bác.
Kiều Na đổ nước trong chậu tắm đi, mở vòi nước ra lần nữa. Dòng nước trong chậu tắm dâng cao, tràn ra ngoài từng dòng bọt trắng xóa. Cô ấy nhìn theo những đám bọt nước, lắng nghe những lời bàn tán kia.
Trương Thi Liễu thân là người đầu tiên phát hiện ra hình xăm kia, nói chuyện hăng say nhất.
Kiều Na khóa vòi lại, ngoảnh đầu lại, ánh mắt thâm trầm không chứa cảm xúc: “Trương Thi Liễu, cậu có quen Nghê Yến Quy không?”
Không quen, quá lắm cũng chỉ là bạn ở cùng ký túc xá mà thôi. Hai người học chung một lớp, không chung hệ, nhưng từng đối mặt nhau, Trương Thi Liễu biết người đó tên là Nghê Yến Quy.
Trương Thi Liễu khoanh tay: “Ai mà không biết chứ? Trong buổi tựu trường đọc bảng kiểm điểm, sau một đêm đã nổi tiếng.” Ngữ điệu của cô ta chứa toàn sự châm chọc.
Kiều Na: “Cậu nói “quen biết” chính là mấy lần hữu duyên như vậy ư?”
Trương Thi Liễu: “Kiểu gì thì cậu ta cũng xăm hình, thế thì phải chấp nhận ý kiến của mọi người. Côn đồ không tri thức mới làm mấy thứ này, thế cũng đừng trách bọn tôi.”
Kiều Na rửa tay rồi vẩy vẩy. Cô ấy xoay người lại, trưng ra cặp mắt không chứa bất kỳ cảm xúc nào, nhìn ai cũng như nhau. “Tôi và Nghê Yến Quy là bạn cùng phòng, lại còn học chung một lớp, không nói chạm mặt nhau trong 24 tiếng đồng hồ, nhưng phần lớn thời gian bọn tôi ở chung một phòng. Tôi còn chưa dám nói mình hiểu rõ con người cậu ấy. Nhưng còn cậu, cậu còn chả được xem là quen biết, càng đừng nói là chung đụng. Nghe thấy lời cậu nói, tôi cảm thấy cậu thích hợp làm tư vấn tâm lý đó. Nhìn thấy một khía cạnh của người khác rồi dán cho người ta một cái nhãn, thoải mái biết bao nhiêu. Không ngại thì cậu đi học môn tâm lý đi, trốn trong trường nghệ thuật như này thì phí hoài tài năng quá.”
Trương Thi Liễu biến sắc. Bình thường Kiều Na chỉ thờ ơ lạnh nhạt, không nói lời nào, ai mà ngờ hôm nay quan tâm đến chuyện rỗi rãi, miệng lưỡi bén nhọn như vậy.
Kiều Na giặt đồ xong, bưng chậu giặt đồ rồi rời đi.
Bầu không khí rất xấu hổ. Vu Nhuế nói lời hòa giải: “Thời gian gấp gáp. Mọi người đừng tán chuyện nữa, người nào người nấy nên đi thôi.”
Vu Nhuế đuổi theo Kiều Na, nói chuyện: “Hiếm khi thấy cậu nói chuyện.”
Kiều Na dừng bước, quay lại.
Ánh mắt cô ấy trong màn đêm lại càng thêm phần lạnh lùng. Đột nhiên Vu Nhuế thấy tê dại cả đầu.
Kiều Na nói: “Cho dù là người sớm chiều ở chung với nhau, cũng chưa chắc chắn sẽ hiểu hết đối phương. Dựa vào một hình xăm, mấy cô ả đó đã đồn đãi khắp nơi. Mình ghét kiểu tự mình đoán bừa.”
Vu Nhuế đã hiểu ra. Bản thân Kiều Na đã bị dán lên người rất nhiều nhãn mác. Sắc đẹp của Kiều Na là độc nhất vô nhị, đường nét bình thường nhưng hợp chung một chỗ lại lộ ra vẻ thần bí. Có rất nhiều đàn ông theo đuổi cô ấy. Cô ấy không giống với Nghê Yến Quy. Nếu như Kiều Na là một người đẹp sáng ngời rạng rỡ, có lẽ mọi người có thể hiểu được. Vấn đề chính là cô ấy không như thế, cô có đôi mắt mang theo tử khí nặng nề, nhưng lại là đôi mắt khiến người ta say mê.
Cuối tuần Kiều Na sẽ đi ra ngoài làm thuê, bảo là làm gia sư. Sau này, dần dần có nhiều lời đồn nảy sinh xung quanh nội dung chuyện gia sư.
Vu Nhuế lẳng lặng đi về phía trước: “Kiều Na, cậu đã từng nhìn thấy hình xăm trên lưng Nghê Yến Quy chưa?”
Kiều Na: “Chưa từng.”
“Mình chưa thấy hết trọn vẹn, nhưng mình biết ở đó có một cái.” Vu Nhuế nhớ đến kích cỡ mà Trương Thi Liễu ước chừng, “Thật sự có hình xăm to như thế à?”
Kiều Na không nói gì nữa.
*
Liễu Mộc Hi quay về giường, lúc ngã ngồi xuống thì chiếc giường kêu lên tiếng “Ken két.”
Cô ấy hoảng sợ.
Chiếc giường tiếp tục vang lên âm thanh đó.
Cô ấy thở dài: “Ngày đầu tiên, mình tưởng rằng sẽ không thể ngủ nổi trên chiếc giường cứng, nhưng hiện tại ngã đầu ra là ngủ ngay.”
“Tiến bộ thần tốc.” Nghê Yến Quy lấy hộp thuốc ra, đặt trên giường rồi ngồi lên đó, nói chuyện: “Mình cảm thấy hôm nay kiến thức chữa bệnh mà sĩ quan đưa ra huấn luyện, có lẽ là lấy hai chân của cậu ra làm ca bệnh.”
Liễu Mộc Hi cuộn ống quần lên, duỗi thẳng chân, ngón chân quơ quào lung tung: “Thế sao. Mình nói rồi, thời điểm khổ cực nhất của mình chính là bây giờ.”
Kiều Na đẩy cửa bước vào. Cô ấy không nói gì với Nghê Yến Quy.
Khi nãy Vu Nhuế nghe Kiều Na nói chuyện, cảm thấy ở ký túc xá của mình có hai người lúc nào cũng bị lén lút ngờ vực vô căn cứ như thế này. Cô ấy không đành lòng: “Yến Quy.”
Nghê Yến Quy ngẩng đầu lên.
Vu Nhuế bước tới: “Cậu đừng để trong lòng chuyện khi nãy ở nhà tắm. Mình và Kiều Na không cảm thấy rằng cậu là người hư hỏng đâu.”
Nghê Yến Quy cười: “Mình biết.” Người với người sống chung với nhau dựa vào cảm giác. Kiều Na lạnh lùng cao ngạo nhưng hoà thuận. Vu Nhuế là người lanh lợi khéo léo, xưa nay chưa từng mất lòng ai.
Liễu Mộc Hi bước tới gần, nói nhỏ nhẹ: “Yến Quy, có phải có nguyên nhân đặc biệt nên cậu mới xăm đuôi hồ ly không?”
Nghê Yến Quy cầm cây tăm bông, thấm thuốc mỡ, thoa thuốc cho Liễu Mộc Hi.
Liễu Mộc Hi đau bật ra tiếng xuýt xoa.
“Mình từng bị đau còn hơn cơn đau ở chân như này.” Nghê Yến Quy nói, “Mảnh da đó không ổn rồi.”
Chờ khi vết sưng phồng hết đau, Liễu Mộc Hi mới nghe hiểu lời nói của Nghê Yến Quy. Khi đó cô ấy hoài nghi bên dưới hình xăm là vết sẹo. “Chắc là rất đau phải không? Cả một mảng da lớn mà.” Trên chân chỉ nổi lên hai dấu rộp nước mà cô ấy đã không chịu nổi.
Nghê Yến Quy ngước mắt: “Mình quên rồi.” Có thể là đau quá cho nên không muốn nhớ lại.
“Mình rất tò mò, cậu là một cô gái, tại sao lại xăm một hình hồ ly đực? Chẳng phải nên xăm một nàng hồ ly tinh quyến rũ sao?”
“Hình hồ ly này không phải do mình vẽ, mình chỉ thêm vài hoa văn thôi.” Nghê Yến Quy nói, “Hồ ly ấy mà, phần lớn là hình tượng đã có, nổi tiếng nhất chính là Đát Kỷ, là nữ. Mình chỉ muốn một con hồ ly đực có khí chất và khác biệt.”
“Nói thật thì nó rất có khí chất.” Liễu Mộc Hi nói, “Lúc mà cậu cho Trần Nhung nhìn, nhớ là phải ra sức bán thảm. Cậu ấy chắc chắn sẽ bị cậu doạ cho hơi giật mình, rồi sẽ thương xót cho cậu.”
“Mình phát hiện.” Nghê Yến Quy dẩu môi, “Trần Nhung đối xử với mình càng lúc càng tốt.”
Liễu Mộc Hi gật đầu: “Làm bài tập giùm cậu, mua đồ ăn khuya cho cậu. Học sinh xuất sắc thế mà lại có thời gian rảnh rỗi vậy.”
“Trần Nhung vậy mà ghi âm lại quân ca mình hát hôm trước, cậu ấy khen mình hát hay.” Nghê Yến Quy cười đắc ý, “Cái này gọi là lọc kính giữa nam và nữ.”
“Cậu ấy khen cậu “hát hay”?”
“Phải đó.” Nghê Yến Quy gật đầu như giã tỏi.
“Hai người tình đầu ý hợp. Ở bên nhau, ở bên nhau.”
“Nước chảy thành sông đó mà. Nơi căn cứ này chả có chỗ nào lãng mạn. Hơn nữa, cậu ấy không có hứng thú.” Nghê Yến Quy đóng hộp thuốc lại, “Ngày mai phải cố gắng thôi.”
– —–oOo——