Khai giảng đã được một khoảng thời gian, rất nhanh sẽ đến khoảng thời gian thi cử. Mọi người đều nghiêm túc ngồi ôn tập trong phòng học, ngay cả Tô Vũ Nịnh người ngày thường đều không thèm để tâm bây giờ cũng ngồi học thuộc từ đơn tiếng Anh.
Ngày thi,
Mọi người đều đã ngồi vào chỗ, ngồi phía trước Tô Vũ Nịnh là Phùng Dật Trần, Phùng Dật Trần vô cùng nhiệt tình quay lại chào hỏi: “Ha ha, Vũ Chanh cậu có muốn ăn bánh bao không?” Tô Vũ Nịnh đang nghiêm túc ôn tập môn ngữ văn sắp tới vì thế từ chối cậu ta.
Phùng Dật Trần vội nhiệt tình nói: “Không cần xem, cậu hỏi tôi, tôi thi ổn lắm, có gì không biết tôi sẽ nói cho cậu.”
Tô Vũ Nịnh ngẩng đầu nhìn Phùng Dật Trần cười nói: “Được, nếu tôi không biết sẽ hỏi cậu, bây giờ cậu quay lên đi đừng quấy rầy tôi học tập.”
Phùng Dật Trần lại bắt đầu từng miếng từng miếng nhanh chóng ăn hết bánh bao, rồi mở đề ôn tập. Rất nhanh là bắt đầu thi, giáo viên tiếng Anh dáng người tuyệt diệu lại ôn nhu đi đến, chủ nhiệm giáo dục mặc âu phục cũng đang đi đến. Bài thi được phát ra, từng tờ từng tờ chuyển xuống, Tô Vũ Nịnh nhận được bài thi liền nghiêm túc xem, nhìn thấy đại đa số các câu mình học qua đều có trong đề lập tức vui vẻ.
Đầu cũng không thèm ngẩng lên bắt đầu giải bài thi, Phùng Dật Trần làm bài thi đột nhiên ho khan hai tiếng, Giang Đăng ngồi ở phía sau bắt đầu ném giấy lên cho cậu ta. Kết quả lại ném vào bàn bên cạnh Tô Vũ Nịnh, giáo viên tiếng Anh phát hiện ra tờ giấy này. Tô Vũ Nịnh nhìn giáo viên tiếng Anh vài lần, cô giáo mở tờ giấy ra. Chủ nhiệm giáo dục không làm rõ tình huống như thế nào liền bắt đầu mắng: “Tô Vũ Nịnh à Tô Vũ Nịnh, ngày thường không chăm chỉ học tập, cũng không chịu ôn tập, bây giờ thi lại muốn người ta đáp đáp án cho sao, đi ra ngoài, môn này 0 điểm.”
Tô Vũ Nịnh vừa muốn nói chuyện, giáo viên tiếng Anh lấy tờ giấy cùng với bài thi của Tô Vũ Nịnh tự làm so sánh. Giáo viên tiếng Anh vô cùng cơ trí nói: “Chủ nhiệm, cái này không phải chữ của Vũ Chanh, tờ giấy này là của người khác.”
Chủ nhiệm giáo dục không chịu thua nói: “Không phải em ấy thì còn có thể là ai, chữ viết không giống tôi đoán chừng có khi là em ấy cố ý viết như vậy, để nếu có bị chúng ta bắt được thì cũng có thể chối là không phải em ấy viết.”
Tô Vũ Nịnh khí khái nói: “Thưa thầy, em là người dám làm dám nhận, nếu là em gian lận thì em đã sớm thừa nhận rồi, tại sao lại phải đi vu oan hãm hại người khác.”
Trương Chí Phàm đột nhiên đứng lên đưa ra chủ ý: “Thưa thầy, em có ý kiến, nếu tờ giấy đó được nhặt ở trong phòng này thì khẳng định là do người ở trong phòng học này viết, vậy thì thầy có thể lấy bài thi của từng bạn để so với chữ trong tờ giấy đó là có thể tìm thấy bài thi có nét chữ giống rồi ra tờ giấy đó là của ai.”
Chủ nhiệm giáo dục sờ sờ cằm, cảm thấy chủ ý này cũng không tệ, giáo viên tiếng Anh cũng rất đồng ý. Rất nhanh, Giang Đăng cùng với Phùng Dật Trần đã bị phát hiện. Hai người bị hủy bỏ thành tích thi, thông báo phê bình trước toàn trường. Mà Trương Chí Phàm bởi vì có công lao đưa ra chủ ý mà được khen thưởng một quyển truyện tranh << a suy>>. Chủ nhiệm giáo dục sau đó ngại mặt mũi cũng không xin lỗi Tô Vũ Nịnh, còn giáo viên tiếng Anh thì sợ tâm tư của Tô Vũ Nịnh sẽ vì chuyện này mà có vấn đề nên vẫn luôn an ủi cô, hơn nữa truyền đạt ý tứ nội tâm của chủ nhiệm.
Tô Vũ Nịnh trải qua chuyện này thật sự vô cùng chán ghét Phùng Dật Trần cùng Giang Đăng, lúc đó bọn họ không ai thèm đứng ra nói là của bản thân mình. Thiếu chút nữa là đã hại một cô gái nhỏ như cô bị người ta đổ oan, cô nói thế nào cũng là bảo bối của ba mẹ cơ mà.
Sau khi Trương Chí Phàm được thưởng vẫn luôn ôm quyển truyện tranh mà xem, có rất nhiều người đến mượn, cậu đều ra điều kiện cho thuê, tùy theo ngày dài ngắn mà thu phí. Rất nhiều cô gái thích cậu cũng dựa theo cái cớ này mà đến thuê truyện, Giang Tuấn Vũ và Lý Chính Hạo đứng ở hai bên hỗ trợ thu phí giống như đàn em đứng ở bên cạnh đại ca. Chẳng qua bọn họ không có tây trang, mắt kính còn có cả giày da nữa.
Tiêu Uyển Oánh cùng với Tư Đồ Tĩnh Trúc ngồi ở bên cạnh Tô Vũ Nịnh, Tiêu Uyển Oánh hùng hổ nói: “Đã sớm thấy cậu ta không phải người tốt gì rồi mà, cậu lại còn muốn nói chuyện với cậu ta, bây giờ thì hay rồi, mắc mưu của người ta. Còn có Giang Đăng kia nữa, quả nhiên không phải người một nhà không vào chung một cửa mà, hai người này bây giờ chính là hai người mình ghét nhất, không đúng, bọn họ đến người cũng không xứng.”
Tư Đồ Tĩnh Trúc ngồi ở đó ôn hòa nói: “Nhưng mà lần này quả thật là phải nhờ Trương Chí Phàm, nếu không phải nhờ ý kiến của cậu ta, khả năng cậu bị thông báo phê bình là chuyện không thể thoát khỏi.”
Tô Vũ Nịnh nói: “Đừng thấy cậu ta ngày thường không đứng đắn, nhưng mà đến lúc cần thì cũng vô cùng có đầu óc đó.”
Lý Tử Mộc đánh bóng rổ trở về nhìn thấy Tô Vũ Nịnh lại có chút đau lòng. Một cô gái nào có làm sai cái gì tự nhiên lại bị hai nam sinh hãm hại, lại còn phải chịu bị chủ nhiệm giáo dục mắng, cũng may là nhờ có Trương Chí Phàm. Nghĩ đến Trương Chí Phàm, người này quả thật không tồi, cậu ta quyết định sau này nhất định phải đối xử thật tốt với cô gái khiến người ta đau lòng này. Chạy tới cửa hàng mua một đống lớn đồ ăn vặt mà nữ sinh thích mang đến đưa cho Tô Vũ Nịnh.
Tiêu Uyển Oánh sợ ngây người, hai mắt tỏa sáng nói: “Tôi nói này, Lý Tử Mộc cậu thích Tô Vũ Nịnh nhà chúng tôi đúng không.” Lý Tử Mộc không phản bác lại nói: “Cậu nói gì thì chính là đó.”
Tô Vũ Nịnh và Tiêu Uyển Oánh đùa giỡn vui vẻ cùng với Lý Tử Mộc.
Tô Vũ Nịnh cùng với Tiêu Uyển Oánh quyết định thi theo Lý Tử Mộc học chơi bóng rổ, Tư Đồ Tĩnh Trúc không thích loại hình vận động mạnh này nên chỉ đứng ở bên cạnh xem bọn họ. Tô Vũ Nịnh lời lẽ hùng hồn nói: “Chờ mình học xong, khẳng định sẽ có rất nhiều em trai bị mê hoặc, mình sẽ là cô gái chơi bóng rổ mê người nhất.”
Buổi tối về nhà Tô Vũ Nịnh kể chuyện này với Tô Chí Lăng và Khương Hiểu Thần. Ba Tô vô cùng đồng ý, KhươngHiểu Thần lại có phần bất đắc dĩ nói: “Từ nhỏ mẹ muốn con học đàn tranh, làm thụcnữ, kết quả con từ nhỏ đã không thích ngồi quá lâu ở một chỗ, đến hiện tại lạicàng hơn, càng ngày càng giống con trai rồi.”