*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 18: Nốt ruồi đỏ tươi
Edit: Chanh
Beta: Dii
____________________
Lăng Kỳ Yến vươn tay nắm chặt lấy quần áo Ôn Doanh, cố ý muốn hắn cởi ra cho mình xem.
Hồi trước có một lần y kéo cổ áo Ôn Doanh, cắn lên bả vai của người này một cái, nhưng mà lần đó y uống say, không nhìn kĩ, hôm nay nhất định phải nhìn cho rõ ràng.
Động tác tay của Lăng Kỳ Yến gấp gáp, chỉ vì từ trước đến nay quần áo của y đều do hạ nhân hầu hạ mặc cho, đến cả đai lưng cũng không biết cởi ra kiểu gì, loay hoay cởi mất một lúc, suýt nữa thì kéo hỏng luôn.
Lăng Kỳ Yến có hơi bực mình, gương mặt lộ ra vẻ giận dữ, Ôn Doanh im lặng không nói gì, đè lên tay y, tự mình cở đai lưng, cởi áo ngoài, còn mỗi trung y bên trong.
Thân thể nam tính cường tráng rắn chắc, cơ bắp hoàn hảo hiện ra trước mắt Lăng Kỳ Yến, Lăng Kỳ Yến nuốt nước bọt theo bản năng, đưa ngón tay chọc chọc cánh tay Ôn Doanh, rồi đến cơ ngực, lại dời xuống phần bụng, chỗ nào cũng rắn chắc, không có tí thịt thừa nào, cũng không lộ ra vẻ tráng kiện quá mức.
Lăng Kỳ Yến nhìn mà vừa mê vừa thèm, không ngừng chọc hắn, miệng thì tấm tắc: “Không phải ngươi là thư sinh à? Luyện kiểu gì được thế này vậy? Bản vương cưỡi ngựa hằng ngày cũng không luyện được như vậy.”
Ôn Doanh nhàn nhạt đáp: “Hằng ngày học trò đều luyện quyền nửa canh giờ, học trò đã từng nói với vương gia về vị lão tướng quân ẩn cư kia, ông ấy thấy học trò là hạt giống tốt để luyện võ, truyền thụ cho học trò không ít kĩ năng võ học, có thể cường thân kiện thể, nếu không phải học trò cố chấp chuyện thi cử, ông ấy cũng muốn tiến cử học trò đi tòng quân.”
“Tòng quân?” Lăng Kỳ Yến nghe vậy có hơi bất ngờ: “Thật ra tòng quân cũng tốt, vậy tại sao ngươi cứ muốn theo văn?”
Ôn Doanh khẽ lắc đầu: “Cha học trò nói, tiếc nuối lớn nhất của đời ông chính là một chữ bẻ đôi cũng không biết, muốn thấy học trò thi cử đỗ đạt, học trò chỉ muốn hoàn thành nguyện vọng của cha mà thôi.”
“Không ngờ tới ngươi còn là một đứa con có hiếu.”
Lăng Kỳ Yến nói, ánh mắt hạ xuống nơi ngực hắn, nơi đó có một nốt ruồi đỏ chừng hạt gạo, đỏ tới mức vừa sáng rực vừa đẹp đẽ.
“Đây là gì vậy? Đẹp thật đấy…” Bụng ngón cái của Lăng Kỳ Yến lướt qua, thích thú vuốt ve không buông tay.
“Trời sinh.”
“Mỹ nhân quả nhiên là mỹ nhân, chỗ nào cũng đẹp.”
Lăng Kỳ Yến khen ngợi, cười tủm tỉm lại sờ soạng một lúc, thậm chí muốn vươn lưỡi liếm một cái, nếm thử mùi vị.
Ôn Doanh bắt được tay y, cau mày: “Điện hạ nhìn xong rồi, học trò có thể mặc quần áo lại chưa?”
Lăng Kỳ Yến không vui: “Bên dưới còn chưa cởi mà.”
Vẻ mặt Ôn Doanh không thay đổi, nhắc nhở y: “Chẳng phải tối qua điện hạ đã nhìn phía dưới rồi ư?”
Đúng là nhìn rồi, nhưng…
Nghĩ đến chuyện tối qua, Lăng Kỳ Yến hắng giọng một cái: “Dùng đùi không đủ, bản vương chưa thỏa mãn, còn phải chuyển sang nơi khác.”
Ôn Doanh chỉ nhìn y, không đáp lời.
Lăng Kỳ Yến cứ như bị hắn nhìn đến phát phiền, hừ hai tiếng, lại bóp một cái lên bụng hắn, rồi mới lui ra khỏi lồng ngực hắn, tha cho người ta.
Bên ngoài lại đổ mưa, khí trời đã chuyển lạnh, Ôn Doanh mặc quần áo, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thấp giọng nhắc nhở Lăng Kỳ Yến: “Học trò trở về đây, trên người điện hạ có vết thương, nên sớm nghỉ ngơi.”
Lăng Kỳ Yến mất hứng: “Chạy vội thế làm gì? Ở lại cho bản vương thị tẩm đi, chẳng phải bản vương nói rồi sao, đêm qua vẫn chưa đủ, ngươi đừng có giả ngu với bản vương.”
Ôn Doanh dời tầm mắt: “Điện hạ nên nghỉ ngơi cho khỏe đi, đợi vết thương trên lưng ngài khỏi rồi nói.”
“Vết thương lành rồi thì ngươi sẽ chịu cho bản vương thị tẩm?”
Lăng Kỳ Yến lại cười, gương mặt dưới ánh nến càng trở nên rạng ngời, Ôn Doanh thản nhiên nhìn y, trong đầu hiện lên thứ gì đó, chợt hỏi: “Điện hạ biết phải làm thế nào ư?”
Nụ cười trên miệng Lăng Kỳ Yến cứng lại, tát một cái lên mặt Ôn Doanh: “Ngươi nói cái gì vậy, bản vương có kinh nghiệm dày dặn, sao lại không biết phải làm thế nào?”
Một tát này của y, tối đa chỉ dùng tới một phần sức lực, chẳng khác gì móng mèo cào người, Ôn Doanh vẫn nhìn thẳng vào y, trong con ngươi u tối như nổi lên chút gì đó, hồi lâu, hắn nghe thấy mình khàn giọng đáp: “Thật không?”
“Đương nhiên rồi.” Lăng Kỳ Yến chẳng mảy may chột dạ.
Y chưa ăn thịt heo nhưng đã thấy heo chạy, y đã xem qua quyển sách đưa cho Ôn Doanh vô số lần, nếu y đã có phản ứng với Ôn Doanh, chỉ cần sủng hạnh được người hắn, “được khai trai”, biết đâu căn bệnh khó nói kia sẽ khỏi?
Ôn Doanh chỉ coi như y đang nói bậy nói bạ.
Nếu có kinh nghiệm dày dặn thật, tỳ nữ qua lại với Lưu Khánh Hỉ ngày ấy cũng sẽ chẳng nói như vậy, hơn nữa lần nào Lăng Kỳ Yến cũng bị mình gợi cho hứng tình, Ôn Doanh cảm thấy bản thân đã từng hiểu lầm. Hồi mới vào Dục Vương phủ, hắn còn thật sự tin mấy câu chuyện bàn tán bên ngoài liên quan đến tình trường của vị tiểu điện hạ này.
Kết quả Lăng Kỳ Yến lại chỉ là cọp giấy cố ra vẻ, bị người ta chọc đến mềm oặt chẳng khác nào mèo con.
Hắn không muốn nói mấy lời vô nghĩa với Lăng Kỳ Yến nữa: “Vậy cũng phải chờ lần sau.”
Lăng Kỳ Yến đá hắn: “Thế ngươi cút đi.”
Ôn Doanh cáo lui rời đi.
Trời mưa bên ngoài lại to hơn lúc trước, Ôn Doanh đứng dưới mái hiên một lúc, nghe giọng Lăng Kỳ Yến vênh váo hống hách quát hạ nhân ở trong phòng, khóe môi khẽ nhếch lên thành một độ cong nhỏ, bung ô ra, đi vào trong cơn mưa đêm.
Lại qua hai ngày, khi vết thương trên lưng Lăng Kỳ Yến gần khỏi hẳn, trong cung bỗng nhiên truyền tới một đạo thánh chỉ, Hoàng đế muốn y phải tiến vào Chủ Khánh Ty* của bộ Lễ học tập công việc, Lăng Kỳ Yến cầm thánh chỉ ngó trái ngó phải, càng nhìn càng ngạc nhiên, y không ngờ phụ hoàng lại thật sự định cho y đi ban sai.
Gia yến tết Đoan Ngọ, Thái hậu luôn nhắc chuyện này, lúc đó Hoàng đế nói sẽ trở về cân nhắc, Lăng Kỳ Yến còn tưởng đấy chỉ là lí do thoái thác ngoài miệng của phụ hoàng để ứng phó với Thái hậu, đến lúc tự y đã quên đi việc này, thánh chỉ lại tới.
“Bản vương thật sự không muốn đi làm việc, Thái hậu, người đúng là tìm phiền phức cho bản vương mà.” Lăng Kỳ Yến ngồi phịch lên giường than thở.
Ôn Doanh tới thỉnh an y, nghe được lời này thì thuận tay nhặt lên thánh chỉ bị y ném dưới đất, đọc kỹ rồi nói: “Bây giờ bệ hạ có lòng bồi dưỡng điện hạ, tại sao điện hạ không nắm lấy cơ hội? Ngài vào Chủ Khách Ty, nói là học tập, nhưng chắc chắn những quan viên kia đều sẽ nghe ngài, còn một tháng nữa là đến lễ Vạn Thọ, tới lúc đó vạn quốc đến bái, nếu điện hạ có thể làm tốt công việc của mình, chẳng những bệ hạ và quan viên triều đình coi trọng, các nước chư hầu cũng sẽ biết, triều Đại Thành của ta không chỉ có một Hoàng thái tử, mà còn có trưởng tử là ngài.”
Lăng Kỳ Yến cười giễu: “Tiểu tử ngươi vẫn chưa hết hi vọng à? Còn muốn thuyết phục bản vương đi tranh đoạt cái vị trí kia?”
Ôn Doanh ngậm miệng không đáp, nhưng vẻ mặt của hắn nói cho Lăng Kỳ Yến, hắn muốn như vậy.
Lăng Kỳ Yến không động đậy, lười biếng vươn vai ngáp một cái, lẩm bẩm trong miệng: “Kì lạ, không phải chứ, sao phụ hoàng có thể để bản vương nhúng tay vào mấy công việc quan trọng như vậy? Cho dù là vì hai ngày trước Hoàng hậu đánh bản vương, tổ mẫu giận đến nỗi nói muốn cùng bản vương đến đất phong, ông ấy cũng không nên để bản vương làm việc này chỉ vì trấn an tổ mẫu, ông ta không sợ bản vương làm hỏng lễ Vạn Thọ của mình à?”
Lăng Kỳ Yến rất tự biết mình, hiểu rõ mình là cái dạng gì trong lòng phụ hoàng, cho nên Ôn Doanh nói đây là phụ hoàng có lòng bồi dưỡng y, Lăng Kỳ Yến không tin, y chỉ cảm thấy trong này có vấn đề.
Giang Lâm đi tiễn thái giám truyền đi, trở lại bẩm báo với Lăng Kỳ Yến, nói rằng đã nhét cho vị Tề công công kia miếng ngọc bội thượng hạng, đối phương liền nói hết những gì mình biết.
Cho Lăng Kỳ Yến đi ban sai, quả thực là Hoàng đế muốn lấy lòng Thái hậu, nhưng mà ý định ban đầu chỉ là bộ Nha nhàn hạ không có việc gì quan trọng, không phải Chủ Khách Ty: “Sau đấy Thái tử điện hạ cũng nhắc đến điện hạ, bảo điện hạ ngài sắp mười bảy rồi, cũng nên nghiêm túc tiếp xúc với việc triều đình, sau này tiện cho điện hạ cùng ngài ấy giúp đỡ bệ hạ, bệ hạ vô cùng vui mừng, mới đổi chủ ý.”
Lăng Kỳ Yến nhíu mày: “Lão Nhị lại có ý đồ gì?”
Ôn Doanh nhắc nhở y: “Bất kể Thái tử có ý định gì, điện hạ ngài chỉ cần cẩn thận một chút, làm tốt công việc nên làm, đừng có làm mấy việc khiến người ta bàn tán, thì sẽ không xảy ra vấn đề gì.”
Lăng Kỳ Yến hậm hực khoát tay, lời thì nói như vậy, biết công việc này do tên Lăng Kỳ Ngụ kia giúp y xin được, y lại càng không muốn đi.
“Ban sai thì sao, mấy lão già kia có đẹp bằng ngươi đâu, đối diện với bọn họ, bản vương chẳng có chút hứng thú nào.”
Lăng Kỳ Yến vừa nói vừa vân vê tay Ôn Doanh, ánh mắt Ôn Doanh dời xuống, rơi vào bàn tay đang giao nhau của bọn họ, dừng một chút: “Học trò vốn phải học hành, ban ngày không ở trong phủ, không phải điện hạ cảm thấy nhàm chán sao? Ngày ngày uống trà nghe hát cũng chẳng thú vị, không bằng làm chút chuyện đứng đắn.”
Lăng Kỳ Yến nào có nghe vào lời Ôn Doanh nói, trong đầu đều là tay hắn trơn mượt, không mềm mại như những cô nương, khớp xương sờ được rõ ràng, lại có cảm giác khác. Trước đây mỗi lần y nắm tay Ôn Doanh vuốt ve hai cái, chắc chắn sẽ bị hắn hất ra, hôm nay tên này lại an phận, còn tùy ý cho mình sờ.
Lăng Kỳ Yến híp mắt ngẫm nghĩ, hình như từ khi mình giúp hắn dạy dỗ đám người Thẩm Hưng Diệu, lại giấu giếm chuyện hắn giết Lưu Khánh Hỉ, thái độ của Ôn Doanh đã tốt hơn một chút, như thế mới đúng.
Có điều, tuy y muốn tên này cúi đầu, nhưng nếu như tên này lại trở nên giống những người khác, chỉ biết mỗi phụ họa xu nịnh mình, thì hình như lại chẳng còn thú vị, chậc, làm người quả nhiên rất mâu thuẫn.
Vẫn như hiện tại thế này là tốt nhất, ngược lại y muốn xem xem, tên tú tài nghèo này còn muốn cùng y chơi trò “đã nghiện mà còn ngại” đến khi nào.
Lăng Kỳ Yến càng nghĩ càng tập trung, bỗng cảm giác tay y được người nắm ngược lại, cúi đầu nhìn, Ôn Doanh đã biến bị động thành chủ động, đang miết mu bàn tay y, ngón tay xoa lòng bàn tay y.
Trước kia vẫn không cảm nhận được, so sánh thế này mới phát hiện ra, tuy da Ôn Doanh trắng, nhưng vẫn không bằng y, hơn nữa tên này suy cho cùng vẫn là người xuất thân nghèo khổ, bụng ngón tay và lòng bàn tay đều có một lớp chai mỏng, không giống y, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, mười ngón tay không dính một hạt bụi, tay trắng như trứng gà vừa bóc vỏ vậy.
Ôn Doanh nắm tay y, bàn tay hình như còn to hơn tay y một chút, Lăng Kỳ Yến thoáng bực mình, cứ luôn cảm thấy khí thế của mình kém hơn một khoảng là sao?
Bị nhéo mấy cái, Lăng Kỳ Yến thở hổn hển rút tay ra, trừng Ôn Doanh: “Không được đùa giỡn bản vương.”
Y còn chưa quên mấy lời ô uế mà đám Thẩm Hưng Diệu đã nghị luận sau lưng y.
Ôn Doanh bình tĩnh nhìn y, Lăng Kỳ Yến giơ cao tay, không đánh xuống mà vỗ vỗ lên vai Ôn Doanh, nhắc nhở hắn: “Ngươi nhớ rõ thân phận của mình, việc không nên nghĩ thì đừng có nghĩ.”
Yên lặng một lúc, Ôn Doanh buông mắt: “Học trò không dám.”
Hết chương 18.
___________________
Dii có lời muốn nói: Nói chung là Doanh đã biết yêu :)))