Kỷ Đình Dạ dừng xe trước cổng biệt thự, lúc quay đầu lại đã thấy Tống Kiều ngủ quên từ lúc nào.
Cô tựa đầu lên cửa sổ, ánh đèn đường vàng nhạt từ bên ngoài hắt vào khiến đường nét trên gương mặt cô càng trở nên mềm mại.
Kỷ Đình Dạ có chút thất thần, khóe môi không tự chủ được mà kéo lên một độ cong nhàn nhạt.
Tống Kiều ngủ rất say, mãi đến khi được Kỷ Đình Dạ bế lên phòng cô mới mơ màng tỉnh lại.
Cô dụi mắt, nói bằng giọng lười biếng.
– Về đến nhà rồi à? Sao anh không gọi tôi dậy?
Kỷ Đình Dạ vuốt má cô, dịu dàng đáp:
– Tôi thấy em ngủ ngon nên không đánh thức.
Tống Kiều ngáp một cái, đúng là con người ta khi căng da bụng thì sẽ trùng da mắt mà.
Kỷ Đình Dạ trông bộ dạng như trẻ con của cô mà buồn cười, hắn kéo chăn đắp cho cô rồi nói tiếp:
– Ngủ ngon.
Tống Kiều nhắm mắt, không chút phòng bị mà ngủ say bên cạnh Kỷ Đình Dạ.
Hắn tựa vào thành giường, bàn tay khẽ nghịch lọn tóc của cô.
Kỷ Đình Dạ trước giờ luôn sống trong cảnh gió tanh mưa máu, đấu đá tranh giành,… Thật sự không có mấy khi yên bình như lúc này.
Từ khi có cô xuất hiện, ngôi biệt thự lạnh lẽo này cũng có thêm độ ấm.
Kỷ Duệ trở nên hoạt bát như những đứa trẻ bình thường, không còn tĩnh lặng như một cái bóng đơn độc nữa.
Hắn cảm thấy thời gian 1 năm thật quá ngắn ngủi, hắn muốn kéo dài sự ấm áp này càng lâu càng tốt.
Kỷ Đình Dạ hạ quyết tâm, hắn hôn lên trán Tống Kiều một cái rồi lặng lẽ rời đi.
Bên ngoài, Phong Khiêm đã đứng chờ sẵn.
Anh ta định lên tiếng báo cáo như thường lệ nhưng lại bị ánh mắt cảnh cáo của Kỷ Đình Dạ ngăn lại.
Anh ta cúi đầu như đã hiểu, lẵng lặng theo sau Kỷ Đình Dạ trở về thư phòng.
Đợi cánh cửa phòng khép lại, Phong Khiêm mới lên tiếng báo cáo công việc:
– Boss, đám người lần trước bắt về từ Kim Ngư Lâu đã khai nhận kẻ sai khiến bọn họ giả danh Bạch Hồ đến ám sát Hạ tiểu thư.
Tôi cũng đã kiểm tra qua, sát thủ lần trước trong cơ thể có một con chip nhưng những kẻ kia thì không có.
Kỷ Đình Dạ nhịp ngón tay lên bàn, cười lạnh:
– Đàm Mặc đúng là rất lợi hại.
Còn biết dùng chiêu này để tăng thêm mâu thuẫn.
Phong Khiêm cũng nghi ngờ Đàm Mặc, chỉ có hắn mới đủ khả năng gây sóng gió ở nơi này.
Bạch Hồ tuy là tổ chức sát thủ hàng đầu, nhưng cũng không dám ngang nhiên khiêu chiến với Hắc Dạ.
– Gần đây có lẽ hắn nhàm chán quá rồi, cậu tìm chút chuyện gì đó để hắn làm đi.
Kỷ Đình Dạ tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, dùng giọng điệu lười nhác căn dặn Phong Khiêm.
Anh ta hiểu ý, đáp một câu rồi nói sang chuyện khác:
– Còn nữa, cô gái cứu ở quán ăn đã an bài thỏa đáng rồi.
Nếu không còn chuyện gì thì tôi đi trước.
Kỷ Đình Dạ im lặng, mãi đến khi Phong Khiêm kéo cửa thư phòng hắn mới chậm rãi lên tiếng:
– Đem chuyện xấu nhà họ Hạ xóa sạch đi, tìm một người khác đến thế vào.
Nhớ kỹ, đừng để Giản Diệp nảy sinh nghi ngờ.
Phong Khiêm nghe ra giọng điệu cảnh cáo trong lời nói của Kỷ Đình Dạ.
Anh ta không dám lơ là lập tức đi làm ngay.
Anh ta biết làm vậy là không công bằng với Giản Diệp, nhưng trái tim của Kỷ Đình Dạ đã nghiêng về phía Hạ Mẫn Hi, nếu Giản Diệp biết sự thật chỉ thêm một oan hồn mà thôi.
Anh ta chấp nhận làm kẻ xấu còn hơn thấy Giản Diệp vì hận thù mà bỏ mạng.
Suy nghĩ của Kỷ Đình Dạ cũng không khác Phong Khiêm.
Nếu phải chọn lựa hắn vẫn ưu tiên an toàn của Hạ Mẫn Hi.
Tống Kiều ngủ một giấc rất sâu, lúc tỉnh lại phát hiện vết thương có chút ngứa ngáy.
Cô định đưa tay ra gãi, đúng lúc Kỷ Đình Dạ bước bước vào phòng.
Nhìn thấy cảnh này, hắn sầm mặt vội tiến đến ngăn cản.
– Em định làm gì vậy?
Tống Kiều nhăn mày, có chút bất đắc dĩ:
– Hôm qua tôi nhất thời cao hứng đi ăn hải sản mà quên mất bản thân vẫn đang bị thương.
Xem ra cái miệng hại cái thân rồi.
Kỷ Đình Dạ một tay giữ tay Tống Kiều, tay còn lại thì gọi Phong Khiêm đi mời bác sĩ đến.
Sau khi rửa vết thương và băng bó lại, bác sĩ mới lên tiếng căn dặn.
– Để vết thương nhanh lành, tốt nhất chỉ nên ăn đồ thanh đạm.
Nhớ chú ý đừng để bị rách ra, có vấn đề gì thì gọi ngay cho tôi.
Phong Khiêm gật đầu, sau đó tiễn bác sĩ ra về.
Tống Kiều nghe nói đến mấy ngày tới chỉ cháo rau đạm bạc thì tâm hồn như chết một nửa.
Kỷ Đình Dạ đưa ly sữa cho cô, nói bằng giọng trầm ấm:
– Nghe rồi chứ? Đừng lại ăn linh tinh đấy.
Đáng ra tôi nên tìm hiểu những chuyện này, thật xin lỗi…
Tống Kiều ngây người.
Không nghĩ đến Kỷ Đình Dạ cũng có lúc nhận sai.
Nhưng đây là lần đầu tiên có người cảm thấy việc cô bị thương là trách nhiệm của mình, chỉ riêng điều này đã đủ làm cô cảm động đến không biết diễn tả thế nào rồi.
Càng tiếp xúc lâu ngày, cô lại càng cảm thấy Kỷ Đình Dạ khác xa với những lời đồn đại.
Tống Kiều đặt ly sữa chỉ mới uống một ngụm nhỏ lên bàn, cười nói:
– Không phải lỗi của anh đâu, là do tôi nhất thời quên mất.
Nhưng mấy ngày này thật sự rất cảm ơn anh.
Tống Kiều từ nhỏ đã được huấn luyện khắc nghiệt để trở thành sát thủ, nên cô đã quen với việc thương tích khắp người.
Cũng không ai đến hỏi liệu rằng cô có đau không? Lâu dần, trong thâm tâm cô bắt đầu mặc nhận vết thương kiểu này chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc đến.
Giờ đây có người quan tâm, cô mới biết hóa ra mình cũng có cảm giác đau đớn như bao người.
Kỷ Đình Dạ không biết những điều này, hắn chỉ biết nếu bản thân đủ quan tâm thì đã không mắc phải một sai lầm sơ đẳng như vậy.
Đây là trách nhiệm của hắn khi đã không chăm sóc cô đàng hoàng.
Kỷ Đình Dạ nhìn đồng hồ, sau đó nói với Tống Kiều:
– Bây giờ tôi phải ra sân bay, có lẽ hai ngày nữa mới trở về.
Vết thương của em chưa lành không cần đến đoàn phim đâu.
Ngoan ngoãn nghỉ ngơi thật tốt, lúc về sẽ mang quà cho em.
Tống Kiều bĩu môi, không vui đáp:
– Anh đang xem tôi thành Tiểu Duệ Duệ đấy à? Lại còn mang quà về nữa…
Kỷ Đình Dạ rất tự nhiên hôn lên trán cô, cười đáp:
– Nếu em nghe lời như Tiểu Duệ thì tốt rồi.
Tống Kiều cảm thấy phần trán được môi hắn chạm vào nóng lên, sau gương mặt cứ thế đỏ ửng như người say rượu.
– Tôi không làm gì cả, là bọn họ tự tìm đến thôi.
Kỷ Đình Dạ không ngờ chỉ một nụ hôn đã khiến Tống Kiều trở nên lúng túng thế này, không biết lúc cô cùng Lăng Thiên yêu đương thì làm gì nữa.
Mà thôi không cần nghĩ cũng biết, ngây thơ như cô thì có thể làm được gì đây.
Hắn thở dài, xoa gương mặt đỏ hồng như ráng chiều của cô.
– Được rồi, điều là lỗi của bọn họ.
Tôi đi đây, em ngủ thêm một lát đi.
Giọng điệu sủng nịch này của Kỷ Đình Dạ khiến tim Tống Kiều đập nhanh không ngừng.
Cô cố lờ đi cảm xúc của mình, cất giọng bình thản:
– Anh bận việc thì đi đi, không cần lo cho tôi đâu.
Dù sao an ninh ở đây rất tốt, một con ruồi cũng chui không lọt.
Kỷ Đình Dạ gật đầu, sau đó quay người rời đi.
Đợi cánh cửa phòng ngủ khép lại, Tống Kiều mới ôm ngực trái ngồi phịch xuống giường.
Cô vừa cố lấy lại ổn định vừa bực bội nói:
– Mày kích động thế làm gì? Cũng không biết có mắc bệnh gì hay không nữa…
Càng nói, giọng cô càng nhỏ dần.
Không biết vì cái gì, cô luôn cảm thấy bầu không khí giữa mình và Kỷ Đình Dạ đang dần thay đổi….