Xe buýt buổi chiều khởi hành lúc 2 giờ.
Hai ngày này thần kinh căng thẳng đã hoàn toàn được thả lỏng, An Khê dẫn Giang Tiểu Mai đi dạo một vòng tới cửa hàng bách hóa.
Các sản phẩm rực rỡ sắp xếp trên quầy khiến Giang Tiểu Mai hoa mắt, như thể cô ấy đang trải qua một bữa tiệc thị giác.
An Khê đi dạo quanh khu vực dành cho trẻ em.
Cô chọn một lon sữa bột và đồ chơi cho hai đứa nhỏ nhà mình.
Sau khi chọn xong, cô mới nhìn Giang Tiểu Mai, ánh mắt cô ấy dán chặt vào quầy quần áo.
Hình như ở đây đúng lúc vừa có sản phẩm mới, màu sắc phong phú hơn rất nhiều bên ngoài.
Dường như cô ấy đang rất đấu tranh, và bàn tay của cô ấy không ngừng cho vào túi rồi lại bỏ ra.
An Khê đi tới nói: “Muốn mua thì mua đi, tiết kiệm là chuyện cả đời, dù sao cũng chỉ có vài lầm tùy hứng như vậy.
Bây giờ tiêu tiền thì sau này lại kiếm trở về.”
Giang Tiểu Mai mở to mắt, dường như đang nghiêm túc cân nhắc.
Bây giờ trên người cô ấy chỉ có mười tệ tám đồng và sáu xu mà cô ấy đã tiết kiệm nhiều năm như vậy.
Một bộ quần áo có giá ba đồng sáu, nhưng cô ấy thật sự rất muốn mua.
Cô ấy thấy nhiều người trong thị trấn đã bắt đầu mặc quần áo hoa, và cô ấy cũng muốn có một chiếc váy đẹp như vậy.
Ngoại trừ chiếc váy mới lần trước được An Khê mua cho, tất cả quần áo của cô ấy đều mặc lại của chị gái.
Bây giờ nhìn giá niêm yết của quần áo, cô ấy mới biết chị dâu lúc trước đã cố gắng như thế nào.
Lời nói của An Khê không ngừng xoáy vào tâm trí cô ấy.
Dù sao cô ấy cũng nên thưởng cho sự chăm chỉ của mình.
Cuối cùng, cô ấy đã mua nó bằng cả trái tim.
An Khê gói những thứ cô ấy mua trong một chiếc gói màu xám, vừa rồi cô thấy có một quầy bán sô cô la, thứ mà trước đây không có.
Sô cô la được bọc bằng giấy thiếc màu bạc, mua lẻ thì một viên nhỏ đó có giá hai hào, An Khê cũng mua, tổng cộng mua 20 viên.
Giang Tiểu Mai vô cùng ngạc nhiên trước sự hào phóng của cô.
Ngay cả lúc thanh toán cũng không chớp mắt.
“Tiền đều do chị tự kiếm, nhưng không kém tiền của anh trai em làm ra.” An Khê híp mắt cười nói.
“Đó là lý do tại sao anh trai có nhiều tiền như vậy.” Giang Tiểu Mai cảm khái nói.
Sau hai ngày đi theo An Khê, coi như Giang Tiểu Mai đã nhìn thấy bản lĩnh của cô.
Ngày hôm qua, cô ấy dẫn cô đến nhà Thiệu Bội Hà, cô thấy cô ấy và huyện trưởng trò chuyện rất ăn ý.
Hai người nói những thứ mà cô hoàn toàn không xen vào được.
Khám cho một bệnh nhân có thể kiếm được đủ tiền cho cả gia đình cô ăn uống trong một năm.
Quả nhiên người ra tay hào phóng là phải có vốn liếng.
An Khê cười nhưng Tiểu Mai lại vô cùng bối rối.
“Lúc nào về em thử hỏi anh trai em là, anh ấy nuôi chị hay chị nuôi anh ấy, xem anh ấy trả lời như thế nào.”
Giang Tiểu Mai rụt cổ lại, nếu cô thật sự dám hỏi, anh trai chắc chắn sẽ đánh chết cô.
Có một số việc nhìn thấu nhưng không nên nói ra.
Hóa ra đây là lý do khiến anh trai cô nghe lời chị dâu như vậy.
Cô ấy siết chặt nắm đấm, sau này nhất định cô cũng phải có bản lĩnh như vậy, kiếm được rất nhiều tiền, khiến đàn ông phải phục tùng.
Hai người đến nhà ga sớm hơn nửa giờ, chỗ này đã có rất nhiều người đứng đợi.
An Khê nhìn đám người dày đặc thì hơi đau đầu.
Bởi vì ít xe buýt nên tất cả mọi người đều tập trung ở đây.
Xe buýt đến muộn, hai người tốn rất nhiều sức lực mới chen lên được xe.
Sức chiến đấu của Giang Tiểu Mai mạnh hơn cô rất nhiều, nên cô ấy chiếm luôn hai vị trí.
Hai chân cô ấy dạng ra, đánh dấu lãnh thổ của mình.
Người khác tức giận mắng chửi nhưng cô ấy coi như không nghe thấy, giống như một nữ vương.
An Khê chen chúc một lúc mới nhen được đến vị trí Giang Tiểu Mai đã chiếm, thở hồng hộc.
Chiếc xe cuối cùng cũng chầm chậm chạy về phía trước.
Ở trên xe hai tiếng đồng hồ, Giang Tiểu Mai muốn so sánh đáp án với An Khê.
“Chị dâu, hình như em tính sai bài này rồi.” Giang Tiểu Mai nhíu mày, vẻ mặt rối rắm.
“Cũng có thể là chị tính sai.” An Khê thản nhiên cười.
Thời gian dần dần trôi qua, khoảng hơn năm giờ hai người mới trở về thôn Tam Thủy.
Lúa ở đầu thôn đã được thu hoạch.
Những cây lúa được chất thành từng đống nằm trong các cánh đồng.
An Khê bước nhanh về thôn.
Sau khi tới cổng thôn thì cô chào tạm biệt Khương Tiểu Mai rồi rẽ hướng khác.
Cô không về nhà trước mà đi thẳng đến căng tin.
Tối hôm qua vừa có một trận mưa lớn, con đường nhỏ gồ ghề, lầy lội làm ống quần cô toàn là bùn đất loang lổ.
Nhưng bước chân của cô không vì vậy mà chậm lại.
Xa xa, một góc hàng rào dần xuất hiện trong tầm nhìn, còn chưa tới gần mà cô đã loáng thoáng nghe được tiếng khóc của trẻ con.
Cô giật mình, chuyển từ đi bộ sang chạy tới cửa căng tin.
Bước qua cánh cửa gỗ, An Khê thở không ra hơi, hai mắt cô trợn tròn: “Giang Chấn Nghiệp, con làm gì thế?”
Giọng nói tức giận bị hơi thở gấp gáp che lấp, Giang Chấn Nghiệp đẩy Tiểu Quyết Minh xuống đất, sau khi Tiểu Quyết Minh khóc lóc bỏ dậy Giang Chấn Nghiệp lại đẩy cậu nhóc ngã xuống, vô cùng vui vẻ.
“Mẹ ơi, mẹ.” Tiểu Quyết Minh khóc lóc, hai con mắt to ngập nước sưng lên như quả óc chó đang nằm trên n mặt đất vươn hai bàn tay nhỏ bé về phía An Khê.
An Khê đau lòng khi thấy con khóc, đôi mắt cô dần đỏ ửng.
Giang Chấn Nghiệp sau khi nghe An Khê quát thì làm mặt quỷ rồi nhanh chóng chạy vào trong căng tin.
Ánh mắt An Khê tối lại, cô đi về phía Tiểu Quyết Minh, ôm cậu nhóc vào lòng, vỗ lưng dỗ dành.
“Mẹ xấu, con nhớ mẹ.” Tiểu Quyết Minh vừa khóc vừa dụi vào lòng An Khê.
“Mẹ cũng nhớ anh trai.” An Khê nhìn một lượt căng tin nhưng không thấy Tiểu Nhân Trần, trong lòng có chút sốt ruột.
Cô đi vào bên trong mới nhìn thấy con gái đang ngồi ở sảnh, bên cạnh có người lớn.
“Mẹ.” Tiểu Nhân Trần duỗi chân ra, run rẩy chạy tới chỗ An Khê rồi đu lên bắp chân của cô, bảo thế nào cũng không chịu buông.
An Khê ngồi xổm xuống ôm hai đứa nhỏ vào lòng.
“Em gái có nhớ mẹ không?” An Khê xoa mái tóc thưa thớt của Tiểu Nhân Trần.
“Nhớ, em gái nhớ mẹ lắm.” Tiểu Nhân Trần ngọng nghịu nói, vừa nắm ngón tay út của cô.
Tiểu Quyết Minh cũng ngừng khóc, nhưng vẫn đang thở hổn hển, nước mũi vẫn chảy ra.
Cô lấy trong túi áo mọt chiếc khăn vải lau nước mũi cho nhóc.
“Anh trai cũng nhớ mẹ.” Tiểu Quyết Minh không cam lòng nói.
“An Khê về rồi! Hôm nay thi thế nào rồi?”
“Rất tốt, làm phiền các cậu giúp tôi trông con, sau này tôi sẽ tặng cho mỗi gia đình hai quả trứng gà.” An Khê nói.
“Vậy thì tốn kém lắm.”
“Chuyện nên làm.
Mọi người cũng không dễ dàng.”
Lúc An Khê đang bế con, cô nhìn thấy Giang Chấn Nghiệp trốn sau cửa bếp đang làm mặt quỷ với cô.
Cô mỉm cười: “Giang Chấn Nghiệp, con lại đây, dì cho con kẹo.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Có Người Yêu Thầm Tôi 11 Năm
2.
Cuộc Hôn Nhân Không Trọn Vẹn
3.
Chiều Hư
4.
Trưởng Lão Ép Tôi Làm Thiên Sư
=====================================
“Mẹ, xấu, không cho.” Tiểu Quyết Minh phồng khuôn mặt nhỏ nhắn, bảo vệ mẹ.
Khói trong bếp còn lượn lờ, Giang Chấn Nghiệp nghi ngờ nhìn An Khê một cái: “Dì lừa con qua đó để đánh chứ gì.
Con không bị lừa đâu.”
Nụ cười của An Khê càng lúc càng sâu, cô cầm túi xách lên, một tay ôm thằng nhóc lên, đi ra ngoài: “Không tin thì thôi.”
Bên ngoài căng tin là khu đất giống trường mẫu giáo nhỏ, những đứa trẻ đủ mọi loại tuổi đều chơi ở đây.
An Khê đặt đứa bé xuống đất để chúng tự đứng, sau đó lấy ra một nắm kẹo từ trong túi vải, cho mỗi đứa một viên.
Giang Chấn Nghiệp thấy An Khê đang phát kẹo thì chạy từ trong bếp ra rất nhanh đến bên cạnh, ngước ánh mắt trông mong nhìn cô.
“Muốn ăn kẹo không?” An Khê cúi người vỗ vỗ mặt Giang Chấn Nghiệp.
Cậu nhóc vội vàng gật đầu, sợ gật đầu chậm thì An Khê sẽ không cho cậu kẹo nữa.
“Đi xin lỗi anh trai đi, nếu không dì vứt đi cũng không cho con kẹo.” An Khê chỉ vào Tiểu Quyết Minh, lạnh nhạt nói.
Giang Chấn Nghiệp đã từng thấy cảnh An Khê ném kẹo đi cũng không cho cậu nhóc.
Trong đầu nó dần ý thức được, kẹo ném vào nước mương thối thì không thể ăn được đường.
Vừa nghĩ đến việc không được ăn kẹo, nó vội vàng chạy đến trước mặt Tiểu Quyết Minh nói: “Sau này anh sẽ không bao giờ đánh em nữa, em bảo mẹ cho anh kẹo đi, được không?”
“Không tốt, mẹ.” Tiểu Quyết Minh nhìn nó bằng đôi mắt tròn trịa.
“Cho hay không cho?” Giang Chấn Nghiệp trừng mắt.
“Không cho.” Tiểu Quyết Minh ưỡn ngực, dáng vẻ rất có khí chất.
An Khê nở nụ cười, rất tự hào về con trai mình.
Thấy không thể nhờ Tiểu Quyết Minh lấy được kẹo, Giang Chấn Nghiệp lại chạy chỗ An Khê: “Con đã nói với nó rồi, dì phải cho con kẹo.”
An Khê khẽ nhướng mày: “Hết rồi, chia hết cho mọi người rồi, ai bảo con không ra sớm.”
Giang Chấn Nghiệp cảm thấy mình bị lừa, mặt nó dần hung dữ, không còn vẻ thành thật như vừa rồi.
Nó kéo tay An Khê: “Dì nói dối, con thấy tay dì vẫn còn.”
An Khê một tay nắm lấy hai bàn tay đang ngọ nguậy của Giang Chấn Nghiệp, sau đó ngồi xổm xuống, lòng bàn tay kia của cô mở ra, lộ ra hai viên kẹo: “Con nhìn xem, biết vì sao không cho con không? Vì con ghét anh trai nên dì cũng không thích con.
Nếu bạn muốn ăn kẹo thì học cách thành thật một chút.
Tiểu Quang, dì còn hai viên kẹo, cho con hết.
Con cầm cho chắc cả bị người khác lấy mất.”
An Khê nói xong, bảo Giang Chấn Nghiệp đặt mông ngồi trên mặt đất.
Tiểu Quang là đứa trẻ lớn nhất ở đây, năm nay chín tuổi, đám đầu củ cải nhỏ này bình thường đều nghe lời cậu nhóc.
Tiểu Quang vừa nghe được kẹo thì vội vàng tiến lên, miệng ngọt như bôi mật: “Cám ơn dì, chúc dì phát tài.”
An Khê cười xoa đầu nó, mặc cho Giang Chấn Nghiệp lăn lộn khóc lóc trên mặt đất ăn vạ.
Cô bế hai đứa trẻ nhỏ của mình đi ra ngoài.
“Mẹ, kẹo, không thấy.” Tiểu Nhân Trần há hốc mồm, thấy An Khê đưa hết kẹo cho người khác thì nhăn mũi.
“Mẹ mua kẹo ngon hơn cho em gái, không cho người khác nhé.
Anh trai, em gái có lấy không?”
Tiểu Nhân Trần nghe thế thì khuôn mặt giãn ra.
Cô bé dụi đầu vào ngực An Khê cười khanh khách: “Kẹo, con ăn kẹo.”
Tiểu Quyết Minh đưa tay vào miệng, cười ch ảy nước miếng.
“Anh trai, tay con bẩn, m*t tay đau bụng.” Bàn tay cậu nhóc vừa nhỏ vừa bẩn đen như than.
Cô vừa nhìn vừa lắc đầu.
Cô không còn tay rảnh nên lên tiếng nhắc nhở.
“Anh trai không đau, mẹ đau.” Tiểu Quyết Minh cười toe toét hơn.
Nước bọt chảy xuống như thác, làm ướt một mảng áo trước ngực.
Bảy giờ, Giang Triều như thường lệ đi vào căng tin.
Anh đứng trước sân đếm đầu người, lại không phát hiện hai con nhà mình.
Anh nhướng mày đang định hỏi, thím Thục Phân bên cạnh đã cười tủm tỉm nói: “Vợ cậu về rồi, mới đón hai đứa nhỏ về nhà.”.