“Trần Diệp, làm sao vậy, sáng sớm tâm tình sao không tốt a”, Kỳ Viễn kéo hắn lại.
Ánh mắt Tô Đào cũng hỏi thăm nhìn về phía hắn.
“Hai người đi xem một chút là biết.”, Trần Diệp ngẩng đầu về phía đám người cách đó không xa, “Chưa từng thấy qua như vậy.”, nói xong liền rời đi.
Tô Đào và Kỳ Viễn liếc nhau, hai người ăn ý đi về phía đám người.
Đã sớm nhìn thấy xa xa xếp hàng rất dài, đều cầm đồ vệ sinh cá nhân, đi lại gần liền nghe thấy có người nhỏ giọng oán giận.
“Cái gì vậy, cái này còn bắt người ta chờ bao lâu?”
“Sớm nghe nói cô ta giở trò quỷ rồi, lúc này mới tận mắt chứng kiến được.”
“Mau đừng nói nữa, có người tới rồi.”
Nghe được tiếng bước chân phía sau, người nọ nhìn qua, phát hiện Tô Đào cùng Kỳ Viễn vội vàng kéo áo người bên cạnh xuống, người nọ cũng thấy được bọn họ, nhất thời im lặng.
Thính giác của Tô Đào rất tốt, các cô nói gì cô đều nghe thấy.
Có lẽ là chờ quá lâu, có người bắt đầu lớn tiếng oán giận, giống như là cố ý nói cho cô nghe, khác với người vừa rồi nhỏ giọng oán giận, trên người hắn mặc đồng phục làm việc của đoàn làm phim.
“Được rồi chưa, đợi tới công việc bắt đầu sao?”
“Đúng vậy.”
“Còn phải chờ bao lâu nữa, muỗi nhiều như vậy, tôi cũng không đến đây hiến máu tình nguyện.”
Có một dũng sĩ mở đầu, sẽ có ngàn vạn dũng sĩ đi sau.
Mắt thấy tiếng oán giận càng lúc càng lớn, bên trong có một người đi ra, là người đại diện của Triệu Nhất Manh, trên mặt có vết sưng to, làn da chung quanh đều đỏ hồng.
Kỳ Viễn nhìn thấy, đứng bên cạnh Tô Đào.
“La hét cái gì, các người tự mình đến muộn thì trách ai, chúng tôi dậy sớm như vậy không phải là vì sớm rửa mặt xong sớm nhường vị trí cho các người sao, con gái rửa mặt xong còn phải chăm sóc da, các người cũng không phải không biết, không thể chờ một chút sao?” Giọng điệu hung hăng giống như người khác đều nợ cô ta vậy.
Đoàn làm phim cân nhắc đến vấn đề muỗi đốt, tạm thời lại dựng một cái lều trại chuyên dùng cho người rửa mặt trang điểm, lều trại này là lớn nhất, có thể ở cùng lúc năm sáu người, nhưng Triệu Nhất Manh một mình chiếm giữ.
Cô ta không trang điểm xong người khác không thể đi vào, tất cả mọi người đứng bên ngoài bị muỗi đốt.
Xung quanh là mùi thuốc xịt chống muỗi.
“Ngại quá, cho tôi qua một chút.” Một đường nói lời này, Tô Đào hướng lều trại đi tới.
Nhìn nữ phụ đi về phía lều trại, trên mặt có mấy người lộ ra biểu tình xem kịch, nhưng càng nhiều người hy vọng Tô Đào có thể để cho vị bên trong nhanh chóng đi ra, dù sao những người bên ngoài bọn họ chưa được rửa mặt, Triệu Nhất Manh ăn mặc xinh đẹp đến đâu cũng không bắt đầu được.
Bất quá trong lòng bọn họ cũng không yên tâm, dù sao Tô Đào vẫn là người mới, cho nên lời nói cũng không có bao nhiêu trọng lượng.
Tô Đào đi tới trước lều trại, vừa định gõ cửa, bỗng nhiên nhớ tới cửa lều trại gõ không có âm thanh, liền trực tiếp ở bên ngoài nói chuyện.
“Triệu lão sư, tôi có một thứ rơi vào bên trong, cô có thể mở cửa cho tôi vào được không?” Tô Đào ở trước mặt người ngoài vẫn là nể mặt Triệu Nhất Manh, nhưng cô làm như vậy cũng không phải là vì cho cô ta mặt mũi, mà là lo toàn bộ hình tượng của mình, đoàn làm phim nhiều miệng tạp, bị người ta chụp lại không phải là để bọn họ chế biến nó thành bất cứ câu chuyện nào họ muốn sao.
Cô đứng trước lều, còn có thể nghe được bên trong nói cái gì đắp mặt nạ linh tinh.
Người đứng đầu đội ngũ cũng nghe được, liếc mắt một cái.
Tất cả bọn họ đều đứng bên ngoài cho muỗi đốt, còn lão nhân gia ngài đắp mặt nạ bên trong.
Cửa lều trại một tiếng kéo xuống, Triệu Nhất Manh cùng người đại diện của cô ta đi ra, trên mặt cô ta đắp mặt nạ, nhìn Tô Đào liếc mắt một cái xoay người rời đi, không vì mình chiếm lều trại thời gian dài như vậy, chậm trễ thời gian của tất cả mọi người mà xin lỗi.
“Đi vào đi.”, Tô Đào nói với người xếp thứ nhất, sau đó tự mình trở lại cuối đội ngũ, có người không ngại để cho cô đi trước, cô cự tuyệt.
Cô nào có thứ gì rơi vào bên trong, cô chính là đổi phương thức nói cho Triệu Nhất Manh đừng quên cô ta bị đánh.