“Không được, em đang có tiểu bảo bối, không được phép mang giày cao gót!”
Nhược Hy bắt đầu làm nũng, nói với anh bằng giọng ủy khuất, cầu xin:
“Hành bảo bối, mua cho em đi mà! Em hứa khi nào sinh tiểu bảo bối, em mới mang giày mà!”
Duật Hành nghe giọng điệu của cô làm nũng rất đáng yêu nên anh khẽ cười, mọi người trong phòng họp nhìn anh với cặp mắt đầy ngạc nhiên, người đang trình bày lên tiếng hỏi anh:
“Sếp, em trình bày có gì không đúng sao, mong anh chỉ giáo!”
Duật Hành ngước nhìn người đó, xua tay bảo không có gì, anh nhanh chóng trả lời điện thoại của cô:
“Được rồi, em mua đi, lấy thẻ của anh mà quẹt! Hứa với anh, trước khi tiểu bảo bối được ra đời, không được mang đôi giày đó!”
Nhược Hy nghe xong vui mừng, nói chuyện với anh bằng giọng vui vẻ:
“Cảm ơn Hành bảo bối, em hứa với anh là sẽ không mang giày trước khi sinh tiểu bảo bối đâu!”
“Được rồi, anh cúp máy đây! Em đi chơi vui vẻ nhé, có gì thì gọi cho anh, anh họp tiếp đây!”
Nói rồi, Duật Hành cúp máy.
Nhược Hy ngước lên mỉm cười với Lưu Vân, cô đưa cho nhân viên tấm thẻ, chỉ vào đôi giày cao gót màu đen huyền đính hạt nhỏ màu trắng rồi bắt đầu lên tiếng nói với Lưu Vân:
“Cậu thấy không? Hành bảo bối nhà tớ rất thương tớ, có cái gì tớ đòi mà anh ấy lại không mua đâu chứ?”
Lưu Vân nhìn cô cười gượng, khẽ gật đầu rồi nói:
“Biết thế tớ không kêu cậu gọi cho Cố thiếu xin phép đâu, nếu không tớ đâu có ăn cẩu lương mà hai người phát đâu!”
Đôi giày của cô được nhân viên đem ra gói lại rất kỹ, kèm theo đó nhân viên trả lại cô tấm thẻ.
Nhược Hy mỉm cười nhận lấy tấm thẻ và đôi giày, cô đứng lên cầm tay của Lưu Vân, nói nhỏ vào tai cô ấy:
“Cậu yên tâm, rồi cậu cũng sẽ có người yêu cậu thật lòng mà!”
“Ừm, chắc vẫn còn lâu tớ mới tìm được người như thế!”
Nhược Hy định nói ra tên của Ngụy Trạch nhưng suy nghĩ lại vẫn để cho anh ấy tự mình nói với Lưu Vân thì hơn, Nhược Hy thở dài, đầu dựa vào vai của Lưu Vân rồi nói:
“Chúng ta đi ăn thôi, tớ đói rồi!”
Lưu Vân gật đầu rồi theo cô ra xe có tài xế đứng đợi, tài xế đưa cô đến nhà hàng mà Nhược Hy đã đặt trước đó, hôm nay cũng là ngày mà Ngụy Trạch trở về nước để sắp xếp công việc ở đây cho ổn thỏa.
Duật Hành đưa Ngụy Trạch đến nhà hàng trước Nhược Hy và Lưu Vân, vừa đến nơi, cô đưa Lưu Vân vào trong nhà hàng, cô ngạc nhiên khi thấy anh và Ngụy Trạch đã ngồi từ trước rồi, Duật Hành đứng lên, tiến lại chỗ cô rồi bảo:
“Đây là Lưu tiểu thư nhỉ? Chào cô, tôi là Cố Duật Hành cũng là chồng của Hy Nhi!”
Lưu Vân đưa tay ra khẽ bắt tay anh rồi nói:
“Chào anh, tôi là Lưu Vân, là bạn thân của Nhược Hy!”
Duật Hành khẽ nhìn cô nháy mắt một cái rồi nhìn sang Lưu Vân nói:
“Cô vào trong ngồi với anh cả của tôi trước đi, tôi có chuyện muốn nói với Hy Nhi!”
Lưu Vân khẽ nhìn vào trong thì ngạc nhiên khi thấy Ngụy Trạch, anh ấy ngồi ở bên trong vẫy tay chào cô ấy.
Lưu Vân gật đầu nói với anh:
“Được, tôi vào trong trước đợi hai người! Hai người cứ nói chuyện đi!”
Sau khi Lưu Vân vào trong, Duật Hành nắm lấy tay của Nhược Hy kéo ra ngoài.
Cô nắm lấy tay áo của anh, hỏi nhỏ:
” Sao hôm nay anh cả cũng về nước vậy?”
Duật Hành khẽ nâng vai lên, liếc nhìn vào bên trong thấy hai người nói chuyện rất vui, anh khẽ ôm lấy eo của cô rồi nói:
“Anh cả nói hôm nay anh ấy về nước để xử lí công việc, chứ anh biết anh ấy viện cớ lấy lý do này để theo Lưu Vân về!”.