Buổi tối, Tống Kiều buồn chán ngồi chơi game thì Hàn Tịnh gọi đến.
Cô tắt máy tính, cầm điện thoại lên nói bằng giọng biếng nhác:
– Chị Hàn, có chuyện gì vậy?
Hàn Tịnh đáp với ngữ điệu nghiêm trọng:
– Mẫn Hi, em đang ở đâu?
Tống Kiều nhướng mày, cất giọng dửng dưng:
– Tôi đến nhà bạn ở một thời gian, có chuyện gì sao?
– Bạn em là Kỷ Đình Dạ, tổng tài của tập đoàn Kỷ Thị đúng không?
Tống Kiều ngồi thẳng dậy, trong lời nói không giấu được sự kinh ngạc:
– Làm sao chị biết?
Hàn Tịnh cũng không nghĩ giấu diếm, chậm rãi đáp:
– Có phóng viên chụp được ảnh em và Kỷ tổng đi ăn ở nhà hàng nổi tiếng.
May mắn lúc hắn định đăng bài đã bị chủ biên tập ngăn cản, cô ấy là bạn chị nên mới bảo chị nhắc nhở em cẩn thận hơn.
Tống Kiều đỡ trán, cô đúng là vẫn chưa quen lắm với thân phận minh tinh này.
– Xin lỗi, lần này là tôi sơ suất.
Bên kia vọng đến tiếng thở dài bất lực của Hàn Tịnh.
– Được rồi, chị cũng không phải muốn trách em.
Chị muốn hỏi em và Kỷ Đình Dạ là quan hệ gì?
– Chúng tôi đang yêu đương.
Tống Kiều nói rất thản nhiên, nhưng Hàn Tịnh vừa nghe đã bị sốc, cô ta mất bình tĩnh nói:
– Em đùa chị à? Em có biết người đàn ông đó đáng sợ thế nào không? Em trêu chọc vào hắn sẽ không có kết quả tốt.
Hơn nữa chẳng phải em có hôn ước với Lăng thiếu sao?
Tống Kiều bĩu môi, hừ khẽ:
– Kỷ Đình Dạ đáng sợ ra sao tôi không biết, nhưng tôi biết anh ta so với tên cặn bã Lăng Thiên tốt hơn gấp mười lần.
– Em có ý gì?
Tống Kiều không muốn dài dòng, mất kiên nhẫn nói:
– Tôi có ý gì rất nhanh chị sẽ biết.
Cảm ơn chị nhắc nhở, nếu không còn chuyện gì thì tôi cúp máy đây.
– Khoan đã.
Tống Kiều muốn dừng cuộc nói chuyện nhưng Hàn Tịnh đã lên tiếng gọi lại.
Hết cách, cô chỉ có thể cất giọng mệt mỏi:
– Lại chuyện gì nữa?
– Ngày mai em đến thử vai tác phẩm mới của đạo diễn Trần nhé, chị sẽ gửi kịch bản qua cho em.
8 giờ tại đài truyền hình Vinh Phương.
Khu nhà của Kỷ Tổng chị không đến được, nên em phải tự túc rồi.
Tống Kiều nhíu mày, ngữ khí không mấy vui vẻ:
– Tôi từ chối.
– Chẳng phải em nói rất muốn hợp tác với Kỷ Đằng sao? Lần này nam chính là anh ta đấy.
Tống Kiều nghe tên rất quen, nở nụ cười tà mị.
– Thôi được, tôi đi.
Bạn cũ nhiều năm như vậy, cũng nên đến chào hỏi.
Trong thư phòng, Phong Khiêm hướng Kỷ Đình Dạ cất giọng điềm tĩnh:
– Chủ thượng, nhị thiếu gia đã về rồi.
Kỷ Đình Dạ không ngẩng đầu, nói bằng giọng lãnh đạm:
– Nhiều năm như vậy, nó cuối cùng cũng tỉnh ngộ rồi sao?
– Không phải, mà vì người đó đã xuất hiện.
Động tác của Kỷ Đình Dạ khựng lại, ánh mắt dần trở nên tăm tối:
– Tìm, nhất định phải nhanh hơn A Đằng một bước.
Phong Khiêm đáp một câu sau đó nhanh chóng rời đi.
Sáng hôm sau, Tống Kiều phá lệ thức sớm.
Nhìn thấy Kỷ Đình Dạ trong bộ âu phục đang chậm rãi ăn sáng, Tống Kiều khẽ nhíu mày:
– Hôm nay anh có cuộc họp à?
Kỷ Đình Dạ ngẩng đầu, nhàn nhạt đáp:
– Tôi đưa cô đến Vinh Phương, sẵn gặp một người.
Tống Kiều nhướng mày, không thắc mắc nữa.
Cô có thói quen dùng điện thoại khi ăn sáng, nhìn tin tức truyền đến, sắc mặt cô khẽ thay đổi.
Kỷ Đình Dạ ngồi bên cạnh rất nhanh đã nhận ra sự bất thường của cô, cất tiếng hỏi:
– Đã xảy ra chuyện gì sao?
Tống Kiều thu lại tâm tình, cô úp điện thoại xuống bàn cười đáp:
– Không có gì.
Chỉ là một chút tin tức không mấy quan trọng thôi.
Cô nói xong thì cúi đầu ăn sáng, nhưng trong lòng lại lo lắng không yên.
Kỷ Đình Dạ cũng không hỏi nữa, bởi vì hắn biết có hỏi cũng không thu hoạch được gì.
Lúc Tống Kiều đến địa điểm thử vai, bên trong đã chật kín người.
Cô nhíu mày, không kiên nhẫn nói với Hàn Tịnh:
– Sao lại nhiều người thế này?
Hàn Tịnh đưa Tống Kiều một đoạn kịch bản, bình thản đáp:
– Phim của đạo diễn Trần đều là siêu phẩm, nhiều người đến là điều dễ hiểu mà.
Tống Kiều nhìn thoáng qua kịch bản, nhân vật mà cô thử vai là một nữ sát thủ hàng đầu.
Cô và nam chính từng có một đoạn tình cảm, nhưng vì hận thù gia tộc mà cô và hắn đã chia tay.
Tiếp theo là một chuỗi bi kịch ngược luyến vô cùng máu chó.
Hàn Tịnh vừa nhìn đồng hồ vừa nói:
– Lát nữa em và Kỷ Đằng sẽ đối diễn.
Không cần hồi hộp, cứ thể hiện hết mình là được.
Tống Kiều gật đầu, nở nụ cười nhạt:
– Yên tâm, tôi sẽ thể hiện hết mình.
Bên ngoài có tiếng la hét inh ỏi, Hàn Tịnh và Tống Kiều quay đầu nhìn.
Chỉ thấy một chàng trai cao lớn bị đám đông vây kín.
Anh ta có ngũ quan tinh tế, biểu cảm đạm mạc không chút nhiệt tình.
Cho dù xung quanh có rất nhiều người, nhưng đôi mắt sắc lạnh kia lại không hề dao động.
Nếu Kỷ Đình Dạ là bộ dạng lạnh lẽo vô cảm, thì anh ta sẽ là sự hờ hững bất cần.
Lúc đi ngang qua Tống Kiều, Kỷ Đằng kéo gọng kính ra cười nhạt:
– Xin chào, người tình màn ảnh mới của tôi.
Tống Kiều nhìn thẳng vào anh ta, thản nhiên đáp:
– Chào, Kỷ thiếu gia đúng là rất có khí chất đó.
Thật ngưỡng mộ…
Kỷ Đằng nhíu mày, giọng điệu và biểu cảm này hắn dường như đã gặp qua, chỉ là nhất thời không nhớ rõ.
Tống Kiều thu lại sát khí trong mắt, quay đầu rời đi.
Phân cảnh mà hai người đối diễn là khi nam chính bị nữ chính bắn trúng.
Sau đó nữ chính đau đớn gào thét, nói ra những oán hận cùng với sự dằn vặt của mình.
Khi đạo diễn nói “bắt đầu”, Tống Kiều ngay lập tức túm lấy cổ áo Kỷ Đằng.
Thay vì gào thét, cô chỉ nhếch môi cười lạnh:
– Bất ngờ lắm phải không? Tôi đã nói sẽ khiến anh phải trả giá cho tội ác của mình.
Thế nào, tôi làm tốt chứ?
Kỷ Đằng nhăn mày, cố nén đau nhìn Tống Kiều:
– Em hận tôi là vì cậu ta sao?
– Phải đó, nếu không phải anh.
Sao em ấy lại trở thành người tàn phế được.
Em ấy thành như bây giờ đều là do anh…
Tống Kiều gằn giọng, sau đó tàn nhẫn đẩy ngã Kỷ Đằng.
Trong đáy mắt cô là sự lên án cùng trách móc.
Kỷ Đằng cúi đầu, cười bi thương.
– Lỗi của tôi…!hahaha…!đúng là do tôi…
Tiếng cười của anh ta khiến những người có mặt đều cảm thấy chua xót đến khó thở.
Tống Kiều bước lên một bước, tàn nhẫn dẫm vào cổ chân Kỷ Đằng:
– Nợ máu trả máu…!Anh cũng nên nếm chút mùi vị.
Kỷ Đằng nhíu mày, âm thầm chịu đựng không hề rên lấy một tiếng.
Từ hốc mắt hắn, một dòng lệ vô thanh vô thức trào ra.
Không biết hắn nghĩ đến điều gì, chỉ là sự đau khổ ấy lại vô cùng chân thật.
Cả hội trường lặng ngắt như tờ, sau đó là âm thanh vỗ tay vang lên không ngừng.
Trong đám đông còn có người hò hét tán dương màn thể hiện vừa rồi.
Tống Kiều không cần kêu gào vẫn có thể đem nỗi hận thù phô bày một cách trọn vẹn khiến người xem mãn nhãn.
Hàn Tịnh đứng bên ngoài thoáng ngây người, không nghĩ khả năng diễn xuất của Hạ Mẫn Hi đã tiến bộ vượt bậc như vậy.
Tất cả mọi người đều không biết, thật ra vừa rồi không phải là diễn.
Lúc rời khỏi vị trí, Kỷ Đằng liền đuổi theo kéo lấy tay Tống Kiều cất giọng nghi hoặc:
– Cô là ai?
Tống Kiều quay đầu, đáp bằng giọng lãnh đạm:
– Tôi là bạn diễn sắp tới của anh.
Sao vậy? Danh tiếng tôi kém quá nên Kỷ thiếu gia không nhận ra ư?
Bàn tay nắm lấy Tống Kiều của Kỷ Đằng run lên, anh ta kích động hỏi:
– Cô biết em ấy ở đâu? Đúng không? Mau nói cho tôi biết đi.
Tống Kiều nhíu mày, cô định hất tay Kỷ Đằng ra thì nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền đến:
– Buông cô ấy ra
Kỷ Đình Dạ mặt lạnh như sương, nhìn Kỷ Đằng bằng ánh mắt cảnh cáo.
Kỷ Đằng buông tay, cười lạnh.
– Thì ra cô ta là đồ chơi mới của anh.
Tống Kiều nhíu mày, cô hận không thể đánh cho Kỷ Đằng kêu cha gọi mẹ.
Nếu không thể nói lời tử tế thì tốt nhất nên ngậm miệng lại.
Kỷ Đình Dạ bước qua, rất tự nhiên kéo Tống Kiều vào lòng mình.
Hắn hướng Kỷ Đằng, gằn giọng:
– Em tuỳ hứng thế nào cũng được, nhưng riêng cô ấy thì không thể động vào.
Trở về đi, anh sẽ nói chuyện với em sau.
Kỷ Đình Dạ nói xong thì kéo Tống Kiều rời đi, không hề bận tâm đ ến ánh mắt lạnh lẽo của Kỷ Đằng.
Anh ta nhìn theo bóng lưng của Tống Kiều, lạnh lùng nói:
– Hừ, cứ chờ mà xem.
Tôi nhất định sẽ tìm ra em ấy..