Bẵng đi một thời gian, Thẩm Xuyên cũng đã quên mất câu hỏi kỳ lạ của Vân Kiều qua điện thoại vào khuya hôm đó.
Còn cô vẫn ở lại căn nhà mà anh đã sắp xếp để dưỡng bệnh.
Tuy cuộc sống có hơi buồn chán, nhưng tự tìm thú vui cho mình thì cũng không tệ.
Vân Kiều có thể tự lên mạng học nấu ăn, trồng hoa, đan len,…!Làm bất cứ điều gì cô thích, thậm chí có đập căn nhà đi để xây lại, Thẩm Xuyên cũng hoàn toàn ủng hộ.
Đình Nhậm từ hôm ấy cùng cô trở về từ thị trấn Bạch Họa liền không ghé thăm nữa.
Bản thân Vân Kiều lại phiền lòng sự việc ghi trong bức thư mà không biết phải đối diện thế nào với Đình Nhậm.
Có lẽ cô đã thích anh, một người đàn ông tuy bề ngoài lãnh đạm nhưng có nụ cười ấm áp.
Hơn thửa tháng trôi qua, ngày cuối cùng của tháng mười hai cũng đã đến.
Và, buổi tiệc ra mắt con dâu mới của nhà họ Đình cũng được cử hành…
Buổi tiệc được diễn ra tại hội trường xa hoa sang trọng nhất thành phố.
Khách mời đều là những người trong giới thượng lưu, phải kiểm tra thiệp mời rất rõ ràng.
Một triệu đóa hoa từ nhiều chủng loại được đưa đến và trang trí cho cả hội trường từ lối đi vào đến bên trong.
Chỉ một buổi lễ ra mắt mà đã hoành tráng như vậy rồi, nếu Đình thiếu thật sự làm đám cưới với Bạch tiều thư, không biết sẽ chịu chi đến mức nào.
“Nghe nói trước đây Đình lão đã chọn một người khác, không phải là nhà họ Bạch.”
“Vậy cô gái đó đâu rồi?”
“Tôi không biết.
Nhưng chắc là do nhà họ muốn giữ đứa bé nên mới đồng ý cưới.”
“Thiếu phu nhân được chính Đình lão chọn còn chưa có buổi tiệc ra mắt lớn thế này.”
…
Bọn họ vừa thưởng thức tiệc rượu, vừa bán tán sôi nổi với nhau về “cô gái được chọn” trước kia.
Rất ít người biết đến Vân Kiều, vì để đảm bảo cho việc học hành của cô, Đình lão gia đã cho phong tỏa hết thông tin và hình ảnh của cô với truyền thông.
Thẩm gia hôm nay chỉ có một mình Thẩm Xuyên đến dự.
Ai cũng biết hai nhà này từ lâu đã có mối quan hệ vô cùng thân thiết.
Vậy mà dịp trọng đại thế này, cả lão gia và phu nhân đều không đến, liệu có phải là quá coi thường rồi không?
Xe nhà họ Thẩm vừa đến đã bị phóng viên vây quanh, phải cần đến vệ sĩ can thiệp.
Thẩm Xuyên bước xuống xe, dắt theo một cô gái mặc bộ váy trắng, đội chiếc mũ kiểu quý tộc châu Âu che đi nửa khuôn mặt.
Chỉ nhìn trang phục và những món trang sức trên người, có lẽ lại rộ lên tin đồn Thẩm thiếu chuẩn bị công khai người yêu, hơn nữa còn là con gái một nhà tài phiệt giàu có.
Các khách mời cứ lần lượt tiến vào, thu hút sự chú ý của giới truyền thông.
Đình Nhậm vốn không mời nhiều nhà báo thế này, không hiểu sao lại xuất hiện gấp ba, bốn lần số người mà anh đã căn dặn.
Chẳng lẽ là do Bạch Liễu Khanh làm? Cô ta lại định công bố tin tức sốt dẻo nào nữa.
Cuối cùng thì nhân vật chính cũng xuất hiện.
Bạch Liễu Khanh dù tiến vào cùng Đình Nhậm nhưng vẫn với vẻ mặt hết sức dè chừng, cô cố gắng gượng cười.
“Hợp tác đi.
Chẳng phải đây là điều cô muốn sao?”
Đình Nhậm đưa ra mình ra ý muốn cùng cô diễn một màn phu thê hạnh phúc cùng dắt tay nhau trước mặt toàn thể quan khách.
Anh cũng không quên bồi thêm một câu cho hành động đó của mình.
Đình lão gia thì sao? Đương nhiên là ông ấy đã đến.
Truyền thống Đình gia mà, phải giữ thể diện cho gia tộc, ít nhất thì phải xuất hiện để xóa bỏ những tin tức về cha con đối đầu, nội bộ lục đục trong thời gian mà ông phế bỏ vị trí chủ tịch tập đoàn của Đình Nhậm.
Cha mẹ của Bạch Liễu Khanh cũng đến, nhưng xem ra vẫn đang cố gắng không khoa trương nhất có thể.
Chỉ có mẹ của cô ta là biết sự thật, nếu sơ hở thì Bạch gia chắc chắn sụp đổ.
“Kính thưa quý vị quan khách, cảm ơn mọi người đã đến với buổi tiệc hôm nay.”
Đình Nhậm cùng Bạch Liễu Khanh bước lên sân khấu.
Trong khi phát biểu, anh còn cố ý nhìn về phía Đình lão gia, giống như biểu cảm khó chịu của ông đang làm anh cảm thấy rất thích thú thì phải.
Hai cha con nhà này, nếu không phải phế nhau, chọc tức nhau thì chắc là buồn chán lắm.
“Như đã nói rõ trong thiệp mời.
Đây là Bạch tiểu thư, người sẽ trở thành vị hôn thê của tôi.”
Trên mặt Thẩm Xuyên không nở nổi một nụ cười, mặc dù những người xung quanh đều đang vui vẻ chúc mừng lấy lòng Đình gia.
“Cô ấy còn đang có tin vui, tiểu thiếu gia sẽ sớm được chào đời.
Các vị, hãy cùng nâng ly!”
Giọng điệu cợt nhã này của Đình Nhậm làm cho Bạch Liễu Khanh cảm thấy khó chịu, rõ ràng là anh chế nhạo cô.
Giống như kiểu người bị gài vào tròng chính là cô chứ không phải anh ta.
Chẳng lẽ lại không mảy may nghi ngờ gì về cái thai này sao chứ.
Bạch Liễu Khanh cũng cảm thấy khó hiểu.
Đây không phải Đình Nhậm mà cô từng quen, anh ấy sẽ không đối xử với cô thế này…
Hàng loạt suy nghĩ hiện ra, có vẻ các vấn đề về tâm lí của Bạch Liễu Khanh ngày càng trầm trọng thêm khi lúc nào cũng phải sống trong sự giả dối, lo sợ…