*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 19: Nhập mạc chi tân*
(*Nhập mạc chi tân – 入幕之宾: Nghĩa gốc là những người có quan hệ thân cận/những người tham gia cơ mật, trong truyện chỉ người “vô cùng thân cận”, người thân mật, là chỉ bạn Doanh thành “nam sủng” của Lăng Kỳ Yến. Trong truyện được sử dụng khá nhiều, editor và beta xin được phép đổi thành “người thân thiết” về sau.)
Edit: Dii
Beta: Yuyu
_______________
Hoàng đế bảo Lăng Kỳ Yến đi làm ban sai*, dù y không muốn thì cũng phải nghe lời, trời vừa sáng đã đến nha môn bộ Lễ.
(*Ban sai: Người chuyên xử lý các công việc vặt cho triều đình hoặc quân đội.)
Đứng đầu Chủ Khách Ty là Thị lang bộ Lễ Lưu Thương, cũng là cha của Lưu Khánh Hỉ.
Người này mới hơn bốn mươi tuổi, vốn là độ tuổi hăng hái nhất, nhưng trông ông ta rất tiều tụy, khuôn mặt tang thương, tóc mai hai bên đã có sợi bạc, chắc do phải chịu đả kích quá lớn từ cái chết của con trai trưởng.
Lúc trước khi phủ nhà họ Lưu làm đám tang, Lăng Kỳ Yến chỉ phái quản gia trong phủ thay mình đến cúng viếng, nghe nói bầu không khí nơi đó nhuốm đầy vẻ bi thảm u ám, có lẽ khó mà vực dậy nổi trong thời gian ngắn.
Lưu Thương khá hờ hững với Lăng Kỳ Yến, chỉ hành lễ chào hỏi qua loa rồi thôi.
Nhưng Lăng Kỳ Yến có thể hiểu được, đúng là Lưu Khánh Hỉ đã mất tích sau khi đến trang viên riêng của y, người cuối cùng gặp hắn lại là nha hoàn trong phủ y. E là đến thánh nhân cũng không thể bình tĩnh hòa nhã chấp nhận cái chết bất ngờ của Lưu Khánh Hỉ, mà không hề oán hận hay nghi ngờ gì y, chứ nói chi đến người nhà họ Lưu.
Lăng Kỳ Yến cũng chẳng để bụng lắm, trước giờ y chưa từng lo lắng mấy chuyện này.
Ngoài đám quan viên của Chủ Khách Ty, nơi này còn có quan đứng đầu Hồng Lô Tự, Tứ Di Quán và Hội Đồng Quán, tất cả đều liên quan đến công việc ngoại giao. Chủ Khách Ty phụ trách các chính sách của triều đình, Hồng Lô Tự quản lý cống phẩm từ các nơi dâng lên, Tứ Di Quán chuyên phiên dịch ngôn ngữ ngoại quốc và Hội Đồng Quán chịu trách nhiệm tiếp đón các sứ đoàn, dựa theo ý muốn của Hoàng đế, Lăng Kỳ Yến phải đến mấy nơi này học tập.
Tất nhiên nói là học tập thế thôi, chứ nhóm quan viên cũng không dám coi y là học trò thật. Mọi người đều đối xử với y như cấp trên, luôn bày ra dáng vẻ kính cẩn nghe y răn dạy.
Hơn nữa bệ hạ còn cố ý dặn dò phải để Dục vương điện hạ lo liệu việc sứ đoàn tiến kinh dâng lễ nhân dịp lễ Vạn Thọ vào tháng sau, nên dù bọn họ không bằng lòng thì cũng phải nghe theo lệnh.
Vì vậy mọi người đã thay nhau tiến lên, giải thích kỹ càng công việc chính của nha môn và bẩm báo tất cả thủ tục cần thiết cho việc vạn quốc đến dâng lễ với Lăng Kỳ Yến. Y kiên nhẫn nghe hơn một canh giờ, càng nghe càng chán, cuối cùng không nhịn được đành phải ngắt lời một vị Khanh* của Hồng Lô Tự đang nói mãi không ngừng: “Được rồi, các người tự làm mấy cái đó đi, đều là người có kinh nghiệm cả, bản vương không hiểu gì hết, chẳng dám múa rìu qua mắt thợ đâu, sau này cứ ba ngày thì sai người đến phủ bản vương báo cáo một lần là được.”
(*Khanh: một chức quan thời xưa.)
“Nhưng bệ hạ nói…”
Lăng Kỳ Yến cười nhạt, liếc xéo mọi người: “Bệ hạ đã nói gì quan trọng đến thế sao? Tóm lại, trong lòng các ngươi cũng không vui khi bản vương nhúng tay vào việc của nha môn, nếu bản vương quản nhiều quá, lỡ bới móc ra sai lầm của các ngươi, chắc chắn các ngươi sẽ ngầm ghi hận bản vương, chẳng bằng cứ thế này, bản vương có thể vui vẻ nhẹ nhõm, các ngươi cũng thoải mái, có gì không tốt?”
Mọi người đồng loạt nghẹn lời, Lăng Kỳ Yến dám nói mấy câu cực kỳ bất kính như “lời bệ hạ nói không hề quan trọng”, chứ bọn họ không dám đâu, nhưng nếu y muốn thế, vậy thì quá tốt rồi, bọn họ cũng sợ ông trời con này đến đây sai bảo bọn họ khắp nơi, trong khi mình chẳng chịu làm gì cả.
Lăng Kỳ Yến cũng không ở lâu, chưa đến trưa đã rời khỏi nha môn bộ Lễ rồi vào cung báo cáo với Hoàng đế. Hoàng đế tận tình dặn dò y phải cố gắng làm việc thật tốt, còn nói Thái tử cũng hy vọng như thế, ông ta muốn nhìn huynh đệ bọn họ hoà thuận, cùng nhau phấn đấu vì giang sơn Đại Thành, Lăng Kỳ Yến chỉ ừ đại cho xong, chứ thật ra là nước đổ đầu vịt, một chữ cũng không để trong lòng.
Rời khỏi chỗ của Hoàng đế, mới vừa ra tới cửa đã tình cờ đụng mặt kẻ thù Lăng Kỳ Ngụ.
Lăng Kỳ Yến phớt lờ gã, già vờ không thấy, còn chẳng thèm liếc mắt nhìn vị Thái tử điện hạ này một lần.
Lúc nghiêng người lướt qua gã, Lăng Kỳ Ngụ chợt gọi y lại: “Hôm nay đại ca bắt đầu đi làm ban sai à?”
Lăng Kỳ Yến uể oải ngước mắt “Nhờ phúc của ngươi cả, nghe nói là do ngươi đề xuất với phụ hoàng à? Xin ông ấy giao vài việc nghiêm túc cho bản vương làm?”
“Không tốt ư?” Lăng Kỳ Ngụ nghiêng người sang, khóe môi cong lên, nhìn Lăng Kỳ Yến chăm chú.
“Tốt chỗ nào chứ?” Y hờ hững hỏi gã.
“Mai này huynh đệ chúng ta đồng lòng, quân thần hỗ trợ lẫn nhau, cùng cai quản thiên hạ, có gì không tốt? Đại ca không muốn hỗ trợ cho cô như Ngũ hoàng thúc giúp đỡ phụ hoàng sao?”
Ngũ hoàng thúc Tĩnh vương là huynh đệ ruột của Hoàng đế, cũng là người phụ hoàng họ tín nhiệm nhất, theo quy củ hoàng tộc Đại Thành, con trưởng dòng chính sẽ được lập làm Thái tử, các hoàng tử khác thì phong vương khi thành niên, sau khi hoàng đế băng hà, tân đế đăng cơ, họ sẽ rời kinh đến đất phong, nhưng cũng có ngoại lệ.
Hoàng tử đương triều nào khiến Hoàng đế chán ghét sẽ bị đuổi đến đất phong sớm hơn, còn huynh đệ được tân đế coi trọng sẽ ở lại kinh thành phụ trách những nhiệm vụ quan trọng.
Lăng Kỳ Yến suýt nữa trở thành người ở vế trước, Tĩnh vương lại là người ở vế sau. Phủ Tĩnh vương ở ngay kinh thành, cạnh hoàng cung, Tĩnh vương còn nắm giữ binh quyền trong tay, quanh năm dẫn binh ở biên cương, đủ thấy Hoàng đế coi trọng ông ta thế nào.
Hiện giờ Lăng Kỳ Ngụ nói hy vọng Lăng Kỳ Yến có thể làm Tĩnh vương thứ hai.
Lăng Kỳ Yến khịt mũi coi thường, ánh mắt hờ hững: “Thái tử điện hạ có lòng quá, nếu thật sự coi trọng bản vương như thế, vậy sao không nói với phụ hoàng để bản vương theo ngươi vào triều đi?”
Lăng Kỳ Ngụ bị y chặn họng, khóe miệng hạ xuống. Lăng Kỳ Yến không muốn phí lời với gã nữa, bèn quay người bỏ đi.
Y biết, cái đồ khốn khiếp này chẳng nói được câu nào thật lòng.
Tuy vấn đề ngoại giao rất quan trọng, nhưng hầu hết các quan viên khác trên triều không liên quan quá nhiều đến nó, chỉ dính mỗi Lưu Thương hơi được Hoàng đế coi trọng, mà hắn lại có hiềm khích với Lăng Kỳ Yến. Sao Lăng Kỳ Ngụ dám để y vào triều nghe báo cáo và quyết đinh sự việc được. Lập con trưởng dòng chính làm Thái tử là quy củ do hoàng đế khai quốc đề ra, từ đầu Lăng Kỳ Ngụ đã nhận sắc phong không chính đáng, chắc chắn phải đề phòng y rồi.
Gã muốn lấy lòng y, nhưng vẫn cẩn thận che giấu phong bị y, không ngại mệt sao.
Dù Lăng Kỳ Yên chưa rõ sao Lăng Kỳ Ngụ lại đổi tính, cứ thích chơi trò “anh em hòa thuận” với y, nhưng y cũng chẳng muốn phí sức nghĩ nhiều làm gì.
Sau khi rời cung lên xe, Lăng Kỳ Yến xoa cái bụng trống rỗng, cảm thấy bất bình, vào cung một chuyến, vậy mà chẳng được ăn một muỗng cơm nóng nào, còn gặp người khiến mình bực bội, xui quá đi.
Giờ Thân, Quốc tử giám tan học.
Ôn Doanh ra cửa, xe ngựa chở hắn đi qua hai con đường, tới khúc quanh ngay ngõ phố hẻo lánh thì bị ngăn lại, một người giống thái giám đến cạnh xe, nói chủ nhân của họ muốn nói với hắn mấy câu.
Ôn Doanh mở hé cửa sổ, cảnh giác nhìn sang, thấy một chiếc xe ngựa xa hoa dừng ở phía trước cách đó không xa, không thể nhận ra người trong xe là ai.
Hắn vô thức nhíu mày, sau chuyện lần trước, Lăng Kỳ Yến đã chia cho hắn hai tên hộ vệ, lúc bọn họ định đuổi người đi, thì tên thái giám kia vội vàng tự giới thiệu: “Chúng ta là người của phủ Trưởng công chúa Hoa Anh, trong xe là Quận chúa Tích Hoa, muốn mời Tiểu án thủ Ôn qua đấy nói vài câu.”
Hắn vừa nói xong, cửa xe ngựa bên kia đã được đẩy ra, một nha hoàn xinh đẹp nhảy xuống, chính là người lần trước thay Quận chúa Tích Hoa nhét túi thơm cho Ôn Doanh ở phủ Dục vương.
Ôn Doanh đành xuống xe, bước đến xe ngựa ở đối diện, hành lễ theo quy củ với người bên trong.
Quận chúa Tích Hoa mở cửa sổ, nằm nhoài trên đó cười hì hì nhìn hắn, sau khi lia mắt xuống hông Ôn Doanh thấy nơi đó chẳng có thứ gì, tiểu Quận chúa hơi mất hứng: “Túi thơm lần trước bản quận chúa đưa ngươi đâu? Sao không mang theo?”
Ôn Doanh buông mắt, chẳng hề nhìn nàng, hờ hững nói: “Cảm ơn Quận chúa, học trò đã rất hoảng hốt, vốn định tìm cơ hội trả vật này cho Quận chúa, nhưng sau đó lại bị điện hạ lấy đi, thật sự xin lỗi.”
Tiểu Quận chúa nghe vậy thì nhíu mày nói: “Huynh ấy lấy túi thơm của ta làm gì? Ta đưa túi thơm cho ngươi thì liên quan gì đến huynh ấy?”
“Học trò là người của điện hạ.”
“Ngươi cũng chỉ là môn khách của phủ huynh ấy thôi, bản Quận chúa để ý ngươi, tặng túi thơm cho ngươi, còn phải xin phép huynh ấy ư? Sao huynh ấy quản nhiều quá vậy?”
Cuối cùng Ôn Doanh cũng ngước mắt, bình tĩnh nói cho nàng biết: “Học trò là ‘người thân thiết’ của điện hạ.”
Quận chúa Tích Hoa sững sờ, vô thức dùng khăn che miệng, cố gắng ngăn tiếng kêu kinh ngạc bật ra ngoài, mắt đỏ lên vì tức: “Ngươi gạt ta! Ngươi không thích ta thì cũng đừng gạt ta như vậy! Đại biểu ca nói ngươi chỉ là môn khách của phủ huynh ấy thôi!”
“Chuyện liên quan đến danh dự của điện hạ, xin Quận chúa đừng nói cho người ngoài nghe.”
“Ngươi…!”
Tiểu Quận chúa vừa tức vừa giận: “Ngươi bằng lòng sa đọa như vậy ư? Rõ ràng tương lai của ngươi rất xán lạn, sao phải bước lên con đường này?!”
“Học trò tự nguyện, học trò là thế nên không nhận nổi sự yêu mến của quận chúa đâu, xin lỗi.”
Tiểu Quận chúa tức đến mức đóng sầm cửa sổ: “Đi thôi!”
Nha hoàn kia cũng trừng Ôn Doanh một cái rồi leo lên xe ngựa.
Xe ngựa của phủ Trưởng công chúa lăn bánh lộc cộc rời đi, Ôn Doanh phớt lờ xoay người quay lại xe.
Chạng vạng, Ôn Doanh đến viện chính vấn an Lăng Kỳ Yến, sau đó ăn tối với y, còn thay cả thuốc cho y.
Vết thương trên lưng Lăng Kỳ Yến đã sắp lành, vì tránh để lại sẹo nên vẫn phải bôi thuốc.
Bàn tay ấm áp của hắn bóp hông y, Lăng Kỳ Yến híp mắt thoải mái rên hừ hừ.
Ôn Doanh vô thức bóp mạnh hơn, lát sau y quay đầu nhìn hắn: “Nghe nói hôm nay trên đường về, ngươi bị con nhóc Tích Hoa kia chặn đường?”
“Ừ.”
“Các ngươi đã nói gì vậy?”
Ôn Doanh ngước mắt, đối diện với ánh mắt của Lăng Kỳ Yến, thong dong nói: “Nàng hỏi sao học trò không đeo túi thơm của nàng, học trò đã nói thật với nàng.”
Lăng Kỳ Yến không hiểu gì cả: “Nói thật gì cơ?”
“Học trò nói, học trò là ‘người thân thiết’ của điện hạ.” Ôn Doanh nhìn y, giọng điệu bình tĩnh, nhưng dường như trong đó vẫn xen lẫn chút cảm xúc khó giải thích được, cũng không nói rõ được.
Lăng Kỳ Yến vui vẻ, móc ngón tay vào vạt áo phía trước của hắn, y cười nhạt, ung dung chọc ghẹo: “Thật không? Ngươi là ‘người thân thiết’ của bản vương? Sao bản vương không biết nhỉ?”
“Điện hạ cảm thấy không phải sao?” Ôn Doanh bình tĩnh hỏi ngược lại.
Lăng Kỳ Yến suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Cứ coi như là đúng một nửa đi.”
Y bò dậy, cưỡi lên người Ôn Doanh, ngón tay vẫn sờ mó trước ngực hắn: “Tú tài nghèo, ngày ấy đã nói rồi, chờ vết thương của bản vương lành, ngươi phải để bản vương thị tẩm.”
Ôn Doanh vòng tay qua eo Lăng Kỳ Yến, miết nhẹ, hắn buông mắt, như thể đang suy nghĩ gì đó.
Lăng Kỳ Yến không đẩy tay hắn ra, chỉ cười nhìn hắn, chờ hắn chịu thua.
Một lát sau, Ôn Doanh mới trầm giọng nói: “Điện hạ có thể đợi đến khi thi Hương kết thúc, học trò thi xong rồi, được không?”
Mắt Lăng Kỳ Yến tức thì tối lại, y đẩy mạnh hắn ra, tức giận nói: “Lúc trước nói chờ vết thương của bản vương lành, giờ lại nói chờ thi Hương xong, lần sau có phải sẽ nói chờ sang năm thi Hội kết thúc đúng không? Ngươi giỡn mặt với bản vương đấy à?”
Ôn Doanh bỗng nhiên kéo Lăng Kỳ Yến vào lòng, xoay người đè y xuống giường, ngay lúc y đánh hắn, bèn giữ chặt người, hôn lên gáy y.
Đôi môi ướt át của Ôn Doanh lướt qua lướt lại trên cổ Lăng Kỳ Yến, tay hắn thì xoa bóp chỗ nhạy cảm bên hông y, lúc này Lăng Kỳ Yến chỉ cảm thấy vừa tê vừa ngứa, nhũn cả người, không đủ sức đá hắn nữa, thỉnh thoảng từ trong miệng y lại bật ra mấy tiếng rên rỉ quyến rũ mà chính y cũng không biết.
Sau khi đè Lăng Kỳ Yến xuống hôn một chập, Ôn Doanh mới thở nhẹ một hơi, buông y ra, tách khỏi Lăng Kỳ Yến rồi quỳ xuống đất xin lỗi: “Học trò quá phận, xin điện hạ thứ tội.”
Lăng Kỳ Yến chợt bừng tỉnh từ trong mê man, y đá Ôn Doanh một cái, nhưng đá rất nhẹ.
Hắn vẫn không chịu thua.
Hai người giữ nguyên tư thế như vậy một lúc lâu, cuối cùng Lăng Kỳ Yến nắm lấy vạt áo hắn, kéo người đến trước mặt, hung ác nói: “Sau thi Hương thì sau thi Hương, bản vương tin ngươi lần cuối, đến lúc đó ngươi mà còn từ chối nữa, bản vương sẽ cắt ’em trai’ của ngươi đi, cho ngươi đi làm bạn với bọn Giang Lâm!”
Cũng chỉ có một tháng thôi, y đợi là được!
Hết chương 19.
Dii có lời muốn nói: Quân tử quá, quân tử mà ôm hôn đè xong cái xin lỗi 🙂
Không liên quan nhưng mà Thiên quan tứ phúc ra donghua làm em high quá, tới nỗi mới tạch Lý xong vẫn về hít và quẩy như thường được :)))
Yu có lời muốn nói: Chương này mở màn cho chương H đến bỏng mắt ở c25 à =))))))))))))))