Em Nghe Thấy Được

Chương 55: Câu đố



Không lâu sau, Phương Gia Bội, Lâm Vi Hạ lần lượt bị cảnh sát dẫn đi.

Trường học duy trì vận hành trên bề mặt nổi, học sinh đến lớp như bình thường, biển khơi vô tận chứa những cơn sóng gió cuồn cuộn bất tận.

Bên kia, phòng họp hội nghị của nhà trường tạm thời được dùng làm phòng thẩm vấn, cảnh sát ngồi ở một bên, lão Lưu với tư cách là thầy chủ nhiệm cũng ngồi bên cạnh để hỗ trợ điều tra.

Cảnh sát là một nữ cảnh sát, khuôn mặt hiền hòa, khóe mắt có vài nếp nhăn, nữ cảnh sát cầm cuốn sổ ghi chép bắt đầu với một câu hỏi.

Mỗi học sinh được gọi vào phòng, nữ cảnh sát sẽ kiên nhẫn lặp lại, đây chỉ là một cuộc trò chuyện đơn giản bình thường, và lặp lại vụ án đã xảy ra —— Lương Gia Thụ, 15 tuổi, hai năm trước vào lúc 18h30 ngày 15 tháng 5, khi đang băng qua phía trước con đường Ngư Thản, cậu ấy bị một chiếc xe tải vượt đèn đỏ tông trúng, cuối cùng tử vong ngoài ý muốn.

Chỉ có Lâm Vi Hạ nhấn mạnh: “Lương Gia Thụ sau khi bị bắt nạt ở trường, tâm trạng cậu ấy ra khỏi trường hồn bay phách lạc mới xảy ra vụ tai nạn giao thông.”

“Phải, vì bài đăng và video của em đã thu hút rất nhiều sự chú ý trên mạng, cộng thêm chúng tôi nhận được thông báo từ sở giáo dục cho nên chúng tôi đã lập tức đến đây, chúng tôi đến để điều tra vụ việc bắt nạt học đường, nhưng em có đồng ý cái chết ngoài ý muốn của Lương Gia Thụ vào hai năm trước là một vụ tai nạn giao thông không?” Cảnh sát hỏi cô.

Lâm Vi Hạ gật đầu.

Đây là mục đích của cô, hy vọng cảnh sát điều tra ra được sự thật, trả lại công bằng cho Lương Gia Thụ.

Không phải cô chưa từng nghĩ đến việc lấy video của Phương Gia Bội giao nộp cho thầy cô hoặc cảnh sát. Nhưng khi Lâm Vi Hạ chuẩn bị đi, cô tình cờ nghe được những nữ sinh khác nhắc đến đám người Trịnh Chiếu Hành.

“Mày xem Trịnh Chiếu Hành lại làm lão Lưu tức chết kìa, haiz, mày có nhớ hồi lớp 10 không, Trịnh Chiếu Hành đánh chết một người, gia đình đối phương nói muốn báo án, kết quả thì sao, sự việc thế mà bị áp xuống, thế lực nhà hắn khá lớn, cũng có tiền, đều là ba hắn ta giúp hắn giải quyết ổn thỏa.”

“Gặp phải loại người buồn nôn như vậy nên cách xa một chút, người bình thường như chúng ta không làm được gì hắn ta cả.” Nữ sinh tiếp lời.

Khi nghe những điều này Lâm Vi Hạ lại do dự, từ ngày đầu tiên chuyển đến Thâm Cao, hệ thống cấp bậc ở đây nghiêm ngặt, đầy rẫy sự đặc quyền. Cô lo lắng đám người Trịnh Chiếu Hành sẽ một tay che trời, cho nên đã chọn cách vạch trần bọn hắn trên mạng, chiếm ưu thế dư luận trước, để bọn hắn không có một chút cơ hội chống trả.

Bởi vì Lâm Vi Hạ đã trải qua rất nhiều chuyện, tất cả mọi chuyện nếu giải quyết riêng tư thì vĩnh viễn không có hồi kết, chỉ mang đến càng nhiều tổn thương. Hơn nữa bọn cô còn quá nhỏ, những việc này nhất định phải giao cho pháp luật.

Cô muốn cho Lương Gia Thụ một câu trả lời.

Cảnh sát cũng không hỏi Lâm Vi Hạ vấn đề lớn nào, chỉ đơn giản hỏi mối quan hệ của cô và Lương Gia Thụ, và những người có mặt trong video.

Sau khi Lâm Vi Hạ rời đi, nữ cảnh sát nhắc đến cô gái này với lão Lưu: “Tiểu cô nương này rất bình tĩnh và tỉnh táo, cũng hiểu pháp luật, đăng video lên mạng còn làm mờ mặt những người trong đó đi.”

Người thứ hai vào phòng là Phương Gia Bội.

Cảnh sát cho Phương Gia Bội xem video lại một lần nữa. Những cảnh trong video có chút hẹp, cũng hơi rung. Trong video Lương Gia Thụ bị nhóm người Trịnh Chiếu Hành xô đẩy trêu chọc, ra hiệu Lương Gia Thụ chủ động cởϊ qυầи ra, sau khi từ chối liền bị đánh đập.
Không lâu sau, Ban Thịnh đi vào, cậu đi qua không biết nói gì với bọn họ. Sau đó, bàn tay của Ban Thịnh nắm lấy cổ áo của Lương Gia Thụ đang quỳ trên mặt đất.

Màn hình dừng tại đây.

“Em quay video này khi nào, ở đâu? Thời gian lúc nào?” Nữ cảnh sát hỏi.

Phương Gia Bội hồi tưởng lại một lát: “Lớp 10, cũng là hai năm trước, có lẽ là vào tháng 5, khoảng năm giờ sau khi tan học vào thứ sáu, em vừa dọn dẹp hồ bơi xong, vào vách bên cạnh để cất cây lau nhà và xô chậu, đột nhiên nghe thấy tiếng đánh nhau, trốn sau khe cửa âm thầm quay video lại.”

“Từng người trong video đều động tay đánh người hả?”

Lúc này, cổ họng của Phương Gia Bội có chút khô khan, hô hấp có chút gấp gáp: “Ban Thịnh không có, cậu ấy không đánh người, những người khác có đánh.”

Nữ cảnh sát tiếp tục hỏi: “Vậy tại sao cậu ấy xuất hiện trong video, tại sao khung cảnh cuối cùng trong video dừng lại khi cậu ấy nhấc cổ áo của Lương Gia Thụ lên, đầu gối của cậu ấy khuỵu xuống, trông như sắp đánh người, em đã thấy tình cảnh phía sau chưa?”
“Ban Thịnh rất thích bơi lội, cậu ấy còn có một chiếc chìa khóa hồ bơi của trường, hôm ấy có lẽ cậu ấy đến bơi lội,” Phương Gia Bội hồi tưởng lại, ngữ khí ngập ngừng, “Khi đó em quay được một nửa, không cẩn thận đạp vào xô nước phát ra tiếng động, Trịnh Chiếu Hành dường như nhìn thấy em rồi, em rất sợ cậu ta, cho nên chạy trốn.”

“Tình huống phía sau em không nhìn thấy.” Phương Gia Bội nhỏ giọng nói.

“Em xác định cậu ấy không đánh người?” Nữ cảnh sát hỏi.

Phương Gia Bội hạ vai xuống, ồm ồm nói: “Em không chắc chắn, em không nhìn thấy toàn bộ quá trình của sự việc.”

“Tại sao bây giờ mới lựa chọn đưa video ra?”

Phương Gia Bội hít sâu một hơi, giọng nói có chút run: “Bởi vì đám người Trịnh Chiếu Hành là thứ cặn bã không hơn không kém, em sợ bọn họ báo thù. Nhưng có một người nói với em, nếu em không đứng ra, sẽ càng có nhiều người chịu tổn thương hơn nữa. Loại người xấu xa này nên bị pháp luật trừng trị.”
Người thứ ba đi vào là Trịnh Chiếu Hành.

Hắn mặc chiếc áo phông có in hình đầu lâu sau lưng, quần lửng, đeo chiếc dây chuyền bạc quanh cổ, trên người tràn đầy hơi thở xấu xa, giống một con cá chạch xảo quyệt.

“Video này em có phủ nhận không?” Nữ cảnh sát hỏi hắn.

Trịnh Chiếu Hành rõ ràng là một tên thường xuyên phạm tội, đến đồn cảnh sát vài lần cũng từng tiếp nhận thẩm vấn, cho nên hắn không hề có biểu tình khẩn trương hay cảm giác sợ hãi.

“Tôi muốn xác nhận trước, cái chết của Lương Gia Thụ là bởi vì tai nạn xe đúng chứ?” Trịnh Chiếu Hành nhìn chằm chằm bọn họ.

“Đúng.” Nữ cảnh sát nhìn hắn.

Thần kinh của Trịnh Chiếu Hành rõ ràng đã thả lỏng rất nhiều, bắt đầu trả lời: “Là chúng tôi đánh.”

Rõ ràng trong video Trịnh Chiếu Hành đánh người nhiều nhất cũng rất ác liệt, nhưng hắn lại đặc biệt nhấn mạnh là đồng bọn gây án.
“Mang Lương Gia Thụ đến hồ bơi là bởi vì camera ở đó hư rồi?”

“Phải.”

“Tại sao đánh cậu ấy?”

“Đánh người còn cần lý do?” Tâm trạng của Trịnh Chiếu Hành rõ ràng trở nên cáu kỉnh.

Nữ cảnh sát xem hồ sơ cá nhân của hắn lần nữa, bên trên viết mẹ của Trịnh Chiếu Hành đã mất sớm, ba Trịnh bận rộn với công việc kinh doanh không quản giáo đứa trẻ lắm, nuôi dưỡng hắn có tính cách ngang ngược và xấu xa, sau này ông tái hôn, bởi vì cảm thấy áy náy đã bù đắp tâm lý cho đứa con riêng, cho nên bao dung che đậy hắn khắp mọi nơi.

“Em đánh cậu ấy thế nào?”

“Sai người khác giữ cậu ta lại, dùng chân đá vào lồng ngực, thắt lưng và đầu gối cậu ta.”

Đều là những vị trí che khuất, nếu bị thương, chỉ cần mặc quần áo vào thì không ai có thể nhìn ra vết thương.

“Nam sinh này ở trong video, các em đều là bạn học phải không, cậu ấy có tham gia vào vụ bắt nạt này không?”
Trịnh Chiếu Hành ngước mắt lên, thuận theo cử chỉ của nữ cảnh sát nhìn Ban Thịnh trong video, ánh mắt của hắn dán chặt vào nam sinh đội mũ bóng chày lộ một nửa khuôn mặt, trả lời: “Có tham gia, cậu ta cũng đánh người.”

“Nói một chút về quá trình.”

“Hôm đó chúng tôi đưa Lương Gia Thụ đến hồ bơi ngầm, đùa giỡn bảo Lương Gia Thụ tự động cởϊ qυầи, Lương Gia Thụ không chịu……sau đó chúng tôi bắt đầu đánh Lương Gia Thụ, đánh được một nửa, Ban Thịnh đi vào, cậu ta vốn dĩ chuẩn bị bơi lội. Con người cậu ta cực kỳ kiêu ngạo, nhìn chúng tôi đánh người cũng không có phản ứng gì, chỉ nói một câu: Đừng ở đây, tôi phải bơi lội.”

Cảnh sát nhìn vào video, mặc dù video không có âm thanh, nhưng nhìn khẩu hình của cậu quả thực có nói câu này.

Trịnh Chiếu Hành tiếp tục nhớ lại cảnh tượng hôm đó, nói: “Mặc dù Ban Thịnh chưa bao giờ nhập bọn với chúng tôi, nhưng theo tôi biết, Ban Thịnh rất ghét người bạn cùng bàn phiền phức này của mình, cho nên tôi hỏi cậu ta.”
“Em đã hỏi gì?”

Trịnh Chiếu Hành hắng họng: “Tôi kích động cậu ta một chút, hỏi cậu ta có muốn dạy cho Lương Gia Thụ một bài học không, Ban Thịnh nói được.”

“Nhưng dựa theo một bạn học khác có mặt ở hiện trường nói, bạn học Ban Thịnh không có đánh người.”

Lỗ mũi của Trịnh Chiếu Hành phát ra một tiếng “ha” đầy chế nhạo: “Cô nói bạn học là Phương Gia Bội phải không? Hai người không biết à, cô ta yêu thầm Ban Thịnh, cho nên bao che cho cậu ta.”

Nữ cảnh sát và lão Lưu bốn mắt nhìn nhau, đều không biết việc này còn có một tầng bí mật khác.

Những nam sinh tiếp theo đi vào thẩm vấn, đều là đồng bọn và tay sai của Trịnh Chiếu Hành, cái cớ bọn họ đều giống hệt Trịnh Chiếu Hành.

Ban Thịnh là người thứ hai đếm ngược đi vào.

Cậu kéo ghế ra ngồi xuống, đưa tay lên xoa cái cổ, ánh sáng từ ngọn đèn sợi đốt trên đầu chiếu xuống hàng mi đen nhánh của cậu, làm xuất hiện một bóng đen.
Biểu tình trên gương mặt cậu điềm tĩnh, càng không có cảm xúc lo lắng.

Nữ cảnh sát hiếm khi gặp được thiếu niên giữ được bình tĩnh như vậy.

Nữ cảnh sát nhìn qua hồ sơ của cậu, hỏi: “Tinh thần của em bây giờ bình thường không?”

“Bình thường.” Ban Thịnh nói.

“Em có thừa nhận bản thân đã đánh Lương Gia Thụ không?” Nữ cảnh sát hỏi.

“Ừm.”

“Có thể kể cụ thể về hiện trường không?”

Lông mi của Ban Thịnh động đậy, bắt đầu nói: “Thứ sáu tan học, tôi chuẩn bị đến hồ bơi ngầm bơi lội, đi vào thì phát hiện bọn họ đang đánh Lương Gia Thụ, lúc đó tâm trạng tôi không tốt lắm, Chiếu Hành hỏi tôi có muốn đánh cậu ta không. Tôi đi qua đánh cậu ta, sau đó bảo cậu ta cút.”

“Sau đó em bỏ đi phải không?”

“Ừm, nhận một cuộc điện thoại.” Ban Thịnh nói.

“Có thể nói cho tôi biết em đánh cậu ấy như thế nào không?”
Ánh mắt của Ban Thịnh dừng lại một lúc, nửa ngày mới mở miệng: “Không nhớ, có lẽ đá vài cái.”

Người cuối cùng đi vào là Đinh Lập, cậu ta cũng là một trong những tay sai của Trịnh Chiếu Hành, cái cớ cũng y hệt nhau, đều thành thật thú nhận việc mình đánh người, còn nói Ban Thịnh cũng tham gia vụ việc này.

Tất cả lời khai đều chỉ đến cùng một người——Ban Thịnh.

Ngay cả Ban Thịnh cũng xác nhận bản thân mình có tham gia.

Lão Lưu ngồi ở bên cạnh trầm mặc rất lâu cuối cùng cũng mở miệng, ông mỉm cười với nữ cảnh sát: “Để tôi nói chuyện với em ấy.”

“Đinh Lập.” Lão Lưu gọi cậu ta.

“Làm gì——” Lão Lưu không chịu thả cậu ta đi, Đinh Lập lúc này có chút cáu kỉnh.

Lão Lưu nhìn học sinh của mình nói: “Mẹ em hôm nay lại gọi điện thoại cho thầy.”

“Bà ấy gọi điện thoại cho thầy làm gì,” Đinh Lập bực bội vuốt tóc, “Vẫn là nói về chuyện học hành? Em là loại trời sinh không phải để đọc sách——”
“Không phải, mẹ em đã biết vụ việc lần này, bà ấy đã xin nghỉ làm bảo mẫu trong nhà Trịnh Chiếu Hành rồi. Bà ấy nói với thầy, không hy vọng sau này em trở thành người có tài gì cả, mua nhà lớn cho bà ấy ở. Chỉ hy vọng em luôn khỏe mạnh, làm một người lương thiện.”

Đúng vậy, Đinh Lập lớn lên trong một gia đình đơn thân, hai mẹ con họ nương tựa lẫn nhau. Cậu ta cũng thuộc diện cần xã hội chăm sóc vào Thâm Cao, sau khi mẹ cậu ta biết được liên tục căn dặn cậu ta phải chăm chỉ học hành.

Đinh Lập mỗi lần đều mất kiên nhẫn trả lời: “Học hành có ích gì, biết kiếm tiền là được rồi, sau này mua căn nhà lớn cho mẹ.”

Sau đó, xưởng may nơi mẹ Đinh Lập làm việc phải đóng cửa, trời xui đất khiến bà đến nhà Trịnh Chiếu Hành làm bảo mẫu cho đến nay.

Khí thế kiêu ngạo và chuyên quyền vốn có của thiếu niên liền biến mất một nửa, hạ vai xuống, trầm mặc nửa ngày, cuối cùng lựa chọn nói ra sự thật.
Ban Thịnh bị gọi trở lại phòng thẩm vấn một lần nữa, lão Lưu rót cho cậu ly nước, mở miệng:

“Bạn học Ban Thịnh, em từng nghe qua câu chuyện Rashomon chưa?”

“Thầy muốn nói điều gì?”

Lão Lưu với tư cách là giáo viên môn ngữ văn, nói đến câu chuyện này tốc độ chậm rãi hơn rất nhiều, cũng rõ ràng mạch lạc. Ông nói《Rashomon》là một bộ phim của Kurosawa Akira, được chuyển thể từ truyện ngắn In a Grove của Akutagawa Ryūnosuke.

Câu chuyện kể về một samurai đưa vợ của mình đến Wakasa, trên đường đi vợ anh ta sau khi bị làm nhục liền biến mất rồi chạy trốn đến chùa Kiyomizu-dera, samurai bị gϊếŧ chết. Tòa án bắt đầu thẩm vấn những người có liên quan, các nhân chứng, điều tra đương sự.

Tiều phu, nhà sư lang thang, nha dịch, bà lão, Tajomaru, người phụ nữ trong chùa Kiyomizu, bà đồng, lời thú tội của từng người đều khác nhau tại tòa án.
Lời thú tội của mỗi người đều không giống nhau, người vợ và Tajomaru đều nói chính họ đã gϊếŧ chết samurai, nhưng linh hồn của samurai mượn thân xác của bà đồng lại nói bản thân ông ấy tự xác.

“Câu chuyện chỉ là câu chuyện như vậy, lời khai của mỗi người đều khác nhau, dường như chỉ dừng lại tại đó. Đám học sinh các em cũng vậy, mỗi người đều có động cơ khác nhau, mỗi người một ý, lập lên những lời nói dối, còn dựng lại hiện trường bắt nạt Lương Gia Thụ.”

“Chỉ có Đinh Lập là nói sự thật, em ấy nói đã thấy tất cả. Những gì em ấy nói giống với kết quả mà cảnh sát điều tra được. Em không đánh Lương Gia Thụ, càng không tham gia vào vụ bắt nạt học đường này. Nắm cổ áo Lương Gia Thụ là muốn kéo em ấy đứng dậy. Em đi ra ngoài nhận điện thoại xong, quay lại hồ bơi thì phát hiện mọi người đi hết rồi, lại tìm, em phát hiện Lương Gia Thụ bị nhốt ở vách ngăn bên cạnh bồ hơi——”
Lão Lưu uống một hớp trà nhìn Ban Thịnh nói: “Em đến mở cửa cho em ấy.”

Lão Lưu tại sao tin tưởng Ban Thịnh, đi khuyên Đinh Lập. Là bởi vì trong cuộc thẩm vấn vừa rồi, người thật sự bắt nạt người khác, lại không may gặp phải Lương Gia Thụ chết trong vụ tai nạn xe, sự việc xảy ra ngày hôm đó bọn họ nhất định có ấn tượng sâu sắc, khó mà quên được.

Cho nên bọn họ có thể biết chính xác nơi Lương Gia Thụ bị đánh ở đâu, phản xạ có điều kiện sẽ không lừa được người khác.

Nhưng Ban Thịnh lại nói không nhớ, tùy tiện đánh vài cái, hiển nhiên là nói dối rồi.

Mỗi người đều có động cơ khác nhau, lời khai được nói ra cũng khác nhau. Ví dụ Trịnh Chiếu Hành từng xảy ra xích mích với Ban Thịnh, vẫn luôn ghi hận trong lòng, tất nhiên phải nhân cơ hội cắn ngược lại Ban Thịnh.
Những tên đồng bọn khác tự nhiên cũng nghe theo Trịnh Chiếu Hành kéo Ban Thịnh xuống nước.

Lại ví dụ như Phương Gia Bội, mặc dù không thấy toàn bộ quá trình, bởi vì muốn bảo vệ Ban Thịnh, cảm thấy Ban Thịnh sẽ không làm những việc như vậy, cho nên bao che cho Ban Thịnh.

Không sai, Phương Gia Bội là yêu thầm Ban Thịnh, bắt đầu từ lớp 10. Thời điểm đó, rất nhiều nam sinh trong lớp đặt biệt danh cho Phương Gia Bội là đồ vảy cá, mỗi nơi mà Phương Gia Bội đi qua bọn họ sẽ cố tình phá lên cười. Không biết từ bao giờ, mọi người trong lớp bắt đầu bài trừ, cô lập và gọi Phương Gia Bội là yêu quái.

Rất nhiều lần, mỗi đêm Phương Gia Bội âm thầm xem lại bản thân đã làm sai điều gì mà trở thành mục tiêu của bọn họ. Nghĩ không ra, Phương Gia Bội bắt đầu khom lưng khi đi trên đường, rụt cổ vào trong áo, không thu hút sự chú ý của người khác, như vậy, sẽ không có ai nhắm vào cô ấy nữa.
Dần dần, Phương Gia Bội trở thành một nhân vật vô hình trong lớp, giống một cái bóng râm in trên tường. Là một thành viên của lớp, đôi khi Phương Gia Bội vắng mặt trong các hoạt động tập thể cũng không ai quan tâm.

Có một lần, vở bài tập của Phương Gia Bội bị bọn nam sinh ác ý giấu đi, sau đó không biết bằng cách nào mà nó bị ném lên bàn của Ban Thịnh.

Khi đó, Ban Thịnh đang nằm ngủ trên bàn, ánh mặt trời rơi xuống gai cột sống nhô lên phía sau gáy cậu, hiện lên trong suốt.

Phương Gia Bội đi ngang qua người Ban Thịnh, bóng đen lướt qua, nào ngờ Ban Thịnh đột nhiên gọi Phương Gia Bội dừng lại, giọng nói trầm có chút khàn khàn khàn khi cậu vừa tỉnh ngủ:

“Phương Gia Bội phải không, bài tập của cậu.”

Bước chân của Phương Gia Bội dừng lại, khi quay người nhận lấy vở bài tập cậu đưa qua, trái tim đập như sấm chớp, thậm chí còn không dám nhìn lên mặt cậu.
Phương Gia Bội nhớ ra, trong số tất cả nam sinh cười nhạo bài trừ mình, Ban Thịnh không bao giờ tham gia cùng bọn họ.Khi mọi người trong lớp gọi cô là quái vật, đồ vảy cá, chỉ có cậu gọi tên cô một cách chính xác và rõ ràng.

Phương Gia Bội không bao giờ mong đợi tình yêu thầm kín này được báo đáp.

Có vài người được đứng quan sát từ xa, âm thầm bảo vệ là tốt rồi.

Lớp 11 Lâm Vi Hạ chuyển qua, Phương Gia Bội đã nhận ra cô trong nháy mắt, là nữ sinh đã xuất hiện nhiều lần trong nghĩa trang của Lương Gia Thụ.

Lúc đầu Phương Gia Bội đề phòng Lâm Vi Hạ, còn cảnh cáo cô cách xa Ban Thịnh một chút. Nhưng sau đó cô ra tay giúp đỡ nhiều lần, làm rất nhiều việc để giúp đỡ mọi người. Phương Gia Bội hỏi cô tại sao đối xử với mình tốt như vậy, cô nói “bởi vì tôi giống như cậu”, những gì Phương Gia Bội trải qua, cô đã từng gặp phải, cũng rất hiểu.
Cho nên Phương Gia Bội mới mời cô đến nhà xem truyện tranh.

Sau đó Phương Gia Bội đưa video cho Lâm Vi Hạ, điều kiện là phải xóa đoạn liên quan đến Ban Thịnh trong video đi, Lâm Vi Hạ đồng ý, nhưng cuối cùng lại thất hứa.

Bởi vì Lâm Vi Hạ không muốn bỏ lỡ sự thật.

*

Cuộc thẩm vấn của mọi người đi đến giai đoạn cuối cùng, kết quả được công bố.

Nữ cảnh sát sắp xếp sổ ghi chép, đứng dậy nhìn nam sinh tuấn tú trước mặt, nổi lên sự tò mò hoàn toàn riêng tư hỏi Ban Thịnh:

“Tôi có chút không hiểu, theo như những bạn học khác nói, lúc trước em còn giúp đỡ Lương Gia Thụ vài lần, vậy tại sao em lại biến mình thành kẻ xấu?”

Trả lời nữ cảnh sát là một sự im lặng, chỉ có tiếng vọng của những lời nói trong phòng thẩm vấn là vang lên.

Tiếp theo bọn họ có hỏi thế nào cũng không có câu trả lời.
_________________

Lời của tác giả:

Giải thích một chút:

Cho dù là lúc trước hay bây giờ, nam chính chưa bao giờ tham gia vào bắt nạt học đường, chưa từng đụng vào Lương Gia Thụ, thậm chí còn giúp đỡ cậu ấy vài lần.

Tại sao nam chính lại biến mình thành kẻ xấu, nam chính có lý do riêng của mình, sau này sẽ giải thích.

Bạn thân của nữ chính là người bị bạo lực học đường, và đăng video lên để cầu cứu xã hội, đồng thời tuân theo quy định pháp luật đã làm mờ hình ảnh những người trong video, không tồn tại việc bạo lực người khác như những độc giả khác nói.

Và có người hỏi, tại sao nữ chính không hỏi riêng nam chính, cô ấy ở bên biển đã thật lòng hỏi rồi, lần đầu nam chính trả lời mơ hồ, hỏi lần hai cậu ấy từ chối trả lời.

Sương mù dày đặc trước mặt, nữ chính muốn tìm ra sự thật, liền giao nộp cho cảnh sát.
【Không nên bạo lực học đường, loại việc này không thể giải quyết riêng tư cũng không thể trả thù riêng tư, gặp phải chuyện như vậy nhất định phải tìm cảnh sát, tin tưởng pháp luật.

Nào, đọc theo tôi ~ Khái niệm xã hội chủ nghĩa về nhà nước pháp quyền, pháp chế, thực thi pháp luật, tuân theo pháp luật tư pháp và giám sát pháp luật.】


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.