Mọi người trong phòng stream đều hiểu ý của Jungle King Dịu Dàng.
Cái chết không phải là hình phạt nặng nề nhất, thay vì gi ết chết một người về mặt thể xác, chẳng bằng hủy hoại người đó về mặt tinh thần. Sống không bằng chết, nếu sống, mỗi ngày cũng là sự giày vò.
Chị ấy để cho Tiểu Hoa nhìn thấy được giấc mơ của anh ta, một giấc mơ đẹp anh ta có nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Trong di chúc, anh ta nhận được toàn bộ tài sản, còn có sự tự do của mình. Một sự tự do không hề làm tổn thương đến anh ta.
Có tiền, có sắc đẹp, có tự do, cuộc đời có lẽ không còn giấc mơ nào đẹp hơn thế nữa.
Ngay trước mắt anh ta, Jungle King Dịu Dàng tự tay xé nát đi giấc mơ này.
Sau đó mới tính đến khoản nợ của đứa bé.
“Một like cho chị gái phú bà! Ngầu quá đi.”
“Sảng khoái! Quả là phiên bản nữ chính ngoài đời.”
“Làm sai không đáng sợ, chỉ sợ đã sai lại không quay đầu. Một đòn này của chị phú bà quá hay rồi.”
“Tôi vẫn đang suy nghĩ nên đối phó với tên đàn ông khốn nạn như thế nào mới hả giận, nghĩ tới nghĩ lui chỉ nghĩ đến việc thiến! Ừm, cách này hay hơn.”
“…”
Thật ra vẫn còn một chi tiết mà mọi người không nghĩ đến.
Loại hành vi tự tay gi ết chết con ruột của mình, Jungle King Dịu Dàng không có bằng chứng, lời nói của Tiểu Hoa lại không thể làm chứng.
Vì thế, tên khốn kia có thể dùng nhiều cách để chống chế.
Nhìn thấy giấc mơ rồi tỉnh mộng, chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi. Người bình thường có ai có thể chịu đựng được, giống như việc biết rằng mình đã trúng vé số trị giá hàng chục tỷ tệ, giây tiếp theo lại phát hiện ra tờ vé số đó đã bị mất.
“Em, em nói gì vậy?” Sắc mặt của tên khốn Tiểu Hoa khó coi đến không còn giống người nữa, giống một con ma đội lốt da người. Trong lòng anh ta sớm đã rối loạn, sự hối hận đang gặm nhấm lục phủ ngũ tạng, anh ta chỉ hận không thể tự tát cái miệng của mình vài cái.
Nếu như sớm biết sẽ như vậy…
Tiếc rằng không có nếu như.
“Anh biết khả năng của em. Em có biện pháp khiến anh im hơi lặng tiếng mà biến mất, tệ nhất là đồng quy vu tận.” Giờ phút này Jungle King Dịu Dàng giống như người đi rừng tay cầm một thanh kiếm sắc trong khe núi chuẩn bị tung ra một đòn chí mạng. Chị ấy yếu ớt nói: “Em chỉ cho anh một cơ hội, nói cho em biết rốt cuộc là vì sao. Nói thật cho em biết, em sẽ tha cho anh một con đường sống.”
Trong phòng khách sang trọng gió mát thổi hiu hiu, trán của Tiểu Hoa lại đổ mồ hôi.
Lúc anh ta mới đến công ty đã được nghe nhân viên lâu năm đề cập đến việc nhiều năm trước Jungle King Dịu Dàng đã có những trải nghiệm thần kỳ đặc sắc.
Họ nói có một lần chị ấy đến phía Nam nhập hàng gặp phải một vụ cướp. Chị ấy thân là một người phụ nữ độc thân, kiên cường lấy mạng đổi mạng bảo vệ được túi tiền.
Sau này khi hai người hẹn hò có lần anh ta tò mò nên đã hỏi.
Jungle King Dịu Dàng chỉ chỉ vào chỗ đó: “Đàn ông cũng có nhược điểm.”
Anh ta thậm chí còn tận mắt chứng kiến Jungle King Dịu Dàng quản lý công ty đâu ra đấy như thế nào, khôn khéo ra sao khi giao thiệp với những nhân vật tai to mặt lớn.
Vì vậy, cho dù ở trên giường anh ta có chinh phục được chị ấy, nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy sợ hãi.
Jungle King Dịu Dàng tiến lên một bước, trong giọng nói mơ hồ tràn đầy sát ý: “Để có thể giữ được đứa bé, không có việc gì là tôi không thể từ bỏ. Anh nên biết đứa bé này quan trọng đến nhường nào đối với tôi. Nể mặt anh vẫn là bố ruột của đứa trẻ, nếu anh nói thật, tôi sẽ không làm gì anh.”
Tên khốn nạn to cao hơn chị ấy hẳn một cái đầu từng bước lùi lại, giấc mơ tan vỡ cộng với nỗi sợ hãi khiến anh ta không thể kiên trì nổi. Anh ta sụp đổ hét lớn: “Nếu có đứa con này thì tôi không thể rời đi được nữa.”
Lời yêu thương chỉ có thể nói bằng miệng được thôi. Jungle King Dịu Dàng và mẹ anh bằng tuổi nhau, chưa nói đến sự phản đối của gia đình, chỉ cần nhìn vào ánh mắt của đồng nghiệp trong công ty, họ chỉ thiếu chút nữa đã trực tiếp nói anh ta là kẻ ăn bám.
Không có đứa con, mọi thứ đều dễ nói, lúc nào cũng có thể rời đi.
Nếu có đứa con đồng nghĩa với việc anh ta sẽ bị khóa chặt cả một đời!
Lý do thật đơn giản lại thực tế.
Jungle King Dịu Dàng mỉm cười: “Anh thật lãng phí khuôn mặt và thân hình này của mình.”
Phản ứng đầu tiên của chị ấy nghĩ rằng anh ta do đối thủ cạnh tranh hoặc những người mà chị ấy đã đắc tội phái tới. Không phải chị ấy không nghĩ đến vấn đề này, chỉ là hổ dữ không ăn thịt con. Vì để có được tự do lại có thể gi ết chết con ruột của mình.
“Vợ à, tha thứ cho anh lần này được không. Anh bị quỷ ám, không phải là con người. Anh thật sự không biết em lại yêu anh nhiều đến vậy.” Tên đàn ông khốn giơ tay thề: “Anh đảm bảo sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với em và con, nếu trái lời thề sẽ bị sấm sét đánh chết.”
Anh ta bình tĩnh lại! Chuyện đã như vậy, anh ta chỉ cách giấc mơ đẹp của mình một bước chân rất rất nhỏ nữa thôi.
“Có phải năng lực của anh ta đều nằm hết ở trên khuôn mặt rồi không, nên chỉ số thông minh của anh ta mới âm như vậy? Làm ơn đấy, lúc này còn nói lời thề thốt như vậy ai tin chứ.”
“Có thể giế t chết chính con ruột của mình, sấm sét đánh chết thì sao chứ?”
“Chị gái Jungle, ngàn lần đừng có mềm lòng.”
“…”
Jungle King Dịu Dàng chỉ vào cửa, lạnh lùng nói: “Cút.”
Tên đàn ông khốn vẫn nghĩ cách níu kéo, đáng thương khổ sở van xin: “Vợ à, vợ chồng không có thù hận qua đêm. Anh đi rồi sẽ không còn ai ở bên em nữa. Đêm nay…”
Một tác phẩm chạm khắc bằng ngọc giá trị vài chục nghìn tệ lướt qua tai anh ta rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh.
Jungle King Dịu Dàng lười nói thêm một chữ, chị ấy cầm một cái khác tiếp tục đập.
Mọi người trong phòng stream: “…”
“Dừng tay! Chị ơi mau dừng tay! Cho em địa chỉ, em lập tức bay tới đó. Chị không cần hoàn tiền vé máy bay chỉ cần cho em mấy bức điêu khắc ngọc là được.”
“Đây là cảnh đánh nhau đắt đỏ nhất tôi từng xem… Cho dù là Hollywood cũng không quay được.”
“Chỉ trong chớp mắt, mấy chục nghìn tệ đã không còn. Thì ra người có tiền đánh nhau cũng xa hoa như vậy.”
“Aaaa, tên khốn mau cút! Đau lòng chết tôi rồi.”
“…”
Tên đàn ông khốn khiếp hoảng sợ bỏ chạy.
Jungle King Dịu Dàng như không xảy ra chuyện gì, mỉm cười vẫy tay về phía ống kính: “Tạm biệt mọi người! Streamer, cảm ơn cô.”
Về phần tiếp theo nên làm như thế nào, có giữ đứa con hay không thì chị ấy không nói, cũng không cần phải nói.
Nhưng Lương Cẩm Tú tin rằng cho dù có thế nào thì Jungle King Dịu Dàng đều sẽ giải quyết tốt.
Đầu mùa thu, cái nắng như thiêu đốt đã mát hơn một chút.
Hai con giẻ cùi nhỏ từ trên cây đại thụ trong sân bay xuống đậu trên vai Lương Cẩm Tú.
Chúng không cần phải cho ăn vì mỗi ngày chúng tự bắt côn trùng, nhưng lại không bay đi mà làm tổ trên cây.
Giẻ cùi vẫn giống như lúc còn nhỏ, vỗ vỗ cánh làm nũng: “Mẹ ơi, mẹ ơi.”
Một đám mây đen bay trên bầu trời.
Chị đại bàng bay tới nhưng trước khi đáp xuống, con gà trống lớn cất giọng khàn khàn thảm thiết kêu: “Các vợ ơi, mau đưa các con về tổ! Con đại bàng già lại đến rồi.”
Một con gà mái không nghe theo mệnh lệnh: “Cục cục cục, cục cục cục.”
Nó không ăn chúng ta.
Ngày nào cũng đến, ngày nào cũng đến, dù có đáng sợ cũng mất cảm giác rồi.
Con gà trống tức không chịu nổi, trừng mắt nhìn nó một cách hung dữ, quay mình quyết liệt liều mạng lao vào con đại bàng vàng.
Lương Cẩm Tú cảm thán lắc đầu, có người còn không bằng một con gà.
Chị đại bàng thực sự khó chịu, không còn vỗ cánh bay giống những lần trước nữa, càng giống như một cầu thủ bóng rổ đánh một đứa trẻ, dễ dàng dùng móng vuốt đè đầu con gà trống lớn: “Tôi nói lại lần nữa, tôi sẽ không ăn thịt ông cũng như các bà vợ của ông. Nếu lại dám làm phiền tôi, cẩn thận móng vuốt vô tình.”
Nói xong nó mới vỗ cánh bay.
Giang hồ tràn đầy sức hấp dẫn, trừ hại cho dân, hành hiệp trượng nghĩa.
Lần truy bắt trước không hề thỏa mãn nó chút nào, kẻ xấu trốn trên một cái cây lớn nên nó không thể ra đòn cuối cùng. Nó đến hỏi Lương Cẩm Tú xem gần đây có nơi nào có người cần giúp đỡ không.
Lương Cẩm Tú lắc đầu, chân thành nói: “Chị thật là một con chim tốt. Nếu gặp khó khăn tôi nhất định sẽ nói cho chị biết đầu tiên.”
“Hành hiệp mỗi ngày là chuyện tôi nên làm cả đời.” Chị đại bàng không ngờ còn có loại đãi ngộ như vậy, được khen đến mức lâng lâng, bước thấp bước cao đi như người mẫu ra ngoài sân, nghĩ một lúc, nó không quay lại vườn cây ăn quả.
Anh hùng thật sự nên vì nước vì dân, vậy thì, trong làng nhiều dân làng như vậy, chắc chắn sẽ có người cần giúp đỡ.
Ví dụ như bị bọn cướp quấy rối.
Tất nhiên, Lương Cẩm Tú không thể tưởng tượng được dân làng phải nhận lấy sự nhiệt tình như thế nào nên cô quyết định đi tập lái xe.
Nơi tập lái xe là ở ngoại ô.
Sau khi hẹn thời gian qua điện thoại, Lương Cẩm Tú đạp xe điện ra ngoài.
Núi non đầu thu đẹp vô cùng, bầu trời cao hơn, sáng hơn và trong xanh hơn, trong gió không còn hơi nóng, gió thổi bay bay cảnh đẹp ý vui.
Mặc dù không phải là địa điểm thu hút khách du lịch nhưng mỗi cuối tuần, rất nhiều người dân trong thành phố sẽ đến trải nghiệm thiên nhiên. Cơ sở vật chất cũng theo đó được xây dựng, có bãi đậu xe tạm thời bên đường và ghế gỗ dài để nghỉ ngơi.
Hai con chim giẻ cùi cũng theo tới đây, vui vẻ bay trong gió, bay mệt rồi thì một con trái một con phải đáp xuống càng xe ríu rít.
“Mẹ ơi, mẹ ơi.”
Lương Cẩm Tú chưa bao giờ có trải nghiệm tuyệt vời như vậy. Cô cảm giác như đang mang theo bên mình hai tinh linh nhỏ biết bay, không biết bao nhiêu người trên đường liếc nhìn kinh ngạc.
Còn có cách dắt chim đi dạo như thế sao?
Đi được nửa đường, sợ hai con chim khát nước, vừa hay bên đường có một khoảng đất trống nhỏ được xây dọc theo ngọn núi.
Lương Cẩm Tú ngồi dưới bóng cây, lấy ra một chai nước khoáng từ khung xe.
Thím hai mở một quầy bán quà vặt giờ đã hiểu về tiếp thị. Khoảng thời gian trước thím ấy tổ chức hoạt động rút thăm trúng thưởng để cảm ơn bà con làng xóm. Chỉ cần ai mua đồ đủ số tiền năm trăm tệ sẽ lập tức nhận được một lần quay số, tỷ lệ trúng thưởng là 100%.
Vì để mua đủ số tiền, Trịnh Phương đã mua một lúc năm chai nước tương và năm chai giấm…
Sau đó trúng được một thùng nước suối nhãn hiệu thông thường.
Hai chú chim giẻ cùi nhỏ quả thật đã khát nước, vui vẻ đến nỗi lắc lư cái cánh. Mỗi con uống nước cỡ một nắp chai, uống nước no thì lại đói, chúng bay đến bụi cây gần đó để tìm côn trùng ăn.
Đây mới là trình độ cao nhất khi nuôi thú cưng.
Không cần cho ăn hay đi lại, không cần lo lắng việc vệ sinh, không cần dây xích khi đi ra ngoài.
Một người phụ nữ trung niên đi dọc theo đường núi hỏi đường bằng giọng vùng ngoài: “Cô gái, làm thế nào để đến thôn Thẩm Gia?”
Lương Cẩm Tú tùy tiện chỉ phương hướng: “Đi thẳng dọc theo đường cái, nhìn thấy đoạn đường đất thì rẽ vào.
“Cám ơn cháu, hôm nay trời thật là nóng.” Người phụ nữ trung niên lau mồ hôi trên trán, ngồi bên cạnh cô, cười hỏi: “Cô bé đang đi đâu vậy?”
Lương Cẩm Tú cảm thấy hơi kỳ lạ. Người thường sau khi hỏi đường sẽ tranh thủ mà đi, sao lại còn tám chuyện nữa? Chẳng qua cô hiểu ở vùng nông thôn, thứ gọi là cảm giác ranh giới về cơ bản không tồn tại, cô nói có lệ: “Cháu đi tập lái xe.”
“Ồ, tập lái xe à?” Người phụ nữ trung niên sáng mắt: “Bây giờ học phí là bao nhiêu thế? Con gái của cô cũng cỡ tuổi cô bé, nó cũng muốn học lấy bằng lái xe.”
Hai người hoàn toàn không quen biết nhau, vả lại ấn tượng mà người phụ nữ trung niên để lại cho cô cũng không tốt lắm. Bà ta có làn da ngăm đen thường gặp của phụ nữ trung niên nông thôn, nhưng lại thiếu chút gì đó thật thà phúc hậu.
Nếu không phải Lương Cẩm Tú đang đợi hai con giẻ cùi nhỏ thì sớm đã chạy lấy người rồi.
Vì lễ phép, cô vừa qua quýt vừa nhìn về hướng bụi cây.
Hai con chim đang ăn rất vui vẻ.
Cũng chỉ trong khoảng thời gian cô quay đầu đi, người phụ nữ trung niên nhanh như chớp lấy ra một chai nước tương tự!
Mọi chuyện diễn ra trong im lặng.
Có nhiều người có phản ứng tiềm thức mà họ không biết, chẳng hạn như nhìn thấy người khác uống nước trong hoàn cảnh khô và nóng như vậy.
Người phụ nữ trung niên uống một ngụm nước, đưa bình giữ nhiệt kém chất lượng đến, nhiệt tình hỏi: “Con gái, uống nước không?”
Lương Cẩm Tú lễ phép từ chối: “Cảm ơn, cháu có mang theo nước.”
Nhiệt tình một cách hơi quá đáng, có phần kỳ lạ.
Lương Cẩm Tú thuận tay cầm lấy chai nước đang để trên chiếc ghế dài.
Bao bì giống nhau căn bản sẽ không khiến mọi người nghĩ nhiều.
Cô nhấp vài ngụm, bỗng nhiên nghĩ ra. Không đúng, nước mới mở, hai con chim chỉ uống có hai nắp chai, hẳn phải còn nhiều mới đúng.
Sao chỉ còn lại nửa chai?
Cô chưa kịp suy nghĩ thì cơn buồn ngủ cực mạnh đột nhiên ập đến, cảnh vật trước mắt trở nên mờ ảo.
Lương Cẩm Tú cảm thấy như có một quả bom rơi vào đầu mình!
Nước có vấn đề!
Người phụ nữ trung niên có vấn đề!
Tuy nhiên đã quá muộn! Cô dùng hết sức lực đứng dậy suýt chút đã ngã đập đầu, con đường núi cứng cáp dường như biến thành những gợn sóng, đong đưa đong đưa.
Một đôi bàn tay đen gầy gò đỡ lấy cánh tay cô.
“Con gái, con bị say nắng rồi?”
Thân thể không những mất đi sức lực, tiếng la lớn của Lương Cẩm Tú chỉ như tiếng muỗi vo ve: “Đi tìm chị đại bàng.”