Ôn Hương Diễm Ngọc

Chương 23: Tiện tay giúp đỡ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 23: Tiện tay giúp đỡ

Edit: Canary

Beta: Yuyu

______________________

Hôm sau, Ôn Doanh đến Quốc Tử Giám, bởi vì Lâm Tư Nghiệp đã gọi hắn trở về để bổ sung thêm phần kiến thức bị thiếu hụt, cuối cùng còn cho hắn vài lời khuyên.

Mấy ngày nữa là đến kỳ thi Hương rồi mà Ôn Doanh vẫn bình chân như vại, nhưng nhóm học quan ở Quốc Tử Giám lại vô cùng lo lắng cho hắn.

Do Ôn Doanh là học trò của Quốc Tử Giám nên có thể thi tại kinh thành luôn, không phải quay về quê nhà. Lấy tài năng và học vấn của hắn, chỉ cần trong lúc thi không xảy ra vấn đề gì, chắc chắn sẽ giành được thứ hạng cao, thậm chí còn có khả năng đạt được Thủ khoa*.

(*Thủ khoa: đỗ đầu trong kỳ thi Hương.)

Sau khi dặn dò mấy chuyện cần phải chú ý trong phòng thi xong, cuối cùng Lâm Tư Nghiệp còn chân thành khuyên Ôn Doanh: “Đến lúc biết kết quả đậu kỳ thi thì rời khỏi phủ Dục Vương ngay đi. Dù sao làm môn khách ở nhà quyền quý cũng gây ảnh hưởng đến danh dự sau này.”

Ôn Doanh chỉ cảm ơn ông, chứ không nhắc gì tới chuyện rời khỏi phủ Dục Vương.

Vốn dĩ hắn đến phủ Dục Vương là để điều tra cái chết của Triệu Hi, nhưng giờ tất nhiên hắn đã đổi ý rồi.

Chỉ là Ôn Doanh không định… kể cho ai nghe việc này.

Hắn vừa ra khỏi phòng Lâm Tư Nghiệp đã không may đụng mặt Phan Hữu An, bạn cùng phòng trước kia của mình. Ôn Doanh chẳng có gì để nói với hắn ta nên vờ như không thấy đối phương.

Lúc hai người đi ngang qua nhau, Phan Hữu An bỗng gọi hắn lại, giọng nói quái gở: “Đúng là lâu ngày không gặp, khác xưa nhiều ghê, mới vào phủ Dục Vương được mấy tháng mà mắt đã mọc trên đầu rồi, dù gì cũng từng ở chung phòng một thời gian, gặp mặt chào nhau một tiếng thì chết sao.”

Ôn Doanh hờ hững nhìn thoáng qua đối phương rồi cứ thế bước thẳng ra ngoài.

Phan Hữu An bị ánh mắt của Ôn Doanh làm cho thẹn quá hóa giận, tên này là cái thá gì chứ? Dám nhìn mình bằng ánh mắt của đám con em quyền quý kia ư?

Người này luôn ghen tị với Ôn Doanh. Ôn Doanh đến phủ Dục vương lâu như vậy nhưng vẫn chưa bị Dục vương điện hạ chán ghét mà vứt bỏ như mong muốn của hắn ta. Trước đây hắn ta cũng từng bị một người quyền quý đá đi, bây giờ chắc chắn không thể đậu kỳ thi Hương này, trong khi Ôn Doanh lại được các học quan trong Quốc Tử Giám gửi gắm hy vọng, hắn dựa vào cái gì chứ?!

Phan Hữu An nhanh chân đuổi theo, kéo lấy ống tay áo của Ôn Doanh: “Sao ngươi phải chạy! Ta còn chưa nói xong đâu! Ngươi đang tỏ thái độ gì vậy?

Ôn Doanh hất mạnh tay ra, Phan Hữu An bị đẩy nghiêng ngã về sau vài bước, ngồi bệt xuống đất, vừa ngẩng đầu, đã đối diện với ánh mắt hờ hững nhìn từ trên cao xuống của Ôn Doanh: “Ta không có thù oán với ngươi, ngươi ghen tị hay không phục cũng kệ ngươi, chẳng liên quan gì tới ta cả, đừng làm phiền ta nữa.”

“Ngươi…!”

“Dừng ở đây thôi.”

Đến khi Ôn Doanh đã đi xa, Phan Hữu An mới lắc lắc bàn tay bị xước ra máu, mặt mày nhăn nhúm dữ tợn, trên mặt còn lộ rõ vẻ tức giận và không cam lòng.

Ra khỏi Quốc Tử Giám, Ôn Doanh cũng không về Vương phủ ngay, mà ghé qua con đường gần đó mua đồ.

Khi đi ngang qua cửa hàng mứt quả khá nổi tiếng nằm bên đường, chợt nhớ tới vị Dục Vương điện hạ yêu thích đồ ngọt kia, Ôn Doanh bỗng dừng chân, bước vào trong.

Vừa mua xong đồ ra ngoài, đã thấy xe ngựa của Lăng Kỳ Yến đỗ bên kia đường, như thể cố ý chờ hắn vậy.

Ôn Doanh bước về phía đó, Lăng Kỳ Yến đẩy cửa sổ xe ra, y nằm sấp lên bục cửa, đặt hai tay dưới cằm, nhìn hắn cười: “Ê tú tài nghèo, ngươi nói dối bản vương là đến thư viện, cuối cùng lại chạy đến đây mua đồ ăn vặt, vương phủ không có mấy món này cho ngươi ăn sao?”

Ôn Doanh leo lên xe, mở bao giấy dầu chứa mứt quả hắn vừa mua rồi đưa tới trước mặt Lăng Kỳ Yến.

Lăng Kỳ Yến nhướng mày: “Cho bản vương ư?”

“Ừ.” Giọng Ôn Doanh hờ hững, hắn nhìn kỹ Lăng Kỳ Yến trước mặt, y mới ra ngoài uống rượu với người ta hồi trưa, bây giờ mặt mày ửng hồng giống màu hoa sen, trông như say rượu vậy: “Sao điên hạ lại ở đây?”

“Trên đường về phủ thì đi ngang nơi này, thấy tú tài là ngươi đang đi dạo quanh đây, bèn kêu người dừng xe lại.”

Lăng Kỳ Yến ngáp một cái, đúng là y say rồi, nên cảm thấy hơi mệt mỏi, chỉ muốn ngủ thôi.

Ôn Doanh đút một miếng mứt quả vào miệng y: “Vị ngọt có thể áp chế cơn say, điện hạ ráng chịu tí nhé, trở về phủ rồi hẵng ngủ.”

Đầu lưỡi của Lăng Kỳ Yến lướt qua bụng ngón tay của Ôn Doanh, y vừa cười vừa liếm một hồi, ánh mắt hắn hơi ngưng trệ, duỗi tay đút cho y thêm miếng mứt nữa.

Lăng Kỳ Yến chẹp miệng một cái: “Mứt quả này ăn rất ngon, khác vị mứt trong phủ của bản vương, tú tài nghèo này, ngươi cũng biết cách lấy lòng bản vương đấy.”

“Chủ cửa hàng đó đến từ Giang Nam, đây là cách làm mứt quả ở phía nam, đúng là không giống với mứt làm trong Vương phủ, học trò của Quốc Tử Giám đều thích mua món này.” Thấy Lăng Kỳ Yến thích nó, Ôn Doanh đút tiếp miếng nữa cho y.

Mùi rượu trong miệng đã bay gần hết, nhờ vậy mà đầu óc Lăng Kỳ Yến cũng tỉnh táo hơn, y hỏi hắn: “Ngươi còn chưa nói cho bản vương biết sao lại lang thang trên đường này đâu.”

“Học trò mới rời khỏi Quốc Tử Giám, định đến đây mua vài thứ, là đồ dùng cho kỳ thi.”

“Đồ gì mà cần tự đi mua thế, trong phủ không có ư? Không có thì sao không nhờ người khác mua giúp cho?”

Lăng Kỳ Yến nghe đến mất hứng, y bắt đầu dạy bảo hắn. Ôn Doanh vào phủ Dục vương cũng khá lâu rồi, y luôn đưa đầy đủ chi phí ăn mặc cho tên này, còn ưu tiên chọn đồ tốt và tặng rất nhiều châu báu cho hắn, nhưng hình như y chưa từng thấy đối phương dùng chúng lần nào, ngay cả quần áo vương phủ ban cho cũng ít khi mặc, mỗi ngày chỉ khoác đồng phục của Quốc Tử Giám lắc lư trước mặt y.

Kiểu này là coi thường phủ Dục vương của y sao?

Ôn Doanh nhỏ giọng giải thích: “Học trò tự chuẩn bị mấy món này sẽ cảm thấy yên tâm hơn, cũng không cần làm phiền người khác giúp mình một tay.”

Lăng Kỳ Yến chẳng thèm nói tiếp nữa, y chỉ kêu dừng xe lại: ‘Nếu đã nói đến đây mua đồ, còn chưa mua được thì vội về phủ làm gì, đi thôi, bản vương đi ngắm đồ với ngươi một lát vậy.”

Hai người cùng nhau xuống xe, bước vào cửa hàng ven đường, mua bút mực giấy nghiên trước, Lăng Kỳ Yến thấy thế càng thêm mất hứng, mấy món bày bán trong đây nào có tốt bằng đồ trong phủ y, chắc chắn là do cái tên tú tài nghèo Ôn Doanh này không thích dùng đồ của mình.

“Ngươi có bạc để mua mấy thứ đó không?”

Nghe thấy câu hỏi tức đến xì khói của Lăng Kỳ Yến, Ôn Doanh đang chọn bút lông ngước mắt lên, giải thích với y: “Học trò là học sinh được tặng học bổng, có bạc trợ cấp, mỗi tháng Quốc Tử Giám còn phát thêm bạc theo quy định cho học sinh được các nơi đề cử tới, học trò đã tích góp lại.”

“Vậy cũng chỉ là mấy đồng bạc lẻ thôi.” Lăng Kỳ Yến phản đối: “Bút này trông chẳng ra làm sao cả.”

“Dùng được là tốt rồi, học trò cảm thấy hơi khó chịu khi phải dùng những cây bút quá quý giá, bút tốt chưa chắc viết ra văn hay.

Lăng Kỳ Yến hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Ngươi nói lắm lý lẽ thật, đúng là nghèo từ trong bụng mẹ mà.”

“Ừ.”

Ôn Doanh trả lời qua loa rồi tiếp tục chọn mấy món đồ khác.

Lăng Kỳ Yến vẫn mất hứng, y chắp tay sau lưng đi dạo khắp nơi với Ôn Doanh, không ngừng chê thứ này xấu thứ kia kém, Ôn Doanh cũng hùa theo y, nhưng vẫn mua hết.

Lăng Kỳ Yến tức điên người.

Đồ tú tài khốn kiếp ngu xuẩn, chẳng biết điều gì cả!

Sau đó Ôn Doanh còn mua thêm bảy bảy bốn chín thứ khác nữa, đến hôm nay Lăng Kỳ Yến mới biết thì ra mỗi lần đi thi đều cần chuẩn bị nhiều đồ như vậy.

Ngoài mấy món như bút, mực, nghiên mực, đồ chặn giấy, bình chích nước*, còn có khăn sari*, rèm cửa bằng vải bạt, màn chống muỗi*, chân nến và nến, ghế đẩu, đồ kê chân, gối, chậu rửa mặt, sào treo quần áo, đinh tre làm giá đỡ, cây búa, ống đựng nước bằng tre, bếp lò… Nói chung cái gì cũng cần.

(*Bình chích nước: là bình đựng nước để nhỏ nước vào nghiên mực lúc mài mực.)

(*Khăn sari: Là cái khăn mỏng mỏng mà phụ nữ Ấn Độ hay quấn quanh người, thường bay phất phơ trong gió.)

(*Đinh tre làm giá đỡ: Từ gốc là 竹钉 = trúc đinh, nôm na là đinh tre, thời nhà Minh hay dùng đóng mấy cái đinh này để gia cố hay làm giá đỡ.)

(*Màn chống muỗi: Từ gốc là 号顶 = hào đỉnh, cũng là đồ dùng thời nhà Minh và Thanh, dành cho các thí sinh tham gia thi cử, có tác dụng chống muỗi.)

Lăng Kỳ Yến trố mắt nhìn: “Ngươi đi thi hay chuyển nhà vậy? Túi đựng đồ đi thi của ngươi có thể chứa hết từng này sao?”

Ôn doanh hờ hững nói: “Kỳ thi cuối luôn như thế, điện hạ cần gì phải ngạc nhiên.”

Lăng Kỳ Yến cảm nhận rõ ý chế nhạo trong câu nói của tên tú tài nghèo này, bèn mặc kệ hắn, xoay người lên xe trước.

Ôn Doanh bình tĩnh hỏi: “Đồ trong vương phủ đều được nạm vàng khảm ngọc, điện hạ nghĩ có thích hợp cho học trò mang vào phòng thi không?”

Lăng Kỳ Yến nghẹn lời.

Ôn doanh vỗ lưng y: “Điện hạ say rồi.”

Lăng Kỳ Yến hất tay hắn ra: “Cút đi.”

Trở lại Vương phủ đã sắp tới giờ Thân, Lăng Kỳ Yến ngáp liên hồi, vừa ngã xuống giường đã muốn ngủ ngay, Ôn Doanh cởi áo ngoài và giày cho y. Lăng Kỳ Yến phất tay: “Chỗ này không cần ngươi nữa, mau đi đọc sách đi.”

Ôn Doanh nhỏ giọng nhắc nhở y: “Điện hạ đừng ngủ lâu quá, nếu không ban đêm sẽ mất ngủ, đến sẩm tối học trò lại đến thỉnh an ngài.”

Lăng Kỳ Yến không mở mắt nỗi nữa, mơ màng “Ừ” một tiếng, ngón tay của Ôn Doanh chạm nhẹ vào tóc mai y, Lăng Kỳ Yến vô thức cọ vào người hắn một hồi.

Ôn Doanh ngồi sát mép giường trong chốc lát rồi kéo chăn lông để bên cạnh qua, đắp lên người y.

Cuối giờ Thân, lúc Ôn Doanh quay lại, Lăng Kỳ Yến đã tỉnh, đang uống trà và ăn vặt, y đã ăn hơn nửa số mứt quả mà Ôn Doanh mới mua hồi trưa.

Nhìn thấy Ôn Doanh, Lăng Kỳ Yến hất cằm ra hiệu hắn ngồi xuống: “Ngày mai nếu ngươi rảnh thì theo quản gia Lưu ghé trường thi một chuyến đi, để quan viên nơi đó biết mặt ngươi, hôm thi sẽ bảo bọn chúng xếp ngươi vào một phòng thi tốt và chăm sóc người nhiều hơn.”

Ôn Doanh không ngờ Lăng Kỳ Yến sẽ nhắc tới chuyện này, còn phái cả quản gia trong phủ dẫn hắn đi, bèn vội vã cảm ơn y.

Dù thi cử là dựa vào năng lực thật của từng người, nhưng dù sao ờ trường thi vẫn khó tránh khỏi bị quấy rối bởi những nhân tố bên ngoài. Việc có được xếp vào phòng thi tốt hay không rất quan trọng, nếu không chuẩn bị trước, chẳng may bị phân tới phòng xấu, ngồi kế bên nhà vệ sinh, có thể tưởng tượng ra mùi vị đó ghê thế nào.

Mà suốt ba kỳ thi diễn ra trong chín ngày ấy, nếu được giám thị riêng chăm sóc một vài việc, ví dụ như chu đáo lấy cơm nóng, rót trà bưng nước thì ngày tháng đi thi sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.

Tất nhiên chuyện này không tính là gian lận, mấy thí sinh hơi giàu có và quyền thế chút còn chuẩn bị trước những việc đó, chứ nói chi đến môn khách của phủ Dục vương như Ôn Doanh, Lăng Kỳ Yến coi hắn là người của mình, chắc chắn sẽ không để đối phương chịu thiệt và oan ức ở trường thi đâu.

Nhưng trước giờ Lăng Kỳ Yến luôn sống vô tâm, thật ra có thể nghĩ tới mấy chuyện nhỏ nhặt này thay Ôn Doanh đã rất hiếm thấy rồi.

Sau khi lấy được lòng người đẹp, cuối cùng cơn tức nghẹn cả buổi chiều của Lăng Kỳ Yến mới dịu xuống, Ôn Doanh ghét dùng đồ tốt trong phủ y, chẳng lẽ còn không chịu để y hỗ trợ mấy chuyện quan trọng này sao? Chậc, tên này khó chiều ghê.

“Đừng cảm động quá, bản vương chỉ tiện tay giúp đỡ thôi.”

Ôn Doanh thật lòng cảm ơn y lần nữa.

Lăng Kỳ Yến rất vui, bảo hắn ở đây ăn tối với mình, còn gọi người bưng rượu lên. Ôn Doanh nhắc nhở y: “Điện hạ, hồi trưa ngài vừa uống say, giờ đừng uống nữa.”

“Ngươi nhạt nhẽo thật đấy, bản vương chỉ bảo ngươi uống rượu với mình mà ngươi cứ một mực từ chối, không uống thì thôi, bản vương kiếm người khác vậy.”

Ánh mắt Ôn doanh bỗng ngưng trệ một lát, sau đó hắn mới cầm bình lên rót rượu ra: “Để học trò uống với ngài.”

Lăng Kỳ Yến cong môi: “Vậy mới đúng chứ.”

_________________

Yu có lời muốn nói: Đi thi 9 ngày, vác hết đống đồ đó vô phòng thi thì đuối sức luôn, vào trong chắc chỉ có ngủ lấy sức chứ thi thố gì được nữa… Đếm ngược còn một chương là đến chương H hot hòn họt rồi =)))

Dii có lời muốn nói: Trích lời của Chanh: “Ngày xưa ít thủ khoa không phải vì người ta dở đâu, người ta lười đi thi đấy”. Đến quỳ, ở nhà chăn heo còn khỏe hơn :v 


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.