Chanh Mật Ong

Chương 10



Trương Thừa Hữu vừa từ trong phòng đi ra, đột nhiên cảm giác eo có chỗ không thoải mái, khó chịu xoa eo đi đến. Lúc này chính là thời điểm bán đồ ăn sáng chạy nhất của Trịnh Thanh Duyệt. Trương Thừa Hữu đi được mấy bước lại cảm thấy đến mông cũng bị đau, sau đó ở sườn bụng phía trước rồi đến bụng dưới cũng bắt đầu đau theo. Đầu đầy mồ hôi, cảm giác bản thân sắp ngất đi rồi.

Trương Chí Phàm vừa mới thức dậy liền nghe thấy giống như có tiếng người kêu ở bên ngoài, vừa ra ngoài liền nhìn thấy ba cậu ngồi liệt dưới đất kêu đau. Trương Chí Phàm nhanh chóng chạy đi gọi 120, lại nhanh chóng gọi điện thoại cho mẹ. Trương Chí Thần cũng nghe thấy tiếng kêu trong lúc ngủ mơ liền bừng tỉnh, nhìn thấy ba đang ngồi dưới đất kêu đau đến sợ hãi.

Xe cứu thương đến rất nhanh, người một nhà ngồi theo xe cứu thương đến bệnh viện. Trương Chí Phàm ngồi ở bên kia, một tay nắm tay mẹ, một tay nắm tay em trai. Bác sĩ nói bệnh của ba cậu là thoát vị đĩa đệm thắt lưng. Trước tiên sẽ tiêm cho ba cậu một mũi giảm đau tạm thời, sau đó chờ đến bệnh viện lại tiếp tục tiến hành các bước trị liệu tiếp theo.

Lòng bàn tay Trương Chí Thần đều là mồ hôi, tay Trương Chí Phàm cũng trở nên dính dính. Trương Chí Phàm nhìn một lúc xem ba có đỡ chút nào, rồi lại nhìn sang bên mẹ. Mẹ cậu vậy nhưng khá là kiên cường, vẫn luôn nắm tay ba cậu, còn bảo cậu tự làm đồ bánh ăn sáng cùng với sữa cho bản thân.

Tô Vũ Nịnh vừa đến phòng học liền nghe thấy Tiêu Uyển Oánh nói Trương Chí Phàm xin nghỉ. “Vì sao lại xin nghỉ?” Tô Vũ Nịnh hỏi.

“Nghe nói ba cậu ta bị bệnh.” Tiêu Uyển Oánh vừa làm bài tập vừa nói.

“Chú Trương bị bệnh sao.” Tô Vũ Nịnh lẩm bẩm một mình.

Lý Tử Mộc thấy Tô Vũ Nịnh đến liền mang theo truyện tranh mới mang đến đi tìm cô. Tuy rằng trong nhà không cho cậu nhiều tiền lắm, nhưng cậu thật sự vô cùng thích đọc truyện tranh, cho nên thà bình thường có thời gian đi làm thêm mấy công việc cũng nhất định không bỏ việc mua truyện tranh.

Tô Vũ Nịnh vừa nhìn thấy truyện tranh giống như liền bị điên rồi, cười ha ha hả hả, nhảy lên vui sướng. Bởi vì việc dạy Tô Vũ Nịnh chơi bóng rổ, nên quan hệ của hai người cũng tốt hơn rất nhiều. Lý Tử Mộc rất thích nhìn Tô Vũ Nịnh cười, lúc cô cười cậu cũng sẽ cảm thấy vô cùng vui vẻ, tuy rằng không biết vì cái gì nhưng cậu nguyện ý làm cô cũng như chính mình vui vẻ.

Trương Chí Phàm đợi ở cửa phòng cấp cứu, ba nằm bên trong phòng cấp cứu, bác sĩ đang làm một số kiểm tra khẩn cấp. Sau đó nói muốn đi chụp CT, nhìn xem là tình huống như thế nào. Trương Hữu Thừa cuối cùng cũng có chút cảm giác, mấy người Trương Chí Phàm đi vào thăm cậu, cậu cười nói: “Con không có vấn đè gì, vấn đề không lớn.”

Nước mắt Trịnh Thanh Duyệt đa chảy từ bao giờ, nói: “Đến lúc nào rồi mà hãng còn cậy mạnh với tôi. Về sau tôi phải tìm lãnh đạo của ông nói chuyện, tìm cho ông một công việc nhẹ nhàng chút, đừng chỉ chạy trên đường. Tuổi của ông bao lớn rồi, chẳng nhẹ vẫn muốn cô theo người trẻ tuổi à.” Mẹ cậu oán trách nói, càng nói càng đau lòng.

“Được được được, đều nghe bà, đều nghe bà,” Ba nhìn mẹ đau lòng cho mình, chính bản thân ông cũng không dám nói gì làm vợ không vui. Lập tức nghe lời Trịnh Thanh Duyệt.

Bác sĩ dặn người nhà cho bệnh nhân nằm giường đẩy đi chụp CT, Trương Chí Phàm đẩy ở phía trước, Trịnh Thanh Duyệt và Trương Chí Thần đẩy ở phía sau giường, dọc đường đi có rất nhiều người, thang máy cũng rất khó vào, nhưng cũng may mọi người đều sẵn lòng nhường, cho nên vào thang máy chỉ một lúc là đến.

Sau khi cụp CT xong, bác sĩ nói trước tiên đưa ba cậu đến khu nằm viện của khoa chỉnh hình để nhập viện, Trương Chí Phàm đi theo chỉ dẫn, bắt đầu làm đủ các loại thủ tục. Mẹ cậu về nhà lấy đồ chỉ có mình Chí Thần ở bên cạnh ba. Khi bác sĩ và y tá đi vào xem tình trạng bệnh của Trương Thừa Hữu lại thấy có mỗi một mình Trương Chí Thần hoi: “Bạn học nhỏ, người nhà của con đâu sao lại có mỗi mình con ở đây?”

Trương Chí Thần giải thích đơn giản vài câu, chị gái y tá nói với Trương Chí Thần, giải thích một chút rồi bảo cậu điền một vài thông tin cần thiết sau đó đi ra. Trương Thừa Hữu nói muốn uống nước, bảo Trương Chí Thần đi mua, Trương Chí Thần vừa mới ra khỏi cửa thì gặp chị gái y tá vừa nãy, liền hỏi cửa hàng ở đâu. Chị y tá nói: “Chỗ này không dễ tìm đâu, em muốn mua cái gì?”

“Ba em khát muốn uống nước.”

“Ở đây chị có nước đun sôi để nguội, cũng có ly nước dùng một lần nữa, em không cần phải chạy đi nữa, cửa hàng kia cũng hơi xa.” Trương Chí Thần đi vào thấy ba đã ngủ rồi liền đặt nước ở trên bàn, ngồi xuống nhìn ra ngoài cửa sổ.

Một lát sau Trương Chí Phàm trở lại, mua mấy bình nước cùng mấy phần cơm để Trương Chí Thần cùng với ba ăn, ba hoạt động không được tiện Trương Chí Phàm lại giúp ông ăn. Mẹ cũng tới, mang theo canh gà hầm cho ba, cả một ít rau xanh nữa. Bảo Trương Chí Phàm đút cho Trương Thừa Hữu ăn, Trương Chí Thần ăn một ít rồi bảo Trương Chí Phàm nghỉ ngơi đi để mình đút cho Trương Thừa Hữu.

Trương Thừa Hữu cảm giác được sự ấm áp, bản thân nuôi dưỡng được hai đứa con trai như vậy cũng coi như không lỗ vốn, cũng là do mấy năm nay bản thân ông cũng luôn làm những chuyện tốt tích đức nữa đi. Chạng vạng, Tô Chí Lăng với Khương Hiểu Thần dẫn theo hai con gái đến thăm Trương Thừa Hữu, Tô Vũ Nịnh nhìn thấy Trương Chí Phàm liền chạy nhanh đến ôm lấy cậu.

Trương Chí Phàm cảm thấy tim mình đập thật nhanh nhưng mà đã là lúc nào rồi mà cậu còn có tâm tư để ý đến cái này. Tô Vũ Nịnh đem trái cây đã mua đặt trên bàn, cầm một quả chuối lột vỏ đưa Trương Thừa Hữu ăn, ông cũng vô cùng vui vẻ.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.