A Dạ, cuối cùng cậu cũng nhớ đến người bạn thân này rồi, có biết mình cảm động lắm không?Âu Doãn Thần giang hai tay nồng nhiệt đón người bạn lâu ngày không gặp, nhưng đáp lại anh ta chỉ là cái liếc mắt đầy sự cảnh cáo:
– Chuyện mình nhờ cậu tra đến đâu rồi?
Âu Doãn Thần bị ghẻ lạnh, không vui đáp:
– Sao vậy? Cậu bay sang đây chỉ để hỏi mình chuyện này thôi à?
Kỷ Đình Dạ ngồi vào xe, ngẩng đầu đáp:
– Đúng vậy
Âu Doãn Thần bất mãn, cũng nhanh chóng chui vào xe ngồi bên cạnh Kỷ Đình Dạ.
– Sau sự việc đó, những người tham gia ám sát đều đã bị thủ tiêu.
Chỉ có tên cầm đầu là may mắn sống sót.
Gã vì không để người khác phát hiện nên đã đi phẫu thuật thay đổi diện mạo, sau đó mở một quán ăn nhỏ để mưu sinh.
Mình khó khăn lắm mới moi được gã ra đấy.
Kỷ Đình Dạ nhắm mắt dưỡng thần, lạnh nhạt nói:
– Đã hỏi được gì rồi?
Âu Doãn Thần thở dài, lắc đầu đáp:
– Mình nghĩ cậu nên chính tai nghe thì tốt hơn.
Kỷ Đình Dạ trầm mặc, từ thái độ của Âu Doãn Thần hắn biết đã chẳng còn hi vọng gì.
Công sức những năm qua có lẽ đã trở thành vô nghĩa.
Nhưng dù là vậy, hắn vẫn muốn nghe kết quả sau cùng.
Chiếc xe rẽ vào một kho hàng bỏ hoang ở Italy, lúc cánh cửa cũ kỹ được đẩy ra, thứ đầu tiên mà Kỷ Đình Dạ nhìn thấy là một người đàn ông trung niên khắp người đều là máu đang nằm thoi thóp trên sàn nhà.
Nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần, cơ thể gã đàn ông vô thức run lên nhè nhẹ.
Kỷ Đình Dạ nhìn gã, cái nhìn không chút độ ấm nào.
Một tên thuộc hạ cầm gáo nước hất thẳng vào mặt gã đàn ông, gã hơi cử động rồi từ từ mở mắt.
Kỷ Đình Dạ thấy gã đã tỉnh thì lạnh lùng hỏi:
– Năm đó là ai sai mày đến Kỷ Gia?
Gã đàn ông nheo mắt, cất giọng thều thào:
– Tôi đã nói rất nhiều lần rồi… tôi không biết người đó là ai.
Hắn dùng máy biến âm, rất khó xác định là nam hay là nữ…
– Vậy hai đứa trẻ thì sao? Chúng ở đâu?
Người đàn ông im lặng, như cố gắng nhớ lại tình cảnh khi đó.
Rất lâu sau, gã mới nặng nề nói tiếp:
– Chúng tôi đuổi theo xe của Lý Sơn, hắn vì tẩu thoát mà gặp tai nạn.
Chiếc xe lao xuống biển, hai đứa trẻ vẫn còn ở bên trong…
Gân xanh trên trán Kỷ Đình Dạ nổi lên, hắn phát điên ném chiếc ghế bên cạnh vào người gã đàn ông.
Chỉ nghe thấy gã rú lên một tiếng thì ngất lịm.
Mắt thấy Kỷ Đình Dạ cầm súng lên, Âu Doãn Thần liền xông đến giữ tay hắn lại:
– Cậu bình tĩnh đi, chúng ta còn cần hắn cung cấp manh mối để tìm hung thủ.
– Em gái mình đã bị bọn chúng hại chết, mà cậu còn muốn mình bình tĩnh sao?
Âu Doãn Thần giữ chặt Kỷ Đình Dạ, dùng hết vốn liếng ăn nói để khuyên bảo.
– Mình biết cậu đau lòng, nhưng cậu chẳng lẽ không muốn báo thù sao? Tìm hung thủ, bắt hắn sống không bằng chết để an ủi vong linh em ấy.
Kỷ Đình Dạ nhớ đến nụ cười ngay thơ của Kỷ Linh Hà, bàn tay cầm súng cũng dần hạ xuống.
Không chỉ có Kỷ Linh Hà, mà còn người bạn thanh mai trúc mã của hắn là Lâm Ý Nhã.
Bọn họ đều đã chết trong vụ truy sát đó, mà hung thủ đến nay cũng chỉ là một ẩn số.
Nếu ngày hôm đó Lâm Cảnh Hàn không vì cứu mạng hắn, có lẽ hai người ấy đã không phải chết oan.
Âu Doãn Thần thấy Kỷ Đình Dạ đã bình tĩnh lại, lúc này anh ta mới nhẹ nhõm buông tay.
– Mình nghe nói mục tiêu của kẻ đứng sau là con gái của Lâm tiên sinh, nhưng Linh Hà cũng ở trên xe nên bị liên lụy.
Cậu yên tâm, kẻ này ôm hận với nhà họ Lâm như vậy trước sau gì cũng sẽ lộ diện thôi.
Kỷ Đình Dạ khôi phục lại dáng vẻ ngày thường, hắn ném súng lên bàn trà cất giọng vô cảm:
– Bên ngoài ai cũng biết Lâm Cảnh Hàn đã chết rồi, hắn còn xuất hiện làm gì nữa chứ? Nếu phải ôm cây đợi thỏ, chi bằng cứ ra tay trước thì hơn.
Âu Doãn Thần thở dài, tìm kiếm nhiều năm như vậy không ngờ lại là tin dữ.
Lão Lâm cũng thật đáng thương, gia tài chỉ có một đứa con gái cũng bị người ta sát hại.
Kỷ Đình Dạ lại càng đáng thương hơn, trong một ngày mà mất hai người quan trọng nhất với mình, chẳng trách hắn lại trở nên lãnh cảm vô tình như vậy.
Năm đó khi cha mẹ hắn qua đời, người luôn ở bên cạnh hắn chính là Lâm Ý Nhã.
Đối với Kỷ Đình Dạ, sự tồn tại của cô ấy là không thể thay thế.
Rời khỏi căn nhà kho, Kỷ Đình Dạ một mình quay về nhà cũ Lâm Gia.
Nơi này đều được phủ vải trắng như muốn che đậy những nỗi đau trong quá khứ.
Lão quản gia già ra tận nơi đón hắn, nét vui mừng hiện lên trên gương mặt già nua.
– Kỷ thiếu gia về rồi đấy à? Lâm tiên sinh vẫn khỏe chứ?
Kỷ Đình Dạ đỡ lấy lão quản gia, cất giọng trầm trầm:
– Ông ấy vẫn khỏe.
Tôi có công việc cần đến đây nên mới quay về xem một chút.
Lão quản gia dẫn Kỷ Đình Dạ vào nhà, sau đó pha trà cho hắn.
Ông vừa làm vừa buồn bã thở dài:
– Từ sau sự việc năm xưa, cũng hai mươi mấy năm rồi tôi không gặp lại Lâm tiên sinh nữa.
Ông ấy luôn tránh né mất mát nên không dám trở về…
Kỷ Đình Dạ uống trà, lên tiếng hỏi lão quản gia:
– Ông làm ở Lâm Gia bao lâu rồi?
– Năm nay nữa đã tròn 60 năm.
Mà sao thiếu gia lại hỏi vậy?
Kỷ Đình Dạ đặt tách trà lên bàn, nhìn về phía lão quản gia.
– Nói vậy thì những chuyện lớn nhỏ của Lâm Gia ông đều chứng kiến? Vậy ông nhớ lại xem, có ai mang thù hận sâu nặng với Lâm Cảnh Hàn đến mức muốn lấy mạng ông ấy không?
Lão quản gia cau mày, cất giọng nhàn nhạt:
– Lâm Gia là gia tộc hắc đạo lớn nhất nhì của năm đó, kẻ thù thật sự rất nhiều.
Ai cũng muốn mạng của người họ Lâm, nếu phải kể lão đây cũng không biết phải kể đến bao giờ.
Kỷ Đình Dạ chán nản, xem ra không thể tìm được manh mối gì rồi.
Quản gia vào bếp làm cơm, Kỷ Đình Dạ một mình lang thang ở sau vườn.
Hắn ngồi trên chiếc xích đu cũ kỹ đã được lão quản gia sửa lại không biết bao nhiêu lần, ánh mắt chạm đến những khóm hoa bách hợp đang nhẹ nhàng lung lay trong gió.
Lâm Ý Nhã rất thích chơi ở chỗ này, chơi chán rồi thì cuộn tròn trên xích đu để ngủ.
Trước đây khi còn sống ở nơi này, không biết vô tình hay cố ý mà từ cửa sổ phòng hắn có thể nhìn thẳng ra vườn, vì vậy hắn luôn là người đầu tiên phát hiện ra cô đang ngủ ở đây.
Hắn rất muốn nhìn thấy dáng vẻ Lâm Ý Nhã lúc trưởng thành, không biết liệu có dễ thương đáng yêu như lúc còn nhỏ hay không? Chờ nhiều năm như vậy, đã đến lúc quên đi rồi…
Ông quản gia đứng một góc quan sát Kỷ Đình Dạ cố nén tiếng thở dài:
– Đáng thương Kỷ thiếu gia, nhân duyên tốt đẹp nói đứt liền đứt rồi.
Phía sau lưng ông, một giọng trầm không nghe rõ cảm xúc vang lên:
– Thời gian là liều thuốc tốt nhất, bây giờ nó tìm được hạnh phúc ta cũng an ủi rất nhiều.
Ông quản gia già quay đầu, đôi mắt mờ đục dần ngập nước.
Ông xúc động ôm chầm lấy người đó, nghẹn ngào:
– Cậu chủ, cậu cuối cùng cũng chịu về rồi.
Lưu Vũ Bằng im lặng, chỉ nhẹ nhàng vỗ vai lão quản gia thay cho lời an ủi.
Sự thật mãi là sự thật, đã đến lúc ông phải đối diện với nói rồi….