Sừng Sơn Dương Dưới Đuôi Hồ Ly

Chương 28



Translator: Cam

Beta: Anh Đào

Ngày huấn luyện quân sự thứ tám, sĩ quan huấn luyện hát cho các bạn sinh viên cùng nghe bài “Quay về tập bắn.”

Các bạn sinh viên trở nên sôi nổi. Nhất là các nam sinh, hát hò hào hùng khí thế.

Huấn luyện tập bắn chính thức bắt đầu.

Sĩ quan nói: “Lúc trước dùng súng thật đạn thật, là súng trường bán tự động kiểu 56. Ba năm trước đã bắt đầu thay đổi chuyện này.”

Trong tay anh ta cầm một khẩu súng: “Đây súng laser mô phỏng. Bộ phận đánh lửa được gắn ở nòng súng phía trước, tâm laser trùng khớp với tâm nòng súng, cảm giác khi bắn ra gần giống với súng thật. Khả năng bắn tới sáu trăm mét, người bị bắn trúng sẽ có ảnh sáng và âm thanh phản hồi lại, sau khi bị laser bắn, trạng bị tự động mất hiệu quả, bị xem như “trúng đạn”. “

Giới thiệu về cây súng xong, sĩ quan huấn luyện thu lại: “Sẽ có chương trình huấn luyện hai ngày trước khi mọi người thật sự nổ súng. Mọi người sẽ có đủ thời gian để trải nghiệm kĩ thuật bắn súng.”

Huấn luyện bắn súng dựa vào lực cánh tay làm chủ.

Ngày hôm sau, Nghê Yến Quy lắc lắc bả vai: “Lâu lắm rồi không tập, nhức.” Cô nằm xuống không muốn động đậy, gửi tin nhắn nói cho Trần Nhung: “Mình mệt quá.”

Bên kia, Trần Nhung nhắn lại một câu: “Chúc ngủ ngon, cậu nghỉ ngơi sớm chút.”

Nghê Yến Quy ôm lấy chiếc gối, nhắm mắt lại.

Cánh tay phải của Lâm Mộc Hi rũ thẳng xuống, đầu xương bả vai giống như thanh kệ bị lỏng lẻo. Nhưng mà, cô ấy không phàn nàn nữa, lấy miếng vải xô bọc quanh chân mình, sau đó lấy dầu nắn bóp bả vai mình.

Không ngừng kêu khổ có Vu Nhuế và có cả những người khác. Các sinh viên ngừng lại các cuộc trò chuyện, ngã đầu ra ngủ.

Tuy uể oải, nhưng khi đến ngày được cầm súng thật sự, giống như tất cả những khổ cực đều bị quét sạch. Nam sinh thì khỏi phải nói, ánh mắt người nào người nấy đều phát ra ánh sáng. Bên phía nữ sinh, tuy có vài người sợ hãi súng ống, nhưng cũng lao nhao muốn thử nghiệm. Ví dụ như, Nghê Yến Quy đang xắn tay áo lên.

Mỗi một sinh viên có năm lần cơ hội để bắn súng.

Trong số các sinh viên nữ, Liễu Mộc Hi rút thăm trúng người bắn đầu tiên. Lần bắn đầu tiên, kiểu gì cô ấy cũng thấy hoảng sợ, nhắm rịt hai mắt lại. Khi mở mắt ra, phát hiện trên tấm bia không có dấu vết.

Cô ấy đã bắn hụt.

Cô ấy hỏi sĩ quan: “Chuyện này có ảnh hưởng đến điểm số không ạ?”

Sĩ quan lên tiếng: “Huấn luyện bắn trúng bia sẽ không đưa vào điểm số.”

Có lẽ do lời nói này của sĩ quan đã tháo áp lực của cô ấy xuống, bốn lần kế tiếp, lần cao điểm nhất của cô ấy là bắn được bảy điểm. Không phải trứng ngỗng nên cô ấy cảm thấy an ủi.

Đến lượt Nghê Yến Quy, cô chuyển động bả vai, thật ra cũng còn đau nhức. Cô giật giật tay, từ từ nằm xuống, nhìn chằm chằm phía trước, lực chú ý đặt ở ngay giữa hồng tâm.

Cô tựa báng súng vào hõm vai, hít sâu một hơi.

Có tiếng Vu Nhuế ở bên cạnh vang lên.

Ngón tay bóp cò của Nghê Yến Quy động đậy, cuối cùng cũng ổn định. Cô tiếp tục nhìn chằm chằm bia ngắm, đếm nhẩm một, hai, ba, ngón trỏ bóp cò. Lực chậm, không thể tới đích ngay trong chốc lát. Bắn xong một lần, cô giữ vững sức giật, duy trì tư thế, ánh mắt nhìn vào hồng tâm.

Sĩ quan hô to: “Chín điểm.”

Đã có lần bắn đầu tiên, bốn lần bắn tiếp rất thuận tay.

Năm lần bắn, bốn mươi lăm điểm.

Sĩ quan huấn luyện hơi sửng sốt một chút: “Cô bé này mạnh ghê nhỉ.”

Sinh viên hoàn tất thì ngồi ở hàng sau.

Tay trái của Liễu Mộc Hi nắm lấy bả vai, nhìn Nghê Yến Quy bước tới: “Có thấy đã ghiền không?”

Bả vai của Nghê Yến Quy cũng thấy đau nhức: “Cũng được. Không quen cho lắm.”

“Mình bắn phát đầu, súng đã giật vào người mình, có giữ nổi đâu.” Liễu Mộc Hi thở một hơi dài nhẹ nhõm, “Cũng may đã kết thúc rồi.”

Buổi tối cùng ngày, lúc bốn giờ sáng.

Có tiếng huýt sáo phá vỡ bầu không khí im ắng.

Tấm ván vang lên tiếng “Thình thình.”

Các sinh viên tay chân luống cuống. Vội vàng mặc quần áo mang giày vào, chen lấn trước sau chạy ra sân tập: “Tập hợp khẩn cấp! Tập hợp khẩn cấp!”

Sĩ quan huấn luyện kiểm tra một lượt, nói: “Tốt hơn nhiều so với ngày đầu tiên. Nút cũng cài thẳng thớm, giày cũng không còn mang một chiếc nữa. Các bạn đã có tiến bộ.”

Có bạn sinh viên trong lúc gấp gáp vẫn còn nhớ mang theo điện thoại.

Nhưng mà tất cả đều phải nộp lên. Trời còn chưa sáng đã bị gọi thức dậy, chắc chắn không phải chỉ để khen ngợi đơn giản. Sĩ quan nói xong chưa bao lâu thì sĩ quan trưởng lên tiếng, tuyên bố nội dung của lần huấn luyện này — Huấn luyện dã ngoại hai mươi cây số. Hành trình bắt đầu từ sân tập, điểm kết thúc là sân tập sau núi. Nơi đó có một mảng rừng cây lớn được lưới sắt bao bọc, được dùng làm sân huấn luyện.

Sĩ quan huấn luyện chia học viên thành hai tổ dựa vào thành tích. Tổ tiên phong và tổ hậu cần. Tổ tiên phong xung phong đi chiếm lĩnh địa bàn, tổ hậu cần phụ trách vật chuyển vật tư.

Cũng may là trước khi ngủ Liễu Mộc Hi dùng băng gạc quấn chân, trong giày còn lót thêm miếng băng vệ sinh, cũng xem như gắng gượng bảo vệ được bàn chân bị thương. Cô ấy vốn lựa chọn tổ hậu cần. Lúc sĩ quan huấn luyện đi kiểm tra sĩ số, phát hiện tổ tiên phong thiếu mất một người. Trong số các bạn nữ, điểm số của Liễu Mộc Hi là trung bình, nên sĩ quan huấn luyện đã chuyển cô ấy sang tổ tiên phong.

Nghê Yến Quy vẫn luôn đi theo Liễu Mộc Hi: “Tiểu Hi à, không chịu nổi thì nhất định phải nói ra.”

Mấy ngày nay, sức bền của Liễu Mộc Hi được khơi dậy, cô ấy cười nói: “Mình biết rồi.”

Đội ngũ lít nhít đông đúc, từ sân tập đi một đường tiến lên. Sĩ quan đi đầu hát vang.

Đỉnh núi vang tiếng đồng ca của các bạn học viên: “Hướng về mặt trời, hướng về tự do, hướng về Trung Quốc mới, tỏa ra hào quang vạn trượng!”

*

Nửa đường bị tập kích, sau đó phải đi cả quãng đường dài. Các bạn học viên dưới sự hướng dẫn của sĩ quan, ít nhiều gì cũng đã được thông qua.

Lâm Tu cởi nón xuống, mái tóc đã bị mồ hôi thấm ướt đẫm: “Chúng ta vẫn còn ở trên núi, đừng nói là phải đi về hai mươi cây số chứ?”

Gương mặt Hoàng Nguyên Lượng đỏ bừng, thở phì phò: “Còn quay lại nữa là mình sẽ nằm trên băng ca của tổ hậu cần mất thôi.”

Liễu Mộc Hi ha ha vài tiếng: “Mình thấy mấy bạn bên tổ hậu cần sắp sửa ngất xỉu rồi.”

Lâm Tu nhìn xung quanh. Phát hiện trên núi đã có vài khu trại, mặt tiền của khu trại được xây dựng trên đài quan sát. Anh ta nói: “Nơi đó có lẽ là căn cứ huấn luyện mới.”

Hoàng Nguyên Lượng trợn to mắt: “Vẫn còn huấn luyện?”

Lúc này là trời sáng, còn chưa tới bảy giờ. Mặt trời lên từ từ, mới chỉ hé một vòng hình cung trên đỉnh núi. Cũng may, có xe giao bữa sáng chạy đến. Mọi người ngồi trên bãi cỏ, ngồm ngoàm ăn hết bữa sáng.

Nửa tiếng đồng hồ sau, sĩ quan sắp xếp hạng mục mới nhất — Diễn tập chiến thuật chống khủng bố.

“Lần diễn tập này có hai phe là xanh vàng. Chia thành tám tổ, tiến hành bốn lần thi đấu đối kháng. Sĩ quan trưởng nói nói, “Mỗi lần thi đối kháng có thời gian chiến đấu là hai tiếng. Tiếp theo đây, sĩ quan từng tổ sẽ sắp xếp thời gian cụ thể.”

Diễn tập chống khủng bố được chia thành tấn công và phòng thủ, lấy vải xanh và vàng làm kí hiệu. Chia tổ dựa vào việc bốc thăm của sĩ quan huấn luyện.

Khoa tranh sơn dầu rút được tấn công.

Các học viên lấy vải xanh dán ở trước ngực.

Sĩ quan huấn luyện đứng ở trước trận chiến phát biểu: “Nhiệm vụ của các bạn là tấn công sơn trại ở bên dưới, cắm cờ xí của chúng ta lên đó. có còn nhớ điều mà tôi nhấn mạnh trong ngày huấn luyện quân sự đầu tiên không?”

Các học viên đồng loạt hô to: “Quân lệnh như núi, quân kỷ như sắt.”

Sĩ quan to tiếng: “Diễn tập của chúng ta sắp diễn ra. Các sĩ quan huấn luyện sẽ ở trên đỉnh núi, luôn luôn để ý đến hướng đi của các bạn. Toàn lực ứng phó!”

*

Tổ tấn công gồm người của bốn lớp, cũng chia làm tiên phong và hậu cần giống vậy.

Lâm Tu nói: “Còn tầm hai cây số nữa là đến tuyến đường tiến công của sơn trại. Có rừng rậm và bụi cỏ, nhưng càng gần sơn trại thì rừng càng thưa thớt, vô cùng bất lợi cho chúng ta. Tổ tiên phong tốt nhất nên ngụy trang. Tháp canh của đối phương rất cao, dựa vào địa thế mà nói, công còn khó hơn so với thủ.”

Hoàng Nguyên Lượng rất hưng phấn: “Chơi Batlle Royale game hả (*)?”

(*) Battle Royale là thể loại game bắn súng sinh tồn đầy kịch tính với yếu tố sống còn được đặt lên hàng đầu. Tại thế giới Battle Royale sẽ xuất hiện nhiều người chơi tranh đấu với nhau trong cùng một khu vực (ST).

Lô Vĩ nói: “Hoàn toàn không giống. Không nghe thấy bài hát tụi mình hát cả chặng đường à? Đoàn kết chính là sức mạnh, hôm nay là chiến đấu theo đội nhóm. Chúng ta nhất định phải chắc chắn đưa được vật tư tới sơn trại an toàn.”

Lâm Tu nói: “Khoảng cách này của chúng ta, từ xa tới gần chia làm bốn khu A,

B, C, D. Tổ hậu cần tạm thời ở khu B, tổ tiên phong của chúng ta đi tấn công chiếm khu D.”

Hiếm khi có diễn tập huấn luyện như này, tuy có vài bạn học vẫn còn thấy mơ hồ, nhưng không thể phủ nhận rằng nhiệt tình của mọi người tăng vọt.

Đổng Duy Vận được sắp xếp ở tổ hậu cần, anh ta hô hoán: “Mình nhất định sẽ cắm cờ xí của chúng ta lên đại bản doanh!”

Nghê Yến Quy và Liễu Mộc Hi ở tổ tiên phong, đương nhiên phải xông pha chiến đấu.

Môi Liễu Mộc Hi trắng bệch, chạy theo sau Nghê Yến Quy, càng chạy càng chậm. Cô ấy cảm thấy lòng bàn chân nóng hầm hập, miếng mút của miếng băng vệ sinh mỏng như cánh ve, cô ấy cảm nhận rõ rệt được mảnh đá bén nhọn bên dưới, bước chân trở nên tập tễnh.

Nghê Yến Quy nghe kế hoạch tác chiến của Lâm Tu, đột nhiên quay lại, phát hiện Liễu Mộc Hi đang tụt xa thật xa ở phía sau. Cô lập tức quay trở lại: “Tiểu Hi à, cậu không sao chứ?”

Liễu Mộc Hi quệt mồ hôi: “Yến Quy, cậu là chủ lực, mau chóng đi theo bọn Lâm Tu đi.”

Nghê Yến Quy nhìn về phía sau, nói: “Cậu chờ người của tổ hậu cần. Bọn họ có hộp thuốc, cậu thay thuốc lại lần nữa đi.”

“Mình biết rồi. Đi đi, đừng lo cho mình.”

“Sĩ quan huấn luyện có nói, xung quanh đây có lưới sắt, thú dữ trong rừng không vào được. Nhưng mình cảm thấy kiểu gì cũng sẽ có rắn, côn trùng, kiến các loại. Tự cậu phải cẩn thận nha.”

“Không sao đâu. Sĩ quan huấn luyện cũng có thật sự sẽ vứt chúng ta không quan tâm tới đâu.” Liễu Mộc Hi chỉ chỉ ngọn núi phía sau, “Bọn họ tụ lại ở đó quan sát kia kìa. Hơn nữa, chúng ta còn có máy bộ đàm.”

“Mình đi trước, đánh một trận lớn.” Nghê Yến Quy chạy về phía trước.

Liễu Mộc Hi đỡ thân cây từ từ ngồi xuống. Cô ấy cởi giày ra, rút miếng băng vệ sinh ở trong ra. Đi chặng đường hai tiếng rưỡi, miếng băng vệ sinh đã bị giẫm thảm hại. Miếng băng gạc vẫn quấn rất chặt, nhưng không ngăn được cơn đau nhức.

“Liễu Mộc Hi?” Giọng nói của Kiều Na vang tới.

Liễu Mộc Hi ngoảnh đầu: “Kiều Na, có thuốc thoa ngoài da không? Chân mình đau quá.”

Kiều Na ngồi xuống: “Để mình xem xem.”

Liễu Mộc Hi cởi vớ ra, tháo miếng băng gạc, phát hiện chân mình lại phồng lên vết mới, cô ấy nói: “Cậu ở lại đây nghỉ ngơi đi. Đây là chiến đấu theo đồng đội, bọn mình chiến thắng thì cậu cũng thắng.”

Liễu Mộc Hi thở dài: “Kiều Na, mình cố gắng hết sức rồi.” Cô ấy muốn gia nhập vào tổ tiên phong nhưng lực bất tòng tâm.

“Mình hiểu rồi.” Kiều Na đậy hộp thuốc lại, “Chờ bọn mình chiến thắng rồi sẽ quay về tìm cậu.”

Liễu Mộc Hi ngẫm nghĩ, đội xanh là tấn công, cách nhau hai km là cự ly tấn công, đối phương cũng giống như thủ môn, chỉ có thể di chuyển trong một phạm vi hạn chế. Cô ấy cho rằng vị trí của mình là an toàn.

Lúc hành động, cảm nhận được cái đau đớn từ vết thương. Nghỉ ngơi một lúc xong, bàn chân thế mà trở nên tê cứng. Ngay cả di chuyển chân cô ấy cũng không thể làm được, tựa vào thân cây, ngửa đầu nhìn trời: “Cũng may mình sinh vào thời hoà bình.” Nếu không cô ấy không sống nổi hết tập đầu tiên.

Từ xa vang lên một tràng “Đoàng đoàng đoàng đoàng”, theo đó còn có mấy tiếng la hét.

Xem ra, người ngựa hai bên đã xông vào chiến đấu rồi. Bên kia càng vang dội thì bên này càng yên tĩnh.

Không hiểu sao Liễu Mộc Hi tự mình cảm thấy chột dạ sợ chết. Cô ấy sờ soạng đầu gối, sau đó đỡ người từ từ đứng lên.

Cô ấy cúi người nhặt súng laze đeo lên lưng, muốn đuổi kịp đoàn người lớn, lòng bàn chân không thể chạm đất nên chỉ có thể kiễng chân lên. Cô ấy nhấn vào máy bộ đàm: “Tổ hậu cần còn ai ở khu B không?”

Vu Nhuế: “Bọn mình đến khu C rồi.”

Đổng Duy Vận: “Xảy ra chuyện rồi, có chuyện rồi. Mẹ nó! Đối phương không phải phòng thủ toàn bộ, có người phản công rồi.”

Kiều Na: “Liễu Mộc Hi, cậu chờ ở đó nghỉ ngơi, đừng ra đây.”

Nghê Yến Quy: “Một mình nghỉ ngơi, đừng để ý tới bọn mình.”

Liễu Mộc Hi giống như thương binh, cô ấy không thể làm gì khác ngoài việc ngồi lại dưới gốc cây. Đối phương đã phản công rồi? Bọn họ không phải bên phòng thủ sao? Nhưng, hình như sĩ quan huấn luyện cũng không nói đội màu vàng không thể tấn công. Tiêu diệt đội màu xanh, đội vàng chỉ cần bảo vệ được căn cứ là nhiệm vụ thắng lợi.

Đang suy nghĩ như vậy, đột nhiên cô ấy nghe thấy xung quanh có động tĩnh gì đó.

Cô ấy lập tức giữ chặt cây súng.

Trong cánh rừng có một người đang đứng. Thì ra là Chu Phong Vũ.

Anh ta đội mũ, có thể bởi vì huấn luyện quân sự, mái tóc vàng của anh ta đã bị cắt rất ngắn, đuôi tóc có tóc đen mọc ra, đen vàng hoà lẫn nhau, không còn nhìn thấy màu vàng ánh kim sáng chói của trước kia nữa.

Ngón tay của anh ta rảo quanh chiếc mũ: “Cậu đang ngủ hả?”

“Mình bị thương rồi.” Ánh mắt Liễu Mộc Hi chuyển tới trước ngực anh ta.

Là đội vàng. Anh ta là người phản công từ sơn trại xuống.

“Nghỉ ngơi cho khoẻ.” Chu Phong Vũ đội mũ lên, chĩa súng vào cô.

Liễu Mộc Hi sững sờ, ngơ ngác hỏi: “Cậu làm gì thế?”

Anh ta tốt bụng giải thích: “Chiến đấu đối đầu.”

“Cậu giậu đổ bìm leo!” Liễu Mộc Hi nâng súng lên, đặt súng trên vai, một tay đặt ở cò súng. Cô ấy đang cầm súng bằng cả hai tay, tư thế sẵn sàng chào đón quân địch.

Anh ta thì chỉ có một tay. Tay kia đút trong túi quần giống như thường ngày. “Cậu thắng không nổi đâu.”

Cô hô lên: “Mình thật sự sẽ nổ súng đó.”

Gương mặt anh ta đầy vẻ nhàm chán: “Mình đếm một, hai, ba, nổ súng cùng lúc nha?”

Liễu Mộc Hi có chút chần chừ.

Nhưng anh ta lại cực kỳ quả quyết: “Một, hai.”

Ngón trỏ đặt trên cò súng của cô run run.

“Ba.” Chu Phong Vũ nổ súng không chút nể nang.

“Pằng”, cô ấy theo âm thanh này đè cò súng xuống, thế nhưng mất hiệu lực. Cô ấy ấn vài lần, chỉ nghe tiếng cò súng gõ nhẹ “lộp cộp”. Cô ấy trừng mắt hung dữ với anh ta: “Cậu không có nhân tính!”

Chu Phong Vũ nhếch khóe môi: “Cậu nên ngã xuống.”

“Cậu không có nhân tính.”

Anh ta thu súng lại, lườm cô ấy một cái, sau đó bình tĩnh chút.

“Cậu không có nhân tính.” Liễu Mộc Hi vẫn lặp lại như cũ, ngẩng đầu lên đã thấy anh ta đi về phía mình.

Chu Phong Vũ đứng trước mặt cô ấy, cúi người xuống.

Cô ấy nhìn thấy cả thân thể anh ta đang nghiêng xuống chỗ mình, anh ta thậm chí còn giơ tay đưa về phía gò má cô ấy. Đột nhiên cô ấy hất mặt thật mạnh.

Anh ta cắm phập con dao lên thân cây. Anh ta nhặt được một thứ gì đó bị găm trúng, giở ra cho cô ấy xem: “Nơi đây là rừng cây, chung quanh có động vật nhỏ.”

Lúc này Liễu Mộc Hi mới nhìn vào lòng bàn tay anh ta.

Là…một con bọ cánh cứng?

“Cảm… ơn.” Cô ấy lí nhí.

Chu Phong Vũ khẽ liếc nhìn cô ấy, cảm thấy hơi buồn cười: “Cậu tưởng mình sẽ làm gì?”

Cô ấy bất thình lình ngượng ngùng: “Không có gì. Cậu đi đi, cậu đã thắng rồi.”

– —–oOo——


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.