Lương Duật Chi ở lại Quảng Châu một tuần.
Sau khi về, anh đến công ty họp, đi ngang qua khu B, thấy chỗ ngồi cạnh cửa sổ trống không, anh tưởng Đường Tây Trừng đã xin nghỉ phép, họp xong mới biết kỳ thực tập của cô đã kết thúc.
Vì anh đi công tác xa nên tuần trước Đào Nhiễm không báo cáo việc này, cũng tưởng Đường Tây Trừng sẽ nói chuyện này với anh, nhưng vẻ mặt của Lương Duật Chi dường như không biết trước điều đó.
“Có phải tự cô ấy đề cập đến chuyện đó không?” Anh hỏi.
“Không, đây là theo điều kiện trong hợp đồng.” Đào Nhiễm giải thích: “Trước đây tôi đã đưa anh xem hợp đồng thực tập, khi đó ký hợp đồng bốn tháng. Tôi đã hỏi Tây Tây, cô ấy lựa chọn kết thúc.”
Hợp đồng đã được đưa qua, nhưng Lương Duật Chi đương nhiên không mở ra, ngay từ đầu anh đã nói – “Nếu có gì cần thì cô xem rồi tự sắp xếp, dù thế nào cũng giao hết cho cô.”
Phủi tay sạch sẽ.
Bây giờ đương nhiên anh sẽ không nói nhiều, chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Nhưng trong mắt Đào Nhiễm, chuyện không đơn giản như vậy.
Cô ấy có cảm giác mơ hồ rằng Lương Duật Chi hơi buồn vì chuyện này, về phần tại sao thì cô ấy cũng không xác định được, có thể là vì không hài lòng với việc cô ấy không báo trước, hoặc cũng có thể là Đường Tây Trừng rời đi không nói một lời chào.
Nếu anh không lên tiếng, Đào Nhiễm chỉ coi như không có chuyện gì, cũng không tự tìm phiền toái, chỉ là cảnh cáo bản thân lần sau nên chú ý chi tiết hơn.
Lương Duật Chi rời công ty vào buổi chiều nhưng không trở về nơi ở của mình.
Chu Tự có một thương hiệu khách sạn ở Quốc Mậu và luôn để trước một phòng cho anh. Anh đến đó nghỉ ngơi và lấy xe đi rửa vào buổi tối.
Trong khoảng thời gian này, có thời gian rảnh đi dạo xung quanh, tình cờ ở tầng một của trung tâm thương mại có một buổi triển lãm máy ảnh, không lớn, đi bộ trong phòng triển lãm chưa đầy hai mươi phút.
Lúc anh chuẩn bị đi ra ngoài, có một bóng người đi tới, cười nói: “Tôi còn tưởng rằng mình nhìn nhầm.”
Từ Thù Gia.
Lương Duật Chi hơi ngạc nhiên: “Đến xem triển lãm?”
“Ừ, tôi xem xong rồi.” Từ Thù Gia nhìn anh: “Tôi đang đợi bạn, còn anh thì sao?”
“Đi dạo thôi.”
“Làm một tách cà phê nhé?” Từ Thù Gia chỉ vào quán cà phê đối diện với lời mời hào phóng.
Lương Duật Chi cười nhẹ: “Rất hân hạnh.”
Họ ngồi bên cửa sổ.
Không khí tràn ngập mùi thơm của cà phê.
Đề cập đến cuộc gặp gỡ trước đây ở nhà Khương Dao, Từ Thù Gia thú nhận: “Thật ra ngày hôm đó tôi không muốn đi. Tôi bị bố ép đi.”
Lương Duật Chi không có chút kinh ngạc: “Thật sao?”
“Anh cũng vậy phải không?” Ánh mắt cô ấy tinh quái: “Nếu tôi đoán không lầm thì cô Đường đó không phải là bạn gái của anh.”
Lương Duật Chi nói: “Rõ ràng lắm sao?”
“Có một chút, cô ấy không ăn đồ ăn anh gắp cho.”
Những lời này khiến Lương Duật Chi nhớ tới ngày đó, anh gắp đồ ăn gì cho cô?
Sườn sợi chua ngọt.
Rồi nhớ ra hôm đó cô bị đau răng.
Lúc này Từ Thù Gia đề cập đến cuộc triển lãm máy ảnh vừa rồi và hỏi anh thấy thế nào.
Lương Duật Chi cho biết có hai ống kính dài khá tốt.
Khi nói về nhiếp ảnh, Từ Thù Gia cũng nói về một số sở thích và trải nghiệm của cô ấy khi còn đi học, chẳng hạn như những cuộc triển lãm mà cô ấy đã xem và các ban nhạc mà cô ấy theo dõi. Cô ấy có khí chất văn chương nghệ thuật rất rõ ràng, nhưng không quá lấp lửng, một số cách diễn đạt thường vừa phải, khiến người nói chuyện dễ cảm thấy cô ấy là một người thú vị và phong phú.
Về điểm này Từ Thư Gia rất tự tin, cho nên ngay từ đầu cô ấy cũng không lo lắng mình và Lương Duật Chi sẽ có buổi trò chuyện nhàm chán.
Trên thực tế đúng là khá tốt.
Nhưng khi tách cà phê sắp uống xong, anh dần dần có chút lơ đãng, dường như vẫn đang nghe cô ấy nói nhưng trong mắt lại trống rỗng.
Từ Thù Gia chú ý tới và nhìn về hướng góc nhìn của anh.
Cách đó vài mét, trên một chiếc bàn rộng, có một người đàn ông đang ngồi đó, dùng laptop để trò chuyện video với một cô gái.
Điều đặc biệt là họ sử dụng ngôn ngữ ký hiệu.
Từ Thù Gia hơi mím môi, không nói gì, chuẩn bị thêm một tách cà phê.
Lương Duật Chi nhìn đồng hồ, lễ phép chào tạm biệt: “Tôi còn có việc nên đi trước. Hôm nay cảm ơn cô Từ đã mời.”
Lần trước gặp mặt, cô ấy nói không cần gọi cô ấy là cô Từ, không biết anh không nhớ hay thật sự là một quý ông lịch sự, có ranh giới rõ ràng như vậy.
Từ Thù Gia cười: “Được, không làm lỡ việc của anh nữa.”
Lương Duật Chi đứng dậy, cầm áo khoác đi ra ngoài.
Đi bộ chừng năm sáu phút thì đến nơi, xe quả thực đã được rửa sạch, nội thất cũng vừa mới dọn xong. Nhân viên rửa xe đưa lại cho anh một thỏi son thỏi đen mà anh ta đã lau sạch và nói tìm thấy nó dưới ghế sau.
Lương Duật Chi cầm lấy trong tay, nhìn một chút rồi ném vào ngăn chứa đồ bên cạnh.
Khi xe chạy ra ngoài và đèn chuyển sang màu đỏ, anh kiểm tra WeChat, bấm vào ảnh đại diện của hươu một sừng và hỏi cô: Em không mất gì sao?
Gần một giờ sau, khi anh chuẩn bị xuống xe thì có tin nhắn mới đến.
Nhấn vào đó để xem.
Ba từ ngắn gọn: Không mất gì.
Lương Duật Chi không muốn trả lời nên đặt điện thoại xuống.
Tuy nhiên, lại có một âm thanh rung nhẹ khác, hai lần liên tiếp, anh thẫn thờ nhìn màn hình sáng lên rồi tắt đi.
Hạ cửa sổ xuống, hút xong điếu thuốc rồi giơ tay mở khóa và đọc hai dòng tin nhắn:
Sao thế?
Anh nhặt được đồ của em à?
Lương Duật Chi tùy ý chụp lại thỏi son gửi cho cô, ánh sáng không tốt, mờ quá nhưng lười chụp lại.
Sau đó nhận được câu trả lời: Hình như là của em.
Một tin nhắn mới: Anh giữ nó giúp em trước được không? Khi nào rảnh thì em sẽ ghé lấy.
Anh trả lời: Tùy em.
Im lặng một lúc, hút xong điếu thuốc trên tay, điện thoại lại rung lên.
Đường Tây Trừng hỏi: Anh đã về rồi à?
Anh di chuyển ngón tay hai lần và gõ một từ: Ừm.
Sau đó lại nhận được một câu hỏi mới: Mọi chuyện ổn chứ?
Lương Duật Chi: Tàm tạm.
Nghĩ rằng cuộc trò chuyện vô nghĩa này đã kết thúc, anh lấy quần áo định xuống xe nhưng màn hình vẫn hiển thị “đối phương đang gõ”, anh nhìn xuống, khoảng nửa phút, một dòng chữ hiện lên trong hộp thoại: Tuần trước kỳ thực tập đã kết thúc, em muốn mời anh đi ăn tối nhưng anh không có ở đây. Không biết tuần này anh có rảnh không?
Lương Duật Chi nhìn cô một lúc rồi mới trả lời: “Chuyện đó để sau nói nhé.”
Sau đó mấy ngày tiếp theo không có liên lạc. Lương Duật Chi quả thực không rảnh, hai dự án mới vẫn chưa thực sự ổn định. Sau khi ký hợp đồng với một số khách hàng tài chính, trọng tâm của giai đoạn tiếp theo là lĩnh vực khách sạn, có khá nhiều buổi xã giao liên quan, còn có buổi phỏng vấn trên tạp chí nhưng không sắp xếp được thời gian nên đành phải xếp vào chủ nhật.
Phóng viên kia làm việc rất chăm chỉ và xem trước rất nhiều bài viết về trí tuệ nhân tạo, cuộc phỏng vấn kéo dài so với dự kiến ban đầu hơn nửa tiếng.
Trong khoảng thời gian này, Khương Dao tìm anh trên WeChat nhưng không có phản hồi. Cô nghi ngờ liệu Lương Duật Chi có cài đặt “Không làm phiền” cho cô ấy hay không.
Không còn cách nào khác ngoài việc gọi điện trực tiếp cho anh.
Cuộc phỏng vấn của Lương Duật Chi đã kết thúc. Sau khi kết thúc, màn hình điện thoại di động của anh vẫn liên tục sáng, nhìn rõ người gọi, sau khi anh nhận cuộc gọi, Khương Dao phàn nàn: “Anh cố ý à?”
“Chuyện gì?”
“Nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi? Lát nữa mọi người đến rồi, anh đang ở đâu?” Khương Dao nói: “Không phải ngày nào cô cũng đến đây, tại sao lại phải để cô đợi anh về ăn cơm?”
Người cô mà cô ấy đang nói đến là mẹ của Lương Duật Chi, Khương Dĩ Tuệ. Bà được mời tham dự sự kiện khai mạc triển lãm trang sức lần này, tình cờ có chút thời gian rảnh rỗi nên đã có bữa ăn này.
Lương Duật Chi chỉ nhận được tin nhắn vào buổi sáng, thời gian và địa điểm đã được quyết định, phù hợp với phong cách làm việc của mẹ anh.
Trước giờ hẹn đó còn mười lăm phút, anh nói với Khương Dao: “Đến ngay đây.”
“Vậy thì anh cũng sẽ muộn.”
“Có em ở đó không phải được rồi sao. Mẹ anh thương em nhất còn gì, em nói chuyện với bà ấy đi.” Giọng điệu nhẹ nhàng, cúi đầu nhận chìa khóa xe, Khương Dao vẫn đang dạy dỗ anh qua điện thoại. “Dù vậy thì cô cũng muốn gặp cậu con trai là anh thôi. Tuy đúng là anh không được mọi người yêu thích bằng em nhưng xin anh có thể có thái độ tích cực hơn được không.”
Lương Duật Chi nói: “Anh đang lái xe.”
Khương Dao đáp lại bằng giọng điệu tàn nhẫn rồi cúp máy.
Khi đến nơi, đúng là muộn và đồ ăn đã được dọn sẵn.
Bầu không khí trong bữa tiệc rất tốt, có Khương Dao ở đây, không có chỗ cho sự im lặng, cũng không ai biết cô ấy nói gì khiến ba người còn lại bật cười.
Lương Duật Chi bước vào, cậu của anh chỉ vào một chiếc ghế và bảo anh ngồi xuống.
Đã mấy tháng không gặp, Khương Dĩ Tuệ nhìn con trai nói: “Sao con gầy đi vậy?”
“Anh ấy bận.” Khương Dao nói: “Anh ấy là người nghiện công việc. Cô à, cô không biết đâu, mời anh ấy đi ăn khó lắm đấy.”
“Thật sự khó như vậy à? Nếu không làm được thì sao không cân nhắc việc về nhà chia sẻ gánh nặng với bố.” Là một người mẹ, Khương Dĩ Tuệ đương nhiên cảm thấy xót cho anh, nhưng bà biết thời gian nổi loạn của anh rất dài, có lẽ đến bây giờ vẫn còn. Tuy nhiên, bà cũng không tự khiến mình trở thành kiểu người mẹ kiểm soát, trong lòng anh biết tính toán mọi việc là được.
Là con người, sớm hay muộn thì cũng sẽ có một ngày hướng tới hiện thực.
Điều này đúng trong sự nghiệp và lối sống, cũng đúng trong tình yêu và hôn nhân.
Vì vậy bây giờ bà không cần phải vội vàng ra lệnh quyết định cho anh nữa.
Lương Duật Chi không đáp lại lời nói của bà, chỉ nói: “Khương Dao cường điệu lên mà mẹ cũng tin à?”
“Em không hề cường điệu nhé. Dù sao thì em cũng không thể gọi được anh, có lẽ anh chỉ vui vẻ đi ăn cùng ông nội thôi. Anh đi công tác cũng luôn đến chỗ ông nội, thậm chí còn không đưa em đi cùng!”
Khương Dao nói ra lại chuyển được chủ đề. Khương Dĩ Tuệ hỏi về chuyến đi Tô Châu của Lương Duật Chi, sau đó mọi người lại nói về ông nội.
Bữa tối kết thúc vào khoảng bảy giờ, trước khi rời đi, bố Khương đề nghị: “Tại sao không ở lại bên phủ Hà Công?” Khương Dĩ Tuệ nói rằng bà không muốn vất vả vì chuyển đồ đạc sẽ rất phiền phức.
Vì thế Lương Duật Chi đưa bà về khách sạn.
Khương Dĩ Tuệ ngồi ở ghế phụ, chú ý đến thỏi son đặt trong ngăn chứa đồ, nói: “Nghe Dao Dao nói, con có bạn gái mới rồi.”
Bà biết rõ ràng hồ sơ lai lịch của người kia rồi nhưng vẫn hỏi anh: “Cô gái đó thế nào?”
“Đẹp.” Lương Duật Chi vô cảm trả lời.
Khương Dĩ Tuệ mỉm cười, không hỏi nữa, chỉ nói: “Khi hẹn hò, con luôn chọn người xinh đẹp, bạn gái của bố con ai cũng xinh hơn mẹ.”
Lương Duật Chi không trả lời mà chuyển chủ đề: “Ông nội thế nào rồi?”
“Vẫn khoẻ, có thể ăn uống, đi lại, rất thích lo chuyện bao đồng.” Khương Dĩ Tuệ nói: “Ông nhắc con suốt, khi nào rảnh thì về thăm ông một chuyến đi.”
Khi đến khách sạn, Lương Duật Chi đưa bà vào trong.
Bên ngoài thang máy, Khương Dĩ Tuệ nói: “Duật Chi tới đây thôi, con về nghỉ ngơi đi.”
“Ngày mai mẹ về rồi ạ? Con đưa mẹ ra sân bay.”
“Khỏi đi tới đi lui, bên đây mẹ đã sắp xếp xong hết rồi.” Khương Dĩ Tuệ dịu dàng nhìn anh: “Con cứ lo việc của mình đi, tự chăm sóc bản thân nhé, đừng để chúng ta lo lắng.”
Lương Duật Chi gật đầu.
Khi Khương Dĩ Tuệ bước vào thang máy, anh quay người bước ra ngoài, sau khi ra khỏi cửa khách sạn, có người đang gọi điện đi ngang qua anh.
Người đàn ông này khoảng năm mươi tuổi, dáng người và giọng nói đều rất quen thuộc, anh cũng biết rất rõ người này đã qua lại với Khương Dĩ Tuệ nhiều năm rồi.
Chỉ là không ngờ ngay cả đi công tác cũng đi cùng nhau, không biết có nên dùng từ “tình yêu bền chặt” để miêu tả họ được hay không.
Ít nhất so với bố anh, người bạn đời lăng nhăng bất thường thì ông ta được coi như là “một lòng”.
Lương Duật Chi nhìn lại với ánh mắt rất thờ ơ. Nhiều năm trôi qua như vậy, anh đã gặp biết bao dạng người phiền toái, bản thân anh cũng từng trải qua quan hệ nam nữ, sau khi trở về Trung Quốc, anh tự mình ra ngoài làm việc, kiếm tiền, danh vọng lớn nhỏ, cái gì mà không có dơ bẩn?
Thậm chí, thỉnh thoảng anh còn cảm thấy bố mẹ anh cũng được xem như “ăn ý” theo một nghĩa khác.
Giữa họ có hôn nhân, gia đình, có chung quyền lợi và là một cặp đối tác có cùng mục tiêu.
Vậy nếu có nhàm chán thì sao?
Tôi hiểu rõ anh và anh cũng biết rõ về tôi.
Không ai cần phải gọi đối phương là ghê tởm và cặn bã, họ hoàn toàn trung thực với nhau, trong mắt người ngoài họ có thừa thể diện.
Đáng lẽ phải bình tĩnh, nhưng sau khi xe lái ra ngoài hồi lâu, khóe môi anh vẫn vô thức nhếch lên.
Phía sau một đoạn có hơi kẹt xe, dòng xe đông đúc dừng lại gần mười phút.
Lương Duật Chi muốn hút thuốc, mở một nửa cửa sổ xe. Anh nhìn thấy hộp đựng thuốc lá đã bị vứt, trong ngăn chứa đồ có một túi kẹo chanh muối mới bỏ vào từ tuần trước. Anh bóc một cái ra ăn, thoáng nhìn thấy thỏi son bên cạnh.
Trong lúc này, Khương Dĩ Tuệ gọi điện đến, anh cũng không trả lời.
Sau khi đường thông thoáng, chiếc xe quay đầu hướng về Hải Điện.