Ôn Hương Diễm Ngọc

Chương 24: Không muốn dừng lại



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 24: Không muốn dừng lại

Edit: Cải

Beta: Yuyu

______________________

Hôm trước lễ Vạn Thọ, Lăng Kỳ Yến lại ra ngoài do được mời dự tiệc.

Nhờ nịnh nọt Lăng Kỳ Yến mấy ngày qua, cuối cùng vị quốc vương của nước nhỏ ở Tây Nam kia cũng lọt vào mắt xanh y, vốn dĩ chỉ là một sứ đoàn rất tầm thường, nhưng vì được Dục vương điện coi trọng mà trở nên nổi tiếng trong Hội Đồng Quán. 

Tất nhiên, chủ yếu vẫn là do hắn ta đã dẫn tới một đám mỹ cơ đẹp như tiên nữ, còn giỏi ca múa, tài sắc hơn người, nói chung chẳng có nam nhân nào không thích các nàng, dù sao Lăng Kỳ Yến cũng rất thích.  

Trong bữa tiệc, vị quốc vương râu ria xồm xoàm kia uống đến say bí tỉ, mặt mày đỏ bừng, uốn lưỡi nịnh nọt Lăng Kỳ Yến: “Điện hạ, ngài xem nếu dâng mấy cô nương này cho bệ hạ, liệu ngài ấy sẽ thích chứ? Còn ngài có nhìn trúng ai không? Ngài mà ưng người nào, ta sẽ đưa thẳng người ấy đến phủ ngài, không dâng lên bệ hạ nữa.”  

Tên này chỉ là quốc vương của một nước nhỏ ở Tây Nam, chẳng có năng lực gì, phải dựa vào Đại Thành mới có thể trải qua cuộc sống thái bình, bây giờ còn tự mình dẫn theo nhiều mỹ cơ được lựa chọn kỹ càng đến kinh thành để dâng cho Hoàng đế Đại Thành và mấy nhà quyền quý, nhằm xin xỏ thêm lợi ích cho nước mình. 

Lăng Kỳ Yến chống đầu lên một tay, rót thẳng rượu vào miệng, ánh mắt lướt qua mặt của tất cả mỹ cơ ở đây. Mấy hôm nay, ngày nào y cũng xem các nàng nhảy múa, tất nhiên hiểu rõ mục đích của đối phương.  

Y giơ tay, ngoắc gọi cô nương múa dẫn đầu xinh đẹp nhất, nàng ta bước chân trần về trước, quỳ xuống trước mặt y, rồi rót rượu cho y, ánh mắt nhìn y vô cùng nóng bỏng.

Lăng Kỳ Yến khẽ cong môi, cười hỏi nàng ta: “Ngươi muốn làm phi tử của bệ hạ không?” 

Cô nương đó nhìn thẳng y: “Nô tì bằng lòng hầu hạ điện hạ.”

“Thật ư?”

“Nô tì thích điện hạ.”

Lăng Kỳ Yến cười ha ha: “Hầu hạ bản vương làm gì chứ, muốn hầu hạ thì nên hầu hạ bệ hạ kìa, biết đâu bệ hạ sẽ thích ngươi, sau đó phong ngươi làm phi thì sao.” 

Nàng ta cắn môi, ánh mắt thoáng do dự, nhưng lúc nhìn Lăng Kỳ Yến lại toát lên vẻ không nỡ.

Y nâng một sợi tóc dài xõa tung của nàng lên, vân vê nó giữa đầu ngón tay: “Nghe lời đi, theo bản vương sẽ không có tương lai, ngươi nên leo lên vị trí cao hơn.”  

“Nô tì rất ngốc, e là bệ hạ sẽ không thích.”

“Ngươi vừa đẹp vừa nhảy giỏi, còn nói tốt tiếng Đại Thành, bệ hạ sẽ thích ngươi thôi. Ngày mai, lúc nhảy múa trước mặt bệ hạ, ngươi cứ nhìn ngài ấy như vậy, mạnh dạn lên, đừng ngại gì hết, nhớ cười nhiều hơn, bệ hạ thích mùi hương của hoa hải đường, tối nay ngươi tắm bằng hoa ấy, cũng phun hương này lên đồ mặc ngày mai, chắc chắn ngài ấy sẽ thích.” 

Cô nương kia ngơ ngác nghe, ánh mắt của Lăng Kỳ Yến vô cùng dịu dàng và tràn đầy tình cảm, nói chuyện với nàng không khác gì đang thỏ thẻ với tình nhân, y đẹp đến thế, tựa như “tiên giáng trần” vậy, nàng thật sự muốn đi theo y. 

Lăng Kỳ Yến xoa mặt nàng: “Đi đi.” 

Vị quốc vương đã uống say nọ ghé đầu lại gần: “Điện hạ, nếu ngài thích nàng ta thì giữ lại đi, đưa người khác qua chỗ bệ hạ cũng được.”  

Lăng Kỳ Yến vừa cười vừa lắc đầu, lắc ly rượu trên tay: “Ngươi coi bệ hạ là ai? Làm gì có kiểu người đẹp nào mà ngài ấy chưa gặp chứ? Không phải người đẹp nhất, sao lọt vào mắt xanh của bệ hạ được?” 

Đối phương nghe thế thì hơi lo lắng: “Bệ hạ có thể thích nàng không?” 

“Có thể, ngươi cứ bảo nàng làm theo lời của bản vương là được, tóm lại bản vương sẽ không lừa ngươi đâu.” 

Lăng Kỳ Yến dứt lời thì cười khẽ mấy tiếng, sau đó rót tiếp rượu vào miệng.

Có lẽ người khác không biết, nhưng y đã nghe thái hậu và ma ma già trong cung bà kể là hồi còn trẻ phụ hoàng y từng thích tiểu thư dòng chính của phủ Trấn Bắc Hầu, còn khăng khăng đòi cưới nàng, nghe nói lúc ấy cô nương đó chính là người đẹp nhất kinh thành, thật sự sắc nước hương trời, vô cùng diễm lệ. Nàng ta rất thích hoa hải đường, bởi vì phụ hoàng y yêu mọi thứ thuộc về đối phương, nên đã trồng một cây hoa hải đường trong tẩm cung mình vì nàng ta. 

Lúc phụ hoàng y tuyển phi, sau cùng chỉ còn sót lại Thẩm thị và cô nương nọ, thật ra người chọn cô nương ấy không phải Thái hậu, mà là phụ hoàng, đáng tiếc số nàng ta rất khổ, cách ngày cưới hai tháng, phủ Trấn Bắc Hầu bị kết tội liên quan đến chiến sự, tất cả đàn ông đều bị chém hết, còn phụ nữ thì bị đày làm nô lệ. Khi ấy phụ hoàng y đang dẫn binh ở Mạc Bắc, dù lúc biết tin đã tức tốc chạy về, nhưng phủ Trấn Bắc Hầu đã không còn, cô nương kia cũng mất tích. 

Sau đó phụ hoàng y cưới Thẩm thị, hình như bà ta cũng biết chuyện này, nên tất nhiên khi phụ hoàng lên ngôi và Thẩm thị trở thành Hoàng hậu, trong cung lập tức bị cấm trồng cây hoa hải đường, ngay cả đồ vật mang dáng vẻ loài hoa này cũng không được phép xuất hiện trước mặt bà ta.

Lăng Kỳ Yến chỉ muốn gây khó chịu cho Thẩm Thị. 

Thái Hậu nói tiểu cô nương của phủ Trấn Bắc Hầu là một người ngay thẳng, nhiệt tình và thích cười, khác hẳn những tiểu thư khuê các sống trong nhà cao cửa rộng kia, ai cũng quy củ, ngày ngày ra rả giáo lý cứng nhắc, như tạc ra từ một khuôn vậy.  

Nếu phụ hoàng y thích kiểu người như nàng ta, thì y sẽ dâng lên một “món thay thế” giống hệt như vậy cho ông ta, chỉ cần có thể khiến Hoàng hậu mất hứng là y vui rồi. 

Cuối giờ Dậu, màn đêm dần buông xuống.

Ôn Doanh xuất hiện bên ngoài Hội Đồng Quán, bị người ngăn lại, hắn bình tĩnh nói: “Ta là người của phủ Dục Vương, tới đón Dục Vương điện hạ về phủ, trong cung vừa phái người chuyển lời tới vương phủ, Dục Vương điện hạ phải trở về ngay.”

Bị hắn dọa nạt vài câu, đối phương cũng không dám tỏ ra lạnh nhạt nữa, nhanh chóng dẫn hắn đến nơi sứ đoàn của nước nhỏ Tây Nam kia ở.  

Chưa bước qua cổng, đã nghe thấy tiếng trống đàn kèn tiêu vang ầm trời, toàn là âm thanh mờ ám.

Ôn Doanh dạo bước tiến vào, liếc nhìn Lăng Kỳ Yến đã say khướt, y nằm trong lòng một mỹ cơ, quần áo xộc xệch, đang đùa giỡn với người ta, dáng vẻ còn vô cùng phóng đãng.

Không ai chú ý tới Ôn Doanh, cho đến khi hắn đến gần Lăng Kỳ Yến.

Lăng Kỳ Yến kéo tay cô nương nọ, ghé vào tai nàng ta thầm thì gì đó, lúc này mới để ý trước mặt còn có người, y mơ màng ngước mắt lên, thấy Ôn Doanh đang lạnh mặt nhìn mình từ trên cao, mất một lúc lâu, mắt y mới từ từ nhúc nhích, lầu bầu nói: “Tú tài nghèo đấy à, sao ngươi lại đến đây, tới uống rượu với bản vương nào.” 

Lăng Kỳ Yến duỗi tay về phía Ôn Doanh, hắn cúi người, hờ hững liếc qua mỹ cơ vẫn ôm y nãy giờ, đối phương cúi đầu, tự giác lui ra. 

Lăng Kỳ Yến không hiểu gì cả: “Đi đâu thế, sao chạy mất rồi? Bản vương còn chưa uống xong mà…”

Ôn Doanh lạnh giọng hỏi y: “Điện hạ biết mấy giờ rồi không?” 

Lăng Kỳ Yến không vui: “Giờ nào mà chẳng được, bản vương muốn uống rượu.”

“Ngày mai là lễ Vạn Thọ, nếu điện hạ uống say bí tỉ ở chỗ này, sau đó ngủ say như chết, lỡ ngày mai đến trễ giờ chúc thọ và tặng quà cho bệ hạ, ngài tính sao đây?”

“Không thể nào.” Lăng Kỳ Yến mất kiên nhẫn phất tay, “Bản vương tự lo được, chẳng cần người xen vào.”

Ôn Doanh không nói nữa, chỉ duỗi tay qua, dứt khoát bế đối phương lên, Lăng Kỳ Yến giãy giụa đẩy hắn ra, nhưng do quá say, nên không làm được gì Ôn Doanh, vị quốc vương kia tiến đến định ngăn cản, Ôn Doanh lại phớt lờ hắn ta, nhanh chóng bế Lăng Kỳ Yến ra ngoài.

Giang Lâm dẫn mấy tiểu thái giám nhanh chân đuổi theo, Ôn Doanh bế Lăng Kỳ Yến lên xe, quay đầu lạnh lùng liếc nhìn họ, nhắc nhở Giang Lâm: “Giang công công, ông là đại thái giám của điện hạ, thấy điện hạ buông thả như vậy, sao ông không khuyên ngài ấy vài câu? Có biết Hội Đồng Quán này là chỗ nào không? Điện hạ cứ tới đây uống rượu với người khác mãi, còn uống đến mức này, nếu truyền ra ngoài chẳng phải sẽ bị gièm pha sao?” 

Giang Lâm nghẹn lời, nói dễ nghe thì người này là khách của phủ Dục Vương, chứ thật ra hắn chỉ là một món đồ chơi mà điện hạ cảm thấy thú vị nên mang về phủ thôi, nhưng khi bị Ôn Doanh nhìn chằm chằm dạy dỗ một hồi, chẳng hiểu sao ông ta vẫn cảm thấy áp lực như thường, đến khi muốn cãi lại thì Ôn Doanh đã bế Lăng Kỳ Yến vào xe, còn đóng luôn cửa. 

Lăng Kỳ Yến không nằm yên được, cứ ngọ nguậy mãi trong ngực Ôn Doanh, mở miệng lẩm bẩm mắng hắn. 

“Tú tài nghèo, tú tài khốn khiếp, cáo mượn oai hùm, chỉ biết ra vẻ trước mặt bản vương.”

“Bản vương ghét ngươi, ngươi không được dùng bản mặt khó ưa đó nói chuyện với bản vương.”  

“Bản vương muốn uống rượu với ai thì uống với người đó, muốn chiều ai thì chiều, người chẳng có quyền gì xen vào cả.”

Ôn Doanh vẫn im lặng, chỉ ôm eo Lăng Kỳ Yến, mặc kệ y nói cái gì cũng không lên tiếng.

Trở lại vương phủ, Ôn Doanh bế Lăng Kỳ Yến về phòng, sau đó mới gọi người bưng nước ấm đến, hầu hạ y thay đồ, rửa mặt chải đầu. 

Lăng Kỳ Yến nắm vạt áo của Ôn Doanh bằng hai tay, mở hé mắt trừng hắn, mắng tiếp mấy lời chưa kịp nói trên xe: “Ngươi nghĩ mình là ai chứ? Ngươi can đảm thật đấy, dám đối xử với bản vương như vậy, bản vương muốn băm ngươi…”

Ôn Doanh đắp khăn nóng lên mặt y, Lăng Kỳ Yến nức nở vài tiếng, đến khi lấy khăn ra, hai mắt y đã đỏ bừng, khiến y càng giận hơn: “Ngươi cởi đồ ra, cho bản vương thị tẩm, bản vương không muốn đợi nữa, tối nay phải làm ngươi ngay, người đâu! Đem mấy thứ kia lại đây!” 

Có ngươi hầu bước tới đặt một bình sứ nhỏ màu trắng được khắc hoa văn tinh xảo lên đầu giường.

Giang Lâm tự giác dẫn đám người hầu lui ra ngoài, còn đóng cửa phòng cho họ. 

Lăng Kỳ Yến cầm bình sứ lên, ném cái nắp đi, rồi giơ nó đến trước mặt Ôn Doanh, là một loại thuốc mỡ màu trắng tỏa mùi thơm dịu nhẹ: “Ngươi ngửi thử xem, thơm không, đây chính là thuốc đặc chế hảo hạng của viện Thái Y, sẽ giúp ngươi nổi hứng lên, bản vương cố ý sai người lấy về đó.” 

Lăng Kỳ Yến cười hả hê, sau đó đặt bình xuống, nhích lại gần Ôn Doanh, hà hơi vào tai hắn, hai tay thì sờ lung tung lên ngực hắn.  

Ôn Doanh không nhúc nhích, trong đôi mắt u ám chợt bùng lên ngọn lửa, hắn để mặc Lăng Kỳ Yến gắng sức tháo đai lưng mình xuống, còn cởi luôn đồ cho mình. 

Khi bị Lăng Kỳ Yến đẩy ngã xuống giường, hắn cũng chỉ giơ hai tay đỡ eo đối phương, giữ ổn định cơ thể y, nhưng không ngăn cản.  

Lăng Kỳ Yến nằm sấp lên người Ôn Doanh, cọ đầu lung tung quanh cổ hắn, liếm ướt gáy hắn. 

Ôn Doanh nằm xuống giường, ngơ ngẩn nhìn trần nhà, Lăng Kỳ Yến bám vào hắn, gấp gáp sờ mó lung tung khắp người đối phương. Lúc này đầu Ôn Doanh đã hoàn toàn trống rỗng.

Khi bị đưa tới trước mặt Lăng Kỳ Yến, hắn chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ hùa theo vị Dục Vương điện hạ bị nuông chiều đến hư hỏng, kiêu ngạo tự cao này. 

Hắn đang làm chuyện mà trước đây hắn khinh thường nhất, chỉ là hắn không muốn dừng lại. 

Dù hắn không có gì cả, nhưng lúc này người có thể ôm Lăng Kỳ Yến vào lòng chính là hắn. 

Lăng Kỳ Yến đã chuyển qua hôn sườn mặt Ôn Doanh, để lại một loạt vết nước trên đó, bây giờ ngay cả người thân y còn nhận không ra, chỉ biết liếm Ôn Doanh như mèo con, dường như việc đọc mấy cuốn sách ướt ái đến vô lý kia chẳng có ích gì. 

Một lát sau, Ôn Doanh bỗng giữ chặt eo Lăng Kỳ Yến, ôm y lật người qua, đè mạnh đối phương xuống giường, nắm cằm y bằng một tay rồi hôn ngấu nghiến môi y.  

_____________________________

Yu có điều muốn nói: Tui không hiểu Yến luôn đó Yến, sao quên mình bị bất lực hoài vậy, có ai cứ sốt sắng đòi ng khác đè mình vậy không… MÀ GÁY LÊN CÁC BẠN, CHƯƠNG SAU HHHHHHHHHHH ĐÓ =)))))))))

Dii có lời muốn nói: Dè de, phần quan trọng đến rồi đây, chính là gợi ý pass cho chương sau đây:

Năm nay Doanh và Yến mấy tuổi? Pass có dấu có cách không hoa, không cho biết số kí tự, hỏi gì trả lời đó sẽ ra.

*Đối với Wattpad, team sẽ không đăng chương 25 (1) lên, các bạn vui lòng truy cập WordPress VTC để giải pass và đọc.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.