Em Nghe Thấy Được

Chương 54: Mây đen



Ở bên khác, lúc Lâm Vi Hạ và Phương Gia Bội chia tay, bốn mắt nhìn nhau, trong đáy mắt mang theo hàng vạn hàng ngàn ý nghĩa.

Ban Thịnh trên đường về nhà mua một hộp sữa bò, đi trên đường một cách bình thản. Những dây cung căng thẳng trong đầu lờ mờ nhắc nhở cậu, nghĩ sâu hơn đối với mày không tốt.

Cậu bóp chặt hộp sữa trong tay ném nó vào thùng rác, sắc mặt không có biểu tình gì đi về phía trước.

Cậu đợi Lâm Vi Hạ tuần sau đích thân đến tìm cậu lấy nhẫn.

Hôm qua, sau khi mọi người vui vẻ cùng nhau chạy trốn, ai cũng háo hức mong đợi một tuần mới sắp đến, có thể cùng nhau đi học.

Nhưng chỉ trong một ngày cuối tuần, cái gì cũng thay đổi.

Một bài viết và video được đăng trên trang web Y C H đã nhận được rất nhiều sự chú ý, sau đó nổi lên một cuộc bàn tán vô cùng lớn, các phương tiện truyền thông báo chí đã đăng lại bài viết trên quy mô lớn, các cư dân mạng sau khi nhìn thấy bài viết trong lòng đầy căm phẫn tố cáo thủ phạm.

Đến cả phụ huynh khi ăn cơm mở tivi lên, đài truyền hình địa phương cũng phát sóng tin tức này, mặc dù các phương tiện truyền thông đã làm mờ hình ảnh trong video đi, vẫn có phụ huynh hỏi:

“Đồng phục thật quen mắt, là chuyện ở trường con phải không?”

“Phải, là đồng phục trường Thâm Cao, nhưng mà video bị làm mờ rồi, trong bài viết có nói là lớp 12-1, Trịnh……bạn con ở lớp đó, để con hỏi cậu ấy.”

Thứ hai, khuôn viên trường học Thâm Cao bị bao phủ bởi một tầng mây đen mù mịt.

Mỗi học sinh đi trên đường đều liên tục lướt lại bài đăng trên diễn đàn, xem có tin tức nào mới được tiết lộ hay không. Có một số học sinh đem bài viết và video lưu vào trong yêu thích, liên tục lấy ra xem, tên của bài đăng là ——《Lời thú nhận của người ngoài xã hội.》

Xin chào mọi người, tôi là một người không quan trọng, bạn có thể gọi tôi là người vô hình, người bị gạt ra khỏi xã hội, thậm chí là người qua đường, điều này không quan trọng.

Nam sinh trong video, thiếu niên A, tôi và cậu ấy quen biết nhau từ lúc học cấp hai, cậu ấy là một người bạn của tôi. Khi học cấp hai, bởi vì cậu ấy phát triển chậm hơn những người khác, trời sinh cơ thể ốm yếu gầy gò, thường xuyên bị các bạn trong trường bắt nạt, người lớn phát hiện rất muộn, đợi đến khi được phát hiện, nhà trường và gia đình đã tiến hành xử lý.

Sợ để lại cho cậu ấy cái bóng tâm lý, việc mà người lớn làm tốt nhất là xây dựng ảo ảnh cho chúng ta, ví dụ như “Sắp phải thi giữa kỳ rồi” “lên cấp ba, có thể rời xa nơi này.”

Thế là thiếu niên A luôn chăm chỉ học tập, cuối cùng cũng được nhận vào Thâm Cao với thành tích học tập xuất sắc, được miễn phí toàn bộ các khoản phí trong trường học. Sau khi lên cấp ba, cậu ấy đã đối xử ân cần và quan tâm đến từng bạn học trong lớp, mặc dù ở đây phân chia cấp bậc, học sinh ở đây cũng rất lạnh nhạt, nhưng vẫn tốt hơn lúc trước.

Khi cậu ấy viết thư cho tôi để chia sẻ bản thân cậu ấy đã được chọn là một đại diện học sinh xuất sắc, ai cũng không nghĩ đến, đây là một khởi đầu không hạnh phúc.

Khi con người đứng ở trên cao, ngoài việc được nhìn thấy quần chúng, họ còn bị nhìn chằm chằm bởi một số loài côn trùng xấu xa trong bóng tối. Thiếu niên A cũng vậy, bị một nhóm người do tên Trịnh cầm đầu nhắm trúng.

Những người bạo lực học đường đó mỗi khi nhìn thấy thiếu niên A đi qua sẽ cố tình phá lên cười, thu hút những người đứng xung quanh, bọn họ chặn thiếu niên A lại, không ngừng đánh cậu ấy, hét lớn tiếng “đồ ẻo lả” “đồ mặt trắng”.

Những tiếng cười bất tận và những trận bắt nạt ập đến trên người cậu ấy, cuộc sống của cậu thiếu niên A ngày càng khó khăn hơn trước, nhưng cậu ấy vẫn kiên trì nỗ lực mà sống.
Ngày thứ sáu hôm đó, thiếu niên A và tôi đã hẹn sau khi tan học sẽ cùng nhau cho mèo hoang mà cậu ấy nhận nuôi ăn.

Nhưng hôm đó tôi đứng trước cửa nhà cậu ấy đợi mãi không thấy ai, cuối cùng đợi được là thiếu niên A tâm trạng không ổn định trên đường đi học về vô tình bị chiếc xe tải băng qua đường tông chết, sau đó kết quả điều tra cho thấy tài xế có say rượu khi lái xe.

Kết quả ngoài ý muốn không sai.

Nhưng một tiếng trước khi rời khỏi trường học, thiếu niên A bị nhóm người do tên Trịnh cầm đầu bắt nạt trong hồ bơi trường, bọn họ ra hiệu thiếu niên A phải cởϊ qυầи ra, sau khi thiếu niên A từ chối, bọn họ đã đánh đập và sỉ nhục cậu ấy trong một tiếng đồng hồ. Video dưới đây làm bằng chứng.

Cái chết của thiếu niên là ngoài ý muốn không sai, nhưng chẳng lẽ bọn họ không sai sao? Bọn họ không có tội gì?
Cậu ấy giống với chúng ta, là một người bình thường. Trừ chăm chỉ học tập ra, còn thích vẽ tranh. Sở trường cũng bình thường, truyện tranh cậu ấy thường xuyên xem nhất là 《Slam Dunk》, thần tượng của cậu ấy là Miyagi Ryota, nhận nuôi rất nhiều chú mèo hoang.

Điều bất thường duy nhất của thiếu niên A có thể là “ẻo lả” “dị loại” ở trong miệng của những kẻ bắt nạt, nhưng tôi cảm thấy cậu ấy chẳng có gì không giống chúng ta.

Một người như vậy, đã phải chịu đựng bắt nạt học đường trong suốt cuộc đời của mình.

Ngày thứ sáu hôm đó, những chú mèo vẫn ở trong nhà đợi cậu ấy tan học, nhưng chúng lại không biết, cậu ấy đã ra đi rồi.

Xin mọi người hãy trừng phạt bọn họ.

Đoạn video đính kèm trên bài viết có độ dài khoảng ba phút, mặc dù vì nhiều lý do khác nhau những người trong video đã được làm mờ đi, người khác có thể xem không rõ, nhưng các bạn học trong lớp 12-1 vẫn tinh mắt nhận ra được những kẻ bắt nạt ở trong video: Trịnh Chiếu Hành, Đinh Lập, Tả Hằng, Châu Chấn Dương.
Còn có Ban Thịnh.

Bài viết nhanh chóng lọt vào hot search, gây xôn xao lớn trong cộng đồng mạng. Điện thoại trong phòng làm việc của nhà trường bị các phương tiện truyền thông và các bộ phận có liên quan làm nổ tung vào sáng sớm, giáo viên nào trả lời điện thoại cũng toát mồ hôi lạnh.

Khi Lâm Vi Hạ bước vào trường, bầu không khí kỳ quái, đi đến đâu cũng là trạng thái hỗn loạn. Ở cổng trường không còn giáo viên trực ban bắt học sinh chỉnh tề trang phục, hay các học sinh lề mề kéo lê cây lau nhà đi trực nhật.

Không khí trong lớp học cũng rất kỳ quái, mọi người đều thấp giọng bàn tán chuyện gì đó, mọi người đều ở trong cùng một trạng thái, bài đăng và sự thật trên mạng, giống như một cái nồi hấp lớn khiến trán ai cũng đổ đầy mồ hôi.

Lâm Vi Hạ đặt cặp sách xuống, vô thức nhìn về phía bàn học của Phương Gia Bội, đúng lúc Phương Gia Bội cũng đi tới. Hai người đứng trên lối đi ở dãy bàn cuối.
Phương Gia Bội thở chậm rãi, nhưng ngữ khí chất vấn:

“Cậu nuốt lời.”

“Xin lỗi.” Lâm Vi Hạ cụp lông mi đen nhánh xuống.

Khi Lâm Vi Hạ còn định nói thêm gì đó, “ầm” một tiếng, có người đột nhiên đá mạnh vào cửa sau, mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, Trịnh Chiếu Hành hung hăng lao đến, sải bước tới, thuận tay lấy một cuốn sách đập mạnh vào Phương Gia Bội.

Sắc mặt của Trịnh Chiếu Hành u ám, giơ tay lên liên tục gõ vào trán của Phương Gia Bội, móng tay dài nhanh chóng chọc vào mắt của cô ấy, chửi:

“Đồ vẩy cá, tao không ngờ mày còn có chiêu như vậy, hôm đó ở hồ bơi lão tử tưởng mình nhìn nhầm rồi, quả nhiên là mày, video là mày quay phải không, bài đăng là mày viết đúng chứ.”

“Mày con mẹ nó không muốn sống nữa đúng không?”

Trịnh Chiếu Hành nhìn từ trên cao xuống vừa đẩy Phương Gia Bội vừa mắng chửi những lời khó nghe, Phương Gia Bội cụp mắt, tóc mái của cô ấy vẫn rất dài, khiến người khác không nhìn ra được biểu tình gì.
Mọi người sôi nổi quay đầu lại xem, trong lúc mọi người còn tưởng rằng Phương Gia Bội sẽ nhẫn nhục chịu đựng như trước, đợi Trịnh Chiếu Hành chửi cho hết giận.

Phương Gia Bội đột nhiên ngẩng đầu lên, mạnh mẽ hất tay hắn ra, “bộp” một tiếng, âm thanh to rõ ràng, bầu không khí đình trệ, mọi người hít sâu một hơi.

“Tôi nói này, cảm giác bị người khác lên án, chửi rủa như thế nào? Rất ấm ức đúng không, nhất là những lời bình luận chửi bới trên mạng, chửi cậu đến mức thương tích đầy mình, tức giận lại khó chịu đúng không, ha, nhưng cách một cái màn hình cậu lại không thể làm gì bọn họ. Nhưng những nỗi đau tôi phải chịu hơn cậu gấp mười lần.” Phương Gia Bội cười gằn.

“Còn nữa tôi có họ tên, tên là Phương Gia Bội.” Phương Gia Bội bỏ hai tay vào túi, bình tĩnh nhìn hắn ta: “Cậu có tin hay không, làm lớn như vậy, cảnh sát sẽ sớm vào cuộc điều tra. Cậu bây giờ rất sợ đúng chứ, Trịnh Chiếu Hành.”
“Con rệp như cậu nên xuống địa ngục đi.”

Những lời Phương Gia Bội nói hoàn toàn đánh trúng vào tâm lý của Trịnh Chiếu Hành, sự hỗn loạn ập đến lập tức biến thành cơn thịnh nộ không có chỗ nào để phát tiết, Trịnh Chiếu Hành giơ tay cao lên, lúc đang định đánh xuống.

Một cánh tay mảnh khảnh chặn cổ tay hắn lại, Lâm Vi Hạ đứng ở bên cạnh, hào quang áp bức, vẻ mặt bình tĩnh lại xa cách: “Bài đăng đó là tôi viết.”

Trịnh Chiếu Hành đứng sững tại chỗ, tiêu hóa một lúc mới hiểu ra được mọi việc, video kia là do Phương Gia Bội đưa cho Lâm Vi Hạ, hắn dùng lực hất tay Lâm Vi Hạ ra, nhìn chằm chằm bỗng nhiên tỉnh ngộ:

“Hóa ra là mày, mày dốc hết tâm tư chuyển đến Thâm Cao là bởi vì người bạn cũ của mày đúng chứ, tên là gì nhỉ? Đúng rồi, Lương Gia Thụ.”

Ba chữ Lương Gia Thụ vừa nói ra, xung quanh náo động hẳn lên, tiếng bàn tán dần dần trở nên lớn hơn. Cái tên này từng là điều cấm kỵ của học sinh khối 12, không ai dám nhắc tới, bây giờ lại bị bại lộ ra.
“Cậu không xứng nhắc đến tên cậu ấy!” Âm thanh của Lâm Vi Hạ hét lớn lên, lồng ngực phập phồng không ổn định, đôi mắt bắt đầu đỏ hoe.

Lâm Vi Hạ lúc học cấp hai bị bắt nạt rất nghiêm trọng, nguyên nhân là gì? Vì cô là người điếc, bị người khác cười nhạo là người quái dị.

Bị bắt nạt cùng cô còn có một nam sinh, thành tích của cậu ấy rất xuất sắc, vẽ tranh rất có thiên phú, vẻ bề ngoài xinh đẹp, rất được các nữ sinh trong trường yêu thích. Xuất sắc đôi khi có thể dẫn đến sự ghen tị, cộng thêm cơ thể yếu ớt, người bắt nạt cậu ấy mỗi lúc một nhiều.

Nhưng khi Lương Gia Thụ bị bắt nạt, cậu ấy sẽ đứng trước mặt cô, vì cô mà thỏa hiệp, chịu đựng sự ức hϊếp và sỉ nhục của đám người đó.

Chỉ vì bảo vệ cô.

Hai người đều là những người bị gạt ra khỏi xã hội trong lớp, dựa vào nhau, sưởi ấm cho nhau, cùng nhau chống đỡ cuộc sống trong một khoảng thời gian rất dài.
Lương Gia Thụ là một người rất tốt, làn da của cậu ấy rất trắng, có mái tóc xoăn, khi cười lên đôi mắt của cậu ấy sẽ nheo lại thành khe hở, trên mặt có lúm đồng tiền.

Cậu ấy là người bị cô lập, liên tục bị bắt nạt nhưng vẫn đứng ra, thay cô chịu đựng những nỗi đau.

Cậu ấy là người mà Lâm Vi Hạ đã thề sẽ trở nên mạnh mẽ hơn để bảo vệ cậu ấy.

Nhưng cô vẫn không làm được. Đến cuối cùng, Lương Gia Thụ chỉ để lại cho cô một mặt dây chuyền hổ phách hình chiếc lá.

Lương Gia Thụ không phải là cái tên mà người khác có thể tùy tiện nhắc đến.

“Lương Gia Thụ có phải là tên nam sinh lớn lên xinh đẹp, có mái tóc xoăn,” Trịnh Chiếu Hành mỉm cười quay người, nhìn người đang đứng ở cửa nói lớn lên “Phải không, Ban Thịnh.”

Mọi người đều nhìn sang, mặt trời ban mai tiếp tục di chuyển về phía trước, một mảng ánh sáng chiếu đến sau cửa rồi biến mất, bóng dáng mảnh mai của thiếu niên đứng ở nơi đó, tựa như đang đứng ở trong bóng tối.
Ban Thịnh đến rồi.

Không ai biết được cậu đã đến bao lâu.

Cuối cùng nghe được bao nhiêu, hay đều nghe thấy toàn bộ rồi.

Bởi vì giáo viên đã đi họp khẩn cấp, không có ai đến quản tiết tự học buổi sáng, cho nên cả lớp loạn thành một đống, đều xúm lại xem cảnh tượng náo nhiệt này.

Lâm Vi Hạ đứng ở đó, một bước, hai bước, ba bước——

Cô nhìn thấy Ban Thịnh đi tới, cậu mặc chiếc áo phông màu đen, cánh tay có khớp xương rõ rệt đặt trên đường may quần, chậm rãi đi về phía chỗ ngồi.

Khi lướt qua người bọn họ, bóng người của Ban Thịnh dừng lại.

Lâm Vi Hạ thoáng thấy cánh môi của cậu khép mở, lên tiếng: “Trịnh Chiếu Hành, quay về lên lớp.”

Cậu quay lưng về phía bọn họ, cũng không nhìn Lâm Vi Hạ lấy một cái, mạch máu ở cổ phập phồng lên xuống khi cậu nói, nhưng không nghe được bất kỳ cảm xúc nào, cậu nói:
“Đều giải tán đi.”

Cậu nói chuyện với tất cả mọi người, duy nhất không nói chuyện với cô.

Dường như cái người Lâm Vi Hạ này chưa bao giờ tồn tại trong mắt cậu.

Ban Thịnh vừa lên tiếng, tất cả mọi người đều giải tán, những chiếc ghế ma sát với sàn nhà tạo ra tiếng “két két”, nộp bài tập, chép bài tập, mượn vở bài tập, có một vài người còn bắt đầu ăn sáng.

Nhưng vẫn có người lặng lẽ theo dõi phản ứng của Ban Thịnh, nhưng cậu không đưa ra bất kỳ phản ứng nào.

Suy cho cùng Ban Thịnh rất chiều Lâm Vi Hạ, không ngờ trái tim Lâm Vi Hạ cứng như vậy, vì việc nước quên tình nhà.

Mọi người lấy sách giáo khoa ra giả vờ đọc, đều đang thảo luận những từ khóa trên diễn đàn như bài đăng, bắt nạt học đường. Nhưng Ban Thịnh rất bình thản, cậu kéo ghế ra ngồi xuống, nộp bài tập, bắt đầu ăn sáng.
Cậu ăn một phần sandwich, ăn rất chậm, hai má chuyển động chậm rãi, dường như chỉ quan tâm đến bữa sáng ở trước mắt.

Lý Sanh Nhiên đến trường rất muộn, khi cô ta đi vào lớp, tiếng chuông của tiết tự đọc buổi sáng vang lên. Cô ta ngồi xuống ghế, khi lấy sách tiếng anh ra thì tạo nên tiếng động vang ầm trời, khiến mọi người phải ngoái nhìn.

Lâm Vi Hạ ngồi ở trên ghế đọc sách, liên tục nhận được ánh mắt của Lý Sanh Nhiên, cô ta hung ác nhìn chằm chằm vào Lâm Vi Hạ.

Đến khi hết tiết tự đọc, giáo viên cũng chưa đến.

Lâm Vi Hạ đóng sách, cô quay người lấy bữa sáng treo trên bàn, vừa đặt ngón tay vào túi nilon trắng, một cơn gió ập đến, Lý Sanh Nhiên hung hăng bước tới, muốn cho cô một cái tát.

Lâm Vi Hạ nhìn thấy rồi, cô ngồi ở đó, cũng không trốn tránh, đợi cái tát đó rơi xuống.
Cô nên nhận lấy.

Một bóng dáng cao thẳng tắp đổ xuống bàn, nam sinh chặn lấy cánh tay của Lý Sanh Nhiên, ra hiệu cho cô ta đừng gây sự. Lý Sanh Nhiên không can tâm, đôi mắt đỏ hoe hét lên: “Anh——”

Hai người bọn họ đứng rất gần, đứng bên cạnh Lâm Vi Hạ. Nữ sinh kịch liệt nhéo cánh tay, đôi mắt đỏ hoe đang muốn dạy cho cô một bài học, nam sinh dùng lực một chút, cánh tay mảnh khảnh kéo căng ra, bên trên còn có băng gạc màu trắng, rỉ một chút máu.

Hai người quấn lấy nhau, Lâm Vi Hạ có thể ngửi thấy mùi thuốc lá quen thuộc trên người cậu, còn có mùi hương nước hoa, có lẽ là do hai người họ ở gần nhau, cho nên mùi nước hoa của Lý Sanh Nhiên dính lên người cậu.

“Không cần thiết.” Lâm Vi Hạ nghe thấy cậu nói.

Rất nhanh, cánh tay của Lý Sanh Nhiên mệt mỏi buông xuống, Ban Thịnh mang người đi. Trong hỗn loạn, sách và bút trên bàn của Lâm Vi Hạ sắp rơi xuống, được cậu thản nhiên dùng tay đẩy chúng lại.
Ngoài sách bài tập và những thứ khác được xếp lại với nhau trên bàn, còn có chùm móc khóa hình khủng long nhỏ.

Lâm Vi Hạ nhìn chằm chằm móc khóa, chỉ cảm thấy tức ngực, không thở được, trái tim dường như bị dao cứa, cứa đi cứa lại, đau nhức âm ỉ.

Ban Thịnh dắt người ra khỏi lớp, Lâm Vi Hạ nhìn thấy Lý Sanh Nhiên dường như đang chịu đựng điều gì đó, liên tục nói ra, sau đó nhịn không được mà rơi lệ.

Có lẽ là khóc thay cho Ban Thịnh.

Ban Thịnh rũ mắt nhìn cô ta, vỗ vai của Lý Sanh Nhiên, đưa tờ khăn giấy qua.

Tiếng chuông vào tiết cuối cùng cũng vang lên, giáo viên đến muộn, sau khi kết thúc tiết học 40 phút, lão Lưu nhiều lần nhấn mạnh học sinh nên về nhà an toàn sau giờ học, không được tùy tiện chạy loạn ở bên ngoài, nhà trường đã thông báo cho các phụ huynh đến đón bọn họ tan học.
“Nhà trường đã thông báo cho những phụ huynh có liên quan đến vụ việc, lập tức xử lý với phòng giáo dục cấp trên, đồng thời đã liên hệ với cơ quan cảnh sát can thiệp điều tra, nhất định sẽ cho mọi người một kết quả công bằng chính trực.”

Cả một buổi chiều, Lâm Vi Hạ không để ý đến tiết học, cả người luôn ngồi trên ghế. Sau khi làm xong thể dục giữa giờ, một vài nữ sinh khoác tay nhau bước vào lớp, vẫn đang thảo luận sự việc này.

“Này, bạn tao ở lớp 12-8 đến nghe ngóng bài đăng và video, tao nói đúng sự thật rồi.”

“Hả, mày không sợ Trịnh Chiếu Hành đánh mày trả thù à.”

“Làm ơn đi, đám người Trịnh Chiếu Hành, cũng được pháp luật bảo vệ, tên và ảnh của bọn hắn không được công bố ra ngoài, nhưng bọn hắn bây giờ đang ở trong tình trạng người người đều muốn đánh chửi. Hơn nữa, bọn hắn thật sự rất đáng ghét.”
“Vậy Ban Thịnh thì sao, mày nói với bạn học của mày về cậu ấy chưa?”

“Không phải để cậu ta nói xong sao?” Nữ sinh liếc mắt nhìn Lâm Vi Hạ.

“Tao nhớ lúc đó sau khi Lương Gia Thụ xảy ra tai nạn, hình như gia đình Trịnh Chiếu Hành nói muốn quyên góp một bể bơi mới, còn hồ bơi ngầm kia phải phong tỏa lại. Ban Thịnh cũng không còn bơi lội ở hồ bơi trong trường nữa. Lúc đó không phải mọi người đều nghi ngờ sao? Nhưng bởi vì thế lực gia đình đứng sau bọn họ, nên không ai dám nhắc đến.”

Tiết thứ tư giáo viên xin nghỉ, để bọn họ tự học. Mỗi ngày đều có một đống bài kiểm tra được phát ra, mùi mực bay nồng nặc trong lớp học.

Lâm Vi Hạ lấy một bài kiểm tra ngữ văn ra, cô luôn làm các câu hỏi không theo thứ tự, lúc này trong lòng cũng không bình tĩnh được, dứt khoát đọc văn bản.
Lớp học ồn ào náo nhiệt, hầu hết đều đang thảo luận sự việc kia. Lâm Vi Hạ nhỏ tiếng đọc bài —— “Cá mập, một trong những sinh vật trong đại dương, đã trải qua một quá trình biến hóa dài đằng đẵng hàng triệu năm, làm thế nào để nó từ thợ săn biến thành con mồi?”

“Trời ơi, cảnh sát đến rồi, dẫn đám người Trịnh Chiếu Hành đi rồi.”

“Ban Thịnh thì sao?”

“Cũng dẫn đi rồi.”

“Tại sao cũng dẫn cậu ấy đi vậy?”

“Sự tuyệt chủng nhanh chóng của loài cá mập, ngoài môi trường sinh thái ra, còn liên quan đến việc người dân liên tục săn bắt, gϊếŧ hại trái phép, ngư dân ra khơi săn bắt cá mập, sẽ nhanh chóng cắt vây cá mập, cũng chính là phần lưng của cá mập, sau khi cắt xong ngư dân lại ném chúng xuống biển, cá mập một thân đầy máu quay trở về đại dương, có tử vong hay không là một ẩn số……”
“Tất nhiên rồi, cậu ấy không phải là người bạo lực học đường sao?”

Tiếp tục đọc bài, một giọt nước mắt pha lê rơi trên tờ giấy kiểm tra ngữ văn, nhanh chóng làm nhòe đi chữ mực đen trên đó, hai chữ “con mồi” trên bài văn bị nước mắt làm cho tan ra, dần trở nên mơ hồ.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.