Buôn người là chuyện quá xa vời thực tế.
Lương Cẩm Tú có nằm mơ cũng không nghĩ rằng mình sẽ gặp chuyện như vậy.
Mọi thứ đều được lên kế hoạch hoàn hảo. Người phụ nữ trung niên lấy lý do hỏi đường để tiếp cận cô, mục đích chỉ để bỏ thuốc.
Nước suối nhãn hiệu thông thường cũng chỉ có vài hãng, chắc chắn trong cái túi phồng phồng của bà ta không chỉ có một chai!
Chuyện xảy ra tiếp theo không cần đoán, tướng mạo của cô cũng không tồi, có thể bán được với giá cao.
Chỉ có duy nhất một tin tốt: Tạm thời không nguy hiểm tới tính mạng.
Trong tầm mắt mơ hồ cô nhìn thấy hai bóng hình nhỏ bé xuất hiện, kêu ríu rít đầy phẫn nộ rồi lao vào người phụ nữ trung niên.
“Không, không được, trốn nhanh đi.” Trong nước hẳn có thành phần gây mê cực mạnh, Lương Cẩm Tú không những không còn sức lực, đầu lưỡi của cô như bị ăn mòn, không ngừng sưng tấy. Hy vọng duy nhất của cô là hai con giẻ cùi nhỏ: “Đi tìm chị đại bàng.”
Con giẻ cùi không biết nói chuyện, báo cảnh sát không có tác dụng, báo cho bố mẹ cũng không được, có thể cứu được cô chỉ có chị đại bàng!
“Chị mày đang đợi mày đằng trước kìa.” Người phụ nữ trung niên vốn không nhìn thấy lúc hai con giẻ cùi đi theo Lương Cẩm Tú. Bà ta còn cho rằng mình đã chọc giận lũ chim nào đó nên hung hãn vẫy tay xua chúng đi. Bà ta cảnh giác nhìn xung quanh, trên mặt là nụ cười dịu dàng: “Con gái, dì đưa con về nhà.”
Đường núi còn dài, ngoài dân làng gần đó ra, rất ít người đi bộ. Cho dù bị nhìn thấy cũng không sao, bà ta biết cách ứng phó.
Người phụ nữ trung niên nửa lôi nửa kéo Lương Cẩm Tú vào trong bụi cây, lấy điện thoại ra nhanh chóng gửi tin nhắn: “Đơn hàng lớn đây, nhanh đến đón tôi.”
Đây quả thật là một đơn hàng lớn hiếm hoi.
Làm nghề này bao nhiêu năm, mắt của bà ta rất độc. Cô gái trước mắt rất có thể là một sinh viên đại học về nhà nhân kỳ nghỉ hè.
Có văn hóa, còn xinh đẹp, làn da trắng nõn nà, là loại chất lượng trong chất lượng, dù có bán đi đâu đều có thể bán với giá tốt nhất.
Bên kia cũng có tin vui: “Chờ một chút, bên tôi cũng có đơn hàng.”
Người phụ nữ trung niên gửi một biểu tượng cảm xúc cười lớn. Bà ta thở phào nhẹ nhõm, hào hứng đến nỗi trong lòng chỉ toàn là khoản tiền sắp kiếm được. Bà ta hoàn toàn không chú ý đến hai con chim chỉ còn lại một con, đang đậu trên cành cây, nhìn chằm chằm vào bà ta.
Ở phía bên kia, hành trình hành hiệp trượng nghĩa của chị đại bàng không hề suôn sẻ.
Nó lượn vòng vài ngôi làng lân cận một lúc lâu, đừng nói là bọn cướp ức hiếp người dân, đến cãi nhau cũng không có.
Trong cơn tuyệt vọng, nó đậu xuống nhà một bà lão đầu làng.
Nếu đã không có người nào cần giúp đỡ, vậy thì chỉ có thể giúp đỡ người già yếu bệnh tật rồi.
Bà lão đang nhóm lửa đun nước. Trong nhà có bếp ga nhưng bà lão không thích dùng, nấu cơm còn được nhưng nước pha trà khi đun sôi lại có mùi vị là lạ, lại nói trên núi thứ gì cũng thiếu, duy chỉ không thiếu gỗ.
Tuổi tác lớn rồi không còn nhanh nhẹn như hồi còn trẻ, phải qua mấy lần mới châm được lửa. Bà lão nheo mắt thổi nhẹ, nhìn ngọn lửa từ từ to lên mới đấm lưng ngẩng đầu thì nhìn thấy chị đại bàng ở trong sân.
Bà lão sửng sốt một chút, ngẫm nghĩ rồi cẩn thận từng li từng tí nói: “Cái đó, tôi không phải là Anh Cô (*).”
(*) Anh Cô: Anh cô là nhân vật nữ xuất hiện trong các tác phẩm Xạ Điêu Anh Hùng truyện và Thần Điêu Hiệp Lữ của nhà văn Kim Dung.
Cả làng không ai không biết chuyện chị đại bàng đang tìm Dương Quá, chắc đã xem bà cụ là ai đó rồi?
Bà lão có mái tóc trắng, có ngôi nhà bằng đất, trong sân lại có cây đào và đàn gà, rất phù hợp.
Chị đại bàng nghe hiểu được hai chữ Anh Cô, nhưng trước khác nay khác, trong lòng nó bây giờ chỉ có hành hiệp trượng nghĩa.
“Chít chít chít.”
“Có gì cần giúp đỡ không?”
Bà lão: “Tôi thật sự không phải, thật đó. Đừng nói là Nê Thu Công, tôi thậm chí còn không thể nhào lộn.”
“Chít chít chít.”
“Ai da, con chim này, nói sao mày mới tin đây?”
“Chít chít chít.”
“Hay là mày đói rồi, muốn ăn một con gà không?”
“Chít chít chít, chít chít chít.”
Nhìn thấy bà lão đi bắt gà trong chuồng gà, chị đại bàng bất lực đưa mắt nhìn xung quanh thì nhìn thấy cái bếp đang đun nước.
Nó biết cái này là cái gì. Con người thích ăn đồ chín, bao gồm cả nước cũng phải đun sôi rồi mới uống.
Nó lại nghĩ đến lúc mới tới đây thấy bà lão đang cố hết sức nhóm lửa, chị đại bàng biết nên làm gì rồi.
Nó dang rộng đôi cánh dài hai mét nhắm chuẩn vào cái bếp đang đun nước và dùng sức vẫy mạnh!
Bàn về sức gió có thể không bằng máy sấy tóc nhưng diện tích lại lớn hơn.
Một trận cuồng phong bỗng nổi lên!
Bếp đun nước có khả năng chắn gió, nắp bếp chắn phần lớn gió. Ngọn lửa bên trong bị gió thổi tắt, ấm đun nước rung lắc dữ dội, giống như xảy ra động đất nên rung lắc kịch liệt, nếu không nhờ bên trong đổ đầy nước chắc chắn sẽ bay lên trời.
Bếp đun nước tránh được một kiếp, muội than lại không tránh được.
Bà lão bắt gà về vừa hay hứng lấy bụi đen xám xịt đầy trời.
Bà lão với khuôn mặt từ dính bẩn đến biến thành hòn than: “…”
Chị đại bàng: “Chít chít chít.”
“Không cần cảm ơn, sau này nếu cần giúp đỡ cứ đến vườn cây ăn quả tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Tạm biệt bà lão! Chị đại bàng đang tìm đối tượng mới để giúp đỡ thì con giẻ cùi từ trên trời hạ cánh xuống.
Con giẻ cùi nhỏ với đôi cánh chưa mọc hoàn toàn cứ bay mãi cho đến khi gần như kiệt sức.
“Chít chít, mau đi cứu mẹ, mẹ sắp bị người xấu bắt đi rồi.”
Lương Cẩm Tú bị nửa bế ném vào ghế sau, bên trong còn có một cô gái trẻ có hoàn cảnh giống cô.
Nhìn thấy cô, vẻ mặt cô gái toàn vẻ sợ hãi ngạc nhiên cứ tưởng mình nhìn nhầm: “Lương… streamer Lương, sao cô cũng bị bắt rồi?”
Gặp được fan ở trong trường hợp như thế này, toàn thế giới có lẽ không còn ai khác.
Lương Cẩm Tú khó khăn nhếch mép: “Đúng vậy, thật trùng hợp.”
Lúc này hai người đều không còn sức lực để cử động, giọng nói còn yếu hơn so với lúc khí huyết suy nhược, cũng may bọn buôn người sợ va chạm sẽ ảnh hưởng đến giá cả nên cố ý giữ hai người ở gần nhau.
Lái xe là một người đàn ông trung niên ăn mặc đúng chuẩn như một người đàn ông nông thôn. Sau khi xác nhận xung quanh không có người chú ý đến chỗ này, ông ta nóng lòng nhìn về phía Lương Cẩm Tú.
Người phụ nữ trung niên đắc ý nói: “Sao rồi, là một đơn hàng lớn đúng không? Chúng ta nhất định phải tìm một chỗ chịu trả giá.”
“Không tệ.” Người đàn ông trung niên ra sức gật đầu, đưa tay muốn chạm vào Lương Cẩm Tú: “Lát về tôi sẽ gọi điện thoại cho đại ca. Sản phẩm tốt như vậy bán đến nông thôn để sinh con thì quá đáng tiếc.”
Lương Cẩm Tú gần như cắn phải lưỡi, bất lực trơ mắt nhìn bàn tay mà giữa các kẽ móng tay dính đầy vết bẩn đưa về phía ngực cô.
Giờ phút này cô mới thật sự hiểu được cái gì gọi là tuyệt vọng, cái gì gọi là mặc người xâu xé.
Lương Cẩm Tú nhìn chằm chằm vào mắt người đàn ông: “Cút đi.”
May thay, người phụ nữ trung niên hung hãn đẩy người đàn ông ra: “Ông đang làm gì vậy?”
Người đàn ông cười đùa cợt nhả: “Sờ mấy cái thì có làm sao! Tôi cũng đâu có làm thật. Đến lúc giao hàng chỉ cần đảm bảo là một cô gái đủ tuổi thì sẽ không ảnh hưởng đến giá cả.”
Người phụ nữ trung niên giơ tay tát ông ta một cái: “Trước mặt tôi mà ông dám sờ người phụ nữ khác, tôi đánh chết ông đồ khốn nạn.”
Không gian trong xe chật hẹp, người đàn ông không có nơi nào để trốn, ôm đầu mất kiên nhẫn. Sau khi bị đánh vài cái thì đánh lại một cái: “Sao cứ đánh tôi hoài vậy, đừng tưởng to gan thì ghê gớm lắm. Ông đây không quan tâm kẻ thần kinh như bà.”
Người đàn ông ra tay rất nặng, một tay đánh xuống khiến đầu của người phụ nữ trung niên muốn nứt ra, một bên mặt cũng sưng lên.
Người phụ nữ trung niên thê thảm la như tiếng một con lợn bị giết, liều mình vồ lấy ông ta vừa cào vừa cấu.
Hai người ngồi ghế sau chỉ ước gì hai người kia đánh mạnh hơn nữa, tốt nhất là đánh chết nhau luôn.
Chỉ tiếc là cuộc chiến đã kết thúc với một câu nói của người đàn ông: “Đừng đánh nữa, lỡ bị ai đó nhìn thấy báo cảnh sát, cả hai ta coi như xong đời.”
Chiếc xe chậm rãi khởi động.
Sắc mặt cô gái trẻ tái nhợt, xem trên tivi xem tin tức hoàn toàn khác với thực tế. Vừa rồi nếu hai người kia không có quan hệ vợ chồng, dưới mí mắt của cô ấy, rất có thể Lương Cẩm Tú đã bị xâm phạm, nhưng dù có thoát khỏi kiếp nạn này, sau khi bị bán thì phải làm sao?
Con đường núi cảnh đẹp mê người phía trước biến thành con đường dẫn đến địa ngục không thể quay về.
Nghĩ đến cảnh tượng bi thảm đã được dự báo trước, cô ấy run rẩy cả người: “Lương, chúng ta, chúng ta nên làm sao đây?”
Cô ấy bỗng nhiên cảm thấy dường như không thật sự sợ chết đến vậy.
“Đừng lo lắng, sẽ có cách thôi.” Lương Cẩm Tú nhắm mắt lại, cẩn thận lắng nghe.
Giẻ cùi nhỏ bay tới rồi.
Trong lòng có quỷ nên mới sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Người đàn ông trung niên nghiêm túc chấp hành luật lệ giao thông, lịch sự nhường đường, nếu có thể không vượt sẽ không vượt. Nhưng sau khi lái xe được một đoạn, khi có một chiếc ô tô đi ngang qua, cửa sổ ghế phụ bất ngờ kéo xuống, người phụ nữ ngồi ở ghế phụ nhìn chằm chằm vào ông ta.
Người đàn ông trung niên bị nhìn đến kinh hồn bạt vía, nhanh chóng quay đầu.
Cửa sổ xe đóng kín, hơn nữa còn dùng tấm che nắng có màu tối nhất, bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng từ bên ngoài thì chắc chắn không thể nhìn thấy được bên trong.
Sau đó là chiếc xe thứ hai, lần này ngồi ghế phụ là một người đàn ông có tính cách phóng khoáng, huýt sáo một cách vang dội với ông ta: “Oa hú!”
Chiếc xe thứ ba, thứ tư… tình huống cũng tương tự.
Nếu đổi lại là người bình thường nhất định sẽ chủ động hỏi đối phương có chuyện gì, nhưng hai người họ trốn còn không kịp, sao còn dám mở miệng.
Trên đầu chiếc xe có một con giẻ cùi nhỏ đang đậu.
Còn trên bầu trời có một con đại bàng vàng đang bay.
Đại bàng vàng được mệnh danh là vua của các loài mãnh cầm, ngoài sải cánh dài hơn hai mét chúng còn có thị lực sắc bén hơn con người gấp gần mười lần. Đôi mắt của chúng rất đặc biệt và có hai đặc tính, có thể tách ra hoạt động riêng và dựa theo ánh sáng của môi trường xung quanh mà mở rộng hay co dãn.
Dùng từ ngữ chuyên ngành để nói thì là đồng thời có góc nhìn rộng và tầm nhìn của ống nhòm.
Đồng thời, đôi mắt của chúng chứa đầy các tế bào cảm quang có tác dụng là thị lực trong thế giới động vật, giúp chúng có thể nhìn thấy những sinh vật rất nhỏ cách xa vài ki-lô-mét.
Chị đại bàng hiện tại đã đạt tốc độ tối đa – hơn 300 km/h, ngang ngửa với đường cao tốc và gấp ba lần phương tiện thông thường. Nó chưa bao giờ phấn khích như bây giờ, nó cảm thấy dù Dương Quá có giúp anh hùng Quách Tĩnh trấn giữ thành Tương Dương cũng không bằng bây giờ.
Nhưng sau khi phát hiện con giẻ cùi nhỏ, nó rất nhanh đã yên tĩnh trở lại.
Người ở trên xe.
Nó lặng lẽ tóm lấy chiếc ô tô đậu trong vườn cây ăn quả, bất động, dù có đối đầu trực diện cũng chưa chắc đã là đối thủ.
Một anh hùng thực sự phải có một trái tim dũng cảm và một bộ óc sáng suốt!
Trong xe, người đàn ông trung niên là kẻ buôn người đã không thể nhịn được nữa, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh. Người phụ nữ trung niên bên cạnh cũng không khác gì.
Buôn người không bị xử bắn, nhưng nghe nói chỉ cần vào tù thì là loại bị coi thường nhất cùng với bọn hi3p d@m, sống một cuộc sống không bằng chết.
Người phụ nữ trung niên hoang mang lo sợ: “Không phải là bị phát hiện rồi chứ? Làm sao bây giờ? Ông mau nghĩ ra cách gì đó đi chứ.”
Giọng nói của bà ta vừa dứt thì một vật thể không xác định rơi sát vào cửa kính xe ô tô, đập xuống đất phát ra tiếng động lớn.
Người phụ nữ trung niên bị dọa đến gần như nhảy dựng lên, la hét: “Cái gì vậy? Cái gì vậy?”
Nếu nghiêng một chút thì vừa hay sẽ đập vào nóc xe.
Người đàn ông trung niên có sắc mặt tái nhợt, giảm tốc độ xe rồi nhìn vào gương chiếu hậu.
Đó là một tảng đá vẫn còn lăn.
Từ trên núi rớt xuống à?
Không phải người thì tốt, người đàn ông trung niên còn chưa kịp thở xong một hơi thì lại có một đống vật màu đen thui khác từ phía trước rơi xuống. Lần này cả hai người họ đều nhìn rõ vẫn là tảng đá như cũ – to bằng quả bóng rổ!
Sau lưng của người đàn ông trung niên ướt đẫm, trong lúc vô thức phanh gấp xe.
Chỉ thiếu một chút nữa thôi!
Nếu bị cái này đập trúng chắc chắn xe sẽ bị hư ngay tại chỗ, đập thêm mấy cái nữa trúng nóc xe thì…
Người đàn ông trung niên nghiến răng nghiến lợi chửi rủa.
Ngoài chửi bới ông ta không dám làm gì khác, không dám gọi điện thoại báo cho các bộ phận liên quan, thậm chí còn không dám mở cửa xe xem đá từ đâu rơi xuống, càng không dám dừng xe.
Ông ta giảm tốc độ xe, cẩn thận dè dặt vòng qua những tảng đá, chuẩn bị tăng tốc nhanh chóng rời đi.
Trên đỉnh núi bên cạnh, chị đại bàng thực hiện cú lao xuống tuyệt đẹp, quắp chặt hòn đá mình đã chọn, dang rộng đôi cánh và bay về phía đường cái một lần nữa như một chiếc máy bay ném b0m nhỏ đã được nạp đầy bom đạn.