Tả Xu Tĩnh rời khỏi căn nhà hoang, thấy người đánh xe đang đợi mình ở cổng. Vẻ mặt hắn hoảng sợ, dường như còn chưa hoàn hồn. Tả Xu Tĩnh không chút biểu cảm lên xe ngựa, nói: “Quay về Tả gia.”
Người đánh xe kia vừa đáp vừa không nhịn được mà run rẩy: “Vừa rồi có hai đám người tiến vào, người không sao chứ? Đám người phía sau bảo ta ở ngoài đợi người…”
Tả Xu Tĩnh thầm nghĩ, thì ra ngươi nhìn thấy hết rồi, người ta bảo ngươi đợi là ngươi đợi, lỡ như tới hại ta thì phải làm sao? Nàng thở dài: “Không sao. Sau khi đưa ta về Tả phủ thì ngươi mau chóng quay về chỗ cữu cữu, đừng để người khác phát hiện nữa.”
Người đánh xe gật gật đầu: “Đã hiểu.”
Cả đường bình an vô sự quay về Tả phủ, Bích Vân và Cường Bính đã đợi ở cổng, còn Cường Bưu quay về Hoài vương phủ báo tin xong thì dứt khoát ở lại đó. Sau khi Châu Nhi bị đuổi đi ngủ thì vẫn chưa xuất hiện, bây giờ có lẽ vẫn đang ngủ say, không biết trời trăng.
Thấy Tả Xu Tĩnh an toàn xuống xe, Bích Vân lập tức tiến lên đón: “Vương phi điện hạ.”
Tả Xu Tĩnh: “Ừm…”
Bích Vân không hỏi nàng nửa đêm đi đâu, chỉ nói: “Người đã gặp vương gia chưa?”
Tả Xu Tĩnh gật gật đầu.
Bích Vân cúi đầu, lại hỏi: “Vậy sao người lại quay về rồi?”
“Vương gia sợ a nương lo lắng cho ta nên cho phép ta quay về.” Tả Xu Tĩnh bình tĩnh nói: “Vương gia và ta ra ngoài gặp mặt nửa đêm, cuối cùng lại gây động tĩnh, nên ta không tiện quay về Hoài vương phủ cùng vương gia.”
Bích Vân nghe Tả Xu Tĩnh nói, tròng mắt gần như sắp rớt xuống. Nàng ta cũng rất khó hiểu, thế nào là nửa đêm ra ngoài chơi cùng vương gia? Rõ ràng là nửa đêm ra ngoài gặp nam nhân kỳ lạ nào đó! Nhưng vẻ mặt Tả Xu Tĩnh rất tự nhiên, Bích Vân cũng không khỏi nghi hoặc.
Nếu không phải chính miệng Hoài Vương bảo nàng ta canh chừng Tả Xu Tĩnh đề phòng nửa đêm Tả Xu Tĩnh trốn đi, lúc này nàng ta chắc chắn đã tin lời Tả Xu Tĩnh nói. Bộ dạng nói dối nhưng ra vẻ chính trực của Tả Xu Tĩnh, đúng… đúng là rất có tướng phu thê với Hoài Vương.
1
Bích Vân nhìn Tả Xu Tĩnh, không thể lên tiếng phản bác, chỉ có thể cùng Cường Bính cũng với bộ dạng cạn lời trầm mặc theo Tả Xu Tĩnh tiến vào Tả phủ.
Tả Xu Tĩnh quay về phòng mình, thấy Ôn Xảo Giai đang ngồi trong phòng, vẻ mặt kinh hoàng. Nhìn thấy nàng, Ôn Xảo Giai lập tức đứng dậy, bước nhanh đến nói: “A Tĩnh, con không sao chứ?! Làm sao đây, vừa nãy…”
“Không sao không sao, con đều hiểu.” Trong lòng Tả Xu Tĩnh rất bất lực vì Ôn Xảo Giai nói chuyện này cho Tả Xu Nhàn, nhưng ngoài mặt chỉ có thể an ủi bà, thấy bà hoảng sợ như vậy thì càng không nỡ: “Con giải quyết xong rồi, sau khi rời khỏi kinh thành người đó sẽ không quay lại nữa. Hoài Vương điện hạ không phát hiện ra gì cả, con đã giải thích xong rồi, a nương yên tâm.”
Ôn Xảo Giai thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống ghế vỗ ngực: “Nguy hiểm quá, con mà không quay về, a nương sẽ vào cung gọi A Nhàn mất…”
Tả Xu Tĩnh thấy bà nhắc đến Tả Xu Nhàn thì thuận thế nói: “A nương, vốn dĩ hôm nay càng không làm sao, nhưng giữa đường thực ra xảy ra chút chuyện. Người biết không, có người tới bắt con, vẫn may vương gia đã giải vây cho con.”
“Bắt con?! Người nào?!” Ôn Xảo Giai vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Tả Xu Tĩnh bĩu môi nói: “Người biết con sẽ đến đó lúc nửa đêm chỉ có con, người và đối phương, vương gia giữa chừng mới biết, không truy cứu con, con cũng không biết kẻ đó biết bằng cách nào. Bọn họ bịa ra một cái cớ, nói rằng con câu kết với người ngoại bang nên muốn bắt con lại, con thấy bọn họ vốn biết con là ai nên mới cố ý muốn bắt con. Kẻ đó là Kim Ngô Vệ của phường Thăng Bình, chắc là nghe lệnh Thượng tướng quân trong nội bộ Kim Ngô Vệ. Nói ra, bây giờ Thượng tướng quân trong Kim Ngô Vệ không phải là Phó tướng quân sao? Phó tướng quân… không phải là bạn tốt của phụ thân hoàng hậu nương nương sao… Ai da, bỏ đi, chắc là trùng hợp thôi.”
Ôn Xảo Giai yêu thương và bảo vệ hai nữ nhi của mình gần như ngang nhau, căn bản không hề nghi ngờ. Nếu Tả Xu Tĩnh ngang nhiên biểu thị sự nghi ngờ của mình với Tả Xu Nhàn, chỉ e sẽ phản tác dụng. Vì thế nàng dứt khoát dừng đúng chỗ, dù sao Ôn Xảo Giai cũng có thể phát hiện ra chuyện này có liên quan đến Tả Xu Nhàn.
Quả nhiên, sau khi Tả Xu Tĩnh nói xong, Ôn Xảo Giai lập tức sững người, sau đó sắc mặt dần trở nên khó coi.
Tả Xu Tĩnh ngáp một cái, giả bộ không nhận ra, nói: “A nương, con buồn ngủ quá, ngày mai còn phải về phủ sớm. Con ngủ trước đây, người cũng đi nghỉ đi, lần này thực sự làm phiền người rồi, còn suýt chút nữa liên luỵ đến người… Đúng rồi, cha không biết chứ?”
Ôn Xảo Giai lắc lắc đầu, nắm lấy tay Tả Xu Tĩnh nói: “Sau khi dập được lửa cha con đã đi ngủ rồi, không biết gì hết. Ta nói muốn giám sát hạ nhân nên vẫn luôn ở đây đợi con. A Tĩnh à, a nương xin lỗi con.”
Tả Xu Tĩnh khó hiểu: “Cái gì mà xin lỗi con? A nương đang nói gì thế?”
Ôn Xảo Giai thở dài, xoa mặt Tả Xu Tĩnh: “Không có gì… Con nghỉ ngơi sớm đi, ta cũng về nghỉ đây.”
Tả Xu Tĩnh mỉm cười gật đầu, tiễn Ôn Xảo Giai ra khỏi phòng, sau đó dặn dò Bích Vân ngày mai gọi nàng dậy sớm, bản thân phải quay về Hoài vương phủ sớm. Bích Vân đồng ý, hầu hạ Tả Xu Tĩnh tắm qua một lượt, sau đó nàng ngáp liên hồi rồi ngủ thiếp đi.
…
Sáng sớm hôm sau, lúc được Bích Vân gọi dậy, hai mắt của Tả Xu Tĩnh còn không mở nổi, nghĩ đến Ôn Xảo Giai chắc chắn vẫn đang ngủ, nàng không làm phiền Ôn Xảo Giai nữa, nói với nha hoàn của Ôn Xảo Giai một tiếng rồi rời đi trước. Quay về Hoài vương phủ, Tả Xu Tĩnh bò lên bàn, vô cùng buồn ngủ, bất tri bất giác đã ngủ thiếp đi trong tư thế đó.
Không bao lâu sau, Tả Xu Tĩnh còn chưa ngủ đủ thì đã bị đánh thức bởi tiếng mở cửa và tiếng bước chân của người khác. Nàng mơ mơ màng màng mở mắt, chỉ thấy Hoài Vương đang ngồi một bên, không chút biểu cảm nhìn mình.
Tả Xu Tĩnh bị doạ cho nhảy dựng, lập tức ngồi thẳng người, nói: “Vương gia.”
Hoài Vương nhìn nàng, nhàn nhạt gật đầu: “Ừm.”
Tả Xu Tĩnh không biết Hoài Vương rốt cuộc tin mấy phần vào lời giải thích của Tần Diễm Diễm đêm qua, nhưng lúc này nhìn hắn vô cùng bình tĩnh, nên không khỏi thở phào nhẹ nhõm, giả bộ vô ý nói: “Đêm qua khiến vương gia nhọc lòng rồi, thần thiếp rất sợ. Sau này thần thiếp sẽ không làm như vậy nữa.”
Hoài Vương vươn tay gõ lên bàn, nói: “Sau này nàng yên phận làm Hoài vương phi của nàng, bổn vương cũng sẽ không lạnh nhạt gì nàng cả, ngoài ra, cho dù nàng tìm hồ yêu dạy nàng, cũng chưa chắc đã thành công.”
Ý của câu này, chính là bảo nàng đừng nghĩ cách có được sự sủng ái của hắn nữa. Tả Xu Tĩnh không khỏi cười khổ, thầm nghĩ bản thân quả thực rất oan uổng, nhưng ngoài mặt cũng chỉ có thể dịu dàng nói: “Thần thiếp hiểu.”
Hoài Vương thấy nàng cúi đầu đáp lại, trên mặt tựa như thoáng qua một tia cười khổ, trong lòng cũng không hiểu là cảm giác gì. Hoài Vương nghĩ, bản thân đúng là càng ngày càng không nhìn thấu Tả Xu Tĩnh này.
Sau khi nhặt được thỏi vàng, Hoài Vương liền phát hiện ra dòng chữ bên trên. Mặc dù dòng chữ kia vô cùng khó hiểu, nhưng liên tưởng đến căn nhà hoang kỳ lạ mà Tả Xu Tĩnh lén đến giữa đêm, Hoài Vương cũng hiểu “nguyệt thượng Tây lâu” chắc chắn là chỉ thời gian hẹn gặp, nhưng “tuế nguyệt trường thệ, miễn tắc bái chi” thì hoàn toàn không hiểu. Còn về “ti nhân khứ nhật”, đại khái cũng là ám chỉ thời gian, hoặc là địa điểm…
Hoài Vương chỉ cầm thỏi vàng một lúc đã đoán được đây nhất định là thứ do Tả Xu Tĩnh hoặc Tần Diễm Diễm đánh rơi ban nãy, vì thế sau khi về phủ, trước khi thượng triều, hắn liền cho Trịnh Phi đi điều tra căn nhà hoang kia rốt cuộc là người nào ở, và hôm qua là ngày giỗ của ai…
Tả Xu Tĩnh hẹn Tần Diễm Diễm nửa đêm gặp ở căn nhà hoang, chuyện này vô cùng kỳ lạ, nhưng nếu La Nghĩa thực sự hẹn gặp người khác, Độc Cô Hận cũng thực sự đang ở Tháp Đạt, Hoài Vương không tin Tả Xu Tĩnh còn có thể quen biết nam tử nào khác nữa…
Hơn nữa trước đó Chu Tuấn Hựu năm lần bảy lượt nói rằng Tả Xu Tĩnh mến mộ hắn, khiến cho Hoài Vương dù đã suy nghĩ một hồi, lý trí thì không tin Tả Xu Tĩnh sẽ làm như vậy, nhưng trong lòng lại mơ hồ tin tưởng.
Hoài Vương im lặng, Tả Xu Tĩnh lại bị đánh thức giữa chừng nên rất buồn ngủ. Nàng vẫn cúi đầu, vì thế nhân lúc Hoài Vương không chú ý, nàng dứt khoát lén ngáp một cái thật to.
Đúng lúc đó, Hoài Vương – không thể nhìn thấu Tả Xu Tĩnh – cuối cùng cũng quyết định thăm dò Tả Xu Tĩnh một chút, nói: “Tâm bổn vương đã có chủ là thật, thế nên, cả đời này sẽ không thích nữ tử khác.”
Tả Xu Tĩnh đúng lúc ngáp xong, trong mắt dâng lên một tầng sương mờ, Hoài Vương lại đột nhiên mở miệng khiến nàng bị doạ. Nàng đột ngột ngẩng đầu, mơ màng nhìn Hoài Vương: “Hả?”
Hoài Vương thấy trong mắt Tả Xu Tĩnh có nước, lông mày khẽ nhíu, bộ dạng vừa thương tâm vừa ngơ ngác, trong lòng lập tức lộp bộp một tiếng. Là thật.
1
Tả Xu Tĩnh này, trừ phi diễn xuất hơn người, nói khóc là khóc, thì chỉ có thể là thực sự thích hắn.
Tả Xu Tĩnh mơ màng nhìn Hoài Vương một hồi mới phản ứng được Hoài Vương nói gì, nàng dụi dụi mắt: “A, thần thiếp hiểu.”
Giọng nói khe khẽ mềm mại, bộ dạng chấp nhận số mệnh, hoàn toàn không giống dáng vẻ hẹn gặp nữ tử thanh lâu để tranh đoạt sự sủng ái của Hoài Vương đêm qua, vì dụi mắt mà lúc này quanh mắt nàng hơi ửng đỏ, giống một chú thỏ, nhìn có vẻ rất đáng thương.
Đối với Hoài Vương điện hạ mà nói, có được người khác thích không không phải chuyện quan trọng, đôi khi còn thấy rất phiền phức, bởi vì thích hắn đồng nghĩa với việc yêu cầu gì đó từ hắn, có yêu cầu thì sẽ làm ra vài việc không nên làm, ví dụ như đêm qua Tả Xu Tĩnh hẹn gặp Tần Diễm Diễm, quả thực vô cùng hoang đường.
Nhưng nhìn dáng vẻ này của Tả Xu Tĩnh, Hoài Vương vẫn có một chút không nỡ, vẫn may chút không nỡ này chỉ xuất hiện trong chớp mắt, hắn đứng dậy: “Hiểu là tốt.”
Nói rồi rời đi.
Tả Xu Tĩnh ngơ ngác ngồi trên ghế, còn quên cả hành lễ tiễn Hoài Vương… Có vậy thôi hả?
Hôm qua nàng lén gặp Tần Diễm Diễm, gây ra nhiều chuyện như vậy, vậy mà Hoài Vương chỉ đến nhấn mạnh rằng hắn không thích nàng rồi đi luôn? Hoàn toàn không truy cứu, cũng không chỉ trích, thậm chí còn không bày ra bất kỳ vẻ mặt nào với nàng… Chuyện này, cứ yên bình trôi qua như vậy?
Trong lòng Tả Xu Tĩnh khẽ hoan hô một cái, cảm thấy dưới vẻ lạnh lùng nghiêm khắc của Hoài Vương thực ra vẫn có một trái tim rất dễ nói chuyện, sau đó nàng nhanh chóng gỡ tóc cởi y phục, nằm lên giường ngủ tiếp.
Sau khi quay về thư phòng, tâm tình của Hoài Vương lại khá hỗn loạn, đặc biệt là nửa canh giờ sau, Trịnh Phi quay về.
Trịnh Phi nói: “Khởi bẩm vương gia, căn nhà hoang đó hiện giờ không thuộc về ai, khế đất vẫn đang trong tay quan phủ, có thể mua lại bất cứ lúc nào. Chủ nhân trước đây của căn nhà là một phú thương họ Diêu, sau này bất ngờ tử vong, ông ta không có bằng hữu thân thích gì nên khế đất liền quay về chỗ quan phủ, vì căn nhà hoang có nhiều lời đồn ma quỷ nên đến giờ vẫn không có ai mua.”
“Phú thương họ Diêu?” Hoài Vương nhíu mày.
Trịnh Phi gật đầu: “Có điều, chủ nhân trước trước thì lại rất đặc biệt. Trước đây căn nhà hoang này và quán trà Duyệt Gia bên cạnh đều là Bùi phủ, chủ nhân trong phủ chính là huynh trưởng của thái hậu, Bùi Tắc đại nhân.”
Hoài Vương khẽ ngẩn người, tay cũng bất giác run lên: “Bùi phủ…?”
Trịnh Phi không hề phát hiện ra sự bất thường của Hoài Vương: “Không chỉ có vậy, hôm qua… cũng chính là ngày giỗ của Bùi đại nhân.”