Ban nhạc bắt đầu chơi những bản nhạc hòa tấu.
Các khách mời cùng nâng ly chúc mừng.
Đình lão gia miễn cưỡng cầm lấy ly rượu, nhưng ông không uống.
Đúng vậy, ông không vừa lòng, nói đúng hơn là chưa từng vừa lòng.
Còn nhớ trước đây Thẩm Xuyên đã cam kết với ông, sẽ bảo đảm an toàn cho Vân Kiều sau khi xuất viện.
Chỗ ở của con bé ông cũng không tiện hỏi.
Nếu biết rồi, chắc lại sẽ đến quầy rầy thường xuyên mất.
Vân Kiều giống với Đình lão phu nhân lúc trẻ.
Bà ấy dù xuất thân giàu có nhưng có tấm lòng cao cả.
Công việc trước khi kết hôn chính là một giáo viên đến dạy miễn phí cho các trẻ em mồ côi tại nhà thờ.
Năm ấy, ông gặp bà giống như được thấy một vườn hoa hồng vàng nở rộ, chính nụ cười không một chút kiêu ngạo, tất cả đều thể hiện một sự trong sáng và lạc quan khó tả.
Vân Kiều xuất hiện, thật đúng là một định mệnh mà người quá cố đã lựa chọn…
Đình lão gia tiếp chuyện qua loa với các khách mời.
Ông đã chán ngấy việc nghe những lời chúc mừng rồi.
Cháu nội gì chứ, Bạch Liễu Khanh dù gặp qua vài lần với Đình Nhậm từ nhỏ, nhưng quá mưu mô xảo quyệt.
Rõ ràng lúc nãy Thẩm Xuyên còn đứng ở bên đấy cùng với cô gái lạ, nhưng sau màn phát biểu của Đình Nhậm, anh ta đã biến đi đâu mất.
“Có các bạn của em cũng đến đấy, em qua đó chào hỏi họ đi.”
Đình Nhậm mỉm cười với Bạch Liễu Khanh, đưa mắt hướng về bàn tiệc bên cánh trái.
Cô không hề mời bọn họ.
Đều là những bạn bè đã cắt đứt từ lâu vì một vài mâu thuẫn trước khi cô sang nước ngoài.
Nhưng những vị tiểu thư này lại nhân cơ hội đến bữa tiệc của Đình gia, với hi vọng được thiếu gia nào đó để ý đến.
Liễu Khanh ngoài mặt tươi cười nhưng nụ cười đang dần sượng ngắc.
Bàn tay siết ly rượu lại, đi xuống phía dưới.
“Tận hưởng những điều mà cô muốn đi.”
Đình Nhậm nhếch mép cười.
Buổi tiệc đang diễn ra rất thuận lợi.
Cho đến khi, trên sân khấu bỗng xuất hiện một người quen thuộc…
“Nào nào! Nhân ngày vui hôm nay, tôi có một món quà nhỏ muốn tặng cho vị Đình thiếu phu nhân đây.”
Mọi ánh mắt dồn về phía Thẩm Xuyên đang đứng giữa sân khấu.
Anh ta cũng thật ngạo mạn, không biết đã chuẩn bị thứ thú vị gì.
Trên màn hình lớn bỗng hiện lên một bức ảnh chụp từ xa của một cô gái đang bước vào bệnh viện phụ sản nhỏ, dáng người có vẻ giống với…
“Quý vị không nhìn nhầm đâu, đó chính là Bạch tiểu thư.
Nghe nói mối quan hệ của hai người rất tốt, sao Đình thiếu đây lại để hôn thê của mình đi khám thai một mình vậy nhỉ?”
“Các người đem một tấm ảnh không rõ mặt mũi, tự nói đó là tôi.
Có vô lí quá rồi hay không?”
Liễu Khanh ngắt lời Thẩm Xuyên.
Cô nhớ ra rồi, vì để đảm bảo người của Đình Nhậm không để ý đến, cô đã sang tận thành phố bên cạnh, tìm đến một bệnh viện bình thường để khám thai.
“Đúng vậy, cho nên tôi mới đặc biệt mời thêm vài vị khách quý tới đây.”
Thẩm Xuyên nhìn về phía Đình Nhậm đang không có một chút biểu tình gì.
Anh vỗ tay cho người đưa họ vào.
“Bác sĩ Tạ, không biết là thai của Bạch tiểu thư đã được bao lâu rồi?”
“Sáu…!Sáu tuần…”
Vị bác sĩ kia liếc sang Liễu Khanh, rồi lại nhìn Thẩm Xuyên, khúm núm trả lời.
“Vậy sao? Chẳng lẽ trước khi Bạch tiểu thư trở về nước, trong bụng đã mang thai đứa con của Đình thiếu rồi?”
Thẩm Xuyên cao giọng, nói một cách đầy mỉa mai.
“Nói láo! Các người đã mua chuộc ông ta.”
“Khoan đã, nếu nói về mua chuộc thì Bạch tiểu thư đây phải là người hiểu rõ nhất chứ? Hay là chúng ta cùng đến bệnh viện để khám lại, sẽ rõ ngay ấy mà.”
Nụ cười của anh đầy ngạo nghễ của một kẻ chiến thắng.
Đình Nhậm vẫn đứng bên dưới, từ tốn thưởng thức rượu và xem kịch hay.
Mặc dù Thẩm Xuyên chưa từng báo trước với anh về việc này, nhưng náo nhiệt một chút xem ra cũng không tồi.
“Tôi…”
Cô ta đuối lý rồi.
Một vị bác sĩ ngoại quốc bước vào, nhưng chỉ có duy nhất một người nhận ra.
Đúng vậy, ông ấy là bác sĩ tâm lý của Liễu Khanh.
Khi còn ở Mỹ, cô ta đã xuất hiện nhiều vấn đề về tâm lí, trầm cảm, tính cách thất thường.
Tất cả việc này đều bắt đầu từ khi trở thành người yêu của một người đàn ông mờ ám.
Liễu Khanh nhìn thấy bác sĩ điều trị của mình thì như phát điên lên.
Hai tay tự cào tóc mình đến mức rồi bù lên.
Cô ta ôm đầu chạy ra khỏi hội trường nhưng đã bị người của Đình Nhậm kịp thời cản lại.
“Nhưng hôm nay vẫn là buổi tiệc ra mắt, giới thiệu Đình thiếu phu nhân tương lai đến với mọi người.”
Trước câu nói này của Thẩm Xuyên, Đình Nhậm vô cùng ngạc nhiên.
“Xin mời, Lục tiểu thư.”
Có một cánh tay từ phía sau luồng qua khoác tay Đình Nhậm.
Cô gái bí ẩn ban đầu đi cùng với Thẩm Xuyên tháo chiếc mũ xuống, vén tóc sang để lộ gương mặt.
“Vân Kiều, em…”
Mọi sự chú ý của quan khách đều đang dồn về hai người họ.
“Anh không định bước lên cùng em sao?”
Vân Kiều nở nụ cười đầy ấm áp.
Đình Nhậm như trút được gánh nặng trong lòng, thì ra trong nửa tháng qua cô đã khôi phục lại trí nhớ của mình.
Chuyện hôm nay chắc cũng là sắp xếp của Thẩm Xuyên và Vân Kiều mà thôi.