Rửa mặt xong Tô Đào trở về lều trại của mình thay quần áo, sau đó lại trở về trang điểm.
Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi thì bắt đầu khởi động máy.
Sau khi lao vào công việc, tất cả mọi người đều tận tâm tận lực đảm nhận vai trò của mình, sóng gió buổi sáng không ảnh hưởng chút nào đến tâm tình của bọn họ.
Nhất là vết thương ở eo của nam chính Kỳ Viễn còn chưa hoàn toàn hồi phục, lúc treo cổ Uy Á rất chuyên nghiệp không kêu một tiếng đau.
Bởi vì muỗi trên núi thật sự quá nhiều, thỉnh thoảng sẽ bay vào khung hình, làm chậm tiến độ quay phim, tất cả mọi người đều khổ không thể tả, đạo diễn đành phải cắt bớt một số phân đoạn, đẩy nhanh tiến độ.
Chẳng bao lâu công việc quay phim ở rừng núi đã gần kết thúc.
Những phân cảnh còn lại vẫn phải quay trở lại thành phố hoàn hành.
Xuống núi, tất cả mọi người treo một nụ cười thoải mái, cuối cùng đã được giải phóng.
Đạo diễn cho mọi người nghỉ một ngày, Tô Đào trực tiếp trở về khách sạn ở thành phố nghỉ ngơi, tắm rửa một chút sau đó thoải mái ngủ một giấc.
Tỉnh ngủ trời đã tối, bữa ăn ở khách sạn không phù hợp với khẩu vị của cô, Tô Đào mặc một bộ quần áo bình thường rộng rãi một chút, đeo khẩu trang và mũ dự định đi siêu thị gần đó mua chút đồ ăn tự mình làm.
Thu dọn xong, cô lên đường.
Không nghĩ tới ở cửa lại có người đứng, Tô Đào cúi đầu trực tiếp đụng vào trong l0ng ngực ấm áp, chóp mũi chui vào một cỗ hương gỗ nhàn nhạt.
Hơi cứng, nên mũi cô đỏ lên.
“Xin lỗi a.”
“Đụng đau chưa?”
Hai người đồng thời mở miệng.
“Lâm Cảnh!”
Tô Đào không nghĩ tới là anh, ngẩng đầu nhìn lại, trong ánh mắt sáng lấp lánh.
Lâm Cảnh vốn là muốn ấn chuông cửa, không nghĩ tới cô lại đột nhiên đi ra, từ lúc cô đụng tới đã theo bản năng ôm eo bảo vệ cô.
“Để anh nhìn xem đụng có đau không?” Lâm Cảnh khom lưng xuống, cùng cô nhìn nhau, nhẹ nhàng kéo khẩu trang trên mặt cô xuống, áp sát một chút, nhìn kỹ cô.
Tô Đào ngây người, theo bản năng chậm lại hô hấp, cô có thể thấy rõ lông mi trên mắt anh, hai mắt sạch sẽ nhu hòa đang dịu dàng nhìn chăm chú vào cô, đôi mắt kia giống như ngôi sao rơi xuống biển.
“Nhìn ca ca nhìn ngây người?” Lâm Cảnh gõ cái mũi nhỏ của cô một cái, cưng chiều nói.
“A?” Tô Đào không có phản ứng kịp, thanh âm mang theo một tia mềm mại.
“Đừng nhìn anh như vậy, anh sẽ nhịn không được.”
Tô Đào không nghe vào những gì anh nói, chỉ cảm thấy trên mắt phủ lên một mảnh ấm áp, cái gì cũng không nhìn thấy, mất đi thị giác, các giác quan khác của Tô Đào cũng mẫn cảm, cô có thể nghe thấy nhịp tim của mình đập không đều.
Lông mi giật giật, cọ cọ trong lòng bàn tay, trong lòng ngứa ngáy.
Hai người không ai nói gì, hành lang im ắng.
Tô Đào đột nhiên cảm thấy loại cảm giác này tựa hồ rất quen thuộc, tựa hồ cô đã từng trải qua, trong bóng tối, lại có người vẫn luôn ở bên cạnh, đột nhiên nhớ tới lúc cô bị bắt cóc, có một bàn tay ấm áp như vậy phủ lên mắt cô, giúp cô tránh thoát khỏi ánh mắt của bọn buôn người, làm cho người ta cho rằng cô vẫn còn ngủ.
Nếu như không phải tiểu ca ca kia hỗ trợ, cô chỉ sợ sẽ không thuận lợi chạy ra ngoài, chỉ là đáng tiếc quên hỏi tên và phương thức liên lạc của tiểu ca ca kia.
Cô tuy rằng không nhớ rõ bộ dáng tiểu ca ca kia, nhưng nàng nhớ rõ tiểu ca ca kia cũng có một đôi mắt xinh đẹp, giống như Lâm Cảnh, xinh đẹp làm cho người ta liếc mắt một cái liền nhớ kỹ.
Lại nói tiếp, mắt bọn họ rất giống nhau.
Tô Đào đột nhiên có một ý nghĩ hoang đường, Lâm Cảnh nói anh luôn tìm cô, Thời Hàn nói anh là vì tìm nhân tài mới vào giới giải trí, anh biết tên ở nhà của cô, rất giống ánh mắt, những tin tức này trong đầu Tô Đào sống lung tung.
Vậy anh ta có thể là… Tô Đào cầm tay anh, hai tay đồng loạt nắm lấy bàn tay anh, lộ ra một khuôn mặt hoàn chỉnh, ngẩng đầu nhìn anh, đụng vào trong đôi mắt thâm sâu của anh.
“Tiểu ca ca?”