Hãy Nói Em Đồng Ý

Chương 15: 15: Người Chống Lưng Vững Chắc



Vậy là bàn giao công việc hoàn tất, Đình Vãn sẽ tạm thời giữ vị trí lão đại, còn Đình Nhậm là phó lão đại.

Trên danh nghĩa như vậy thôi, để thành toàn cho Đình Nhậm, nếu không con người này sớm sẽ trở thành cỗ máy mà quên hết những thú vui của cuộc đời mất.
Đình Nhậm trên đường về thì nhận được cuộc gọi của Đình lão gia.
“Thằng nhóc kia, mi làm gì con dâu của ta thế hả?”
Giọng Đình lão gia như đấm vào tai.

Ông nhìn thấy được sự nhạy bén và tính cách tốt đẹp của Vân Kiều nên sớm đã công nhận cô làm con dâu rồi.
Đình Nhậm trong một giây đã đoán ra được chuyện gì.

Chính Từ quản gia đã nói với cha anh chứ không ai khác.

Làm như anh là con nít vậy, từng tuổi này rồi còn chơi mách phụ huynh, thật thiếu công bằng mà.
“Con không làm gì quá đáng cả.

Ba đừng nghe bác Từ nói bậy.”
“Con bé ở suốt trong phòng, con liệu hồn đấy.”
Một pha cảnh cáo rất chi là quyền lực đến từ vị trí của Đình lão gia.

Quả nhiên số mệnh Vân Kiều đã được định sẵn là có quý nhân phù trợ.

Đình Nhậm nghĩ lại thấy mình cũng có phần lỡ lời, cô ấy và Thẩm Xuyên chỉ mới đi ăn thôi mà đã buông lời ác ý như vậy, là một người ngay thẳng sẽ tổn thương lắm chứ.
Trong lúc chờ đèn đỏ, Đình Nhậm nhìn thấy bên kia đường có một tiệm bánh ngọt…
“Xin chào quý khách!”
“Con gái thường thích loại bánh nào?”
Đáp lại câu chào niềm nở của nhân viên là một câu hỏi có phần gượng gạo của Đình Nhậm.

Ban đầu chị nhân viên đã suýt bật cười nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhiệt tình giới thiệu.
“Ở đây loại bánh nào cũng rất ngon.

Có bánh kem dâu, bánh nướng hạt dẻ, bánh sô cô la,…”
Rất nhiều, Đình Nhậm nghe thẳng một tràng, từ tai bên này đi xuyên qua tai bên kia.

Anh là người kén ăn, lại ít ăn đồ ngọt nên không biết lựa chọn như thế nào.
“Hay cô gói tất cả lại chỗ này lại cho tôi đi.”
Đình Nhậm vừa nói vừa lấy ví của mình.

Chỉ có chị nhân viên là tưởng mình bị ù tai nên nghe nhầm.

Cô nhìn chằm chằm vào anh, anh nhìn chằm chằm vào cô, hai người nhìn nhau không nói một lời.
“Vâng…!tôi đi làm ngay.”
Sau một hồi định thần lại, những ký ức của vài chục giây trước cũng đã quay về.

Chị nhân viên nọ hì hục bỏ tất cả số bánh này vào hộp.

Sau khi quẹt thẻ, anh lên xe trở về nhà.

Vì số bánh quá nhiều nên sẽ đợi cửa hàng đến giao, đảm bảo nhanh chóng và tiện lợi.
Đập vào mắt Đình Nhậm khi vừa bước vào nhà chính là hình ảnh Từ quản gia ngồi ủ rũ.

Những người giúp việc đứng vây xung quanh, ai nấy đều trưng ra bộ mặt “mất sổ gạo”.
“Bác Từ” – Đình Nhậm gọi.
Nhưng Từ quản gia cho dù nghe thấy thì chỉ ngước lên nhìn anh, thở dài một cái.

Sau đó là đồng loạt câu thở dài và ánh mắt đầy tội lỗi của hơn mười người giúp việc.
Họ làm sao dám có thái độ này với Đình Nhậm chứ, dù gì anh cũng là thiếu gia nhà này.

Đây chắc chắn là phía sau đã có Đình lão gia chống lưng nên họ mới có thể làm như vậy.

Đây là muốn anh đi xin lỗi Vân Kiều đây mà.
Bên ngoài, xe giao hàng của tiệm bánh đã tới.

Không biết nhiều đến mức nào mà họ phải dùng đến một chiếc xe bán tải lớn.

Mọi người ùa ra xem và phụ giúp mang đồ vào.
“Thiếu gia, đây là…?”
“Bánh ngọt, mua cho Lục Vân Kiều.

Có phần mọi người.”
Đình Nhậm nói xong thì mặc kệ ánh mắt khó hiểu của bọn họ mà đi thẳng lên lầu.
“Thiếu gia mua hết cả cửa hàng của người ta rồi…”
“Nhiều quá, cả nhà chúng ta ăn một tuần còn chưa hết.”
“Tôi không muốn ăn bánh thay cơm đâu!”

Những người giúp việc lần đầu đối mặt với việc này.

Họ đều thấy thiếu gia nhà mình về tài sắc cái gì cũng có, thậm chí còn thách thức mọi tiêu chuẩn.

Ấy vậy mà kinh nghiệm tán gái đang dậm chân ở mức âm vô cực.

Đây là anh định cho con gái người ta ăn đến ám ảnh suốt đời luôn hay sao.
Cốc! Cốc!
“Lục Vân Kiều, cô có trong đó không?”

“Chuyện ngày hôm nay…!là tôi lỡ lời.

Cô xuống nhà anh bánh cùng mọi người đi, họ rất lo.”
Đình Nhậm biết bây giờ Vân Kiều rất khó chịu với anh.

Thật ra việc cô ở trong phòng cả ngày hôm hay là vì bận rộn thật, vừa tìm việc làm thêm, vừa tham gia phỏng vấn trực tuyến ngay.

Cộng thêm việc nếu ra ngoài ít nhiều sẽ gặp phải Đình Nhậm, nếu cô không kiềm chế được chắc sẽ mắng anh ta thêm một trận.
Mười phút sau, Vân Kiều cuối cùng cũng mò xuống dưới nhà.

Đình Nhậm trở về phòng của mình rồi.

Cô xuống cùng ăn bánh với bác Từ và mọi người.
“Đình Nhậm…!Anh ta mua hết chỗ này sao?”
Vừa thấy đống bánh, Vân Kiều sốc lắm.

Cô không nghĩ đến việc anh sẽ bê cả cửa hàng bánh về nhà như thế này.

Chắc là cửa hàng cũng đã bị kh ủng bố tinh thần, phải cần thời gian mới có thể buôn bán lại bình thường.
“Chị lấy giúp em một phần ăn tối, em mang lên cho Đình Nhậm.”
Vân Kiều nhờ người giúp việc lấy thức ăn.

Còn cô thì đi pha một ly nước trái cây và cắt thêm một miếng bánh hạt dẻ, còn cẩn thận trang trí thêm vài lát dâu tây và hạt óc chó.
“Cứ để em.” – Cô bưng khay thức ăn đi lên phòng Đình Nhậm, khẽ gõ cửa vài cái.
“Có chuyện gì?”
Bên trong vọng ra giọng nói khàn đặc của người đàn ông, chỉ nghe thôi đã lộ rõ vẻ mệt mỏi, chắc anh ta đang nằm dài trên giường rồi.
“Là tôi.” – Vân Kiều đáp.
Đình Nhậm nghe thấy tiếng của Vân Kiều, trong đầu không khỏi hiện ra nhiều thắc mắc.

Cô đây là muốn đến tìm hắn để đấu khẩu tiếp hay gì.
Cạch!
Cánh cửa gỗ mở ra.

Đình Nhậm mặc áo sơ mi, đầu tóc có phần rối.

Anh chợt nhận ra điều gì đó liền chỉnh cúc áo, vì thật ra anh đã để hở tận ba cúc, không cần nhìn kỹ cũng thấy được làn da trắng mịn và cơ bắp săn chắc vạn người mê.
“Anh đừng bỏ bữa, bác Từ đã kể cho tôi nghe cả rồi.

Thức ăn vừa hâm nóng lại, anh ăn đi.”

Vân Kiều bưng khay thức ăn đi thẳng vào phòng, đặt lên bàn.

Cô lấy sẵn đũa ra đưa cho anh.
“Bác Từ dặn anh phải ăn hết chỗ này.

Nếu không ông sẽ nói với Đình lão gia.”
Đình Nhậm kéo ghế ngồi xuống, nhận lấy đũa.

Anh lười biếng gắp món sò điệp bỏ vào miệng.
“Cô muốn trả thù tôi phải không? Tôi không thích ăn đồ ngọt.”
“Anh đừng có mà nói dối.

Hôm trước chính anh ăn hết phần bánh bông lan nho tôi để trong tủ.

Đúng không?” – Vân Kiều chắp hai tay sau lưng, đi qua đi lại, điệu bộ như đang truy vấn tội phạm.
Đình Nhậm hừ một cái rồi tiếp tục ăn.

Dưới sự giám sát của Vân Kiều, cuối cùng anh cũng đã ăn hết, không sót một món nào, cả cọng hành cũng không thừa.

Nhìn Đình Nhậm đẹp trai như vậy mà vì công việc khiến anh ốm đi thì cô đúng là không nỡ.

Dù sao anh và cô cũng cách nhau tận mười tuổi, suy nghĩ đương nhiên khác nhau, nên đôi khi sẽ không biết được thế giới trong mắt của đối phương là màu gì.
“Tốt lắm.

Tạm tha cho anh.” – Cô thu dọn bát đũa rồi đi xuống bếp.
Đình Nhậm nhìn theo, anh chợt nở nụ cười.

Cười rồi, Đình Nhậm thật sự cười rồi.

Không phải nụ cười đểu như mọi khi, càng không phải là cười chế giễu, một nụ cười thật sự từ tận đáy lòng..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.