Sau khi đoán ra tâm tư của Tả Xu Tĩnh, Hoài Vương liền phái Trịnh Phi đi canh La Nghĩa. Mặc dù Hoài Vương không hề nói rõ nữ tử ở cùng La Nghĩa là ai, nhưng Trịnh Phi biết nếu chuyện này không liên quan đến Hoài vương phi, Hoài Vương cũng không đến mức bảo hắn lén lút điều tra, vì thế trong lòng liền nhận định người hẹn gặp riêng La Nghĩa chắc chắn là vương phi Tả Xu Tĩnh.
Tuy nhiên nửa đêm, Trịnh Phi thấy nữ tử mà La Nghĩa đón trông rất lạ mặt, hoàn toàn không phải Tả Xu Tĩnh. Cách ăn mặc của nữ tử đó không hề đơn giản, nhưng lại là cách ăn mặc của hạ nhân, rất có khả năng là người trong cung. Trịnh Phi vô cùng nghi hoặc, lại đợi thêm một lúc nhưng không thấy ai đến, vì thế quay về phủ báo cho Hoài Vương.
Hoài Vương nghe hắn miêu tả khái quát thì chỉ cảm thấy nữ tử đó hơi giống người trong cung, biết rằng bản thân đã nhầm, tuy nhiên đúng lúc đó Bích Vân tới, nói rằng Tả gia xảy ra hoả hoạn, bọn họ canh bên ngoài bị thu hút sự chú ý, Bích Vân vốn cho rằng Tả Xu Tĩnh vẫn luôn ở trong phòng nên không nghĩ nhiều.
Nhưng sau đó khi Bích Vân thông báo cho Tả Xu Tĩnh rằng lửa đã được dập, trong phòng lại không có người đáp lại, ban đầu Bích Vân chỉ cho rằng Tả Xu Tĩnh đã ngủ, nhưng lại nghe thấy trong phòng có người không cẩn thận chạm vào đồ vật. Nàng ta gọi vương phi điện hạ thêm ba lần, vẫn không có người đáp lại. Bích Vân cảm thấy mọi chuyện không đúng, vì thế đẩy Châu Nhi đi, bảo bản thân sẽ canh đêm, sau đó xông vào. Vừa xông vào phòng, nàng ta chỉ thấy nha hoàn thân cận Đào Nhi của Tả phu nhân đang kinh hãi.
Bích Vân quả thực cạn lời, cũng biết chuyện này không thể làm to, chỉ kéo Đào Nhi lại hỏi. Đào Nhi cũng không biết gì cả, vô cùng hoảng loạn, Bích Vân liền bắt Đào Nhi đi mời Tả phu nhân tới. Tả phu nhân biết chuyện đã bại lộ, suýt chút nữa ngất xỉu.
Bích Vân chỉ đành uyển chuyển khuyên nhủ, nói rằng vương gia đã sớm đoán ra, sẽ không làm gì vương phi cả. Nhưng vương phi mạo hiểm ra ngoài e rằng sẽ xảy ra chuyện, cũng rất nguy hiểm, vì thế bảo Tả phu nhân nói cho nàng ta Tả Xu Tĩnh đã đi đâu trước.
Ban đầu Tả phu nhân còn do dự, rất không muốn nói, nhưng Bích Vân doạ bà một hồi, cái gì mà phạm giới nghiêm ban đêm bị bắt thì không dễ giải quyết, rồi còn không biết người vương phi gặp có đột nhiên đổi ý uy hiếp vương phi không…
Thực ra Bích Vân cũng không biết Tả Xu Tĩnh rốt cuộc đi gặp ai, Hoài Vương cũng chỉ nói với nàng ta rằng Tả Xu Tĩnh rất có thể sẽ lén trốn ra ngoài nhân lúc nửa đêm quay về Tả gia, bảo nàng ta phải để mắt đến Tả Xu Tĩnh. Nhưng Bích Vân cũng là người sâu sắc, Hoài Vương nói như vậy, thêm vào việc trước đó Tả Xu Tĩnh khá quan tâm đến La Nghĩa, nàng ta đã đại khái đoán ra Tả Xu Tĩnh muốn đi gặp La Nghĩa.
Nàng ta một mặt hy vọng Tả Xu Tĩnh đi gặp La Nghĩa, một mặt lại nghĩ nếu Tả Xu Tĩnh thực sự đi gặp La Nghĩa thì đúng là không biết tốt xấu. Nhưng nào ngờ, Tả Xu Tĩnh thực sự to gan như vậy, mà Tả phu nhân còn giúp đỡ Tả Xu Tĩnh, đúng là người cùng một nhà!
Tả phu nhân bị Bích Vân doạ, chỉ đành nhắc đến quán trà Duyệt Gia, Bích Vân lập tức bảo Cường Bưu quay về vương phủ thông báo cho Hoài Vương chuyện này.
Khi đó Hoài Vương vừa biết chuyện người La Nghĩa gặp không phải Tả Xu Tĩnh, vốn tưởng rằng bản thân nghĩ nhiều nên hiểu lầm Tả Xu Tĩnh, kết quả Cường Bưu quay về nói rằng không thấy Tả Xu Tĩnh nữa, đã đến quán trà Duyệt Gia, Hoài Vương lập tức giận quá hoá cười. Thì ra bản thân chỉ nghi oan La Nghĩa, không hề nghi oan Tả Xu Tĩnh!
Hoài Vương lập tức đưa Trịnh Phi, A Thuẫn và A Hãn đến quán trà Duyệt Gia, nhưng quán trà đã sớm đóng cửa. A Thuẫn vốn muốn xông vào, nhưng Hoài Vương nhìn quanh quán trà một vòng, ngăn A Thuẫn lại, đưa bọn họ đến căn nhà hoang bên cạnh.
Bốn người Hoài Vương đều có chút võ công, thấy một căn phòng nhỏ trong nhà hoang loé lên ánh lửa liền lặng lẽ tới gần, đứng ngoài nghe lén. Đúng lúc Tả Xu Tĩnh bị Kim Ngô Vệ bao vây tra hỏi, Hoài Vương ngược lại không hề gấp gáp, định thuận tiện nghe xem Tả Xu Tĩnh rốt cuộc tới đây làm gì.
Nhưng khi Kim Ngô Vệ định cho thuộc hạ ra tay, Hoài Vương cuối cùng cũng không nhịn được, xuất hiện ngăn đối phương lại.
Nhưng hắn không ngờ, trong tình huống này, Tả Xu Tĩnh vẫn dám nói dối.
Đúng là… gan to bằng trời!
Sắc mặt Hoài Vương xanh đen, ánh mắt nghiêm nghị, Tả Xu Tĩnh lặng lẽ nuốt lại mấy lời chọc cười.
Dường như nói gì cũng không thể giấu được hắn, Tả Xu Tĩnh quả thực rất bất lực, mà đường thoát duy nhất lúc này dường như chỉ có một, chính là nói thật.
Vì thế Tả Xu Tĩnh phó mặc nói: “Thực ra…”
“Thực ra, vương phi điện hạ tới gặp nô gia.”
Một nữ tử đột nhiên bước ra từ sâu trong căn nhà đổ nát. Nữ tử đó một thân hắc y, hơn nữa hình như vẫn luôn trốn sau một cây cột hỏng, Tả Xu Tĩnh và Hoài Vương đều không phát hiện ra nàng ta. Tả Xu Tĩnh bị sự xuất hiện đột ngột của người này doạ cho nhảy dựng, chỉ thấy nữ tử đó chậm rãi bước ra, thân hình lả lướt, phong thái mị hoặc, mặc dù vì xung quanh quá tối nên không thể nhìn rõ tướng mạo hoàn toàn, nhưng mơ hồ có thể thấy hai mắt nàng ta hơi xếch, vô cùng quyến rũ.
Nữ tử đó bước đến trước mặt hai người, uyển chuyển hành lễ: “Tham kiến Hoài Vương điện hạ, tham kiến Hoài vương phi điện hạ.”
Hoài Vương rõ ràng cũng không ngờ trong phòng còn có người, hắn liếc nhìn Tả Xu Tĩnh đang cố bình tĩnh, nói: “Nàng ta là ai?”
Tả Xu Tĩnh mở miệng, nữ tử đó lại chủ động nói: “Nô gia Tần Diễm Diễm, là người Phù Hương Viên.”
Tả Xu Tĩnh liếc thấy sắc mặt vốn đã không tốt của Hoài Vương càng thêm khó coi, một giọt mồ hôi lạnh trên trán lập tức chảy xuống: “…”
“Nàng gặp người này làm gì?” Hoài Vương lạnh giọng nói với Tả Xu Tĩnh.
Mặc dù ở sâu trong cung, Tả Xu Tĩnh vẫn biết cái gì gọi là thanh lâu, mà cử chỉ, y phục, họ tên của nữ tử trước mắt, còn có Phù Hương Viên gì đó, vừa nghe đã biết là nơi nào, nàng ta lại là ai.
Tả Xu Tĩnh nhất thời không biết nên nói gì, vẫn may Tần Diễm Diễm đã thay nàng nói hết: “Vương phi điện hạ, người vừa chu đáo vừa dốc hết tâm sức vì vương gia như vậy, bây giờ vương gia đã phát hiện ra, người hà tất phải khổ sở giấu giếm nữa?”
Tả Xu Tĩnh: “… Hả?”
Hoài Vương liếc Tả Xu Tĩnh một cái, có chút châm biếm: “Ồ? Dốc hết tâm sức vì bổn vương?”
Tần Diễm Diễm thở dài, bộ dạng vô cùng cảm thán: “Chuyện này nói ra đúng là vương gia không đúng, nếu không phải vương gia vẫn luôn lạnh nhạt với vương phi, vương phi hà tất phải đưa ra kế sách này, đến nhờ nữ tử phong trần như ta chỉ cách lấy lòng nam tử… Mà nếu không phải thân phận nô gia thấp kém, vương phi không dám nói chuyện với nô gia trước mặt người khác, vương phi cũng hà tất phải hẹn gặp nô gia ở nơi cũ nát này lúc đêm khuya, còn suýt chút nữa bị bắt… Ài, vì tình, nữ tử đúng là chuyện gì cũng dám làm!”
Tả Xu Tĩnh suýt nữa phun ra một ngụm máu, nhưng sợ bị Hoài Vương nhìn ra manh mối nên chỉ có thể cúi đầu im lặng, khoé miệng không ngừng giật giật.
Tần Diễm Diễm nói nhiều như vậy, nàng cũng đã đại khái đoán ra Tần Diễm Diễm là người của Ngu Bất Tô. Ban đầu Ngu Bất Tô nói Hoài Vương sẽ đến nhưng lại bảo nàng không cần lo lắng, có lẽ vì đã để lại đường thoát là Tần Diễm Diễm này. Nhưng đây quả thực là một đường thoát rất dở, có điều, ngoại trừ thân phận như Tần Diễm Diễm, Tả Xu Tĩnh cũng không thể nghĩ ra còn lý do gì có thể giải thích việc bản thân tới đây lúc đêm khuya nữa.
Có lẽ Tần Diễm Diễm vẫn luôn ở đây, chỉ đợi Hoài Vương tới rồi xuất hiện, nhưng không ngờ Kim Ngô Vệ cũng tới. Có thể thấy kẻ học việc nửa vời Ngu Bất Tô kia không hề tính ra người của thái tử sẽ tới, khi mấy Kim Ngô Vệ kia đến, hắn ta còn thắc mắc sao Hoài Vương lại tới sớm như vậy nữa kìa!
Hoài Vương không chút biểu cảm: “Quả thực như vậy?”
Tần Diễm Diễm mở miệng, Hoài Vương lại nói: “Không phải hỏi ngươi.”
Tần Diễm Diễm chỉ đành ngậm miệng.
Tả Xu Tĩnh do dự nói: “Quả thực như vậy.”
Hoài Vương hừ lạnh một tiếng, như thể không hoàn toàn tin.
Tần Diễm Diễm ngược lại không sợ, đột nhiên nhiệt tình kéo tay Tả Xu Tĩnh, nói: “Điện hạ, chúng ta còn chưa kịp nói gì thì đám người đó đã xông vào, đúng là đáng tiếc, ta nói cho người vài bí quyết vậy…”
Nàng ta dính sát vào Tả Xu Tĩnh, kéo nàng về một bên, nhỏ giọng nói: “Ta là sư muội của Ngu Bất Tô.”
2
Tả Xu Tĩnh: “…”
Thì ra là một người học việc khác.
Nàng ta nói xong liền buông Tả Xu Tĩnh ra, nở một nụ cười mê hoặc chúng sinh với Tả Xu Tĩnh: “Vương phi phải nhớ kỹ đó, có chiêu này, vương gia nhất định sẽ càng đối xử tốt với người.”
Tả Xu Tĩnh cứng ngắc gật đầu, Tần Diễm Diễm liền tỏ vẻ đáng thương nhìn về phía Hoài Vương: “Vương gia, vậy… ta có thể đi chưa?”
Hoài Vương không trả lời, Tả Xu Tĩnh chỉ đành vội vàng nói giúp nàng ta: “Là ta bảo nàng ấy tới, vương gia đừng làm khó nàng ấy…”
Tả Xu Tĩnh công khai bảo vệ Tần Diễm Diễm như vậy, Hoài Vương cũng không nói nữa, gật đầu cho Tần Diễm Diễm rời đi. Tần Diễm Diễm khẽ thở phào nhẹ nhõm, quay mông đi thẳng. Tả Xu Tĩnh nhìn theo bóng lưng nàng ta, trong lòng chỉ cảm thấy đêm nay đúng là rất ngớ ngẩn, mà vừa nghiêng đầu, đã thấy Hoài Vương đang nhìn chằm chằm bản thân.
Tả Xu Tĩnh chột dạ nói: “Vương gia…”
Hoài Vương nói: “Nàng thực sự thích bổn vương?”
Tả Xu Tĩnh ngẩn ra.
Hoài Vương chỉ cho rằng nàng đang mặc nhận, nói: “Thích đến mức phải hỏi cách mê hoặc từ một nữ tử thấp kém thế này?”
Tả Xu Tĩnh: “…”
Vẻ mặt Hoài Vương tràn đầy khinh thường, khẽ lắc đầu. Trong họng Tả Xu Tĩnh đọng một ngụm máu, chỉ sợ bản thân mở miệng nói chuyện thì sẽ phun ra, vì thế chỉ có thể ngậm miệng không nói. Hoài Vương cho rằng nàng xấu hổ, nói: “Bỏ đi, về phủ trước.”
Tả Xu Tĩnh nói: “Ta phải quay về Tả gia đã, bằng không a nương…”
“Nói ra, ta còn cảm thấy kỳ lạ tại sao Tả phu nhân lại giúp nàng trốn đi, thì ra là vì mục đích của nàng là chuyện này.” Hoài Vương lạnh mặt nói: “Vậy nàng quay về Tả phủ trước đi. Ngày mai khi hạ triều, ta muốn nhìn thấy nàng trong phủ.”
Tả Xu Tĩnh vừa gượng gạo vừa ấm ức vừa buồn cười đáp lại, sau đó xoay người rời khỏi căn phòng. Hoài Vương chắp tay đứng trong phòng, chỉ thấy chuyện này quả thực quá hoang đường.
Nhưng hắn vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng.
Hoài Vương bước quanh căn phòng, đột nhiên có thứ gì đó trong góc khẽ phản chiếu ánh sao bên ngoài, hắn cúi đầu nhìn, vậy mà nhìn thấy… một thỏi vàng.